HÁN TỬ VẠM VỠ VÀ KIỀU NƯƠNG

Chương 89: “Không có người khác, chỉ có một mình nàng”



Có một số chuyện, không nhất thiết phải nói cặn kẽ rõ ràng, quan trọng nhất vẫn là tự mình suy nghĩ cẩn thận.


Huống chi, nói đến cùng thì Song Nương cũng chỉ là người ngoài cuộc, muốn cởi chuông thì cần có người buộc chuông, chuyện này là thuộc về Kiều Nương và Tiêu Kinh, vẫn là nên để cho hai người bọn họ tự mình giải quyết.


Sau khi nhắc nhở hết lời, thì Song Nương cùng Lê Viễn đi về nhà, khi Song Nương quay người lại, thì được Lê Viễn đỡ thật cẩn thận, giống như là bụng của Song Nương đã to rồi vậy. Kiều Nương nhìn xong không biết nên khóc hay cười, chỉ là nhìn thấy bộ dạng thận trọng khẩn trương của Lê Viễn, nụ cười của nàng liền nhiều thêm một vị ngọt.


Nàng cũng có một người luôn luôn lo lắng từng ti từng tí cho nàng.


Tiêu Kinh đi vào phòng, nhìn thấy Kiều Nương ngồi ngay ngắn, cúi đầu, tựa như đang nhìn ngón tay đặt trên đầu gối nàng, ánh mắt mờ mịt, suy nghĩ như phiêu xa.


Hắn không vội vàng đi tới, cũng không truy hỏi thân thể nàng rốt cuộc là bị làm sao, sau khi sự kinh hoàng lúc ban đầu đi qua, hắn cũng đã hiểu nguyên do.


Đến gần rồi, hắn liền ngồi xuống sát bên Kiều Nương, trầm giọng nói một câu “Kiều Nương, chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau đi.”


Kiều Nương nghe tiếng thì ngẩng đầu, một đôi mắt hạnh ngơ ngác nhìn thẳng Tiêu Kinh, trong đầu không vứt đi được lời nói của Song Nương, cho dù là cắt lúa giúp Song Nương, hay đưa than cho Tiêu Kinh vào ngày tuyết, và cả Tiêu Kinh đối với nàng lo lắng không thôi, đều ở trong đầu không ngừng xuất hiện.


Sau khi tất cả những tưởng tượng biến mất tan thành mây khói, lúc này nàng mới nhìn đến Tiêu Kinh ở trước mắt.


Người nam nhân này cũng đang nhìn nàng, hơn nữa cặp mắt đen nhánh kia, còn hiện ngược lại thân ảnh của nàng.


“Được, chúng ta nói chuyện.”


Ngày hôm nay, Kiều Nương rốt cuộc cũng mở miệng, đồng ý nói chuyện với Tiêu Kinh.


Thanh âm của nàng vẫn khàn khàn như cũ, cũng không trong trẻo như nữ tử bình thường, chỉ là đối với Tiêu Kinh mà nói, nàng đã nguyện ý mở miệng nói chuyện, thì đã là một mở đầu tốt.


“Nàng có phải đang tức giận? Trách ta đúng không?” Tiêu Kinh hỏi.


Kiều Nương lắc đầu rồi lại gật đầụ


“Tức giận vì ta cưỡng bức thân mình nàng? Hay là trách ta không nói cho nàng chuyện trước kia của ta và Song Nương?” Tiêu Kinh hỏi tiếp, mày rậm nhíu chặt, cuối cùng lại nói thêm một câu “Lúc nãy các nàng nói chuyện, ta ở ngoài sân có nghe được một chút.” 


Trong lòng Tiêu Kinh vẫn còn lo lắng.


Lúc nữ nhân cố chấp, hắn có thể cứng rắn; lúc nữ nhân yêu kiều, hắn có thể mềm mại. Nhưng khi nữ nhân giận dỗi, hắn không hề biết nên làm gì, hơn nữa tay chân thì cứ luống cuống.


Do vậy, mới không đợi Kiều Nương nói chuyện, thì hắn đã lo chính mình nói trước.


“Việc muốn thân mình của nàng, trước nay ta chưa từng hối hận, bởi vì nàng là nương tử của ta. Còn việc về Song Nương, thứ nhất là do ta cảm thấy nó không quan trọng nên không nói với nàng, thứ hai là việc đã xảy ra lâu rồi, hiện giờ Song Nương cũng đã ở bên Lê Viễn, không cần nhắc đến chuyện cũ. Ta giúp Song Nương, cũng chỉ bởi vì nàng rất giống với muội muội đã chết sớm của ta.”


Hắn muốn đem mọi chuyện trong lòng, tất cả đều giải thích kể rõ cho Kiều Nương nghe.


Kiều Nương nghe câu “không quan trọng” kia của hắn, rất giống với câu “ta đã biết” mà Song Nương nói với nàng, đều bình tĩnh thản nhiên, chưa từng để tâm.


Tối hôm qua khi Tiêu Kinh nhắc đến Song Nương, là vì muốn có con, chứ không liên quan đến Song Nương.


Việc này, sau khi Song Nương nói rõ mọi chuyện với nàng, thì nàng liền suy nghĩ cẩn thận, chỉ là trong lòng nàng, vẫn còn một khúc mắc.


“Nếụ..Không phải ta thì sao?” Kiều Nương đột nhiên hỏi lại Tiêu Kinh.


“Cái gì?” Tiêu Kinh không hiểu ý của câu hỏi này.


“Nếu ngày đó người mà ngươi mua trên trấn không phải ta, mà là một người khác? Ngươi cũng sẽ xem nàng như Nương tử của ngươi sao? Cũng sẽ đối tốt với nàng như vậy sao?” Kiều Nương chịu đựng cảm giác đau đớn trong ngực, thanh âm ổn định, nói ra từng câu từng chữ rành mạch.


Tâm tư của Kiều Nương, đặc biệt phức tạp. Nàng dù là ghen ghét với Song Nương, nhưng cũng không bằng là ghen ghét với “nương tử” của Tiêu Kinh, cho dù “nương tử” hiện tại chính là nàng.


Sau khi nghe những lời này của Song Nương, Tiêu Kinh đã trầm mặc rất lâu, ánh mắt híp lại, nghiêm túc suy nghĩ những lời nàng nói.


Tâm Kiều Nương vẫn luôn nghẹn lại ngay cổ họng, rồi lại cưỡng bách trấn tĩnh chính mình, chờ câu trả lời của Tiêu Kinh.


Một lúc lâu sau.


Tiêu Kinh mở miệng, nặng nề nói một chữ “Sẽ.”


Mặt Kiều Nương trắng bệch ngay tức khắc, đồng tử run rẩy.


Ở trong mắt Tiêu Kinh, cho dù là nàng, hay là Song Nương đã từng giúp, hoặc là những người khác…Đối với Tiêu Kinh mà nói, quả nhiên không có gì khác nhaụ..


Trong lòng bị xé rách đau đớn, thậm chí còn đau hơn lúc phá thân đêm hôm qua.


Đáy mắt nàng lập tức ửng đỏ, nước mắt cố kìm lại ở quanh hốc mắt.


Tiêu Kinh biết câu trả lời của hắn có ý gì, cũng biết những điều này ảnh hưởng như thế nào đối với Kiều Nương, nhưng hắn chính là Tiêu Kinh, là một người thẳng thắn lỗi lạc, sẽ không biện minh ra những lời phong hoa tuyết nguyệt để gạt người khác.


Vào lúc hắn thấy toàn thân Kiều Nương lạnh băng, liền nắm chặt lấy đôi bàn tay trên đầu gối nàng, dùng lòng bàn tay trực tiếp truyền hơi nóng qua.


“Ta thừa nhận, nếu ta đã nhận định một người là nương tử của ta, thì cho dù nàng ấy là ai, ta đều sẽ cố gắng hết sức của mình để bảo vệ, chăm sóc cho nàng ấy, bởi vì đây là trách nhiệm của ta với tư cách là một người làm tướng công. Chỉ là…” Thanh âm hắn hồn hậu nói tiếp “Hiện tại không có người khác, chỉ có nàng. Nương tử của ta cũng chỉ có nàng.”


Nếu năm kia Lê Viễn không trở về, Tiêu Kinh sẽ thành thân cùng Song Nương, vậy thì ngày đó ở trên phố hắn sẽ không quay đầu liếc mắt nhìn Kiều Nương một cái.


Mà hiện giờ, hắn đã có nương tử của mình, thì cho dù có người ôm đùi hắn cầu xin, hắn cũng sẽ không chút lưu tình nào mà đá văng người đó ra.


Đây chính là nhận định của Tiêu Kinh về “nhà” và “nương tử”.


“Kiều Nương, ngày tháng sau này của ta, nửa đời sau của ta, tất cả cũng chỉ có nàng” Tiêu Kinh lại nói.


Lời nói của hắn vẫn trực tiếp khô khan như cũ, không có một chút lời ngon tiếng ngọt nào, mà lại giống như dùng sắt nặng nề đánh thẳng vào ngực Kiều Nương.


Nhưng thứ lưu lại không phải là đau đớn, mà là âm thanh rung động vang lên ầm ầm.


Không có người khác, chỉ có duy nhất một mình nàng.


Cái tốt của hắn, cái duy nhất của hắn và cả sự nhu tình của hắn…Những cái này không sớm không muộn đều sẽ thuộc về nàng.


Đây chính là duyên phận tốt nhất mà ông trời ban cho nàng.


Ngày đó ở trên đường phố, nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy ống quần của Tiêu Kinh, còn có lúc hắn xoay người quay đầu nhìn lại, tất cả cũng đều là có chủ định.


Nước mắt đảo quanh hốc mắt Kiều Nương cuối cùng vẫn rơi xuống.


Nhưng không phải là vì chua xót, mà là vì cảm giác vừa chua vừa ngọt.


Nàng nắm chặt lấy tay Tiêu Kinh, hỏi hắn thêm một lần nữa “Cũng chỉ có ta?”


“Chỉ có một mình nàng, sẽ không có người khác.” Tiêu Kinh nói, cái nhíu mày cuối cùng cũng đã buông lỏng ra.




Béo Miêu không nghĩ sẽ để cho hai người nói “yêú, cái gọi là tình yêu, sau khi chảy xuôi trong xương máu, cũng sẽ trở nên nông cạn.


Hơn nữa Song Nương có thể hiểu cách đối xử của Tiêu Kinh đối với nàng và Kiều Nương khác nhau, tại sao Kiều Nương lại không hiểu rõ chính mình.


Sau đó lại bổ sung một chút.


Song Nương đưa ra ý hủy hôn ước, Tiêu Kinh chỉ yên lặng mà đồng ý. Nhưng có một điều mà Tiêu Kinh đã suy nghĩ rất nhiều vào lúc đầu, đó chính là nếu nữ nhân đi rồi, thì hắn có tìm không?


Dù là chân trời góc biển, hắn đều sẽ đem nàng trói lại mang về. Chỉ là hắn lại không nhận ra được sự khác biệt giữa hai người.


Chương 90: “Chàng, đã trở về”


Ngày hôm nay, Tiêu Kinh không để cho Kiều Nương làm bất cứ chuyện gì, đừng nói là nấu cơm, ngày cả cái quần bị Kiều Nương làm dơ kia, cũng do Tiêu Kinh giặt.


Ngay từ đầu Kiều Nương đã không cho, nghĩ tới bàn tay thô to kia nắm lấy đồ vật dơ bẩn, ở trong tay xoa qua bóp lại, thì đã là chuyện mắc cỡ đến nhường nào.


Chỉ là Tiêu Kinh đặc biệt kiên trì, không cho nàng chạm vào dù là một chút nước, thậm chí còn hy vọng nàng có thể cả ngày nằm trên giường, không cần đi xuống.


Vết máu kia, sự lo lắng kia, vẫn nghẹn ở cổ họng Tiêu Kinh, rất lâu rồi mà vẫn không tan được.


Kiều Nương nghĩ đi nhớ lại, nơi tư mật của nàng cũng đã bị Tiêu Kinh ăn qua, bây giờ chỉ là một cái quần dơ thôi mà, tính làm cái gì.


Hơn nữa, trong lòng nàng cũng đang hưởng thụ sự đối tốt của nam nhân với nàng.


Nàng là nương tử của hắn, cứ yên tâm thoải mái tiếp nhận là được rồi.


Sau khi ăn buổi tối xong, Tiêu Kinh đi ra ngoài một chuyến, nói là đến nhà Lê Viễn.


Khi đi ra cửa, không chỉ có nói lớn để Kiều Nương nghe, mà ánh mắt còn quan sát trên người nàng, thẳng cho đến lúc Kiều Nương đáp lại, nhìn thấy sắc mặt của nàng bình thường, lúc này mới rời đi.


Lúc đầu Kiều Nương không hiểu, mãi đến lúc sau mới từ từ hiểu được ý.


Nam nhân kia đối với nàng thật cẩn thận.


Nghĩ nàng hiểu lầm chuyện của hắn và Song Nương, nên mới càng muốn nói rõ, nếu nàng có một chút không vui, thì hắn sẽ không làm như vậy.


Sự quan tâm này, Kiều Nương sẽ cất sâu trong lòng.


Đêm nay, Kiều Nương không lên giường sớm, mà ngồi một mình ở bên cạnh bàn, lấy bạc giấu trong tủ quần áo ra, tỉ mỉ đếm lại một lần.


Cho đến khi Tiêu Kinh từ nhà Lê Viễn trở về, nàng vẫn còn ở bên ánh nến, đếm từng chồng tiền một.


Nhà bọn họ không có bút cũng không có giấy, Kiều Nương chỉ có thể dựa vào chính mình mà nhớ kỹ.


Nàng đếm bạc, chia ra từng đôi nhỏ, giống như đứa trẻ đang chơi đá bên đường.


Tiêu Kinh đứng ở phía sau lưng nàng, nhìn ánh nến lay đọng đong đưa từng chút ở trên da thịt non mềm, gương mặt ôn nhu thanh tú, còn có ánh mắt sáng ngời.


Trong lòng chợt dịu lại.


Đồng thời cũng nghĩ, có lẽ là nên đổi một cây đèn dầu khác, như vậy mới không làm tổn thương đến đôi mắt.


Kiều Nương đếm số bạc rất nghiêm túc, chờ nàng phục hồi tinh thần lại, thì nhìn thấy bóng người bên cạnh, cũng không biết Tiêu Kinh đã đứng ở chỗ đó bao lâụ


Nàng chậm rãi xoay người, nhìn người nam nhân phía sau lưng nói “Chàng đã trở về.”


Tiêu Kinh đơ người ra, bởi lại mang theo nụ cười.


Chàng, đã trở về.


Kiều Nương đem bạc tách ra bỏ vào bao, cất vào lại ngăn tủ, sau đó hai người sửa soạn đơn giản, liền nằm song song trên giường.


Sau chuyện tình ái đêm hôm qua, chăn và đệm giường đều bị ướt đẫm, Tiêu Kinh đem ra ngoài, phơi ở dưới ánh mặt trời cả một buổi trưa.


Chăn và đệm bông đều bị phơi đến mềm mại, trong chăn còn mang theo một mùi vị ấm áp.


Hai người nằm ở trong chăn mềm mại, Tiêu Kinh thò tay ôm chặt người nàng vào lòng ngực, ngực dán sát vào phía sau lưng, dựa sát gần nhaụ


Kiều Nương đối với đôi tay có hơi ấm cực nóng của Tiêu Kinh đã quen, hơn nữa thân thể nàng hôm nay cũng lạnh, ở dưới độ ấm nóng kia, cũng càng đặc biệt cảm thấy thoải mái.


Đây là lần đầu tiên nàng chủ động đem đầu đặt lên trên cánh tay Tiêu Kinh, gương mặt cọ xát như có như không.


“A Kinh.”


Ban đêm yên tĩnh, nàng chậm rãi nói.


Ngực Tiêu Kinh đột nhiên run lên, suy nghĩ lung tung ngẩn người một hồi, mới phản ứng lại nữ nhân là đang gọi hắn, yết hầu gắt gao đáp lại “Hửm?”


“Ba ngày sau, chính là ngày mười lăm, chàng dẫn ta lên trấn được không?” Kiều Nương hỏi hắn.


Tiêu Kinh vốn muốn mở miệng đồng ý, đây là lần đầu tiên Kiều Nương ra yêu cầu với hắn, làm sao có thể không đồng ý, chỉ là nghĩ đến thân thể Kiều Nương.


Lòng bàn tay hắn, xoa xoa trên bụng nhỏ của nàng, lo lắng hỏi “Thân thể nàng không sao chứ?”


Mặt Kiều Nương có chút nóng lên, nhắm mắt lại, trả lời “Chỉ có một hai ngày đầu là có chút không thoải mái, đến ngày mười lăm đã là ngày thứ bốn, không sao.”


“Vậy được, nàng muốn đi, ta liền dẫn nàng đi.” Tiêu Kinh không chút do dự đồng ý, huống chi, hắn cũng sẽ không để cho nữ nhân mệt.


Sau khi nói xong chuyện này, hai người rơi vào im lặng, ở trong không gian, Kiều Nương lẩm bẩm tự nói chuyện một mình như có như không, âm thanh rất nhỏ, không nghe rõ mà nàng đang nói cái gì.


Hình như là một ít con số, dường như đang tính toán.


Nói một hồi, cả người mệt mỏi một ngày, dần dần cũng có chút buồn ngủ.


Nàng mơ mơ màng màng, cọ cọ ở trên cánh tay Tiêu Kinh, mơ hồ nói “A Kinh, lúc đó ta muốn ăn điểm tâm mà lúc trước mà chàng mua, còn có hồ lô ngào đường, mua hai cây được không?”


“Được.”


“Hai cây, cũng không biết mất bao nhiêu tiền. Hay là…Mua một cây thôi…Đến lúc đó chúng ta chia ra để ăn.”


“…Được.”


Tiêu Kinh cảm thấy hai cây cũng được, nhưng mà một cây hai người cùng chia ra ăn thì càng tốt.


Kiều Nương duỗi đầu lưỡi liếm ở trên cánh môi, tựa hồ như ngửi được mùi vị thơm ngọt của hồ lô ngào đường.


Tiêu Kinh nghe thấy âm thanh của nàng có chút hỗn độn, liền hỏi “Muốn ngủ?”


“Ừm…Có chút mệt.” Đây là ngày đầu tiên có quỳ thủy của nàng, lúc trước thân thể hao tổn vẫn chưa được bổ dưỡng, nên đặc biệt mệt.


“Vậy nàng ngủ đi, ta thoa thuốc cho nàng.”


“…Ừm.”


Kiều Nương mơ màng lên tiếng, yên tâm giao toàn bộ cho Tiêu Kinh, hoàn toàn không chú ý đến thanh âm vuốt ve truyền đến từ phía dưới chăn.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin