HÁN TỬ VẠM VỠ VÀ KIỀU NƯƠNG

Chương 37: Muội muốn biết công việc Tiêu Kinh làm?


“Nương tử Tiêu gia.”


“Nương tử Tiêu gia.”


“Nương tử Tiêu gia…”


Tiếng kêu gọi tới lần thứ ba, nữ nhân vẫn luôn cúi đầu giặt quần áo lúc này mới chậm rãi phản ứng lại, người nọ là đang gọi nàng.


Nương tử…nhà Tiêu Kinh.


Một cách xưng hô xa lạ, làm cho trong đầu nàng lập tức hiện lên thanh âm bá đạo của Tiêu Kinh “Nàng là nương tử của ta.”


Từ sau khi nữ nhân bị Tiêu Kinh mang về nơi này, chưa từng đi qua cái rào tre trong sân, cũng không cùng người bên ngoài tiếp xúc trừ Tiêu Kinh.


Hiện giờ có người ngoài tới, nàng ngừng lại động tác giặt quần áo, cúi đầu, nhíu mày, suy nghĩ có nên trở về phòng trốn không.


Trong lòng nữ nhân như cũ cao ngạo, không nghĩ muốn cho bất kỳ ai thấy dáng vẻ này của nàng, mặt bị hủy dung, trên người thì quần áo vải thô, đừng nói tới châm cài châu ngọc, ngày cả một búi tóc thô sơ nàng cũng không có, thật sự là mất mặt.


Chỉ là giọng nói của người này, nàng có thể nhận ra.


Là người mà mấy ngày trước trực tiếp gọi tên Tiêu Kinh.


Thoạt nhìn người nọ không giống có quan hệ huynh muội với Tiêu Kinh, cũng càng không giống thân thích.


Kia rốt cuộc là có quan hệ gì, mà một nữ nhân lại có thể gọi trực tiếp tên nam nhân khác như thế, lại là loại quan hệ gì, mà người nọ lại có thể cho Tiêu Kinh mượn quần áo cho nàng mặc.


Nghi vấn thật lớn, bàn tay ngâm dưới nước bất giác nắm thành quyền, đáy mắt mang theo sự kiên quyết, cuối cùng đứng dậy.


Chỉ là nữ nhân đứng dưới ánh nắng đã lâu, mới vừa đứng lên trước mặt nháy mắt trống rỗng, trọng tâm cơ thể không vững nghiêng nghiêng muốn ngã.


“Cẩn thận ” Song Nương một trận khiếp vía, hận không thể đưa tay đỡ lấy nàng.


Nữ nhân cắn chặt hàm dưới, nhịn xuống cơn choáng váng, bước chân lảo đảo lui một bước, miễn cưỡng đứng vững, may mắn không có chật vật ngã trên mặt đất.


Nàng có chút quẫn bách, hít thở một hơi nhẹ nhàng, chấn chỉnh thần sắc, thân mình đứng thẳng, mới nhìn về phía Song Nương.


Song Nương cùng ngày ấy giống nhau, đứng ở ngoài rào tre, trong tay cầm một cái giỏ tre, trên mặt mang theo nụ cười cùng vết bớt, rồi đứng dưới ánh mặt trời chiếu sáng lẫn nhaụ


“Nương thử Tiêu gia, ta có thể đi vào không?.”


Cửa rào tre không có khóa, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể vào, chỉ là Song Nương không tùy tiện đi vào, mà lễ phép hỏi “Nữ chủ nhân có nhà không.”


Nữ nhân có chút hoảng, thứ nhất là gương mặt nàng xém chút là trở nên xấu xí, thứ hai là nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào vết bớt trên mặt Song Nương.


Một mảnh bớt lớn như vậy, cơ hồ đã chiếm một phần ba gương mặt, như thế nào lại không có người bận tậm chứ, cứ để như vậy tùy tiện đi dưới ánh mặt trời, cũng không che lại một chút, dường như người chủ của gương mặt hồn nhiên mà không cảm thấy xấu xí.


Vết sẹo ở thái dương được vài sợi tóc che khuất, ẩn ẩn làm đau nhẹ, biểu tình trên mặt cũng đen lại.


Nhìn chăm chú hồi lâu, đối mặt với đôi mắt đen láy của Song Nương, lúc này mới bừng tỉnh, phát giác được hành động của mình thật vô lễ.


Nữ nhân vội vàng thu hồi tầm mắt, gật gật đầu, xem như đồng ý.


Song Nương cười đẩy cửa đi vào, vừa đi vừa nói “Tướng công nhà ta là Lê Viễn, chính là người mà bữa trước xem bệnh cho muội, còn ta tên là Song Nương, muội về sau có thể gọi ta như vậy. Chúng ta đều là người của thôn này, nhà ta ở đầu thôn, dọc theo con đường này đi thẳng về phía trước, ngồi nhà đầu tiên chính là nhà của ta. Ta thường ngày đều ở nhà, muội nếu có chuyện gì, hoặc cảm thấy buồn chán, đều có thể tìm ta, muốn nói chuyện hay tâm sự đều có thể, chỉ cần muội không chê ta không thú vị.”


Song Nương mở miệng, đem toàn bộ tình cảnh của bản thân đều kể ra, mang theo một sự thân thiết mà trời sinh đã có.


Nói xong, mới chú ý tới biểu cảm của nữ nhân có chút không thích hợp, sắc mặt lộ ra biểu cảm ngượng ngùng.


“Cái kia…Tình cảnh của muội A Viễn cũng đã nói với ta, là do ta quên mất muội hiện tại không thể nói chuyện. Vậy muội cứ nghe ta nói, muội cứ lắc đầu hoặc gật đầu là được.” Song Nương ngay sau đó hỏi “Đã ăn cơm chưa?”


Nữ nhân có thể cảm giác được thiện ý phát ra từ người Song Nương, chỉ là lúc Song Nương tới gần, nàng vẫn lui về phía sau đứng dựa gần lu nước.


Nửa tháng thê thảm lưu lạc, làm cho nàng không có cách tin tưởng bất kỳ ai.


Tay nàng nắm chặt lấy gáo gỗ, ánh mắt trở nên cẩn thận, gật gật đầu, tỏ ý đã ăn rồi.


“Ăn cái gì?” Song Nương quan tâm hỏi, tiếp tục nói “Sáng sớm hôm nay Tiêu Kinh đã tới nhà ta, cùng ta làm một cái bánh bao thịt, muội chính là ăn cái bánh bao thịt đó sao?”


Nữ nhân nghe vậy, hai mắt mở to, lúc này mới hiểu rõ, bánh bao thịt của buổi sáng nay là do Song Nương trước mặt làm.


“Bánh bao thịt kia coi như là đã ăn sáng, nhưng hiện giờ đã qua buổi trưa, muội chắc cũng chưa ăn cái gì phải không?” Song Nương nói xong lời này, vẫn luôn nhìn mặt nữ nhân, tựa hồ từ trên mặt nàng đã tìm thấy đáp án, sau đó đưa giỏ tre qua “Trong này có mấy cái bánh bao thịt, cũng có bánh bao cuộn màn thầu, hương vị giống nhau, muội ăn tạm cho no bụng đi.”


Nữ nhân nhìn Song Nương, cũng nhìn giỏ tre trong tay nàng ta, trầm mặc thật lâu, nàng vẫn không đưa tay lấy.


Thật may là Song Nương lanh lẹ, cũng không sợ xấu hổ, kéo tay nữ nhân qua, liền đem giỏ tre đưa qua.


Nàng nói “Tiêu Kinh đã nhiều ngày đi làm tới khuya mới trở về, nếu mà muội đói bụng, thì hãy cứ ăn trước.”


Nghe được tên Tiêu Kinh, tay nữ nhân đang cứng đờ mới nới lỏng, làm cho Song Nương thuận lợi đem giỏ tre bỏ vào lòng bàn tay nàng.


