HÁN TỬ VẠM VỠ VÀ KIỀU NƯƠNG

Chương 55: Lu nước


Lúc này trong lòng nữ nhân không hề gợn sóng, chỉ cảm thụ lượng chất lỏng phun đánh vào lòng nàng tay, ngực nhảy nhanh hơn.


Lòng bàn tay nữ nhân đâu có lớn, mà tinh dich của nam nhân cứ từng đợt rồi từng đợt phun ra, nhiều đến dọa người.


Lòng bàn tay không giữ được tinh dich, theo tay nàng chảy xuống, một giọt rồi một giọt dừng lên trên côn thịt mới mềm được vài phần.


Tiêu Kinh nắm lấy tay dính nhão của nữ nhân, lên xuống côn thịt thêm vài cái, sau đó bắn ra đợt tinh dich cuối cùng, mới thật sự thỏa mãn.


Hắn nằm thẳng trong chốc lát, sau đó mới mặc áo xuống giường, không lau sạch cho chính mình trước, mà lấy một cái khăn thấm nước, đem bàn tay bị dính tinh dich của nữ nhân tỉ mỉ lau khô, ngay cả khe hở giữa mấy ngón tay cũng không bỏ sót.


“Ngủ đi, ta không chọc nàng nữa.”


Hắn đem tay nữ nhân bỏ lại vào trong chăn, rồi vỗ vỗ phía sau lưng nàng như dỗ em bé, dặn dò nói.


Nữ nhân vẫn không ngủ, Tiêu Kinh biết nhưng không nói, ngày tháng về sau còn dài, rồi sẽ có một ngày hắn có thể làm nữ nhân chủ động ngồi ở giữa háng hắn, lắc mông rung vú mà cầu hoan.


Suy nghĩ vừa hiện lên, thì côn thịt vừa mới sảng khoái, lại muốn cứng lên.


Hắn cúi đầu đưa tay vỗ vỗ, thấp giọng nói “Ngươi nên thấy đủ đi.”


Nữ nhân nằm ở trên giường nhắm mắt, có thể nghe được tiếng nước ngoài phòng, là Tiêu Kinh đi tắm.


Không có nam nhân, không có hơi thở làm cho người ta sợ hãi, cũng không có những lời nói phiền nhiễu, càng không có ai bắt nàng làm những việc dâm đãng, nàng lại mệt như vậy, đầu vừa nặng vừa choáng, đáng lẽ là chỉ cần nhắm một mắt cũng có thể ngủ, chỉ là trong lúc mơ màng, nàng lại không ngủ được.


Chốc lát sau, Tiêu Kinh leo lên giường, rồi nằm trong chăn, chờ hơi lạnh lẽo trên người không còn, mới thò tay ôm chầm lấy nữ nhân, gắt gao ôm ở trước ngực.


Bị hơi nóng ở trên người nam nhân quay quanh, nữ nhân cảm thấy thật phiền, nhíu mày, rồi trong nháy mắt liền ngủ.


Náo loạn một đêm, hai người đều ngủ thật sâu.


Thân thể nữ nhân mệt mỏi, sẽ không dễ dàng tỉnh lại như vậy, chỉ là bên tai lại một lần nữa nghe thấy tiếng nước.


Nàng đối với âm thanh này vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vừa thẹn thùng lại vừa bực bội, nói chung là có chút phản ứng sinh lý, thế nhưng nàng vẫn khốn đốn mà mở to đôi mắt, mơ mơ màng màng tỉnh lại.


Ngoài phòng, sắc trời xám xịt, chỉ mới vừa có ánh sáng mà thôi.


Trong phòng, trên giường đã không còn thân ảnh của Tiêu Kinh, chỉ còn mùi vị ở trên người hắn.


Nữ nhân chống cánh tay, hơi hơi đứng dậy, đẩy cửa sổ ra một chút.


Hình ảnh xung quanh mơ hồ, nàng nhìn thấy Tiêu Kinh trong sân, hắn gánh một lần hai thùng gỗ, rồi lấy thùng gỗ đổ nước xào xào vào lu, ngay sau đó lại lấy hai cái thùng gỗ đi ra ngoài.


Nàng nửa mơ nửa tỉnh, cũng không biết qua bao lâu, lại thấy Tiêu Kinh khiêng hai thùng gỗ trở về, rồi tiếp tục đổ vào lụ


Hắn… Còn ở.


Nữ nhân lảo đảo bước về giường, nghe tiếng nước xôn xao, lại ngủ thêm một lần nửa.


Hai canh giờ sau, nữ nhân đứng ở trong sân, sững sờ nhìn lu nước tràn đầy.


Nàng nhớ tới hình ảnh mơ hồ sáng nay, Tiêu Kinh lấy hai cái thùng gỗ ra ra vào vào. Rồi nàng lại nghĩ tới hôm qua lúc Song Nương rời đi, chỉ hỏi một câu kỳ quái “Là Tiêu Kinh bảo muội giặt quần áo trong sân sao?”


Nữ nhân cau mày, biểu tình trên mặt có chút ngưng trọng.


Đây là một thôn xóm nhỏ, không phải như nhà nàng ở thành đô, từng nhà đều có giếng nước riêng, vất vả đi gánh từng thùng nước, chỉ có thể là dùng để nấu cơm uống nước, chứ không có ai rảnh rỗi tốn nhiều sức lực, để gánh nước về nhà giặt đồ, nếu cần giặt đồ thì chỉ cần đi một đoạn, tìm một dòng suối nhỏ là có thể giải quyết.


Chỉ là Tiêu Kinh, chưa từng nói chuyện này, hoặc cũng có thể, là hắn cố ý không nói.


Bởi vì hắn biết, nàng không muốn ra khỏi cửa.


Lúc đầu, nàng không muốn ra khỏi phòng, hiện tại, nàng không muốn đi ra khỏi cái rào tre này.


Dường như chỉ cần như mọi thứ trước mắt, cũng không cần đối mặt với lối sinh hoạt hoàn toàn bất đồng.


Vết thương trên người nàng, chỉ cần một chút thời gian là tốt, nhưng mà tâm của nàng, lại chỉ còn sống trong quá khứ.


Tiêu Kinh cũng sẽ bức ép nàng làm một ít việc mà nàng không muốn, tỷ như nấu cơm giặt quần áo, làm không tốt cũng sẽ bị trừng phạt, chỉ là ngoài những việc vô lý đó ra, hắn lại…


Nữ nhân thò tay, nhẹ nhàng chạm vào nước trong lu, ngón tay chạm nhẹ một chút, liền có một đợt vòng nước nhộn nhạo trên mặt nước.


Một cái lu lớn như vậy, hắn cứ khiêng hai thùng gỗ, đi tới bao nhiêu vòng, huống chi trên vai hắn còn có vết thương.


Khuôn mặt nữ nhân ánh lên rõ ràng trên mặt nước, sợi tóc rơi rụng cũng không che được vết sẹo trên thái dương nàng, xấu xí như vậy.


Chỉ là nữ nhân lại nhớ rõ đêm hôm qua, đầu lưỡi Tiêu Kinh dùng lực đạo từng chút mà hôn nàng, mềm nhẹ như mặt nước trước mặt…


Chương 56: Mồi lửa


Hôm nay, Tiêu Kinh muốn trở về sớm hơn so với mọi ngày, chân trời ráng màu đỏ tươi, đem đám mây cũng nhuộm thành màu đỏ.


Bước chân Tiêu Kinh vội vàng đi trên đường, một ngày vất vả lao động, nhưng tinh thần như cũ no đủ, không có một chút tia mệt mỏi nào, đặc biệt là khi nghĩ đến sự việc phát sinh đêm hôm qua, cặp mắt đen kia càng thêm sáng bước chân cũng đi nhanh hơn.


Mặt hắn luôn hung dữ, cho dù có tươi cười thì cũng như không có.


Nước dâm thủy̠ ngày hôm qua a, cũng thật là ngọt.


Ngọt đến nỗi làn tâm hắn thoải mái, hận không thể mỗi ngày đều có thể uống mấy ngụm.


Đường ở nông thôn nhỏ trên đồng ruộng cũng có vài nhà làm nông, bọn họ sôi nôi mà ngắm trộm người Tiêu Kinh vài lần, có chút sợ hãi, có chút tò mò.


Ở trong thôn Tiêu Kinh vẫn luôn độc lai độc vãng , bởi vì không rõ lai lịch, hơn nữa thân hình hắn lại cường tráng, vào lúc mới tới trên người còn luôn mang theo khí thế hung hãn nặng nề, chỉ là sau khi ở trong thôn vài năm, mới chậm rãi mà mất đi.


luôn một mình, mình thấy để nguyên văn hay hơn👉👈


Cho nên các thôn dân không dám tiếp xúc nhiều với Tiêu Kinh, bọn họ cứ cảm thấy người hán tử thô lỗ này chỉ cần vung tay lên, là có đem một người ngã lăn ra đất.


Chẳng qua là sau một khoảng thời gian dài, Tiêu Kinh cũng chưa làm qua chuyện gì khác người, nên mới dần dần yên tâm, hơn nữa trấn trên mới truyền xuống một tin tức, có người ở trong thôn bọn họ thấy Tiêu Kinh dùng mười lượng bạc mua về một nữ nhân, làm người ta không khỏi tò mò rốt cuộc là dạng nữ nhân gì mà lại có giá trị nhiều bạc tới vậy.


Càng tò mò hơn, là toàn bộ tài sản gia đình Tiêu Kinh chỉ có một căn nhà kia, sao lại có nhiều bạc như vậy.


Các nam nhân tò mò, thì nữ nhân càng tò mò hơn, tiền tiêu của các nàng không phải là một văn tiền bẻ nát thì cũng là hai văn tiền, nào có gặp qua mười lượng bạc.


Sau khi nghe xong những việc này, lúc các nàng nhìn về phía Tiêu Kinh, đã không còn giống như trước kia mà sợ hãi như vậy nữa.


Còn…Việc chỉ có hai lượng bạc, cuối cùng lại tăng lên mười lượng, vì đơn giản là nghe nhầm rồi đồn bậy thổi to lên, dường như chỉ cần đem số bạc nói nhiều lên như vậy thì câu chuyện sẽ càng hấp dẫn xuất sắc.


Những lời đồn đại vớ vẫn này, nữ nhân không biết, mà Tiêu Kinh lại chỉ nghe được một chút.


Hắn không nghĩ giải thích, cũng cảm thấy không có gì đáng để giải thích, chờ qua một thời gian, sau khi có chuyện khác xảy ra, thì tự nhiên sẽ thay thế chuyện này.


Hiện tại hắn chỉ muốn một lòng một dạ mà về nhà nhanh một chút, để nhìn thấy Kiều Nương Tử mềm mại trắng nõn.


Rào tre trong sân, có quần áo đã phơi khô đang đong đưa nhè nhẹ trong gió.


Trên nóc nhà bếp, có khói lượn lờ toát ra từ trong ống khói…


Khói bếp?


Ở xa xa Tiêu Kinh trong nháy mắt liền nhìn thấy, ánh mắt cứng lại, trong lòng vui vẻ, hắn vào sâu trong sân, lập tức đi vào nhà bếp, ngay sau đó nghe được một trận tiếng bẽ cây hỗn tạp vào tiếng hơi thở dồn dập hoảng loạn của nữ nhân.


Bóng người mảnh khảnh kia, ngồi ở mặt sau bếp lửa, đưa lưng về phía hắn, cong người xuống thấp, mái tóc dài hỗn độn rối tung sau người, trong tay đang bận rộn làm cái gì đó.


Tiêu Kinh đứng ở cạnh cửa, thần sắc trên mặt ngưng trọng, ánh mắt chăm chú thật sâu vào một màn này.


Từ vị trí hắn, nhìn không được mặt nữ nhân, nhưng những hơi thở lúc ngắn lúc dài đó, vẫn có thể cảm giác rõ ràng được là nữ nhân đang nôn nóng và thất bại.


Rất nhiều lần, nữ nhân mơ hồ thở phì phò, thậm chí còn có ý hận mà nghiến răng nghiến lợi, một tay cầm củi lửa, một tay cầm mồi lửa, bả vài căng chặt, hận không thể ném đồ vật trong tay ra.


Chỉ là…Bả vai thon gầy kia, cuối cùng vẫn nặng nề mà thả lỏng rũ xuống, sau đó lại hít một hơi thật sâu, một tay củi lửa một tay mồi lửa, như cũ tiếp tục làm việc trong tay.


Có khi, sẽ có một ánh lửa nhỏ nhảy lên, hắn cũng biết vì cái gì lại khó khói bay ra từ ống khói, chỉ là sau một hồi vất vả kia, ánh lửa bốc lên lại dập tắt.


Nữ nhân thất bại rất nhiều lần, nhưng đến một âm thanh thở dài cũng không có, cứ để đôi tay chống lên gối như vậy, lau mồ hôi trên trán, thở phì phò, nghỉ ngơi trong chốc lát lát, rồi nhóm lửa.


Nàng làm quá nghiêm túc, thậm chí ngay cả âm thanh Tiêu Kinh bước vào nhà cũng không nghe được.


Tiêu tiếng, thân ảnh cao lớn đứng thẳng tắp, hắn một đường vội vã về nhà, nhưng hôm nay, chỉ kém hai bước chân, hắn lại…Lại không biết phải đi tới chỗ nữ nhân như thế nào, hắn không thể quấy nhiễu cảnh trước mắt.


Từ sau khi mẹ hắn mất, cuối cùng cũng có người, vì hắn mà giặt quần áo nấu cơm.


“Ưm…”


Nữ nhân vội vàng nhóm lửa đột nhiên luống cuống tay chân, đem mồi lửa trong tay ném ra ngoài, vì vừa rồi không cẩn thận, nàng thiếu chút nữa đốt phải mái tóc dài trên vai.


“Ta đã trở về.” Tiêu Kinh nhìn một màn này, nóng vội lập tức lên tiếng.


“A.’’


Nữ nhân nghe thấy giọng Tiêu Kinh, nàng sợ hãi, thân thể run lên, hoảng sợ quay mặt lại, đồng tử cũng run rẩy, cực kỳ giống một con thỏ bị thất thố, đột nhiên nhảy nhót.


Nàng nhìn Tiêu Kinh, rồi lại nhìn sắc trời bên ngoài, thế mà đã có ánh nắng chiều, như thế nào lại trễ như vậy.


Tiêu Kinh thấy được mặt nữ nhân, khóe miệng căng chặt, tựa hồ như muốn cười nhưng lại nhịn, thanh thanh yết hầu, nói một câu “Ta đã trở về.”


Hắn tiến lên, nhặt mồi lửa nữ nhân làm rơi, rồi lại nói “Để ta làm cho.”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin