HÁN TỬ VẠM VỠ VÀ KIỀU NƯƠNG

Chương 57: Nấu cơm


Nghe được Tiêu Kinh nói như vậy xong, nữ nhân vừa thẹn vừa dỗi, nhưng cũng thở dài nhẹ nhỏm một hơi.


Nàng đứng lên, đem vị trí nhường lại cho Tiêu Kinh, đồng thời cũng đưa tay lau mồ hồi đang chảy ròng ròng trên mặt, cũng không biết là do bị ánh lửa chiếu, hay là mệt, mà trên mặt nàng ửng đỏ còn muốn kiều diễm hơn lúc kêu anh anh ở trên giường.


Chẳng qua là dung nhan mỹ lệ kiều diễm thế mà lại có dấu vết đen nhánh do than để lại.


Theo động tác lau mồ hôi của nàng, ở giữa trán lại có thêm một mảnh.


Tiêu Kinh tỉ mỉ nhìn, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt khó có được, cái gì cũng không nói, chỉ ngồi trên ghế nhỏ, bắt đầu nhóm lửa.


Nữ nhân vẫn đứng ở bên người hắn, không rời đi, tròng mắt đen bóng thường xuyên nhìn trên người hắn, như muốn xem hắn làm như thế nào.


Lần đầu tiên, Tiêu Kinh dạy nữ nhân nhóm lửa, lúc ấy nữ nhân nghe được nhưng lại không nghiêm túc như bây giờ, chỉ mơ hồ mà nhớ các bước, nhưng lúc thực tế nàng làm lại là một chuyện khác.


Ánh mắt Tiêu Kinh cứ để ý mặt nữ nhân, ý cười trong mắt càng nhiềụ


“Lúc đầu, đừng dùng những cây củi quá to, cũng đừng chụm quá nhiều lửa.” Tiêu Kinh lấy ra những cây gỗ to mà nữ nhân nhét vào bếp lửa, vừa làm vừa nói “Nàng nên cho lá cây và những nhánh cây nhỏ vào trước, sau đó phóng lửa, chờ lửa lớn một chút.”


Chỉ trong thời gian chốc lát hắn nói chuyện, lửa lập tức có, ánh lửa không ngừng nhảy lên.


Thì ra nhóm lửa cũng cần chú ý nhiều thứ như vậy.


Cuối cùng nữ nhân cũng hiểu, đem ánh mắt đặt trên ánh lửa dời đi, liền đụng phải ánh mắt chế nhạo của Tiêu Kinh đang nhìn chằm chằm nàng, con ngươi thâm thúy kia đang cười.


Ngực nàng đột nhiên đập nhanh hai cái, trên mặt cũng nóng lên.


Ngay từ đầu nữ nhân đã không biết phải đối mặt với ánh mắt của Tiêu Kinh thế nào, đồng tử run rẩy né tránh, sau cùng cắn chặt hàm răng, rồi quay mặt lại liếc mắt trừng Tiêu Kinh một cái.


Nàng giận dữ xong, liền xoay người đi ra khỏi nhà bếp, đi tới bên lu nước chuẩn bị rửa tay.


Cầm gáo gỗ múc nước lên, nhìn thấy được ảnh ngược của nàng trong mặt nước, khuôn mặt trắng nõn, còn có vài dấu vết đen thùi lùi, cơ hồ cả gương mặt đều có.


Nữ nhân không thể tin được mà mở to hai mắt, nhẹ buông tay, thiếu điều muốn quăng ngã gáo gỗ.


Rốt cuộc nàng cũng hiểu, vì cái gì ánh mắt Tiêu Kinh nhìn nàng lại luôn mang theo chế nhạo, còn có bộ dạng muốn cười nhưng cố nhịn của hắn.


Hừ, nam nhân thúi


Rõ ràng thấy được, thế mà lại không nhắc nhớ nàng, muốn cố ý để nàng nhìn thấy sao?


Tiêu Kinh ở trong nhà bếp, nhìn ánh lửa ấm áp, cẩn thận nghe tiếng động ngoài phòng, một trận im lặng, rồi lại có tiếng nước xôn xao, trong đầu hiện lên bộ dạng nữ nhân phẫn nộ mà nghiến răng nghiến lợi, liền thấp giọng bật cười.


Một lúc sau, thực mau liền truyền ra mùi thơm.


Nữ nhân vẫn luôn ở ngoài phòng, không muốn đi vào nhìn thấy Tiêu Kinh, chỉ là lúc này bước chân không thể không đi, một lần nữa đi trở về nhà bếp.


Nàng lau bàn nhỏ ăn cơm, rồi bày biện chén nhỏ cùng đôi đũa rửa sạch.


Bên kia, Tiêu Kinh cũng mở nắp nồi ra, sau khi một hơi nóng nồng đậm tản ra, hắn nhìn thấy được cơm trắng bóng, còn có đồ ăn chưng ở trên.


Nữ nhân đem lá cải cắt nhỏ bỏ vào đáy tô, phía bên thì đặt từng miếng thịt heo khô có lớn có nhỏ.


Theo hơi nóng, dầu trơn ở trong thịt khô chảy ra, thấm vào lá cải trắng, làm cho lá cải cũng có vị thịt.


Hơn nữa thịt khô Tiêu Kinh làm quá mặn, nếu ăn không thì thật sự rất khó ăn, hiện giờ lại có lá cải, vậy thì không còn mặn nữa, hai cái hợp lại, vừa có rau vừa có thịt.


Đây đều là đồ ăn trong phòng Tiêu Kinh, ngày thường đều là Tiêu Kinh nấu ăn, nhưng lại chưa từng nghĩ tới cách nấu ăn thế này, hắn chỉ nấu cơm rồi hấp thịt lại cùng lúc, vừa tiết kiệm thời gian vừa đỡ tốn sức, còn hắn chỉ làm lung tung, hoàn toàn không giống như nữ nhân làm.


Đồ ăn đều có ở trên bàn, nữ nhân nhìn mâm đồ ăn gần ngay trước mắt, có chút ngượng ngùng, nhóm lửa đã làm mất quá nhiều thời gian của nàng, nào còn có thời gian để nàng xào đồ ăn.


Nữ nhân chờ Tiêu Kinh ngồi xuống, chứ không có động đũa trước.


Sau khi Tiêu Kinh ngồi xuống, nhìn nàng một cái, nói “Chúng ta ăn cơm thôi.”


Bữa cơm này, nữ nhân như cũ vẫn chỉ ăn một chén cơm nhỏ cùng một ít đồ ăn, mà Tiêu Kinh thì ngược lại, từ cơm cháy đến miếng nước thịt khô cuối cùng cũng đều ăn hết.


Sạch sẽ, không sót lại một hạt cơm, còn chưa đã thèm mà liếm môi.


Nữ nhân ngồi ở bên cạnh, nhìn Tiêu Kinh ăn cơm, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay có phải nàng nấu thiếu cơm không?


Sau khi ăn xong, như cũ vẫn là Tiêu Kinh thu dọn, rồi rửa chén.


Nữ nhân ở bên cạnh nhìn, hơi hơi cau mày, đều nói quân tử không vào nhà bếp, cha của nàng chỉ sợ cả đời cũng chưa vào nhà bếp lần nào. Tuy rằng Tiêu Kinh không phải một quân tử văn nhân gì, chỉ là thế tục đều nói nam ở ngoài làm việc nữ ở nhà cơm nước, nàng còn tưởng rằng quần áo nấu cơm chỉ mới là bắt đầu, tiếp theo Tiêu Kinh sẽ giao nàng một đống công việc nhà khác.


Nàng nhìn Tiêu Kinh đang ngồi xổm bên lu nước, đôi tay rửa chén nhanh như bay, đột nhiên có chút không rõ trong lòng nam nhân này là đang muốn cái gì.


Chương 58: Yếm đỏ


Đồng thời, trong lòng nữ nhân còn cất giấu một việc khác.


Lúc nàng ăn cơm, ánh mắt luôn không tự chủ mà nhìn vào bả vai Tiêu Kinh, dấu vết quần áo bị xé rách càng rõ ràng, cũng không biết vết thương trên vai hắn như thế nào.


Có lẽ…Công việc kia…Hẳn là không nên cho hắn làm nữa.


Nữ nhân lăn qua lộn lại suy nghĩ, lại không biết nên đem những lời này nói ra như thế nào, cũng không biết nàng có cái quyền gì để nói những lời này.


Cuối cùng, liền nặng nề mà đè xuống ở đáy lòng, tâm tình cũng trở nên trầm lặng, giữa mày nhíu chặt.


Sau khi lên giường nghỉ ngơi, ngực như muốn được thoa gì đó, trong tay đành bắt lấy bình thuốc mỡ nhỏ, bôi ở đầu ngón tay rồi thoa qua lại.


Tiêu Kinh bước vào cửa, cũng nhìn thấy bộ dạng biểu tình ưu sầu của nữ nhân.


Hắn ngồi xuống mép giường, móc ra một thứ từ trong lòng ngực, nói “Đây là cho nàng, lấy đi.”


Nữ nhân thò tay nhận lấy, cứ tưởng là Tiêu Kinh lại cho nàng đồ ăn ngon, nàng có chút thèm ăn đồ ngọt.


Đồ vật kia có chút nặng, dùng một khối vải thô bọc lại, nàng từng chút mở ra, lúc nhìn thấy là một ít đồng tiền cùng bạc vụn, tràn đầy một tay.


“?”


Nàng kinh ngạc ngước mắt lên nhìn, khó hiểu hỏi nam nhân.


Tiêu Kinh nghiêm túc trả lời “Đây là tiền công mấy ngày nay của ta, bởi vì mấy ngày trước đều làm thêm giờ, nên đốc công cho ta nhiều thêm một chút. Về sau nàng là quản gia, mấy thứ này đều để nàng thu lại.”


Quản gia?


Nữ nhân còn chưa kịp hoàn hồn thoát khỏi khiếp sợ sau khi nghe hai chữ này, lại thấy Tiêu Kinh đứng dậy đi tới tủ quần áo, sau đó mở ra để nữ nhân nhìn rõ từng vị trí các tầng bên trong, đem đồ vật giấu chỗ đó lấy ra.


Lại một lần nữa Tiêu Kinh ngồi xuống mép giường, tiếp tục nói “Ta không có bất động sản gì, ngoại trừ căn nhà tàn này, một mẫu đồng ruộng cũng không có, tất cả cái này là do ta tích góp lại, hiện tại tất cả đều cho nàng.”


Nữ nhân không có đếm kỹ, chỉ nhìn Tiêu Kinh lấy đồ vật ra, ước chừng cũng là tám chín lượng bạc.


Mà hắn, lại không đề cập tới việc chữa bệnh cho nàng mà tốn bao nhiêu bạc, một trăm lượng bạc đổi lấy nhân sâm kia, mà ngược lại chỉ nói đến việc nhà bất động sản, rồi tiền bạc tích lũy không nhiềụ


Nữ nhân chăm chú nhìn sắc mặt nghiêm túc Tiêu Kinh, đột nhiên cảm thấy bạc trong tay thật phỏng tay.


Hắn chẳng lẽ không sợ sao?


Không sợ hiện tại thân thể nàng đã tốt lên, lại có nhiều bạc, nếu mà nàng thừa dịp hắn không có ở nhà mà đi luôn, thì hắn chẳng phải mất cả người lẫn của sao?


Nàng nhìn Tiêu Kinh, thế nhưng lại không nhìn thấu được tâm của nam nhân thô lỗ này.


Tiêu Kinh gãi gãi tóc, khó có được chút quẫn bách, màu sắc da thịt mang theo một ít đỏ sậm.


Hắn nói “Ta biết nhiêu bạc này không phải nhiều, nhưng tay chân ta lành lặn, cũng coi như có chút tay nghề, có thể tiếp tục kiếm tiền. Nếu nàng muốn mua đồ vật gì, có thể nói cùng ta. Hoặc là chờ tới ngày mười lăm, trên trấn mở chợ, ta mang nàng đi, để nàng tự chọn thứ mình thích.”


Hắn lải nhải nói rất nhiều lời, nghe trầm ổn, rồi lại mềm như bông, giống như muốn đem người sa ngã đi vào.


Sau khi nói xong, nhìn thấy nữ nhân cúi đầu thần sắc phức tạp, nhìn đống bạc, hắn cũng không nóng lòng, lẳng lặng mà chờ đợi.


Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn có âm thanh ngọn nến đốt tâm.


Trong lòng nữ nhân rất rõ ràng, nàng nhận lấy bạc của Tiêu Kinh, ý nghĩa này…Chính là nàng thật sự tiếp nhận nam nhân này, tiếp nhận cái nhà này.


Mà nàng, vào lúc này mới ý thức được từng bước thận trọng của nam nhân, từng câu “Nàng là nương tử của ta”, từ giặt quần áo nấu cơm, cho tới bây giờ “Giao quyền tài chính”, nàng được nam nhân ở sau thúc đẩy, từng bước từng bước một đi tới hiện giờ.


Nam nhân này, căn bản không hề nông cạn thô lỗ như nàng nghĩ, trừ bỏ trên giường, lúc chiếm tiện nghi của nàng.


Ước chừng hơn mười lượng bạc, nằm nặng trĩu trong lòng bàn tay, lại có cân nặng ngàn loại trách nhiệm.


Trầm mặc thật lâu sau, nữ nhân nhấp môi, đem bạc thả vào lòng bàn tay Tiêu Kinh.


Trong nháy mắt kia, nam nhân cao lớn lập tức cứng đờ, ngay cả ngón tay cũng căng chặt.


Nữ nhân nắm lấy tay hắn, không buông ra.


Nàng không nói chuyện được, chỉ có thể chỉ vào trán nàng, dùng ngón trỏ xoay một vòng


nàng phải nghĩ lại.


Cũng không phải cự tuyệt, chỉ là nàng muốn suy nghĩ thật kỹ.


Sau khi để ý Tiêu Kinh mới biết, biểu tình trên mặt không thay đổi, nhưng trong lòng ngưc lại thở dài một hơi nhẹ nhõm.


Một bước này, đến cả chính bản thân hắn cũng cũng cảm thấy nhanh, chỉ là sau khi nhìn thấy hết thảy tất cả việc mà hôm nay nữ nhân làm, nàng không nhóm được bếp lửa, nhưng lại đem lồng ngực hắn nổi lửa.


Có chút đồ vật, hắn gấp đến nỗi không chờ được, muốn chiếm hữụ


Tiêu Kinh đã hiểu được ý tứ nữ nhân, chẳng qua ngoài miệng lại nói “Đem bạc để về chỗ cũ, nàng nếu cần, thì tự mình đi lấy, ta đi kiếm tiền, cũng cần có người dùng nó.”


Một bước này chính là lấy lui làm tiến, hắn lại đem nữ nhân đi vào vòng.


Nữ nhân thông minh, làm sao có thể không hiểu lời này của Tiêu Kinh, tất cả đều là có ý tứ không cho nàng cự tuyệt.


Bất tri bất giác mặt nàng nóng lên, thở phì phò, phẫn nộ giống như trước lúc ăn cơm, khi phát hiện Tiêu Kinh cố ý không nhắc nhở trên mặt nàng có vết bẩn.


Tiêu Kinh vừa quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nữ nhân ửng đỏ, cong môi cười cười.


“Hôm nay ta về có hơi nóng vội, không có thời gian đi mua đồ ăn ngon cho nàng, nhưng ta lại bớt chút thời giờ đi mua một thứ khác.” Hắn nói xong, bàn tay đưa lên ngực, cầm một đồ vật ra.


Nữ nhân bị lời nói của hắn dẫn lực chú ý, nhìn không chớp mắt.


Chỉ nhìn thấy, ở trong áo vải thô to màu nâu, bàn tay Tiêu Kinh lại lấy ra một mảnh đỏ tươi.


Hắn mở ra, là một cái yếm, ngón tay thô ráp cầm lấy dây lưng tinh tế.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin