Chương 81
Nguyên Đường không che giấu gì cả: "Quê cháu ở huyện Bạch, thành phố Thái Châu, tỉnh Nam Giang."
Vừa nghe nơi ấy, khuôn mặt tươi cười của mẹ Điền Mật mất đi ngay lập tức, bà ta lặp lại một cách thâm thuý: "Tỉnh X à."
Bà ta quét mắt nhìn trang phục của Nguyên Đường, vừa rồi chỉ nhìn lướt qua một cái, không nhìn chi tiết. Còn cho là bộ dáng này của Nguyên Đường, và tiếng phổ thông không nghe ra giọng địa phương, là đến từ một gia đình ưu tú.
Bây giờ dùng ánh mắt chăm chú xoi mói, bà ta lại nhận ra là trang phục của Nguyên Đường mặc dù không quê mùa, nhưng đồ dùng hàng ngày mang đến lại rất bình thường, bao gồm bình nước nóng cô đang cầm trên tay, gối đầu, đều là hàng rẻ tiền bán ở bên ngoài. Thậm chí cái túi đang đặt ở cạnh chân cô, cũng là một chiếc túi kẻ đỏ thường thấy nhất ở nhà ga tàu, rất quê mùa.
Dưới đáy lòng bà ta ‘’chậc’’ một tiếng, không còn nhiệt tình giống như vừa rồi, cười một tiếng haha, quay đầu bới móc con gái.
"Con nhìn cái giường mà con trải, trải lộn xộn chết đi được, bảo con làm việc gì cũng không làm được, đứng ra đi."
Điền Mật đứng bên cạnh cúi đầu, nghe mẹ cô ta vừa càu nhàu vừa trải giường.
Đến khi giường được trải xong, mẹ của Điền Mật lại càu nhàu về cách con gái sắp xếp đồ không đúng.
“Sách đặt ở đây, cốc đặt ở đây. Còn có quần áo của con, đặt trong tủ.”
“ Ôi trời, tủ này sao không có khóa, không được, mẹ phải đi mua một cái khóa về.”
Điền Mật nói nhỏ một câu gì đó, mẹ cô ta bỗng nhiên la lên.
“Không khóa? Được, sau này đồ của con bị mất thì mới biết tốt xấu. Đến lúc đó con đừng tìm mẹ mua lại cho con!
Điền Mật không thể chống lại mẹ, cuối cùng vẫn mua một cái khóa lớn cài trên tủ.
Mẹ của Điền Mật rất hài lòng với kiệt tác của mình, trước khi đi lại nhắc nhở con gái vài lời.
Nguyên Đường thu dọn xong giường, lại thu dọn bàn học, nhân tiện cô cũng chiếm phần gần bên trong nhất, đặt đồ linh tinh của mình lên bàn học.
Mẹ Điền Mật đứng ở cửa nói, cô chỉ nghe được vài từ lẻ tẻ.
"Người ngoại tỉnh" "chú ý" "vệ sinh"...
Nguyên Đường không quan tâm đến những điều đó, sau khi hoàn thành mọi việc, cô ngồi trên ghế đọc sách, ấm đun nước mới mua vừa mang xuống phòng nước ở tầng dưới để lấy nước nóng, lá trà mà Tô Hồng tặng vừa vặn ngâm bên trong, hương trà lan toả, cô ôm một cuốn sách mà cảm thấy rất vui vẻ.
Điền Mật đối phó với mẹ, nói là tối nay sẽ trở về ở nhà, hôm nay cô ta chỉ muốn làm quen với trường học trước.
Vào cửa, thì thấy Nguyên Đường đang ngồi ở đó đọc sách, góc nghiêng phản chiếu ánh sáng trời, cực kỳ xinh đẹp thuần khiết.
Điền Mật mím môi, không đáp lời, mà chỉ leo lên giường, tựa vào giường.
Nguyên Đường uống hết trà, duỗi người vươn vai, nhìn hai người khác cùng phòng ký túc vẫn chưa đến, chỉ có mỗi Điền Mật ở trong phòng, lúc này Điền Mật đang tựa vào đầu giường, thẫn thờ cầm một quyển sách trong tay.
Nguyên Đường gấp sách lại, giơ đồng hồ lên nhìn đã mười hai giờ hơn. Cô chỉ do dự một tí rồi quyết định gọi Điền Mật đi ăn cùng.
“Bạn học Điền Mật, tôi đi căn tin ăn cơm, cậu đi không?”
Điền Mật giống như con thỏ con bị giật mình, run cầm cập, sau đó nhanh chóng đáp lời: “Đi.”
"Vậy thì đứng dậy đi, tôi nghe nói trường có bốn căn tin cơ, gần chúng ta nhất là căn tin số hai, đi căn tin số hai nhé?"
Nhận được câu trả lời đồng ý, Nguyên Đường và Điền Mật cùng nhau rời khỏi ký túc xá, ban đầu hai người còn hơi ngại ngùng, may mắn là Nguyên Đường không phải là người e dè, cô nói trước, Điền Mật đáp, nhanh chóng hiểu rõ tình hình của nhau.
Điền Mật là người gốc thành phố Thượng Hải, cả bố và mẹ đều là công nhân nhà máy thực phẩm, từ nhỏ cô ta đã học ở địa phương. Điểm thi đại học khá tốt, trong nhà cũng muốn cô ta ở lại vùng này, vì vậy cô ta đã chọn Đại học Giao thông. Nói về lúc đầu cô ta lựa chọn giữa hai trường đại học tốt nhất ở trong vùng, yếu tố nổi bật nhất khiến cô ta chọn đại học Giao thông chính là gần nhà.
"Nhà chúng tôi ở đường phía bắc của trường, đi qua bốn ngã tư là tới."
Nguyên Đường rất ngạc nhiên: "Gần thật đấy."
Quen biết nhau hơn một chút, Điền Mật cũng không còn cảm giác xa lạ như vừa rồi. Cô ta than phiền: "Từ nhỏ tôi đã học ở đây, từ mẫu giáo đến đại học, trước nay chưa ra khỏi khu vực này."
Trường học ở Mẫn Hàng, bố mẹ cô ta cũng làm việc ở Mẫn Hàng, từ nơi này đi một chuyến đến Tĩnh An cũng giống như đi một chuyến xa nhà.
Điền Mật rất ngưỡng mộ Nguyên Đường: "Nếu giống như cậu thì tốt rồi, có thể đến một nơi xa ngàn dặm để học, mẹ tôi sẽ không thể quản được tôi."
Nguyên Đường có tự do mà cô ta khó có thể có được, chưa kể cô còn xinh đẹp như vậy.
Trong lòng Điền Mật cảm thấy chua xót.
Hai người đã ăn một bữa ở căng tin, mỗi người tốn một tệ tám.
Nguyên Đường cảm thấy hơi đắt, ở căn tin trường cấp ba huyện Bạch cô ăn một bữa cũng chỉ tốn tám chín mươi hào, qua một tệ cũng rất ít.
Tuy nhiên nghĩ lại đây là thành phố Thượng Hải, cũng có thể hiểu được.
Điền Mật cũng thấy đắt, nhưng cô ta thấy Nguyên Đường không nói, cũng nhịn không nói.
Hai người trở về ký túc xá, ban đầu đã hẹn nhau chiều đi dạo quanh trường, nhưng kết quả lại mưa. Điền Mật thấy không thể đi dạo quanh trường, cô ta đã về nhà trước, Nguyên Đường ở lại ký túc xá một mình.
Cùng một tầng ký túc xá đều là sinh viên mới của năm nay, luôn có liên tiếp người đến.
Nguyên Đường không ngủ ngon cả đêm, ngày hôm sau mới sáng sớm cô đã tỉnh dậy, dứt khoát dọn dẹp đồ đạc rồi đi dạo quanh trường.
Dựa theo trang Phan Ngọc đưa cho, cô biết đại học Giao thông có bốn cổng chính, còn có ba cổng nhỏ. Nghe nói phía đông của trường đang xây rộng thêm, đợi đến khi mở rộng xong, trường học sẽ có mười hai cổng.
Trước khi lên đại học, Nguyên Đường chưa bao giờ nghĩ rằng đi dạo trong khuôn viên trường cũng là một việc mệt mỏi như vậy, cô đi từ tám chín giờ sáng đến ba giờ chiều, mới đi dạo được hết trường.
Sau khi đi hết, phản ứng đầu tiên của Nguyên Đường là phải mua một chiếc xe đạp.
Trường lớn như vậy, không có xe đạp thật bất tiện.
Lúc năm giờ chiều, Nguyên Đường trở về ký túc xá, hai bạn cùng phòng còn lại cũng đã đến.
Hai người bạn cùng phòng mới tới một người tên là Hoàng Hân Nam, một người tên là Lâm Phỉ.
Hoàng Hân Nam đến từ một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, dáng người không cao, mày mắt cong cong mang một vẻ mềm mại và tươi mới của vùng sông nước Giang Nam, cô ấy mặc chiếc váy vải màu trắng, mái tóc dài thả phía sau, nói chuyện cũng nhẹ nhàng. Cô ấy nói là mẹ cô ấy đã đưa cô ấy đến đây, đưa đến nơi thì quay về.
Hoàng Hân Nam lấy ra đặc sản quê hương mà mình mang đến chia cho mọi người, đó là một gói bánh nếp ngọt nhỏ, bên trong là nhân đậu thơm ngọt, cắn một cái, lớp vỏ bên ngoài của bánh nếp mềm mại gần như sắp rơi ra, mềm mịn vô cùng.
Lâm Phỉ ăn bánh ngọt, giới thiệu về bản thân hai câu đơn giản.
“Tôi cũng là người vùng này, nhà ở Hoàng Phố, bố mẹ mở cửa hàng.”
Lâm Phỉ nói một cách đơn giản, nhưng Điền Mật tự thấy đã tìm được đồng đội, cô ta thân mật hơn nhiều, hỏi bố mẹ cô ấy mở cửa hàng gì.
Lâm Phỉ có ngoại hình bình thường, nhưng có đôi mắt và lông mày đầy oai phong. Cô ấy lừa gạt Điền Mật qua loa: "Bán đồ ăn."
Điền Mật còn cho rằng gia đình Lâm Phỉ mở một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn, cũng không quan tâm nhiều.
Đêm đầu tiên của năm học, nếu nói không hào hứng là giả dối, đặc biệt là bốn người trong ký túc xá đều chưa thấy khuyết điểm tính cách rõ ràng, vì vậy mọi người nói chuyện khá ăn ý, mãi cho đến mười một giờ tối tắt đèn mới không nói chuyện nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người thức dậy cùng nhau đi ăn sáng tại căng tin.
Ăn sáng xong thì đi lên lớp, đợi đến khi hơn bốn mươi người chuyên ngành quản lý đều đến đông đủ, hai giáo viên và Phan Ngọc cùng một nam sinh khác vào lớp.
Quy trình thông thường là mỗi người tự giới thiệu một lần, hơn bốn mươi người, có người nhút nhát, có người hóm hỉnh, lần lượt nói hơn một tiếng mới xong.
Lâm Phỉ lè lưỡi hỏi Nguyên Đường: "Cậu nhớ được bao nhiêu người?"
Nguyên Đường: "Không quá năm người."
Nhiều người như vậy, có người nhớ tên, có người nhớ đặc điểm, người và tên không khớp nhau, để lại ấn tượng sâu sắc cũng chỉ có vài người đó.
Lâm Phỉ: "Tôi cũng vậy."
Hoàng Hân Nam cũng gật đầu.
Điền Mật ngồi bên phải của Nguyên Đường, nghe vậy nói tiếp: "Tôi nghĩ mọi người chắc chắn nhớ kỹ hai người các cậu."
Nguyên Đường làm mọi người nhớ đến, bởi vì ngoại hình của cô, có thể nói trong cả lớp, ngoại hình của Nguyên Đường đứng thứ nhất không cần bàn cãi.
Lâm Phỉ làm mọi người nhớ đến, đơn thuần chỉ vì lúc tự giới thiệu bản thân Lâm Phỉ đột nhiên tự tiến cử làm lớp trưởng!
Điền Mật ngượng ngùng thay cho Lâm Phỉ, làm sao có thể không tem tém lại như vậy!
Nguyên Đường lại giơ ngón tay cái lên với Lâm Phỉ, trên người Lâm Phỉ có một loại bình tĩnh tỏ ra sự thoải mái rộng lượng, cô ấy đứng trên bục nói mình muốn trở thành lớp trưởng, không phải là nói mà không căn cứ, trong phần giới thiệu của cô ấy, không hề ngượng ngùng chút nào. Lâm Phỉ tỉ mỉ giới thiệu về kinh nghiệm làm lớp trưởng khi bản thân học cấp hai cấp ba, vừa là giới thiệu bản thân, bên cạnh đó vừa là thể hiện tính cách, cuối cùng cô ấy mới nói một câu.
“Nếu mọi người chọn tôi làm lớp trưởng, tôi sẽ duy trì phong cách trước kia, tiếp tục tỏa sáng.”
Nguyên Đường rất ngưỡng mộ người như vậy, bây giờ trong số bốn người ở ký túc xá, cô thích nhất là Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ nhận lời khen của Nguyên Đường một cách không khách sáo, còn trêu chọc hỏi cô có muốn làm lớp phó không.
"Tôi vừa nhìn cậu đã biết cậu là một cây giống chấp hành tốt.”
Nguyên Đường xua tay: "Không không, vẫn nên để cho cậu đi."
Sau buổi họp lớp đầu tiên, việc đầu tiên là huấn luyện quân sự, huấn luyện quân sự của đại học Giao thông coi như khá là có tình người, tổng cộng chỉ có hai tuần huấn luyện quân sự.
Phan Ngọc và một nam sinh khác làm lớp trưởng tạm thời, chỉ cần không có tiết học thì sẽ đến quan sát, có bạn cùng lớp bị say nắng hoặc không khỏe, họ sẽ giúp đỡ xử lý. Thỉnh thoảng buổi tối còn lôi kéo bọn họ ra sân tập chơi chút trò chơi nhỏ, giúp họ nhanh chóng làm quen.
Đối với Nguyên Đường mà nói tập quân sự không khó khăn, chưa kể đến trước đó cô bán hàng di chuyển bếp lò đi đi lại lại, chỉ nói sau đó tại hội thể thao cô đã dũng cảm giành được thứ hạng trong cuộc thi chạy dài và chạy ngắn, điều này cho thấy thể chất của bản thân cô rất tốt.
Vì vậy sau cả quá trình huấn luyện quân sự, Nguyên Đường chỉ bị đen một chút. Ban đầu còn có thể đen hơn, nhưng Lâm Phỉ nói dùng kem chống nắng sẽ tốt hơn nhiều, buổi tối bốn cô gái kéo cơ thể mệt mỏi đổi hai chuyến xe buýt để mua kem chống nắng, sau đó mới không bị đen quá nhiều.
Một ký túc xá có bốn người, Nguyên Đường là người tiếp thu tốt nhất đối với huấn luyện quân sự, bất kể là tư thế quân sự hay bắn bia, cô đều dẫn đầu không đối thủ, thường được sĩ quan huấn luyện gọi ra khỏi hàng để làm mẫu.
Mặc dù Lâm Phỉ có chút miễn cưỡng, nhưng cô ấy không muốn chịu thua, cứ thế kiên trì bám trụ nhờ vào một tinh thần quyết tâm, còn giành được vị trí đầu tiên về việc nội bộ (nội vụ).
Còn lại Điền Mật và Hoàng Hân Nam xem như gặp tai ương.
Hôm đầu tiên Hoàng Hân Nam tập quân sự đã đứng khóc suốt, sau đó trong suốt một tuần hầu như ngày nào cũng rơi vài giọt nước mắt.
Quá khổ rồi, suốt thời gian cấp ba cô ấy đều chôn mình trước bàn học, thậm chí cả chạy bộ 650 mét cũng không chạy được, hai tuần liên tiếp tập quân sự, làm cô ấy khó khăn không thể tả.
Hoàng Hân Nam trông nhỏ bé yếu đuối, khi khóc càng mang dáng vẻ đáng thương với đôi mắt ngấn nước, khiến cho sĩ quan huấn luyện cũng không thể phạt nổi. Dù đồng chí công chính nghiêm minh, nhưng phạt cũng vô ích, phạt nhiều quá cô ấy lại ngất đi, mỗi ngày cứ bị trì hoãn như vậy, sau đó đến lúc kiểm tra cô ấy lại càng tệ hơn. Cuối cùng sĩ quan huấn luyện đành phải mắt nhắm mắt mở, mỗi ngày chỉ cần người đến là được, tư thế quân đội không hợp quy cách như vậy cũng kệ cô ấy.
Ban đầu Điền Mật vẫn có thể tiếp tục, nhưng khi thấy Hoàng Hân Nam chỉ cần khóc là lừa qua được, cô ta cũng học theo. Nhưng rồi mặt sĩ quan huấn luyện tối sầm lại, cô ta lại không dám nữa. Cuối cùng chỉ có thể lúng túng hoà trộn vào, còn thường xuyên bị sĩ quan huấn luyện mắng là không nghiêm túc.
Điền Mật rất tủi thân, cô ta cảm thấy mình đã cố gắng hết sức, dù không cố gắng, còn có Hoàng Hân Nam nữa? Dựa vào cái gì mà sĩ quan huấn luyện không nói Hoàng Hân Nam?
Vì vậy đến ngày cuối cùng duyệt huấn luyện quân sự kết thúc, Lâm Phỉ hô lên là cuối cùng cũng được giải thoát, khi bốn người ra ngoài ăn chút gì ngon, mặt mày Điền Mật khó chịu nói không đi.
“Tôi về nhà ăn cơm, mẹ tôi làm món cá sóc chua ngọt mà tôi thích ăn.”
Hoàng Hân Nam còn muốn khuyên, dù sao đây cũng là bữa tiệc đầu tiên sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, Lâm Phỉ nói chuẩn bị cùng nhau đi ăn món Tứ Xuyên ở một quán nhỏ bên ngoài trường.
Cô ấy vừa khuyên, Điền Mật càng tức giận, cắt ngang: “Đã nói không đi thì là không đi, ai thèm những món bên ngoài, mẹ tôi nói đó đều là rác rưởi, món Tứ Xuyên toàn là đồ thừa làm ra.”
Sắc mặt Hoàng Hân Nam cũng không tốt, mẹ cô ấy là người tỉnh Tứ Xuyên, cô ấy từ trong ra ngoài đều mang dáng dấp của người miền Nam, chỉ riêng việc thích ăn món Tứ Xuyên này thì giống mẹ.
Điền Mật vừa nói xong mới nhận ra mình nói sai lời, dường như đã gây tổn thương, nhưng nếu muốn cô ta giải thích, cô ta có chết cũng không thể nói ra được.
Cuối cùng cô ta vung tay bỏ đi, Hoàng Hân Nam cũng nói là không muốn ăn, về ký túc xá trước.
Nguyên Đường và Lâm Phỉ nhìn nhau.
Lâm Phi: "Vậy hai đứa mình?"
Nguyên Đường: "Tớ thế nào cũng được."
Trong nửa tháng tập quân sự Lâm Phỉ đã ăn đủ món ở căng tin rồi, Nguyên Đường vừa nói đều được, cô ấy liền dứt khoát quyết định hai người đi ăn món Tứ Xuyên.
Cô ấy dẫn Nguyên Đường ra khỏi cổng chính của trường, nhanh chóng đến một con hẻm nhỏ không thu hút, ở đầu hẻm treo biển hiệu "Quán cơm Tứ Xuyên cũ".
Lâm Phỉ ngửi thấy mùi đó hai mắt lập tức sáng lên: "Đúng là đây!"
Ngày đó cô ấy đi qua đây, ngửi thấy chính là mùi này!
Nguyên Đường cũng bị mùi thơm của món cá chiên bay ra ngoài cửa sổ gợi lên cảm giác thèm ăn, hai người gọi món thịt lợn cắt lát ngập dầu, thịt heo xắt tỏi và đậu hũ tứ xuyên, ngoài ra còn gọi ba đại pháo và miến chua cay.
Đều đang ở tuổi ăn tuổi uống, cộng thêm đói cả buổi chiều, món ăn vừa được mang ra, hai người ăn vô cùng say mê.
Lâm Phỉ ăn cay cũng bình thường, cứ chăm chú vào món miến chua cay không buông, ăn xuýt xoa không ngừng, cay đến mức mặt đỏ bừng, mắt cũng ngấn nước.
Nguyên Đường cũng ăn rất vui vẻ, trong nửa tháng nhập học này, đều ăn đồ ăn thanh đạm ở căng tin, đột nhiên ăn món tê tê cay cay, thật sự là rất ghiền.
Cả hai chỉ lo ăn, cũng không nói mấy câu. Mãi đến khi cay không chịu nổi nữa, mới dừng lại nghỉ một chút, trong lúc buôn chuyện không tránh khỏi nói về chuyện oan trái giữa Hoàng Hân Nam và Điền Mật vừa rồi.
Lâm Phỉ không thể hiểu được Điền Mật đang tức giận vì điều gì.
"Nếu cậu ta tức vì Hoàng Hân Nam không làm đủ tốt, thì cậu ta nên nói với Hoàng Hân Nam, hoặc nói trực tiếp với sĩ quan huấn luyện, tại sao lại không nói từ đầu, sau đó lại cau có chứ."
Nguyên Đường rót một ly nước: "Có lẽ cậu ta chỉ cảm thấy không công bằng thôi."
Lâm Phỉ trợn trắng mắt: "Bớt đi, trên đời này chẳng có gì là công bằng tuyệt đối. Hoặc bạn dũng cảm chống lại sự bất công, hoặc bạn ngoan ngoãn mà chấp nhận."
Khi gặp phải sự bất công, trước tiên là tự mình cố gắng đi tìm lợi thế, tìm không được lại không dám bóc phốt, cuối cùng chỉ có thể trút cơn giận một cách tuỳ tiện, đó là biểu hiện của không có năng lực.
Lâm Phỉ uống xong một ly nước: "Haizz, tôi cũng có chút nhớ lại thời cấp ba của mình."
Nguyên Đường rất tò mò: "Nhớ cái gì?"
Nhớ làm bài hay nhớ dậy sớm lúc sáu giờ?
Lâm Phỉ: "Nhớ lúc tôi làm lớp trưởng, những việc như này tôi mỗi tay một đứa, trực tiếp giữ đầu bọn họ lại để hai người họ xin lỗi lẫn nhau."
Nguyên Đường: “...”
Cô lặng lẽ giơ ngón cái lên: "Ngầu quá."
Lâm Phỉ: "Tiếc là năm nay tôi chắc là không thể trở thành lớp trưởng được rồi."
Nguyên Đường hơi ngạc nhiên: "Không phải cậu tự đề cử rồi sao?"
Trước đó còn dáng vẻ đã tính trước mọi chuyện sao.
Lâm Phỉ: "Còn không phải là do bố tôi đột ngột yêu cầu xem thời khóa biểu của tôi, vừa nhìn thấy chúng ta cả tuần căn bản cũng không có tiết buổi tối nào, ông ấy liền bảo tôi về nhà."
"Bưng đĩa."
"Bưng đĩa?"
Vẻ mặt Lâm Phỉ căm thù sâu sắc: "Bố tôi nói, trong nhà sớm muộn gì cũng giao cho tôi và em gái tôi, bảo hai đứa bọn tôi về sớm một chút để bưng bát đĩa, làm quen với mọi thứ để tương lai dễ thế chân. Chuyên ngành này cũng là ông ấy đăng ký cho tôi."
"Đúng rồi, quán nhà tôi ngay trên đoạn đường Nam Kinh."
Tay Nguyên Đường đang gắp món thì khựng lại.
"Đừng nói với tớ là quán nhà cậu tên là Hòa Bình chứ."
Lâm Phi cười ha hả: "Sao có thể chứ, ông chủ nhà người ta không phải họ Lâm đâu."
Cô ấy báo ra một cái tên, Nguyên Đường rất ngạc nhiên, mặc dù không đến cấp bậc như nhà hàng Hòa Bình, nhưng cũng là nằm trong top 10 thương hiệu lâu đời nổi tiếng ở thành phố Thượng Hải.
Lâm Phi cười cười: "Tên tuổi lớn cũng chỉ là để dọa người thôi, cậu có biết người giàu bây giờ đi tiêu tiền ở đâu không? Người ta đều đi nhà hàng phương Tây, bàn chuyện làm ăn còn có đi ca hát khiêu vũ nữa chứ."
“Mặc dù hai năm nay quán nhà tôi có tiếng tăm, cũng có một số món nổi tiếng, nhưng bố tôi nói rồi, ông ấy chỉ dựa vào gia sản tổ tiên cũng đủ để kiếm sống rồi, nếu tôi không thể đem ra được những thứ thật sự đáng giá, thì sớm muộn trong nhà cũng sẽ suy tàn."
Mặt mày Nguyên Đường khẽ động: "Bố cậu chuẩn bị bố trí ngành khách sạn à?"
Nước trong tay Lâm Phỉ gần như tràn ra ngoài: "Sao cậu biết!"
Cô ấy vừa bất ngờ vừa hoảng hốt: "Xem ra tôi thật sự không nhìn lầm, cô gái như cậu rất có triển vọng, có muốn làm cùng tôi không?"
Nguyên Đường bị cô ấy chọc cười: "Chưa tốt nghiệp mà đã nghĩ đến tuyển người rồi à? Nói sau đi."
Lâm Phỉ vươn ra một ngón tay lắc trái lắc phải: "Không không không, đây gọi là đầu tư trước, chờ đợi thời cơ."
Tương lai cô ấy sẽ phải kế thừa công việc trong nhà, nhưng mọi thứ không hề suôn sẻ. Bố mẹ cô ấy chỉ có hai người con gái là cô ấy và em gái, trong khi nhà chú bác có nhiều con trai, hai năm này họ đã nhờ mối quan hệ để vào làm việc trong nhà hàng, nói là làm công việc phụ và học nấu ăn. Học nấu ăn thì không thấy mấy, chỉ thấy họ luôn nịnh bợ trước mặt bố cô ấy.
Khi Lâm Phỉ học lên đại học, ngoài việc học kiến thức, quan trọng nhất là phải xây dựng mối quan hệ tốt, tốt nhất là có thể tạo dựng được các mối quan hệ cho bản thân sau khi tốt nghiệp.
Làm cô ấy bất ngờ đó là, bạn cùng phòng ký túc là Nguyên Đường lại rất phù hợp với kỳ vọng của cô ấy. Đây cũng là lý do tại sao cô ấy chỉ chia sẻ với một mình Nguyên Đường về tình hình nhà mình.
Người ngoại tỉnh, đầu óc lại sáng suốt, đến khi tốt nghiệp phải đối mặt với việc phân công trở về quê hương, cô ấy hoàn toàn có thể trả mức lương cao để níu giữ đối tác làm việc cho mình.
Nguyên Đường tàn nhẫn ngắt lời mơ mộng của Lâm Phỉ: "Hộ khẩu của tớ không có ở quê, trước khi nhập học tớ đã chuyển hộ khẩu sang Phố Đông rồi."
Lâm Phỉ còn chưa kịp tiếc nuối, đã nghe Nguyên Đường nói bản thân đã mua hai căn nhà ở Phố Đông.
Miệng Lâm Phỉ mở thành hình chữ O, cô ấy lắp bắp nói: "Chị gái, chị rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
Giọt nước ngưỡng mộ từ trong miệng chảy ra, dù bây giờ cô ấy chỉ là một người kế thừa dự phòng, trong nhà chỉ cho cô ấy chút quỹ đen, còn về bất động sản gì đó thì bố cô ấy giữ trong tay nói sẽ xem xét sau khi thấy thành quả của cô ấy.
Đâu có giống như Nguyên Đường, vừa mới nhập học đã là người có hai căn nhà rồi.
Nguyên Đường cười cười: "Chỉ là người bình thường, nhưng cậu có nói một câu rất đúng."
Kể từ khi đến Thượng Hải, bốn nghìn tệ trong tay cô cũng rất khó xử, nói nhiều, thì số tiền này gần như đủ cho cô sống chật vật trong bốn năm đại học. Nói ít, thì số tiền này hoàn toàn không đủ để cô bắt đầu sự nghiệp của mình.
Trong nửa tháng đầu tiên của đầu năm học Nguyên Đường cũng đã quan sát xung quanh trường học về việc kinh doanh, cô phát hiện rằng dù bây giờ cũng có thể bày bán hàng rong để kiếm sống, thu nhập cũng cao hơn gấp đôi so với ở huyện Bạch. Nghĩa là nếu cô quay lại nghề cũ bán trà trứng và khoai tây nghiền, thu nhập mỗi ngày sẽ khoảng hai trăm tệ.
Số tiền này tuy nói là cao hơn so với công việc theo kiểu làm từng bước, nhưng cũng có rất nhiều vấn đề.
Một là nó chiếm rất nhiều thời gian, bây giờ Nguyên Đường là sinh viên đại học, áp lực học tập của cô đã giảm đi rất nhiều, nhưng trong thời gian học đại học, việc học rất coi trọng tự phát triển bản thân trong thời gian rảnh. Cô không thể dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi để bán hàng rong trong ngành công nghiệp cấp thấp không có rào cản kỹ thuật.
Hai là Nguyên Đường xem qua các sách chuyên ngành của mình xong, cô nhận ra việc bán hàng rong và kinh doanh nhỏ không thể áp dụng những gì cô đã học được.
Các ngành học chuyên môn của đại học, cơ bản đều liên quan đến kiến thức về kế toán, thuế, quản lý nhân sự và vận hành, thống kê mua sắm cung cấp và các kiến thức liên quan.
Nguyên Đường muốn bắt đầu từ một ngành nghề nào đó, nhưng lại khó khăn vì không có đầu tư. Cô chỉ có hai căn nhà, lại không thể chuyển thành tiền mặt.
Chỉ là Lâm Phỉ có vô tình nói một câu, Nguyên Đường lại nghĩ đến một điểm quan trọng.
Cô chủ động thanh toán, Lâm Phỉ cũng không ngượng ngùng nhiều, sau khi xác nhận rằng Nguyên Đường bên ngoài giàu hơn cô ấy, Lâm Phỉ hào phóng tỏ ý lần sau sẽ mời cô.
"Mời cậu đến nhà hàng nhà tôi ăn, con trai của chú Thái nhà tôi là đầu bếp, một tay làm món lươn trộn tẩm dầu, nổi tiếng với món ăn đặc sản địa phương."
Nguyên Đường không từ chối: "Được thôi."
Tuy nhiên trước đó, cô đã xác định được mục tiêu của mình, lập tức sẽ bắt tay vào làm.
Khai giảng được một tháng, Nguyên Đường gần như luôn dành thời gian để kiểm tra xem hộ khẩu của mình đã được xác định chưa, đợi đến cuối cùng cô cũng nhận được sổ hộ khẩu của mình, cô khẩn cấp đi làm căn cước công dân.
Bây giờ căn cước công dân vẫn chưa phổ biến, cũng chỉ là thành phố lớn như Yên Kinh và Thượng Hải mới khá dễ dàng nhận được.
Nguyên Đường lấy được căn cước công dân, cô đi tìm một vị người quen trước.
Luật sư Tống gặp lại Nguyên Đường sau hai tháng, Nguyên Đường đã trở thành sinh viên năm nhất của đại học Giao thông. Không thể không nói danh tính của sinh viên trường danh giá thực sự hữu ích, ít nhất là ánh mắt của luật sư Tống đối với Nguyên Đường trở nên nghiêm túc hơn ba phần.
Lần này Nguyên Đường đến là mang theo mục đích cụ thể, cô mở miệng hỏi luật sư Tống có quen biết người nào có thể giới thiệu để mở công ty.
Luật sư Tống run lên một chút, lần trước tìm anh ta là mua nhà, lần này là mở công ty. Có lẽ điểm cuối cùng của bản thân chính là điểm khởi đầu của con gái lớn nhà người ta phải không?
Anh ta trả lời với một chút chua chát mà chính anh ta cũng không nhận ra: "Có. Chỉ là không biết cô Nguyên muốn mở công ty gì?"
Nguyên Đường: “Tạm thời chưa nghĩ ra.”
Luật sư Tống: “....”
Nguyên Đường giải thích: "Chỉ là trong nhà cho tôi một ít tiền để tôi làm chút buôn bán nhỏ. Tôi nghĩ trước hết nên đăng ký, dù sao hiện nay thành phố Thượng Hải có nhiều chính sách hỗ trợ cho các doanh nghiệp nhỏ, đặt chỗ trước sẽ thuận tiện cho các hoạt động sau này."
Luật sư Tống tỏ vẻ hiểu: “Vậy được, tôi bảo bên kia liên lạc với cô?”
Nguyên Đường: "Không cần, tôi rất bận với việc học, tốt hơn là gặp mặt để trò chuyện."
Luật sư Tống gật đầu, nhanh chóng gọi điện tìm một người.
Người này được tìm đến là đồng nghiệp cũ của anh ta, chỉ khác là hai người khởi nghiệp theo hướng khác nhau, anh ta làm trong ngành luật, còn người kia cái gì cũng làm, mở một công ty tư vấn kinh doanh, giống như một vai trò trung gian.
Người được tìm đến có khuôn mặt tròn, dáng người thấp, còn không cao bằng Nguyên Đường. Nhưng có vẻ như là người đã trải qua nhiều thứ, nhìn thấy Nguyên Đường là một cô gái nhỏ cũng không coi thường chút nào, chỉ hỏi rõ nhu cầu của Nguyên Đường, nói rằng có thể hoàn thành trong hai tháng.
"Cần có địa điểm đăng ký."
Nguyên Đường: “Là hai căn nhà ở Phố Đông kia.”
“Phí làm thủ tục.”
Nguyên Đường: “Cần khoảng bao nhiêu?”
Người kia đưa ra con số hai.
“Hai nghìn tệ là có thể làm được rồi.”
Nguyên Đường mắt cũng không chớp, trực tiếp đưa ra hai nghìn tệ.
Người đó nhận lấy tiền, càng nhiệt tình hơn: "Sau khi làm xong sẽ gửi đồ đến, đây là danh thiếp của tôi."
Nguyên Đường nhận lấy, trên đó ghi tên là "Công ty tư vấn thương mại Sử Nghị Thác".
“....”
Phụ huynh đặt tên mà bản thân không đọc lại một chút à?
Bản thân Sử Nghị Thác tựa hồ cũng biết cái tên này làm cho người ta gọi không ra, may mà Nguyên Đường nhịn cười gọi một tiếng giám đốc Sử.
“Vậy làm phiền anh rồi.”
Sử Nghị Thác liên tục gật đầu, mấy năm nay thành phố Thượng Hải phát triển mạnh mẽ, không chỉ thành phố Thượng Hải, mà ngay cả Thân Thị cũng vậy, không ít người đăng ký thành lập các công ty ma, sau khi hưởng xong các khoản hỗ trợ chính sách thì rút lui, chỉ để một vài con mèo nhỏ ở công ty để làm cảnh, nói ra ngoài cũng là một ông chủ.
Anh ta đã làm nhiều loại thủ tục này, tất nhiên là biết rõ từng chi tiết.
Nguyên Đường không mặc cả, đã để lại ấn tượng tốt ở chỗ anh ta vì vậy nhanh chóng nhận việc rồi đi làm gấp.
Lần này Nguyên Đường không trả tiền cho luật sư Tống, nhưng đã hẹn nhau là sau khi công ty thành lập, cô sẽ mời luật sư Tống làm cố vấn.
Luật sư Tống đương nhiên là đồng ý, so với vụ án lúc có lúc không, làm cố vấn không chỉ có thể tích lũy mạng lưới quan hệ, mà còn là nguồn thu ổn định lâu dài.
Huống chi Nguyên Đường đã mập mờ tiết lộ bản thân đến từ miền Bắc.
Luật sư Tống càng nghĩ càng sợ hãi, cảm thấy nguồn gốc của Nguyên Đường chắc chắn là quý tộc.
Sắc mặt Nguyên Đường không thay đổi giả vờ là một con sói đuôi lớn suốt một buổi chiều, trở về trường học lại trở thành một học sinh ngoan ngoãn.
Trong thời gian nhập học này, cuộc sống của cô yên bình đến mức gần như không có biến động gì, ngoại trừ trong phòng ký túc Hoàng Hân Nam và Điền Mật đôi khi có xích mích nhỏ, cô dành toàn bộ thời gian cho việc học và ở trên thư viện.
Lâm Phỉ nói rằng bản thân không làm lớp trưởng, nhưng cuối cùng cô ấy không thể nhịn được đã tranh cử làm lớp phó. Sau khi vào học chính thức liền trở thành người bận rộn nhất trong phòng ký túc, nếu không phải về nhà giúp đỡ, thì là đi học và xử lý công việc của lớp.
Hoàng Hân Nam không tranh cử bất kỳ chức vụ lớp nào, chỉ tham gia thêm một số câu lạc bộ. Trong số đó có câu lạc bộ âm nhạc, nhiếp ảnh, và bất ngờ là, cô ấy đột nhiên còn tham gia câu lạc bộ cầu lông xa lắc xa lơ.
Điền Mật tham gia cuộc bầu cử lớp phó học tập, nhưng không được chọn, cô ta tham gia hai câu lạc bộ, sau đó bận rộn với việc học, cô ta cũng không để ý tới nữa.
Ngược lại Hoàng Hân Nam không bỏ lỡ bất kỳ hoạt động hàng tuần nào, tích cực tham gia. Ngay cả môn cầu lông mà cô ấy không giỏi nhất, mỗi buổi tập cũng không bao giờ vắng mặt.
Điền Mật nói thầm sau lưng: "Cậu ta đó là đi học phải không? Người không biết xấu hổ chỉ nghĩ đến đường ngang ngõ tắt."
Nhập học vài tháng, Nguyên Đường không tham gia bất kỳ câu lạc bộ hoặc ban cán bộ lớp nào, thời gian của cô gần như toàn đổ vào thư viện. Lâm Phỉ luôn khó nắm bắt. Một phòng ký túc, ngược lại Hoàng Hân Nam và Điền Mặt thường chạm mặt nhau ở trong phòng.
Chỉ là ai cũng không ưa ai.
Hoàng Hân Nam cảm thấy Điền Mật nhỏ mọn, Điền Mật ngứa mắt Hoàng Hân Nam luôn trộn lẫn vào trong đám con trai.
"Ai mà không biết trường chúng ta mạnh về khoa học tự nhiên? Cậu ta đây là đến học sao? Hay đến đây tìm người yêu vậy!"
Điền Mật bực bội: "Chiếm dụng tài nguyên học tập tốt như vậy, cậu ta lại chỉ nghĩ về chuyện yêu đương, điều này không phải là uổng công trường học bồi dưỡng sao?"
Điền Mật tức giận, nhưng ngoại trừ cô ta thì không ai quan tâm, mỗi lần cô ta muốn tìm Nguyên Đường và Lâm Phỉ để nói, hai người này đều không đáp lời.
Điền Mật bây giờ là có ý kiến với cả phòng ký túc xá.
Cảm thấy Nguyên Đường và Lâm Phỉ lạnh nhạt, Hoàng Hân Nam là kẻ giả tạo.
Học kỳ đầu tiên của năm nhất đã trôi qua gập ghềnh như vậy, rất nhanh đã đến tháng mười hai.
Khi đến thời điểm này, có nghĩa là sắp phải thi cử.
Nguyên Đường không phải là ngâm trong thư viện, cô gần như là sống trong thư viện luôn. Ngoại trừ ở giữa có vài ngày cô đi ra ngoài một cách bí ẩn, sau đó cô luôn chuẩn bị cho kỳ thi một cách nghiêm túc.
Kỳ thi của ngành quản lý kết thúc sớm, tết Nguyên Đán vừa qua vài hôm là thi xong.
Kỳ thi cuối kỳ trôi qua, mọi người trong phòng ký túc đều như là bị lột sạch một lớp da.
Lâm Phỉ uể oải hỏi Nguyên Đường có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ đông không.
Nguyên Đường: "Tớ thuê một phòng trọ."
Lâm Phỉ giang hai tay ra: "Thuê làm gì, đến nhà tôi đi, vừa có thể bưng bát đĩa, sau này tôi sẽ tính tiền công cho cậu trong kỳ nghỉ đông."
Nguyên Đường: “Tớ có việc.”
Việc gì cơ chứ?
Một tháng trước, Nguyên Đường đã nhận được giấy tờ công ty của mình.
Cô đã nhanh chóng nhờ Sử Nghị Thác giúp mình tìm quan hệ.
“Hai căn bất động sản ở Phố Đông, lại thêm giấy tờ công ty, lần này có thể vay được mười vạn tệ chứ nhỉ?”
Sử Nghị Thác tỏ vẻ không thực tế: "Mười vạn tệ cơ bản là không được, tối đa chỉ sáu vạn."
Nửa năm nay giá nhà ở Phố Đông cũng tăng giá, đặc biệt là gần hai căn nhà mà Nguyên Đường mua có một nhà máy nước ngoài, nhà máy đã sửa một con đường, mắt thấy sắp sửa qua hai cổng nhà của Nguyên Đường.
Ban đầu căn nhà trị giá ba vạn tệ, bây giờ thực sự có vốn gấp đôi.
Nguyên Đường suy nghĩ một chút, hạn mức vay sáu vạn cũng đủ dùng. Cô thúc giục Sử Nghị Thác đi vay tiền.
Sử Nghị Thác rất không hiểu: “Cô vay nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Mặc dù lãi suất ngân hàng không cao, nhưng thường mấy ai dám mạo hiểm như vậy, một lúc vác nợ đến sáu vạn tệ.
Nguyên Đường không có trả lời.
Khi tiền cuối cùng cũng được đưa đến, công việc của trường cũng kết thúc rồi. Nguyên Đường chọn một ngày đẹp trời, mang theo vé đặt cổ phiếu mà mình đã đặc biệt lấy được tháng trước, từ phòng trọ đến sàn giao dịch chứng khoán ở Phố Đông.
Nhìn vào sảnh rộng lớn đông đúc, Nguyên Đường cười.
Nhờ câu nói đó của Lâm Phỉ, cô mới nắm bắt được cơ hội thoáng qua.
"Đầu tư sớm, chờ đợi thời cơ."
Vào đầu năm 1992, còn gì có thể kiếm tiền hơn đầu tư chứng khoán?
