HÁN TỬ VẠM VỠ VÀ KIỀU NƯƠNG

Chương 39: cảm giác hút lấy ngón tay cả đời cũng không quên được.


Rớt xuống…


Nữ nhân trợn tròn mắt, không tin được, mà cong người nắm lấy quần áo ướt dầm dề thử lại mấy lần.


Thân thể Tiêu Kinh cường tráng, quần áo rất lớn, sau khi ngâm nước, vải dệt đều hút đầy nước, trọng lượng lại càng nặng hơn.


Thân thể nữ nhân vốn yếu ớt, không thể nâng được đồ vật có trọng lượng lớn, hôm nay lại chà quần áo cho Tiêu Kinh hơn nửa canh giờ, cánh tay sớm đã mỏi, da ở đầu ngón cũng nhíu lại, sức lực đã không còn.


Song Nương đứng phía sau nữ nhân cũng trợn tròn mắt.


Nàng là một người có thể xuống đất làm việc, mùa xuân cuốc đất, mùa thu thì thu hoạch lúa mạch, phụ nhân xung quanh đều giống nhau, chưa từng gặp qua người nào không thể cầm nổi bộ quần áo.


Tiếng nước rơi xuống tí tách tí tách, không khí lập tức xấu hổ.


“Để ta giúp muội.”


Song Nương tiến lên giúp một tay, chỉ thấy quần áo nặng trĩu trong tay nữ nhân, nàng lại dễ như trở bàn tay mà đặt vào trong tay.


Bàn tay nắm lấy hai đầu, cánh tay uốn lượn, dùng sức về phía trái rồi ngược lại, đem nước dư trong quần áo vắt ra, lại đặt lên vai rồi dùng sức ném xuống, sau đó đem nếp uốn trên quần áo làm cho phẳng, rồi mới phơi lên cây gậy trúc.


Nữ nhân nhìn động tác thành thạo lưu loát của Song Nương, đôi tay đan lại ở phía sau, mười ngón tay đều giao nhau, không ngừng cạ sát đầu ngón tay.


Sắc mặt nàng không được tốt, nghĩ thầm nàng thế nhưng lại xấu mặt trước Song Nương.


Lúc trước kia, bộ dạng của nàng là thơ từ ca phú, cầm kỳ thi họa, mọi thứ đều là xuất sắc nhất, chỉ có người khác hâm mộ nàng, lúc đó nàng có cái gì không bằng người.


Chính là vì những bản lĩnh đó của nàng, hiện giờ lại biến thành trói buộc, đem bàn tay nàng dưỡng thành không đề, vai không khiêng nổi phế nhân, một bộ quần áo cũng không thể cầm đứng dậy.


Nữ nhân mím chặt môi, thần sắc trầm thấp, sau khi Song Nương phơi xong quần áo xoay người lại, mới miễn cưỡng cười cười.


Song Nương cũng không nhận thấy được gì, mà hai mắt vừa di chuyển, lại liếc vào lu nước trong sân nhìn một cái.


Nữ nhân dùng hơn phân nửa lu nước đê giặt quần áo, lu nước vốn tràn đầy, mà bây giờ chỉ còn một phần ba.


“Là Tiêu Kinh bảo muội ở trong sân giặt quần áo sao?” Song Nương đột nhiên hỏi.


Nữ nhân gật gật đầu, không rõ chuyện này có cái gì để hỏi.


Song Nương cũng không tiếp tục nói, chỉ nhắc nhở nữ nhân đói bụng thì ăn cái gì đó, rồi xoay người đi ra khỏi rào tre.


Sau khi Song Nương rời đi, nữ nhân lại nhìn thoáng qua lu nước, cũng không nhìn ra có chỗ gì đặc biệt.


Nàng lau mồ hôi trên trán, dọn dẹp bồn gỗ, rồi trở về phòng.


Ngày hôm nay, Tiêu Kinh trở về càng trễ, lúc về đến nhà sắc trời đã tối đen.


Cũng may từ trấn về thôn chỉ có mấy đường núi, hắn đi tới có thể đi trở về nhà.


Ở xa xa, lúc mới vừa nhìn thấy rào tre, hắn đã thấy ánh nến sáng trong phòng, ánh sáng mỏng manh chợt lóe mà ra tới, cả người mệt mỏi đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, bước chân đi càng nhanh.


Vào sân, hắn nhìn thấy quần áo chỉnh tề treo trên cây gậy trúc, không khỏi nhìn thêm vài lần.


Đích thực nương tử hắn kiêu ngạo hơn so với người bình thường, cũng may là giảng đạo lý, bằng không hôm nay lại phải đánh mông một trận, chỉ là đối với mông thịt đỏ bừng kia hắn quả thật cũng không nỡ xuống tay.


Tưởng tượng đến cái mông mềm tròn trịa, liền lập tức nhớ tới vũng dâm thủy̠ tối hôm qua, tiểu huyệt kiều nộn phảng phất như còn ở trên tay hắn, vừa ướt vừa nóng, cảm giác gắt gao hút lấy ngón tay cả đời hắn cũng không quên được.


Ngày hôm nay, hắn liên tiếp thất thần, tiểu đệ ở phía dưới cũng không biết đã cương cứng lên bao nhiêu lần.


Mỗi lần nghĩ đến, đều sẽ ở một mình cười trộm.


Tiêu Kinh lớn lên tục tằng, hơi thở cả người trầm ổn, ánh mắt phá lệ lại sắc bén, cho dù cười cũng sẽ mang lại cho người ta cảm giác nguy hiểm, những người khác nhìn hắn, đều bị bộ dạng kia dọa sợ.


Hắn không để bụng chuyện này, trong lòng hắn chỉ nhớ nương tử.


Vừa vào sân, trong nháy mắt, hắn liền nhìn thấy nữ nhân.


Nữ nhân không ngồi trên giường, mà là ngồi bên cạnh bàn lùn ở nhà bếp.


Ngọn nến đặt trên bàn lùn, nàng chống cắm, ánh nến chớp động, ánh sáng mỏng manh nhảy lên người nữ nhân, chiếu lên mặt mày tinh xảo vũ mị, như một bức họa vẽ nữ nhân.


Nữ nhân mệt mỏi một ngày, chống cằm ngủ gật, cái trán từng chút từng chút đi xuống, có chút giống với con gà đang ăn thóc, trông vừa dịu dàng lại có chút mộc mạc nghịch ngợm đáng yêụ


Tiêu Kinh không đọc nhiều sách, cũng không phải dạng có học thức, tìm không được từ ngữ hoa lệ gì miêu tả một màn hình ảnh này.


Hắn chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, trái tim luôn luôn trầm ổn giờ đây phảng phất như muốn nhảy ra ngoài, bùm bùm vang lên không ngừng, đập đến mức ngực hắn tê dại.


Máu toàn thân đều chảy về trái tim, tay chân thế nhưng lại không còn chút sức lực.


Tiêu Kinh dừng bước chân, thân ảnh cao lớn biến mất trong bóng tối, si ngốc, khống tiếng động mà đứng trong sân.


Chương 40: Rõ ràng ăn rất ngon


Cằm nữ nhân nhòn nhọn nho nhỏ, bàn tay cuối cùng không nâng được, cúi đầu một cái trượt xuống.


Thân ảnh Tiêu Kinh ở trong không gian tối tăm đột nhiên nhoáng lên, như mãnh hổ nhào ra, may mắn tại một khắc này nữ nhân mơ mơ màng màng tỉnh lại.


Nàng thần sắc mê mang, vẻ mặt còn buồn ngủ, đôi mắt liên tục chớp chớp, mang theo vẻ ngây thơ vô tri, dường như không rõ đêm nay là đêm nào.


Sau khi sương mù mênh mông trước mắt tan đi, mới nhìn thấy thân ảnh đứng ở trong viện.


Cha…


Vào nửa đêm, cha vội vã về tới nhà tới.


Nữ nhân đột nhiên đứng lên, vẻ mặt hưng phấn cùng tha thiết, con ngươi mang theo kích động, gấp gáp đi nhanh hai bước tới thân ảnh kia, như muốn nhào vào lòng người nọ để tìm hơi ấm quen thuộc.


Cha nàng là quan văn, dáng người không cao lớn, cũng không cường tráng như vậy, thời trẻ văn nhã tuổi lớn hơn lại nho nhã , hoàn toàn không phải là người tục tằng như thế.


Văn nhã Thanh nhã, lịch sự. Nho nhã Vẻ nhã nhặn, điềm đạm của một nhà nho, một người trí thức.


Người này không phải cha nàng.


Nữ nhân hoàn hồn, vui sướng trên mặt tức khắc tan thành mây khói, ngược lại một dòng khí lạnh từ lòng bàn chân bốc lên, làm toàn thân nàng lạnh toát, cả người đứng im tại chỗ.


Tiêu Kinh nhìn hết thảy một màn này, cũng thu thần sắc biến hóa trên mặt nữ nhân vào đáy mắt.


Một giây trước, hắn còn muốn cười đáp lại nữ nhân, khóe môi nho nhỏ cong lên như vành trăng non, mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.


Nhưng giây tiếp theo, sau khi nữ nhân bước đến, ánh nến không chiếu tới, bóng tối như đang nuốt chửng nàng, cũng đem ánh mắt cùng nụ cười của nàng đi mất.


Hắn chưa từng… thất vọng như thế.


Tiêu Kinh đứng tại chỗ, mặt mày trầm ngâm, hắn tiếp tục đi tới phía trước, nói “Ta đã trở về”.


Âm thanh trầm thấp ở trong ban đêm tĩnh lặng bình tĩnh chảy xuôi.


Nữ nhân hình như vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa rồi, trên mặt là một mảnh tĩnh lặng, như không nghe thấy tiếng Tiêu Kinh nói.


Khi Tiêu Kinh đi qua người nữ nhân, đưa tay qua, kéo lại bàn tay nữ nhân, nắm chặt trong lòng bàn tay, lôi kéo nàng đi vào nhà bếp.


Nữ nhân bị túm kéo đi được vài bước, cũng dần dần hồi phục tinh thần lại, hai mắt nhìn trên người Tiêu Kinh.


Có lẽ là bởi vì lời nói Song Nương, chỗ nào trên người Tiêu Kinh nàng đều nhìn rất cẩn thận.


Quần áo trên người hắn như cũ dơ bẩn, bả vai chính là chỗ dơ nhất, trên cổ áo còn có một ít dấu vết bị mài mòn, thoạt nhìn có thể xé rách, trên cỗ cũng có một tia đỏ sậm.


Nữ nhân nhìn, âm thầm nhíu mày, xem ra Song Nương nói không sai, hắn quả thật là đi giúo người khác khiêng gỗ làm trần nhà.


“Hửm?” Tiêu Kinh cảm nhận được ánh mắt của nữ nhân, buông lỏng tay, quay đầu nhìn.


Nàng vội vàng chuyển tầm mắt, lấu ra giỏ tre Song Nương đưa cho nàng, còn có chiếc đũa.


Nàng tuy không muốn nhận lấy ý tốt của Song Nương, chỉ là thứ này lại có thể giúp nàng một việc, màn thầu đầy một rổ, hoàn toàn có thể đủ để cho hai người ăn bữa tối, cũng có thể hoàn thành công việc Tiêu Kinh giao.


Giặt sạch quần áo, nấu bữa tối, hai việc này nàng đều làm xong.


Người này cũng sẽ không có lý do đánh mông của nàng.


Nữ nhân đang muốn lấy vải trắng trên mặt giỏ tre ra, đồ vật bên trong còn chưa lộ ra, thanh âm nói chuyện của Tiêu Kinh đã truyền đến.


“Là Song Nương đem qua?” Trong thanh âm của hắn mang theo một sự chắc chắn.


Động tác nữ nhân dừng lại, con ngươi trong trẻo liếc mắt nhìn Tiêu Kinh một cái, dưới cái nhìn chăm chú của hắn nhẹ gật đầụ


“Song Nương làm mì phở khá ngon, nàng ấy làm màn thầu bánh bao là ngon nhất.”


Tiêu Kinh vừa nói chuyện vừa đi tới bếp lửa, một trận tiếng vang bụp bụp bẻ gãy củi gỗ, động tác thuần thục bắt lửa, nấu một nồi nước nhỏ.


Lại lấy ra một ít măng phơi khô cùng rau dại dùng dao cắt nhỏ ném vào trong nồi.


Trong phút chốc, nước sôi, hơi nóng bay lên, rắc xuống một chút muối.


Canh măng khô rau dại đặt trên bàn, lửa như cũ vẫn đang cháy trong bếp, thay một nồi to khác, lửa lộc cộc lộc cộc nấu nước.


Trong lúc Tiêu Kinh làm những này, cũng không quay đầu lại nhìn một cái, nữ nhân phía sau hắn cúi đầu, cau mày, còn suy nghĩ về câu nói hắn vừa nói.


Hắn sau khi ngồi xuống gắp một cái bánh bao để vào chén nữ nhân, nói “Ăn đi.”


Nữ nhân cau mày, cái miệng nhỏ cắn lấy bánh bao, giữ yên lặng, dù sao thì nàng vốn dĩ cũng không nói được lời nói.


Tiêu Kinh nhìn không ra tâm tình nữ nhân đang không tốt, còn tưởng rằng là vì mới ngủ dậy, cũng không suy nghĩ cẩn thận.


Hai người, một rổ bánh bao, một chén canh nóng lớn, bắt đầu ăn bữa tối.


Tiêu Kinh một hơi ăn hai bánh bao, mà bánh bao trong tay nữ nhân lại chỉ thiếu một phần ba.


Hắn lại cầm một cái màn thầu cắn mấy miếng, hương mạch nha đầy miệng, rõ ràng là ăn rất ngon…


------------------------

Kiều Nương Nam nhân thúi, chàng lại dám nói người khác làm bánh bao ngon.


Tiêu Kinh Ta không muốn ăn bánh bao, chỉ muốn ăn nàng..


Béo miêu Ăn bánh bao không cần tiền, miễn phí xem.



Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin