Chương 3: Không biết cuộc hôn nhân này còn có thể kéo dài được bao lâu
Edit: Jiang
Beta: Rois
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người thu dọn một chút đồ đạc rồi đi đến nhà tổ của nhà họ Phó ở ngoại thành.
Thông lệ hàng năm đều như thế, đêm hôm trước ở nhà họ Tô, đêm giao thừa thì đến nhà họ Phó đón năm mới.
Nhà tổ của nhà họ Phó là một biệt thự độc lập kiểu Trung Quốc theo phong cách từ thế kỷ trước, lịch sử của nó có thể bắt nguồn từ ông cố của Phó Bách Nghiệp, ông lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau đó bắt đầu bén rễ từ chỗ này, từ đó đến nay biệt thự mới chỉ trải qua hai lần tu sửa.
Sau khi lái xe vào cổng, phải đi một đoạn đường dài nữa mới có thể đến được cổng chính.
Con cháu nhà họ Phó rất sung túc, Phó Bách Nghiệp chỉ thuộc vào hàng nhánh phụ, lúc trước mấy người nhà họ Phó tranh đấu nhau đến mức khắp nơi đều là khói lửa, mấy người con cháu thuộc nhánh chính tranh đấu đến mức đầu rơi máu chảy, không ngờ Phó Bách Nghiệp ở nước ngoài lại có thể chiếm được vị trí kia.
Phó Bách Nghiệp lại dùng thủ đoạn nhanh chóng để dẹp bỏ những người dựa vào quan hệ để có một chức vụ trong công ty, nhanh chóng ngồi vững ở vị trí chủ tịch, bây giờ tập đoàn Quân Thành như được thay một dòng máu mới.
Từ lúc Phó Bách Nghiệp và Tô Ôn Du bước vào, những người trong nhà tổ luôn đứng dậy chào hỏi.
Đối phó qua loa với mấy người này xong, hai người mới đi gặp Hoa Văn Nhân, bà sinh Phó Bách Nghiệp lúc hai mươi tuổi, bình thường cũng chăm sóc bản thân tỉ mỉ, tính cách cũng rất tốt nên nhìn còn rất trẻ.
Bà vừa nhìn thấy Tô Ôn Du liền đau lòng nói: "Sao lại gầy thế? Có phải quay phim quá vất vả không con?"
Tô Ôn Du đã sớm quen với sự nhiệt tình của Hoa Văn Nhân, mặt mày tươi cười trả lời: "Không vất vả ạ, với lại con cũng đâu có gầy đâu."
Phó Bách Nghiệp giống như người thứ ba không thể chen vào nên chỉ có thể tự tìm ghế sô pha rồi ngồi xuống, nhàm chán lật giở một quyển tạp chí.
Bên kia, Hoa Văn Nhân ra vẻ bí mật nói với Tô Ôn Du: "Vốn dĩ mẹ có chuẩn bị một món quà cho con, ai mà ngờ được hôm nay bạn mẹ lại cho mẹ một bất ngờ, cái thân già này của mẹ làm gì có gì quý giá chứ, nên phải đành mượn hoa dâng Phật tặng cái khác cho hai đứa thôi."
"Là... Là gì thế ạ?"
Hoa Văn Nhân lấy một chiếc túi từ trong tủ đầu giường ta, đặt vào lòng bàn tay của Tô Ôn Du, vui vẻ nói: "Căn hộ này là quà năm mới tặng cho con, là đứng tên con, không có phần của thằng nhóc kia đâu, khu nhà này mới được bán ra thôi, tổng cộng chỉ có năm căn hộ, mẹ phải tốn chút công sức mới lấy được đó."
Năm căn? Vừa mới mở bán?
Tô Ôn Du nhanh chóng nghĩ tới mảnh đất kia, có một nữ diễn viên có quan hệ không tốt với cô tham gia chung một hoạt động, cô ta cứ ở trước mặt cô khoe khoang, nói cứ như thể mình là chủ của khu đó vậy.
Tô Ôn Du cẩn thận rút giấy chứng nhận ra xem, quả nhiên là khu Phỉ Thúy số 1.
Hoa Văn Nhân lén quan sát vẻ mặt của Tô Ôn Du, hắng giọng nói: "Thật ra thì mẹ thấy phòng cưới của các con có hơi cũ rồi, diện tích cũng không lớn lắm, sau này có con nhỏ nữa, chạy đi chạy lại trong căn nhà nhỏ thì cũng có hơi không tiện đúng không?"
Phó Bách Nghiệp cười thành tiếng, Hoa Văn Nhân trừng mắt với anh một cái, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng Tô Ôn Du, có hơi lúng túng.
Tô Ôn Du cũng không phải đứa ngốc, sao có thể không nghe ra ý trong lời nói của Hoa Văn Nhân cơ chứ?
Phó Bách Nghiệp cười cười nói: "Mẹ, Ngự Cảnh Loan không cũ, một năm bọn con cũng không ở đó mấy lần, hơn nữa chỗ đó cũng đâu có nhỏ đâu, gần 400 mét vuông đấy chứ."
Đoán chừng là thấy Phó Bách Nghiệp đang phá hỏng kế hoạch của mình, Hoa Văn Nhân tức giận đứng lên, chỉ vào anh rồi mắng: "Là bởi vì ai nên mới một năm ở vài lần hả? Con xem có ai làm chồng như con không? Có vợ xinh đẹp đáng yêu như thế ở nhà, sao con lại yên tâm được như thế hả?"
Hoa Văn Nhân nói xong liền che miệng lại, tủi thân nhìn về phía Tô Ôn Du, nói: "Mẹ không có nói con."
Phó Bách Nghiệp dơ hai tay đầu hàng: "Mẹ tiếp tục đi ạ."
Hoa Văn Nhân bị Phó Bách Nghiệp vạch trần thì cảm thấy không còn mặt mũi để nhìn Tô Ôn Du, nhanh chóng lấy hai tấm thiệp nhét vào ngực của Phó Bách Nghiệp, ra lệnh nói: "Đây là hạng mục mới của mấy người dì Du mới khai thác, ở đó có một dãy núi tự nhiên, còn có suối nước nóng chảy trực tiếp qua, ngâm nước nóng thế này sẽ có lợi cho mấy đứa sau này, hơn nữa bên cạnh còn có một khu trượt tuyết, không phải Tiểu Phù vẫn luôn muốn học trượt tuyết sao? Nhân tiện năm mới cả hai đứa đều được nghỉ, đi ra ngoài chơi đi, mẹ đã nói trước với dì Du rồi, bây giờ vẫn chưa mở cửa bán vé với bên ngoài, không cần lo lắng bị người ngoài quấy rầy."
Phó Bách Nghiệp nhìn về phía Tô Ôn Du, hỏi: "Em muốn đi không?"
"Bình thường không thấy con lịch sự thế này, sao hôm nay lại hỏi nhiều thế làm gì?" Hoa Văn Nhân không hài lòng, cảnh cáo Phó Bách Nghiệp rồi lại nói tiếp: "Mẹ xuống lầu xem họ chuẩn bị như thế nào rồi, con phải nắm chắc cơ hội đấy biết không hả."
Tô Ôn Du còn chưa mở miệng từ chối thì đã thấy Hoa Văn Nhân ra khỏi phòng.
Cô cầm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất giống như là cầm một củ khoai lang nóng đến bỏng cả tay, hỏi Phó Bách Nghiệp: "Cái này nên xử lý thế nào đây?"
Phó Bách Nghiệp nhìn túi văn kiện trong tay cô, cười nhẹ: "Không phải hôm qua nói đồng ý vì tiền mà sinh con sao? Mẹ tôi cũng hào phóng đấy chứ."
Tô Ôn Du trực tiếp ném túi văn kiện cho Phó Bách Nghiệp, sau đó phủi tay rời đi.
Từ quan hệ trước mắt của bọn họ mà nói, sinh một đứa con không phải là rước thêm phiền phức vào hay sao? Còn không biết cuộc hôn nhân này có thể duy trì đến khi nào.
Tô Ôn Du không được hoan nghênh ở nhà họ Tô, nhưng ở nhà họ Phó thì lại là người được hoan nghênh nhất, nhất là mấy đứa trẻ luôn thích bám theo cô, luôn ngọt ngào gọi cô là thím.
Cô vừa mới đi xuống lầu, mấy đứa nhỏ nhìn thấy cô đã lập tức bưng trà cùng với bánh ngọt lên, Tô Ôn Du đối xử với mọi người như nhau, ai mang trà nước lên cũng thử của người đó một miếng.
Cô phân phát những món quà đã chuẩn bị từ trước, sau đó lại cho mỗi người một phong bao lì xì đỏ, bọn nhỏ nhận được quà xong liền lập tức giải tán.
Bác cả của Phó Bách Nghiệp cười nói: "Năm nào cũng chiều đám nhỏ này như thế, mấy đứa nhỏ này cũng thật là không có lương tâm, nhận được lì xì xong là chạy đi ngay."
"Năm mới mà ạ, vui nhà vui cửa là được rồi ạ."
"Thật ra cháu thích con nít như thế, sao không bảo Bách Nghiệp sinh một đứa đi? Nhân lúc còn trẻ thì sinh con đi, hồi phục lại cũng rất nhanh, bác biết nghề nghiệp của cháu chú trọng đến dáng người, nhưng tóm lại thì gia đình vẫn quan trọng hơn."
Tô Ôn Du nhìn chằm chằm bộ móng tay vừa mới làm xong, cười nhạt: "Cháu và Bách Nghiệp đều có kế hoạch cả rồi ạ."
Người nhà họ Phó rất phức tạp, bây giờ cô với Phó Bách Nghiệp chưa có con, mọi người đều đối xử hòa thuận với bọn họ, nếu bây giờ có con, chỉ sợ phải đề phòng từng người từng người một.
Hoa Văn Nhân dặn dò người giúp việc làm việc xong thì thấy bộ dạng mệt mỏi của Tô Ôn Du, thân thiết hỏi: "Sao thế? Có phải Bách Nghiệp bắt nạt con không?"
Tô Ôn Du lập tức nở nụ cười: "Không có ạ, anh ấy nào dám chứ."
Hoa Văn Nhân thở dài, nắm lấy tay của Tô Ôn Du: "Mẹ con mất sớm, mấy năm nay hẳn là chịu không ít oan ức đúng không? Hồi đó mẹ cũng nói với mẹ con, ba con không phải người chồng tốt, nhưng mẹ con lại cứ cố chấp."
Nói đến chuyện buồn, hai mắt Hoa Văn Nhân không khỏi nóng lên, xoa xoa đầu của Tô Ôn Du: "Đáng thương nhất là con, đã không có mẹ, bố lại đối xử không công bằng với con, còn có mẹ kế lúc nào cũng ngầm gây sức ép với con, lúc trước lại còn dám giả mạo thân phận của con đi tiếp cận Bách Nghiệp, may mà phát hiện ra kịp thời...."
Hoa Văn Nhân nói đến đây thì dừng lại, cười xin lỗi với cô.
Tô Ôn Du mỉm cười nói: "Mẹ, con cũng đâu có thảm thế đâu, mẹ xem xem bây giờ không phải con đang rất tốt sao?"
"Mẹ biết con mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là một cô gái thôi, lâu lâu cũng phải yếu đuối một chút, con biết chưa?"
Cô mà tỏ ra yếu đuối trước mặt Phó Bách Nghiệp, đoán chừng anh sẽ cảm thấy cô là một đứa thiểu năng, sau đó còn cười nhạo cô một trận cho mà xem.
Nhưng đối mặt với Hoa Văn Nhân, Tô Ôn Du vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Bữa trưa vẫn là những món bình dị, bầu không khí rất vui vẻ, Phó Bách Nghiệp chia hoa hồng của năm nay cho nhóm chú bác, người nào người nấy cũng nở nụ cười chuyên nghiệp lấy lòng, luôn miệng khen anh tài giỏi.
Tô Ôn Du cực kỳ buồn ngủ, bình thường nếu không có công việc gì, cô chỉ thích ở lì trong nhà ngủ cho thật đã.
Nhà tổ vẫn giữ lại phòng của Phó Bách Nghiệp, phòng có một ban công rất lớn, ăn trưa xong chính là lúc ánh sáng chiếu vào phòng nhiều nhất, Tô Ôn Du nằm trên ghế, đắp một chiếc chăn mỏng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Theo như thường lệ, Phó Bách Nghiệp sẽ nói sơ qua về phương hướng phát triển của công ty trong năm tiếp theo cho các chú các bác nghe, sau khi trở lại phòng thì nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say không chút phòng vệ nào của Tô Ôn Du.
Đôi lông mày là thứ nổi bật nhất trên gương mặt bây giờ đã bị che đi, nhưng lại nhìn có vẻ hồn nhiên trong sáng.
Anh ngồi bên cạnh một lát, thấy gió bắt đầu nổi lên thì bế ngang cô trở về giường.
Vừa mới đặt xuống giường thì Tô Ôn Du tỉnh lại.
Cô vừa mơ một giấc mơ, trong mơ cũng đang là năm mới, nhưng chỉ có những người khác vui vẻ, còn cô thì cô đơn đứng bên ngoài cửa sổ, thấy Tô Diệc Ngưng đang khoác tay Phó Bách Nghiệp đi chào hỏi mọi người.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt giống y hệt như trong giấc mơ của mình, cô nhíu mày lại, tâm trạng cũng không được tốt, lạnh nhạt hỏi: "Phó Bách Nghiệp, sao lúc trước anh lại nhận nhầm Tô Diệc Ngưng là tôi?"
Phó Bách Nghiệp cũng nhíu mày, mím môi không lên tiếng, Tô Ôn Du nhếch khóe môi, cũng không tiếp tục truy vấn đề tài này.
Cô xuống giường, Phó Bách Nghiệp túm lấy cánh tay cô, trầm giọng hỏi: "Không ngủ nữa sao? Tối nay phải thức khuya đón giao thừa, bây giờ nên ngủ nhiều một chút."
Tô Ôn Du đã hết buồn ngủ, thoát khỏi tay của Phó Bách Nghiệp, nói: "Không ngủ nữa, buổi tối tôi có thể trụ được."
Cô đã quen với việc quay phim suốt đêm, chỉ là một đêm giao thừa thôi mà, không cần phải ngủ bù.
Cô ngồi lên chiếc sô pha gần đó trả lời những tin nhắn chúc mừng năm mới, thấy tin nào vui thì cũng tiện tay chia sẻ cho người khác.
Đột nhiên, một chiếc điện thoại màu đen không phải của mình xuất hiện trước mặt, Tô Ôn Du buồn bực ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phó Bách Nghiệp mặt không đổi sắc nói: "Kết bạn WeChat."
Cô nhịn cười thành tiếng, sao lại có cảm giác đang được một anh chàng đẹp trai tán tỉnh thế này?
Cô vừa cười vừa quét mã QR trên điện thoại di động, xác nhận, hai người đã chính thức trở thành bạn tốt trên WeChat.
Kết bạn cũng đã kết bạn rồi, Tô Ôn Du cũng gửi lời chúc lúc nãy thấy cho anh.
Thấy Phó Bách Nghiệp nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cô nghĩ chắc cả đời này cũng chưa có ai gửi tin nhắn kiểu này cho anh nên anh mới nhìn không chớp mắt như thế, thật là đáng thương.
Sau đó lại nghe thấy giọng điệu lạnh lẽo của Phó Bách Nghiệp vang lên: "Từ này không phải dùng trong ngữ cảnh này, còn có lỗi chính tả này nữa, đừng tùy tiện gửi cho người khác, mất công lại bị họ chê cười."
Tô Ôn Du thề tuyệt đối sẽ không bao giờ dùng sự thương cảm của mình lên trên người Phó Bách Nghiệp nữa, anh không xứng đáng được thương hại.