Nàng cau mày nhìn Song Nương, không rõ vì sao Song Nương lại biết thời gian Tiêu Kinh về nhà.


Song Nương thấy thế nụ cười càng thêm Tiêu Kinh đang làm?”


Chương 38: khẩu thị tâm phi


Hừ, ai thèm muốn biết công việc mà tên nam nhân thô lỗ hung tàn kia đang làm.


Nữ nhân nghĩ đến bộ dạng Tiêu Kinh hung hăng đánh mông nàng, vết thương trên mông vẫn chưa lành, chỉ cần chạm nhẹ là lại đaụ


Nàng thay đổi sắc mặt, cảm thấy giỏ tre làm phỏng tay nàng.


Dưới cơn tức giận, nữ nhân đem giỏ tre đặt xuống đất, lại ngồi xổm thân mình xuống đi giặt quần áo, căm giận nghĩ trong lòng, nàng biết nam nhân kia tên Tiêu Kinh, làm nghề thợ săn, tính cách thô bạo, còn ngang ngược vô lý, chỉ cần nhiêu đó là đủ rồi.


Chỉ là quần áo trong tay nàng cũng không phải là của nam nhân “tính cách thô lỗ, ngang ngược vô lý” trong miệng nàng sao.


Song Nương không dự đoán được thái độ của nữ nhân lại phản ứng như chỗ, ngơ ngẩn mà nhìn.


Nếu mà là lúc trước, nàng cũng tuyệt đối không nhìn ra được đáy lòng nữ nhân này đang nghĩ cái gì, khẳng định là mờ mịt một đầụ Chỉ là đã thành thân lâu năm với Lê Viễn, nàng ngày càng hiểu rõ tính tình của đối phương.


Bọn họ đều là người biết chữ, đọc nhiều thứ sách, tính cách đặc biệt, không chịu nói thẳng, cứ thích nói lòng vòng, muốn người khác đi đoán tâm tư của mình.


Bộ dạng này của nữ nhân, cực kỳ giống với lúc Lê Viễn cáu kỉnh cùng nàng, rồi lại hy vọng nàng chú ý hắn nhiều một chút, tốt nhất là đi qua dỗ hắn.


Này còn không phải là khẩu thị tâm phi sao.


Song Nương cố gắng nhịn cười, thanh thanh yết hầu nói “Tiêu Kinh là một người kiệm lời, bình thường chắc cũng không cùng muội nói chuyện. Hắn a, ban đầu không phải là người trong thôn, trước đây ba năm thì tới đây, mua căn nhà này, rồi ở lại, trở thành thợ săn duy nhất trong thôn.”


Thì ra…Hắn cũng là người nơi khác.


Tốc độ giặt quần áo của nữ nhân trở nên thong thả.


“Thời gian làm việc của thợ săn và làm nông trái ngược nhau, đều là sau khi nửa đêm hắn mới ra cửa, thừa dịp trời tối đi săn, sau đó lúc hừng đông thì đi bộ đường núi mười mấy dặm, đem con mồi vừa săn được bán cho tửu lầụ Chỉ có như thế, bắt được con mồi tươi nhất, mới có thể bán giá tốt nhất.”


Nữ nhân đối với những việc này hoàn toàn không biết gì, nghiêng tai nghe Song Nương nói xong, mới hơi hiểu rõ một chút.


“Tiêu Kinh đi bộ vừa nhanh vừa giỏi, mười mấy dặm không là gì với hắn, thường thì tới buổi trưa hắn mới trở về, ăn cơm, rồi lại đi một chuyến vào trong núi, bày một ít bẫy, thuận tiện cho ngày hôm sau bắt được chim bay hay động vật gì đó. Tới buổi chiều, là có thể nghỉ ngơi.”


Thời gian nghỉ ngơi tuy rằng sớm, nhưng mà ngày ngày nửa đêm phải ra cửa, ngày đêm điên đảo, lại phải đi đường mấy chục dặm, người bình thường căn bản không làm nổi.


Này cũng trách không được nam nhân kia, có dáng người cường tráng thô to giống như ngọn núi nhỏ, nàng dùng hết toàn bộ sức lực trong người chống đẩy cũng không thể làm hắn chuyển động.


“Tuy là có chút vất vả, nhưng Tiêu Kinh rất có bản lĩnh, lúc nào cũng bắt được con mồi, chưa từng trở về tay không. Chờ tới mùa đông, thì không cần vất vả như vậy.”


Bất giác, động tác trong tay nữ nhân dừng lại, giương hai mắt nhìn Song Nương, dường như đang dò hỏi vì cái gì mùa đông lại không cần vất vả như vậy?


“Mùa đông là thời điểm tuyết lớn nhất, thứ nhất là cả ngọn núi lớn đều bị tuyết bao phủ, thứ hai là thời tiết quá lạnh, chim bay cá nhảy đều không có, không bắt được con mồi gì. Cho nên tới mùa đông, Tiêu Kinh sẽ lên trấn tìm chút việc vặt để làm. Sức lực hắn lớn, chịu được khổ, lại không lười biếng, cho nên những người đó đều rất vui lòng nhận hắn làm.”


Nữ nhân gật đầu nhẹ, thì ra nguyên nhân là như vậy, hèn chi đã nhiều ngày nàng không thấy nửa đêm Tiêu Kinh đi ra ngoài.


Song Nương nhìn phản ứng của nàng, rồi trở về đề tài “Đã nhiều ngày Tiêu Kinh không đi săn là vì trên trấn có một địa chủ muốn làn một căn phòng lớn. Chỉ là trần nhà thì phải dùng gỗ vừa thô vừa to, nhưng nó lại rất nặng, hai nam nhân cùng nhau nâng cũng không động đậy chứ đừng nói là đem lên tới nóc nhà, tiến bộ bị kéo dài vài ngày. Sau đó thực sự không còn cách nào, mới nhờ người tới tìm Tiêu Kinh, mong hắn qua làm mấy ngày. Ta nghe nói lúc đầu Tiêu Kinh không muốn đi, bởi vì muốn đẩy nhanh tốc độ mỗi ngày đều làm tới khuya, chỉ là đối phương trả khá nhiều bạc.”


Nói tới bạc, Song Nương nhìn về hướng nữ nhân vài lần.


Nữ nhân trầm mặc xuống, một trăm lượng bạc một gốc nhân sâm kia nàng không quên.


Một trăm lượng, chỉ sợ của cải của Tiêu Kinh đều đã rỗng, cũng không biết có đang thiếu nợ không, nhận được công việc vất vả khiến người ta mệt mỏi như vậy, làm xong việc, lại phải đi mười dặm trở về nhà. Này liền trách không được, ngày hôm qua sau khi hắn trở về trời đã tối, trên người và mặt đều dơ, khẳng định là đi khiêng gỗ.


Nữ nhân ngồi xổm bên cạnh bồn gỗ, cầm lấy quần áo Tiêu Kinh, vẫn không nhúc nhích.


Song Nương xem xét trong chốc lát, cảm thấy chính mình nói không sai biệt lắm, còn chuyện khác, thì để cho hai người bọn họ tự nói với nhaụ


“Nương tử Tiêu Gia, quần áo này muội đã giặt sạch sẽ. Thừa dịp trời còn nắng, mau đem phơi khô đi.” Song Nương nâng cao âm lượng, xua không khí ủ dột nãy giờ đi.


Có lẽ là nghe xong một ít lời nói duyên cớ của của Song Nương, thái độ nữ nhân so với vừa rồi đã hòa hoãn một ít, cũng từ từ nghe Song Nương nói.


Nàng cầm lấy quần áo của Tiêu Kinh muốn đứng dậy, chỉ là quần áo nặng nề lại túm cánh tay xuống, quần áo cứ thế từ trong tay nàng trượt xuống, bùm một tiếng rớt trở về bồn gỗ.


Nước trong bồn gỗ văng ra, ngược lại làm ướt váy cùng mặt giày của nàng.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin