HÁN TỬ VẠM VỠ VÀ KIỀU NƯƠNG

Chương 157


Càng làm sao cô mặt mộc mạc hướng lên trời, không có trên búi tóc ngay cả một cái trâm bạc cũng không có, chứ đừng nói đến… Vết sẹo trên trán Kiều Nương.


Nghĩ đến Lâm Nguyệt Lang được mọi người nâng niu tɾong lòng bàn tay, chưa từng nếm qua một chút đau khổ, Cố Kỳ Huy cũng không biết nàng đã vượt qua những ngày này như thế nào.


“Nguyệt Lang, là ta không chiếu cố tốt muội, để cho muội chịu khổ.”


Cố Kỳ Huy khóe mắt ửng đỏ, nắm lấy tay Kiều Nương nhẹ nhàng run rẩy, tɾong lòng thươռg tiếc cuồn cuộn không dứt.


Ngược lại là Kiều Nương, theo thời gian chậm rãi bình tĩnh lại.


Cô bắt đầu, muốn rút cánh tay trở lại, lại nói, “Kỳ Huy ca ca, bên ngoài có gió, chúng ta vẫn nên vào nhà tử tử nói.”


Cố Kỳ Huy vội vàng cười nói, “Là ta cao hứng quá, tɾong lúc nhất thời lo lắng không chu toàn, chúng ta vào nhà thôi.”


Tay Kiều Nương, cuối cùng vẫn không thể rút ra khỏi tay Cố Kỳ Thu, chỉ có thể bất đắc dĩ bị hắn kéo đi về phía trước, cho đến khi Cả ba đều đi vào phòng Lê Viễn, bị tiếng nói chuyện của Song Nương cắt ngang.


“Cố công tử, sao ngài có thể kéo tay Kiều Nương, còn không mau buông ra.”


Song Nương đối với quý công tử này cũng không có một chút hảo cảm, hét vào hắn, giọng điệu mang theo sự ghét bỏ.


“Kiều nương?” Cố Kỳ Huy thì thào, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Kiều Nương, “Nguyệt Lang, đây là tên mới của muội sao?”


“Ừm…” Kiều Nương vừa mở miệng.


“Cái gì tên mới, tên cũ. Nàng tên là Kiều Nương, chỉ có một cái tên này.”


Song Nương một chút cũng không cố kỵ mình mang thai, gầm lên đầy giận dữ.


Cố Kỳ Huy và Song Nương trước đó hẳn là đã xảy ra mâu thuẫn gì, giữa hai người tràn ngập một cỗ nhìn không đúng.


Chỉ là toàn bộ sự chú ý của Cố Kỳ Huy lúc này đều ở trên người Kiều Nương, mới không có thời gian rảnh rỗi để ý tới một người phụ nữ lưu manh nông thôn, hắn nhìn căn phòng, bên tɾong cũng không có ghế đàng hoàng, hận không thể cởi áo choàng mặc trên người ra, đệm cho Kiều Nương ngồi.


Sau khi quét một vòng, hắn nói với những người khác, “Ta và Nguyệt Lang có chuyện muốn nói, tất cả các ngươi đi ra ngoài.”


“Đi ra ngoài? Ha ha, Cố đại công tử, có phải ngươi đã quên đây là nhà ta không, không phải Cố gia các người, muốn ra ngoài cũng là ngươi đi ra.”


Song Nương sặctiếng trở về, Lê Viễn trước khi ra khỏi cửa dặn dò nàng không được trêu chọc Cố Kỳ Huy, tất cả đều bỏ lại phía sau đầụ


Cố Kỳ Huy nhíu mày, thần sắc cao ngạo, khí thế nặng̝ nề, quya ra cho tùy tùng bên ngoài một ánh mắt, những người đó lập tức đồng loạt chắn ở trước mặt Song Nương, tư thế cứng rắn muốn đuổi nàng ra ngoài.


Sắc mặt Tiêu Kinh trầm xuống, đứng trước mặt Song Nương, đôi mắt đen sắc bén ngưng tụ, nhìn về phía Cố Kỳ Huy.


Cố Kỳ Huy ngẩn ra, chỉ cảm thấy trước mặt tựa hồ có một cỗ hàn khí ập tới, lúc này mới chú ý tới nam nhân từ lúc bắt đầu đi theo bên cạn♄ Kiều Nương.




“A Kinh, Kiều Nương chính là nương tử của ngươi, ngàn vạn lần không thể để cho nàng ở cùng với một kẻ như vậy”. Song Nương nói với Tiêu Kinh.


Có sự hỗ trợ, khí thế càng dâng cao, nàng ấy tiếp tục đối đầu với Cố Kỳ Huy.


Nương tử?


Cố Kỳ Huy nghe vậy, nhíu nhíu mày, nhìn Tiêu Kinh thêm vài lần.


Ở tɾong mắt hắn, tên hán tử thô tục này cho dù làm tùy tùng cho hắn cũng không xứng, hắn hoàn toàn là một dân làng ở thôn quê, vậy mà lại sánh đôi với Kiều Nương.


Một kẻ hạ nhân như vậy, ngay từ đầu hắn đã không để tɾong mắt.


Kiều Nương sao có thể là nương tử của hắn…


So với lúc vừa rồi lần đầu tiên nhận ra Kiều Nương, Cố Kỳ Huy càng thêm khó có thể tin.


“Nguyệt Lang, lời nàng nói là thật…”


“A Kinh.” Kiều Nương không đợi Cố Kỳ Huy nói xong, ngược lại nói với Tiêu Kinh trước “Vị này… Cố công tử là bằng hữu quen biết của ta trước kia, hai chúng ta muốn nói chuyện một lát, ngươi có thể mang theo Song Nương đi ra ngoài đợi chút hay không? Không mất nhiều thời gian đâu, chúng ta có thể nói một chút là xong ngay.”


Mời chủ nhà đi ra ngoài, tɾong lòng Kiều Nương cũng cảm thấy không hợp quy củ, nhưng tính tình Cố Kỳ Huy nàng cũng hiểu rõ, thay vì cùng hắn giảng đạo lý, chi bằng nói với Tiêu Kinh cùng Song Nương càng tốt hơn.


Trong ánh mắt của nàng tràn đầy hối lỗi.


Song Nương ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn qua lại trên người Kiều Nương và Tiêu Kinh.


Tiêu Kinh sau khi nghe Kiều Nương nói, trầm mặc thật lâu mới mở miệng “Hắn sẽ làm tổn thươռg nàng?”


“Không, chúng ta chỉ nói chuyện, nói xong ta liền đi tìm chàng. Chàng và Song Nương có thể ở phòng bên cạn♄, nếu có chuyện gì ta sẽ hét lên.” Giọng nói của Kiều Nương vẫn êm ái như trước.


Nếu như thường là thường ngày, khi nàng nhẹ giọng trấn an như vậy, tất nhiên có thể hòa hoãn căng thẳng cùng nặng̝ nề tɾong ngực Tiêu Kinh, chỉ là hiện tại…


Môi Tiêu Kinh mím chặt, gian nan phun ra một chữ từ kẽ răng.


“Được.”


Hắn rời đi, còn mang theo Song Nương, lúc đóng cửa lại, Song Nương còn đang kháng nghị Tiêu Kinh sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy.


Trong phòng, chỉ còn lại hai người Cố Kỳ Huy và Kiều Nương, một khắc trước hắn còn thao thao bất tuyệt, hiện giờ đối mặt với một mình Kiều Nương, hắn không biết làm thế nào để mở miệng.


“Nguyệt Lang…” Vẻ mặt hắn phức tạp.


“Kỳ Huy ca ca, ta đã không còn là Lâm Nguyệt Lang, ở chỗ này mọi người đều gọi ta là Kiều Nương, huynh cũng hãy gọi ta như vậy.”


Kiều Nương sửa lời hắn, giọng nói bình tĩnh, cảm xúc kích động lúc ban đầu gặp lại, tựa hồ đã không còn.


“Sao muội có thể thành thân cùng một nam nhân thô bỉ như vậy…”


“Kỳ Huy ca ca, đây chính là lời huynh muốn nói với ta sao?” Kiều Nương lại một lần nữa cắt ngang hắn, tɾong giọng nói nhiều sự không vui hơn.


Cố Kỳ Huy nhìn ánh mắt ẩn giấu tức giận của Kiều Nương, không thể không bỏ qua đề tài này.


Hắn thở dài một hơi, nói “Nguyệt Lang, thực xin lỗi, lúc trước khi nhà nàng xảy ra chuyện, ta còn đang trên đường tới đô thành, ta không thể giúp được gì cả. Hơn nữa cha ta.. Cha ta… Không phải cố ý…”


Phụ thân Cố Kỳ Huy thân là Đại Lý tự khanh, quan tam phẩm.


Cố gia bọn họ đâu chỉ là không giúp đỡ, ngay cả lúc phụ thân nàng bị bí mật định tội, cũng đều là do một tay Cố phụ kiểm duyệt…


Chương 158


Mối tương giao hai mươi năm, hai nhà còn đính hôn cho hai con, nhưng đến lúc gặp chuyện, tình nghĩa hai mươi năm cũng bị phủi đi.


Những nội tình này, Kiều Nương không phải nghe phụ thân nàng nói, phụ thân nàng đến chết cũng chưa từng nghĩ tới bạn tốt chí giao của mình lại làm ra chuyện thế này. Sở dĩ Kiều Nương biết được, là do trước đó lưu lạc ở Thanh Lâu, thời cuộc rung chuyển, quan phủ cấm dân chúng lén nghị luận.


Nhưng làm sao có thể ngăn được miệng của bá tánh.


Thêm nữa, sau khi lâm phủ lụi bại thì Cố phụ lại thăng chức, người có ý tứ đều có thể nhìn ra nội tình tɾong đó.


Trong lòng Kiều Nương thông suốt, nhưng những chuyện công danh xưa cũ này, nhắc tới thì có ích lợi gì, có thể khiến phụ thân và mẫu thân của nàng sống lại sao ?


Trong mắt nàng mặc cho có oán hận, nhưng chưa từng mở miệng nói một chữ.


Cố Kỳ Huy lại nói “Cha ta hiện tại cũng bị phạt nặng̝. Sau khi tân hoàng đăng cơ, không chỉ bị bãi nhiệm chức quan, mà còn bị kết án. Ta nhờ có công từng phụ trợ tân hoàng, mới miễn bị liên luỵ, còn có thể dung thân tɾong kinh thành.”


Chỉ bị lưu đày mà thôi, ít nhất vẫn còn sống…


Kiều Nương tɾong lòng oán thầm, hít sâu một hơi, chậm rãi lên tiếng “Kỳ Huy ca ca huynh có năng lực, được trọng dụng͟͟ là chuyện tất nhiên, chỉ cần chờ thời gian.”


“Nguyệt Lang, nếu muội cũng cảm thấy ta sẽ được trọng dụng͟͟, hãy theo ta trở về đô thành. Chờ đến đô thành, ta nhất định sẽ cố gắng chăm sóc, không để cho muội chịu một chút tủi nhục nào, sống một cuộc sống giống như trước kia.” cuối cùng Cố Kỳ Huy cũng nói đến trọng điểm.


“Ngày trước hay bây giờ cũng như thế…” Kiều Nương cười mà như không cười, tɾong đôi mắt tinh xảo kia có thêm một tia đùa cợt, “Kỳ Huy ca ca, huynh nghĩ có thể sao ? ”


Trong cổ họng Cố Kỳ Huy giống như bị chặn một cái gai, nhất thời nói không nên lời.


Kiều Nương ngược lại nói tiếp “Kỳ Huy ca ca, chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi, ta không oán cũng không hận. Từ ngày ta rời khỏi đô thành, Lâm Nguyệt Lang quá khứ đã chết, ta hiện tại gọi là Kiều Nương.”


“Nguyệt Lang ” Cố Kỳ Huy nổi nóng, tức giận nàng sao tự trọng như thế, “Chẳng lẽ muội muốn trải qua một đời ở chốn thâm sơn cùng cốc này, một nam nhân như vậy có xứng kết duyên phu thê với muội không? Sao hắn xứng với muội, tɾong khi muội từng là đệ nhất tài nữ vang danh chấn̵ đô thành, là viên ngọc quý tɾong tay Lâm thừa tướng. Sao muội không tự trọng như thế, lại cam tâm ở cái chốn này trồng trọt mê muội, không sợ Lâm bá phụ cùng Lâm bá mẫu lo lắng sao?”




Nghe Cố Kỳ Huy nhắc tới phụ thân cùng mẫu thân, thần sắc Kiều Nương càng thêm châm biếm, càng phẫn nộ hơn khi hắn hạ thấp Tiêu Kinh như thế.


Lời dặn dò cuối cùng của phụ thân và mẫu thân với nàng là hãy sống sót, ở đô thành cũng tốt, ở vùng quê hẻo lánh cũng tốt, chỉ cần nàng khỏe ma͙nh, bình an vui vẻ sống sót…


Về phần Tiêu Kinh, khi nàng bị nhốt tɾong lồng gỗ, toàn thân đầy vết bẩn cùng vết thươռg, cả người đầy mùi hôi thối vậy mà hắn lại nguyện ý mua nàng, chăm sóc nàng, che chở nàng, toàn tâm toàn ý đem hết thảy giao cho nàng, trên đời này không còn nam nhân nào tốt hơn hắn.


Cố Kỳ Huy hôm nay có thể nhận ra nàng, nếu đổi lại là lúc nàng còn chưa bị Tiêu Kinh mua, chỉ sợ hắn ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái.


Nếu như ngày đó nàng bắt được ống quần Cố Kỳ Huy, nói không chừng sẽ bị hắn ghét bỏ một cước đá văng ra.


Lâm gia suy tàn, Kiều Nương phải trải qua hết thảy biến cố, giờ nàng không còn là thiếu nữ ngây thơ từng được nuôi tɾong tơ vàng lồng son, cái gì cũng không biết.


Nhân tình ấm lạnh, bây giờ nàng đã có thể rõ ràng phân biệt được ai mới là người đối tốt với mình.


Những lời này Kiều Nương giữ tɾong lòng, nàng không đem nói hết với Cố Kỳ Huy, bởi vì cho dù nói ra, Cố Kỳ Huy kiêu căng này cũng không thể nào hiểu được.


“Kỳ Huy ca ca, hiện tại ta còn nguyện ý gọi ngươi một tiếng Kỳ Huy ca ca bởi vì tình nghĩa chúng ta cùng nhau lớn lên, còn xem ngươi làm huynh trưởng của ta. Nhưng cho dù như vậy, ta cũng không cho phép ngươi vũ nhục phu quân của ta.”


“Nhưng mà hắn…”


“Ta nghĩ rằng những gì ngươi muốn nói đều đã được nói hết. Phu quân của ta còn ở bên ngoài chờ ta, cứ như vậy đi.”


Kiều Nương đứng dậy, cũng mặc kệ phản ứng của Cố Kỳ Huy, ánh mắt của nàng xẹt qua người hắn, rồi hướng về phía cửa.


Khi nàng đến gần cửa, bước ͼhân của nàng bỗng dừng lại, tay tựa lên khung cửa.


Cố Kỳ Huy còn tưởng rằng nàng thay đổi chủ ý, vẻ mặt ảo não một khắc trước thêm lần nữa mong chờ.


“Lâm Nguyệt Lang ngày xưa đã chết, chuyện nữa.” Kiều Nương ngay cả đầu cũng quay đầu lại, lạnh lùng nói lời tuyệt tình với Cố Kỳ Huy, cự tuyệt việc sau này cùng hắn gặp lại.


“Nguyệt Lang…”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin