HÁN TỬ VẠM VỠ VÀ KIỀU NƯƠNG

Chương 45: Vết đỏ trước ngực


Tiêu Kinh vội vàng làm cho xong việc trên tay, cũng không nghe thấy tiếng bước chân nữ nhân trở về phòng.


Trước đó vài ngày, nữ nhân thích nhất là trốn trong phòng, một mình ngồi suy tư, đối với cái gì cũng không để ý đáp lại, lần này như thế nào lại không trở về phòng?


“Hửm? Còn có chuyện gì sao?” Tiêu Kinh quay đầu lại hỏi.


Lời mới vừa nói ra, hắn chỉ thấy thần sắc nữ nhân căng chặt, đi nhanh tới chỗ hắn.


Có lẽ do nàng quá nóng vội, phía trước nhà bếp có một vũng nước cũng không chú ý tới, cứ thế đạp lên rồi để kệ để bùn trong nước vẩy ra dính lên ống quần.


Trong nháy mắt, nữ nhân đã đi tới trước mặt Tiêu Kinh.


Nàng nắm bàn tay ướt dầm dề của Tiêu Kinh lên, bỏ vào lòng bàn tay hắn một thứ, sau đó cũng không nói gì, xoay người nhanh như bay một cái rồi rời đi.


Sao trên khóe mắt đuôi lông mày thoạt nhìn như đang phẫn nói vậy, bộ dạng không thể nào vui vẻ.


Này là lại làm sao vậy?


Tiêu Kinh không hiểu tính tình thay đổi thất thường của nữ nhân, đối với việc này lại càng không hiểu, nhìn theo nữ nhân vào phòng, lúc này mới cúi đầu nhìn đồ vật nàng đưa cho hắn.


Là bình thuốc hắn lúc nãy đưa cho nàng, như thế nào lại trả lại cho hắn?


Là dùng không tốt sao?


Hay là…Nàng muốn đưa cho hắn để thoa vết thương nàng?


Tiêu Kinh thật sự hy vọng suy nghĩ cuối cùng của hắn là sự thật, chỉ là dùng đầu ngón chân để nghĩ lại, cũng biết nữ nhân không có khả năngcó ý tứ này.


Ha hả.


Hắn ở dưới bóng đêm, thấp giọng bật cười, có chút phiền muộn, lại có chút buồn rầụ


Nương tử của hắn a, ngoài miệng không nói nên lời, trong lòng lại càng không muốn nói, ngày tháng về sau của hắn có buồn rầu đâụ


Bất quá ngón tay hắn ướt dầm dề, từng chút vuốt ve bình nhỏ trong tay, tựa hồ như có thể sờ được độ ấm mà nữ nhân lưu lại, nụ cười trên mặt cũng thật lâu không biến mất.


Nữ nhân về phòng liền trốn vào ổ chăn, cong thân lại ngủ, cúi đầu cắn ngón tay, dùng răng nghiến nghiến móng tay.


Nàng lúc thì nhấpsao nữa.


Một lúc sau Tiêu Kinh mới trở về phòng, nhìn thoáng qua bóng dáng nữ nhân, đang chuẩn bị thổi đèn tắt nến, lại thấy nữ nhân từ trên giường ngồi dậy.


Hắn dừng động tác, hỏi, “Làm sao vậy? Nàng còn có chuyện gì sao?”


Không biết có phải nữ nhân ở trong chăn bí quá không, trên má có chút hồng, không chớp mắt cũng không nháy mắt mà nhìn hắn.


“Hửm? Là có chuyện gì muốn nói cùng ta sao?” Tiêu Kinh lại hỏi một lần nữa, lần này ngữ điệu tương đối trầm.


Ánh mắt nữ nhân giật giật, chuyển hướng về phía bả vai bị thương sưng đỏ của Tiêu Kinh.


Chỗ kia, như cũ vẫn phiếm tơ máu, không có dấu vết thuốc mỡ, trên người hắn cũng không có hương vị bạc hà mát lạnh.


Hừ, nếu hắn đã không yêu quý thân thể của mình, thì nàng cần gì phải lo lắng


Nàng nhìn mà phẫn nộ, buồn bực liếc mắt trừng Tiêu Kinh một cái, sau đó kéo chăn chuẩn bị nằm xuống.


Nhưng lúc này, Tiêu Kinh đột nhiên bước nhanh tới mép giường, đè bả vai nữ nhân, ngay sau đó, hắn nắm lấy vạt áo, dùng sức kéo ra hai bên.


Động tác của hắn thật sự quá nhanh, nữ nhân căn bản không kịp phản ứng, áo đã bị mở ra, trước người cảm nhận hơi lạnh, cặρ vú trắng như tuyết lộ ra trong ánh nến, còn đi lắc qua lắc lại theo động tác Tiêu Kinh.


Hai vú vừa to vừa tròn va chạm lẫn nhau, tạo một khe thật sâu ở giữa.


Rất nhanh nữ nhân liền hồi phục tinh thần, xấu hổ cùng tức giận, lòng bàn tay ngứa, hận không thể cho Tiêu Kinh một cái tát.


Nam nhân này cho dù là gấp gáp, cũng không nên chưa phân rõ trắng đen liền xuống tay.


Nhưng mà, vào đúng lúc nàng suy nghĩ, thì lại truyền đến âm thanh lo lắng của Tiêu Kinh.


“Nơi này của nàng là bị làm sao vậy?”


Một tay hắn bắt lấy vạt áo, một tay vuốt ve ngực nữ nhân, ngón tay đụng nhẹ vào vùng da tròn trịa trắng tuyết, thật cẩn thận, không mang theo một tia tình du͙c nào.


Vừa rồi lúc nữ nhân đứng dậy rồi lại nằm xuống trong nháy mắt, cổ áo trên người mở rộng, lộ ra một mảnh da thịt trắng tinh, việc này vốn không là gì, Tiêu Kinh cũng chỉ nhìn qua vài lần nhìn quá lại nghiện.


Chỉ là ánh mắt hắn sắc bén, liếc mắt một cái liền có thể thấy được vết đỏ không bình thường trên da thịt.


Tâm hắn quýnh lên, cũng không nhớ quá nhiều, chỉ kéo áo ra, lại nhìn ra càng nhiều vết đỏ, tất cả đều là vết thương mới, rậm rạp che kín hết da thịt trắng nõn của cắp vú.


Hai cặρ vú giống như bị bàn tay đánh vào.


Tiêu Kinh nhìn đến đau lòng, hắn không dám niết quá mạnh, chỉ dám nhẹ nhàng xoa bóp, như thế nào vào lúc hắn không để ý lại bị thương như vậy.


“Chính nàng làm?” Hắn không bỏ được hỏi, lại vội vàng nói, “Nàng đợi một chút, ta đi lấy thuốc tới.”


Nói xong, bóng người loe lóe, đi tới bên cạnh bàn.


Tay nữ nhân muốn nắm lấy hai bên sườn áo che lại, chỉ là ánh mắt của nàng lại nhìn chằm chằm vào nếp uốn giữa hai hàng lông mày của Tiêu Kinh, lo lắng như vậy.


Vết đỏ này, vào lúc nàng tắm rửa đã thấy được, tuy rằng có chút đau rát, nhưng so sánh cùng miệng vết thương cơ hồ muốn chảy máu của Tiêu Kinh thì căn bản không tính là gì.


Chỉ là phản ứng người này…Giống như nàng bị dao nhỏ cắt thật sâu vào da thịt, đau ở đầu quả tim hắn.


Cánh tay nữ nhân cuối cùng không nhúc nhích, cứ như vậy vạch vạt áo, ngồi lộ cặρ vú vừa trắng vừa tròn, chờ Tiêu Kinh xoay người trở lại.


Hai người này a, trong lòng rõ ràng là có đối phương, như thế nào lại đều im lặng.



Chương 46: Thoa thuốc


“Đau không?”


“Làm sao mà bị thương? Vừa rồi như thế nào lại không nói?”


“Ta không nói tới nàng cũng không biết tự bôi thuốc cho chính mình sao?”


Biết rõ nữ nhân sẽ không trả lời, chỉ là Tiêu Kinh cứ hỏi một câu rồi lại nối tiếp một câụ


Hắn để nữ nhân nghiêng thân mình ngồi ở trên đệm giường, như vậy thì ánh nến sẽ chiếu lên người nàng, hắn cũng giống như thế nghiêng thân thể, cong eo hạ thấp, trên ngón tay dính thuốc mỡ, một chút rồi một chút bôi lên vết đỏ trên ngực nữ nhân.


Hắn sợ lực đạo trên tay không có nặng nhẹ, không để ý ngược lại làm ra nhiều vết đỏ hơn, hít sâu một cái, chỉ dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.


Da nam nhân màu nâu, mà toàn thân nữ nhân lại trắng tuyết, đặt ở trên ngực thật sự đối lập, có vẻ nữ nhân càng trắng hơn.


Nữ nhân hơi hơi rũ mắt, không chỉ có thể nhìn thấy một màn này, mà còn có thể nhìn thấy vết thương trên vai Tiêu Kinh.


Khi nhìn xa xa, liền cảm thấy miệng vết thương muốn chảy máu, hiện giờ phía sau lưng người này uốn lượn ở trước mặt nàng, miệng vết thương gần trong gang tấc, nàng càng xem cẩn thận hơn.


Một mảnh thật lớn…Không chỉ có trầy da, còn có một ít vụn gỗ ở trên miệng vết thương, chọc trên da thịt, nhìn đã thấy đau, mà người này lại hồn nhiên không cảm giác gì.


Nữ nhân vừa suy nghĩ vừa động, đột nhiên cảm thấy một hơi nóng đặt trên bầu ngực tròn trịa, bầu ngực lớn bị Tiêu Kinh ôm lên.


“Còn có chỗ nào bị thương không?”


Ngữ khí hắn trầm thấp truy vấn, một bên nói, một bên nắm lấy vú lật qua lại để xem.


Vú nữ nhân lớn, so với bánh bảo thịt mà Song Nương làm còn lớn hơn, nhìn từ trên xuống dưới, liền nhìn thấy được một mặt vú và một đầu ti hồng hào kiều diễm, một mảnh bên dưới đều bị che khuất.


Cho nên Tiêu Kinh phải nâng vú, nhìn chung quanh một vòng tỉ mỉ, xem xong bên trái rồi lại xem bên phải.


Hái cái vú như bánh bao thịt bị hắn lăn qua lộn lại, nhìn các mặt khác đều không có vết thương, lúc này mới an tâm một chút.


Nữ nhân lại bị động tác lật qua lật lại của hắn, mà tim đập nhanh đến mức muốn nhảy khỏi lồng ngực.


Động tác của Tiêu Kinh quả thật không mang theo một tia tình du͙c, càng không có ý muốn dâm loạn, chỉ đơn thuần là quan tâm vết thương mà thôi.


Chỉ là vú đâu phải bàn tay, mỗi tấc da tấc thịt đều phá lệ mẫn cảm, làm sao chịu nổi lăn lộn như vậy.


Tiêu Kinh sờ tới chỗ nào, chỗ đó liền bị hơi nóng bao lấy, tất cả đều xông thẳng tới gần ngực, hại tim nàng đập bùm bụp muốn dọa người, tiểu huyệt ở dưới thân cũng nhão dính một mảnh, cánh hoa của cái miệng nhỏ cứ hút lấy quần lót, giống như muốn ăn vào.


Nàng…Như thế nào lại trở nên dâm đãng vô sỉ như vậy?


Nam nhân này không dâm loạn nàng, mà nàng lại chảy nước tận hai lần?


Dù như thế nào nữ nhân cũng không chống cự được tình du͙c trong thân thể, mà lý trí lại nói đây là một việc mất mặt, tay nàng nắm lấy áo giật giật, muốn đem cặρ vú đang lỏa lồ trước mặt Tiêu Kinh che lại.


“Đừng nhúc nhích!”


Âm thanh quát lớn của Tiêu Kinh lập tức truyền đến.


Nữ nhân ngẩn ra, sợ tới mức động tác dừng lại.


Lúc này Tiêu Kinh mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trên, nhìn thấy khuôn mặt nữ nhân đỏ bừng, đôi mắt vừa có chút hồng lại còn ngập nước, nàng giống như bị người khác khi dễ muốn khóc.


Ánh mắt nữ nhân cứng cỏi sáng ngời làm hắn động tâm, bộ dáng nữ nhân yêu kiều nhu nhược, càng làm tim hắn đập mất khống chế.


Đều nói nữ nhân là được làm từ nước, thật là nói không sai, không chỉ có tiểu huyệt phía dưới xôn xao liền có thể chảy dâm thủy̠, mà ngay cả đôi mắt này, cũng làm hắn hít thở không thông.


Tiêu Kinh thở mạnh hai cái, lồng ngực rắn chắc lúc lên lúc xuống, chịu đựng sự khô khốc trong cổ họng, hỏi: “Ta làm nàng đau à?”


Nữ nhân không đành lòng để hắn tự trách, bèn lắc đầụ.


“Là do vết thương quá đau?” Tiêu Kinh lại hỏi.


Lúc này, nữ nhân không lắc đầu, cũng không gật đầụ.


Miệng vết thương đau rát.


Chỉ là nếu phủ nhận, lại sợ Tiêu Kinh tiếp tục truy hỏi nàng thì phải làm sao, chẳng lẽ lại nói nàng chỉ bị hắn chạm vào vú vài cái, tiểu huyệt liền chảy nước sao?


Nữ nhân trầm mặc, hai chân dưới chăn kẹp chặt.


Tiêu Kinh thở dài một hơi, xem như nàng đang cam chịu, một mặt cúi đầu, một mặt nói “Núm vú nàng bị nặng nhất, giờ ta thoa thuốc, nếu đau thì hừ ra một tiếng, ta sẽ nhẹ tay một chút…”


Nữ nhân nghe vậy, gương mặt càng thêm đỏ, trong lòng lầu bầu sao còn chưa kết thúc a…


Tiêu Kinh lại lấy một đống thuốc mỡ, thoa lên tay, rồi bôi lên trên núm vú nữ nhân.


Ngón tay mới vừa chạm phải một chút, nữ nhân liền quơ quơ vú, lưng ngã về phía sau muốn tránh.


“Đừng sợ, rất nhanh sẽ tốt thôi, phù phùnannan không đaụ..”


Tiêu Kinh bôi thuốc vào điểm nhỏ kia, lại thổi khí, nhẹ nhàng mà thổi.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin