SAU KHI CHỊ CẢ HOÀN TOÀN TỈNH NGỘ (THẬP NIÊN 90)
Chương 102  

Chương 86            


Dù sao bọn họ vẫn là sinh viên, cho nên chuyến đi lần này của khoa Quản lý kinh tế lớp 9 là do Đại học Giao Thông chịu trách nhiệm, chuyến đi lần này bọn họ không chọn một nơi xa hơn mà đã chọn Xà Sơn.


Tháng giêng hoa nở xuân về, bọn họ cũng không phải lớp duy nhất trong trường đi dã ngoại, đúng lúc này hai lớp khác của học viện Thiên Bổn cũng được đi dã ngoại.

Cho nên mọi người cũng tự nhiên tụ tập lại với nhau, đa số các sinh viên đều có một chiếc xe đạp, từng người một như đàn chim nhỏ bay ra ngoài khuôn viên trường,

“Ai da, các cậu đạp chậm chút đi!”


“Nồi của ai bị rơi, mau chạy về nhặt đi kìa!”

“Ào ào ào ào…”


***

Từ Mẫn Hàng đến Tùng Giang phải mất ít nhất mấy giờ đạp xe, cũng may trên đường đi còn có thể ngắm nhìn được đồng ruộng và hoa cỏ mùa xuân, khiến ai nấy đều cực kỳ thích thú.


Nguyên Đường đạp xe cùng với Lâm Phỉ, phía sau xe Nguyên Đường chở nguyên liệu nấu ăn do ba người họ mang theo, còn Lâm Phỉ thì chở Hoàng Hân Nam.

Gió mùa xuân lướt nhẹ qua người, như xua tan đi cái lạnh của mùa đông.

Một nhóm sinh viên cứ như vậy đi cùng nhau, mỗi nơi bọn họ đi qua đều thu hút biết bao ánh nhìn.


Nguyên Đường và Lâm Phỉ đạp từ từ đến trung tâm phía sau của đội, mỗi khi đi qua những nơi có phong cảnh thì họ lại đạp chậm lại một chút, cho đến khi sắp tụt lại phía sau mới vội vàng tăng tốc để đuổi kịp. Cánh đồng phía xa kia như một tấm chăn lông nhung, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái  mỗi khi nhìn vào.

Nguyên Đường cũng tận hưởng cảm giác thư giãn hiếm có này, rồi cùng trò chuyện với Lâm Phỉ và Hoàng Hân Nam.


Khi đi ngang qua một trang trại, những bông hồng người ta trồng nở rộ thành một mảng màu hồng nhạt, không ít bạn học dừng lại ở đó, có vài bạn còn mang theo máy ảnh cũng dừng lại để chụp hình.


Lúc Nguyên Đường đang định đi qua, lại bị một chiếc xe đạp phóng nhanh qua suýt đụng trúng vào cô, cô cau mày nhìn qua, người đang đạp xe kia không phải là Điền Mật thì là ai.


Lâm Phỉ: “Cậu có sao không? Có bị đụng phải đâu không?”


Nguyên Đường lắc đầu: “Cậu nói xem cậu ta như vậy rốt cuộc là có ý gì đây?”


Trước đó rõ ràng Điền Mật đã tỏ thái độ không muốn tiếp xúc với mọi người trong phòng ký túc xá, bây giờ lại khó chịu cái gì. Vừa nãy cô ta phóng xe nhanh như vậy, nghe thấy tiếng động còn quay lại nhìn, nhưng cô ta không nói gì mà đạp xe đi luôn.

Hoàng Hân Nam mỉa mai nói: “Ai biết được chứ, tớ thấy chắc cậu ta cô đơn thôi, có lẽ vì chúng ta lúc đi không rủ cậu ta, nên mới không vui như vậy đấy.”


Phải nói là, Hoàng Hân Nam đã đoán được vấn đề.


Lúc trước Điền Mật có quan hệ không tốt với mọi người trong phòng, nên cô ta đã chuyển qua thân thiết hơn với phòng ở đội diện. Nhưng chuyến du xuân đang ngày càng đến gần, cô ta càng hối hận vì đã nói quá nhiều.


Mọi thứ ở phòng đối diện đều tốt, mọi người cũng hòa đồng, nhưng có điều, điều kiện gia đình của họ không được tốt cho lắm. Khi đến lượt cô ta phải mang theo đồ cho chuyến du xuân này, Điền Mật cảm thấy bất lợi. Không giống như phòng của mình, nhìn thôi cũng có thể nhận ra điều kiện gia đình Lâm Phỉ rất tốt, còn Nguyên Đường cũng không đơn giản như những sinh viên ngoại tỉnh bình thường. Chủ yếu là hai người họ không hề so đo tính toán.


Điền Mật hối hận rồi, cô ta rất muốn ở cùng người của phòng mình, nhưng bảo cô ta chủ động cúi đầu, cô ta tuyệt đối không chịu.


Hôm nay trên đường đi cô ta đã vài lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không có cách nào mở lời. Lại thấy Nguyên Đường, Lâm Phỉ và Hoàng Hân Nam đang càng đi càng gần với nhau, khiến cô ta càng không vui hơn.


Vừa rồi nếu nói cô ta vô tình cũng đúng, mà nói cố tình thì cũng có một chút. Tóm lại cô ta chính là tay nhanh hơn não, nhưng đến khi Nguyên Đường cau mày nhìn cô ta thì lại khiến cô ta cảm thấy sợ hãi.


Thế nên cô ta cũng không dám nói thêm gì mà chỉ bỏ đi.

Ba người không nói nên lời, nếu nói Điền Mật này xấu xa, thì thật ra cô ta cũng không xấu lắm. Nhưng cô ta cứ luôn làm những chuyện rất không đúng lúc, nói nhẹ nhàng thì là non nớt, còn nặng hơn thì chính là không có não.

Ở chung với người như vậy rất mệt mỏi.


Khi đến nơi, mọi người cùng leo núi một lúc, mùa xuân trên núi có rất nhiều hoa cỏ cây cối, những lúc như vậy sinh viên nông thôn là có lợi thế nhất. Nguyên Đường cũng phân biệt được một số rau rừng, vốn dĩ cô không muốn đào, nhưng lúc Lâm Phỉ nghe thấy là rau rừng thì lập tức tỏ vẻ rất hào hứng muốn đào nó ra.

“Đợt lát nữa rồi xem ăn thế nào.”


Sau một hồi leo núi, cuối cùng mọi người cũng tới nơi.

Từng vũng nước bằng phẳng cạnh bờ sông.


Lớp trưởng quyết định dứt khoát: “Dựng trại ở đây!”


Mọi người cùng hoan hô một tiếng, mỗi người lấy ra các vật dụng đã chuẩn bị sẵn, sẵn sàng bộc lộ hết tài năng.

Lâm Phỉ và Hoàng Hân Nam xung phong đi kiếm củi, còn Nguyên Đường thì dùng đá làm bếp lò. Hầu hết mọi người xung quanh đều làm như vậy.


Chẳng mấy chốc bếp lò đã được dựng lên, Nguyên Đường cũng thành công nhóm được lửa.

Mọi chuyện bên cô đều diễn ra suôn sẻ, nhưng những người khác lại không được như vậy.

Thậm chí một vài người còn bị lửa đốt cháy tóc, liên tục hét lên không được.

“Loại củi này không tốt đâu, quan trọng là không thể đốt ra lửa được!”


Hết phàn nàn về củi, lại đến phàn nàn về đất, cứ mãi giằng co qua lại.

“Được rồi đấy, cậu nhìn Nguyên Đường người ta làm được rồi kìa, kỹ thuật của cậu có vấn đề đấy.”


Còn có người ngại ngùng đi tới nhờ Nguyên Đường giúp đỡ, Nguyên Đường đương nhiên cũng không có lý do gì phải từ chối, nên đã giúp một vài phòng nhóm lửa, mọi người đều khen Nguyên Đường tài giỏi.


Chỉ có Điền Mật thì thầm nói: “Không phải làm nhiều hơn thôi sao?” Đúng là quê mùa, cái này thì có gì phải ngạc nhiên chứ.


Nguyên Đường giống như không nghe thấy câu nói kia của Điền Mật, mà chỉ vui vẻ cùng Lâm Phỉ xiên thịt. Hoảng Hân Nam quả nhiên mạnh vì gạo bạo vì tiền*, cô ấy đốt lửa cho mấy phòng khác, rồi lấy cầm theo một vài xiên thịt từ phòng của mình, sau đó mang về đủ loại đồ ăn khác nhau.


(*)Ý chỉ, khi điều kiện đầy đủ, thì mọi việc cũng dễ giải quyết hơn.

Đúng lúc tất cả đều đang đói bụng, nên có cái lót dạ.


Điền Mật không đi theo ai cả, cô ta cũng không muốn gia nhập vào nhóm phòng đối diện, lần này cô ta mang theo bánh ngọt mà người thân mang tới mấy ngày trước, còn có thịt bò lát và bánh nướng mẹ chuẩn bị cho cô ta.

Trước khi đi, cô ta còn thấy bánh kem mà bố cô giữ lại từ hôm sinh nhật trước đó trong tủ lạnh, cho nên cũng mang theo.


Điền Mật tìm một nơi không người để ăn, vừa ăn vừa cảm thấy khó chịu trong lòng.

Không kiềm chế được mà chảy ra hai giọt nước mắt, đột nhiên một giọng nam trong treo vang lên.


“Ngại quá, tớ không thấy ở đây có người…”


Điền Mật nâng mắt lên nhìn, thì ra là bạn cùng lớp Lưu Minh.


Vẻ mặt của Lưu Minh xấu hổ: “Tớ tưởng bên này không có ai cả…”


Điền Mật vừa mới khóc xong, lúc này cổ họng vẫn còn nghẹn ngào: “Không sao, nơi này cũng không phải của riêng tớ.”


Lưu Minh gãi đầu: “Vậy cậu có phiền không nếu tớ ở lại đây một lát? Lát nữa tớ sẽ đi ngay thôi.”


Điền Mật ừ một tiếng.

Sự náo nhiệt ở nơi khác khiến bầu không khí giữa hai người càng thêm xấu hổ, Điền Mật cố gắng tìm chủ đề để nói.


“Sao cậu không đi ăn cơm đi? Mọi người đều đang ăn mà.”


Lưu Minh cười khổ: “Tớ không mang theo gì hết, cũng ngại ăn đồ của người khác, tốt nhất không nên tham gia náo nhiệt làm gì.”


Điền Mật: “Cậu…”

Lưu Minh: “Nhà tớ nghèo.”


Vẻ mặt anh ta cực kỳ thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến Điền Mật nhất thời cảm thấy xấu hổ, cảm thấy câu hỏi của mình thật quá sỗ sàng.


Lưu Mình cười lớn: “Đừng hiểu lầm, mọi người trong ký túc xá đổi xứ với tớ rất tốt. Tớ vốn không muốn đi, nhưng mọi người nhất quyết kêu tớ đi. Suốt dọc đường đi, tớ không dám tiêu một chút tiền nào cả. Tự tớ cảm thấy xấu hổ mà thôi.”


Điền Mật ồ một tiếng, bánh trong tay cũng không nuốt trôi nữa.


Lưu Minh: “Cậu thì sao? Mọi người đều đang ăn cơm, sao cậu lại ngôi một mình ở đây?”


Điền Mật rầu rĩ nói: “Mọi người trong phòng tớ đều không thích tớ.”


Giọng nói Lưu Minh tràn đầy kinh ngạc: “Vì sao?”


“Không thích còn cần lý do sao? Tóm lại người ta đồng lõa với nhau xa lánh tớ.”


Lưu Minh suy tư một lát, rồi cau máy: “Tớ nhớ bạn cùng phòng của cậu có Nguyên Đường, Lâm Phỉ,… còn có…”


Điền Mật: “Hoàng Hân Nam.”


Lưu Minh: “Đúng rồi, các cậu ấy xa lánh cậu sao?”


Vẻ mặt của Điền Mật tức giận, nói: “Xa lánh, cậu đừng nói với tớ những người này nhìn không phải loại người như vậy nhé.”


Cái gì mà không phải loại người như vậy chứ, tri nhân tri diện bất tri tâm*, chẳng qua thấy bên kia xinh đẹp nên nghĩ nhất định có tính cách tốt mà thôi. Nói đi nói lại, cũng chỉ đánh giá con người qua vẻ bền ngoài.


(*) Biết người, biết mặt, không biết lòng


Lưu Minh: “Tớ không phải nghĩ như vậy, tớ chỉ cảm thấy là… không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài được.”


Những lời này đã hoàn toàn lấy lòng Điền Mật, lần đầu tiên Điền Mật nhìn thẳng vào mắt Lưu Minh.


Lưu Minh có khuôn mặt chữ điền cùng đôi tai rộng, đôi mắt mặc dù hơi nhỏ, nhưng vóc dáng anh ta lại cao lớn, phải cao 1m8, trông cực kỳ khỏe mạnh.

Điền Mật quay mặt đi, không hiểu sao đôi tai lại có chút phiếm hồng.


“Tớ còn nghĩ cậu sẽ nói nguyên nhân nhất định là do tớ chứ.”


Lưu Minh cau hàng mày thành ngọn núi: “Tớ không phải loại người trông mắt mà bắt hình dong đâu, nếu bởi vì một người có ngoại hình xinh xắn, khéo ăn khéo nói mà thiên vị cô ấy, vậy chẳng phải tớ quá hồ đồ rồi sao?”


Điền Mật lặng lẽ cong khóe môi lên.


Cô ta lấy chiếc bánh ngọt mình mang theo ra: “Đây, cậu để bụng đói như vậy cũng không được, tớ chia bánh cho cậu nè.”


Lưu Minh nhanh chóng từ chối: “Cái này không ổn đây, tớ cũng không phải vì lợi dùng người khác mà đến đây.”


“Cậu ăn đi, đừng giả vờ giả vịt nữa, nếu không tớ sẽ không vui đâu.”


Lưu Minh đùn đẩy vài lần, cuối cùng vẫn bị Điền Mật không nhịn được nhét vào trong tay.


“Cậu không muốn ăn thì vứt đi, những thứ tớ đã cho đi rồi thì không lấy lại nữa.”


Vẻ mặt Lưu Minh bất đắc dĩ nhận lấy: “Được rồi, chờ sau khi quay về trường, tớ sẽ múc nước cho cậu, cậu cũng đừng từ chối nhé, có qua có lại mới là bạn bè mà.”


Ăn xong, Lưu Minh cũng không quay về ngay, mà đã ở lại giúp Điền Mật thu dọn đồ đạc. Không lâu sau hai người trở nên thân thiết hơn, Điền Mật không còn mang vẻ mặt ủ rũ như trước nữa, mà thay vào đó là một khuôn mặt tỏa nắng, nhiệt tình trò chuyện cùng Lưu Minh.


Giữa trưa, Nguyên Đường và Lâm Phỉ làm xiên nướng ăn, cũng nướng không quen, nướng chưa chín tới hoặc là chín quá thành ra dai. Nên thay vào đó bọn họ đã nướng những rau dại hái được trên đường lên ăn, rưới lên trên thêm một lớp sốt, hương vị cũng rất ngon.

Cơm nước xong, lớp trưởng gọi mọi người tụ tập lại để chụp ảnh, chụp ảnh xong sẽ về.


Lúc sắp rời đi, Hoàng Hân Nam thoáng nhìn thấy Điên Mật đang trò chuyện rất hăng say với Lưu Minh, Lưu Minh nói anh ta không có xe, Điền Mật dứt khoát nói Lưu Minh đi theo cô ta. Hai người một ngựa dẫn đầu* đạp xe đi trước.


(*) trong: Một ngựa dẫn đầu, muôn ngựa lao theo. (一马当先,万马奔腾。【一馬當先,萬馬奔騰。】)


Vẻ mặt của Hoàng Hân Nam giống như nhìn thấy quỷ.

Cô ấy nhịn một bụng, mãi đến khi trên đường mới dám nói cho Nguyên Đường và Lâm Phỉ nghe.


“Các cậu nói xem cậu ta đang nghĩ gì vậy, trước kia còn khuyên tớ không nên yêu đương, lúc trước tớ cũng đã giải thích là tớ không có. Cậu ta không tin, vậy mà bây giờ cậu ta lại làm như vậy. Hẹn hò thì hẹn hò thôi, sao không kén chọn chút nhỉ?”


Mặc dù cô ấy chưa từng tiếp xúc với người Lưu Minh này, nhưng mỗi lần liếc nhìn đều khiến cô ấy phải đảo mắt. Hoàng Hân Nam hoàn toàn không nghĩ tới Điền Mật lại chọn một người như vậy.


Đương nhiên, cô ấy cũng không phủ nhận việc lúc trước Điền Mật chỉ trích cô ấy lên đại học chỉ để tìm đối tượng tốt, nhưng cô ấy là thực sự lựa chọn. Không chỉ chọn giả cảnh, mà còn là phẩm chất con người nữa.


Cô ấy còn chưa tìm được, thế mà Điền Mật đã quyết định nhanh như vậy rồi?


Nguyên Đường và Lâm Phỉ không tiếp xúc nhiều, các cô cũng không biết Lưu Minh này rốt cuộc là loại người như thế nào, đương nhiên cũng không bình luận gì về quan điểm dựng vợ gả chồng của Điền Mật. Hơn nữa, bọn họ cũng chỉ đi cùng một chiếc xe, không tính là hẹn hò được.


Hoàng Hân Nam trầm lặng một lát, rồi cười lạnh nói: “Tớ đoán, Điền Mật sẽ không trụ nổi một tháng đâu.”


Chẳng bao lâu sau, Hoàng Hân Nam đã biết cô ấy sai rồi.

Điền Mật thậm chí ba ngày cũng không chống đỡ được.


Ba ngày sau khi trở về từ chuyến dã ngoại, Điền Mật chính thức tuyên bố có bạn trai.

Đối với chuyện Điền Mật có bạn trai, Nguyên Đường và Lâm Phỉ chẳng mấy để ý, Hoàng Hân Nam lại càng không.


Cô ấy chỉ thỉnh thoảng mới nói với Điền Mật một câu.


Như là “Không phải chứ, bạn trai cậu sẽ không tiêu tiền của cậu đấy chứ?”, “Đừng quên trước kia cậu đã nói gì với tôi” hay “Đòi quà lại là tội lớn đấy”.


Đâm chọt kỳ quái, Hoàng Hân Nam ở trong ký túc xá và ở ngoài ký túc xá lại như hai người khác nhau, khiến Điền Mật tức giận muốn chết.


Lúc này Nguyên Đường và Lâm Phỉ không quan tâm đến bất cứ điều gì khác ở quầy háng, các cô cuối cùng cũng đạt được đỉnh cao vượt mức giấy chứng quyền.

Kể từ đầu tháng tư, thị trường chứng khoán lúc này đang sụt giảm nhưng tương ứng với chứng quyền đã vượt đến giá năm nghìn.


Nguyên Đường chớp lấy thời cơ thanh lý, bán toàn bộ 800 phiếu chứng quyền và bỏ vào túi bốn trăm vạn.


Lâm Phỉ cân nhắc kỹ lưỡng, sau đó bán hết 500 phiếu, chỉ để lại cho mình 89 phiếu.

Chỉ sau một đêm, hai người đã nhảy vọt thành người có tiền, Lâm Phỉ kích động đến mức hai tay run rẩy.

Nguyên Đường cũng hoảng hốt, là bốn trăm vạn đó.

Số tiền này đến thật dễ dàng.


Cô suy nghĩ, sau đó rút ra một trăm vạn trong số bốn trăm vạn này, một vạn trước kia cô đầu tư vào đã rớt đến không nhìn nổi nữa rồi, nhưng Nguyên Đường vẫn chọn đầu tư vào thị trường chứng khoán.

Nguyên Đường không hỏi kế hoạch của Lâm Phỉ, cô đầu tư toàn bộ một trăm vạn mà mình có vào thị trường chứng khoán

Tiền là dũng khí của con người, có ba trăm vạn đảm bảo, thậm chí Nguyên Đường còn cảm thấy mất một trăm vạn này chẳng có gì cả.


Trên đường quay trở lại trường, cô chợt cảnh giác với thay đổi trong suy nghĩ của mình.


Trước đây, mỗi một bước cô đều tình đi tình lại kỹ càng, cô sợ mất tiền mà cũng không biết phải làm sao. Nhưng bây giờ cô lại muốn mở rộng hơn, muốn có nhiều tiền hơn, đương nhiên cũng sẽ có nhiều khoản đầu tư hơn. Nếu càng tập trung vào một thứ thì càng dễ xảy ra vấn đề

Nguyên Đường chi một trăm vạn đầu tư vào cổ phiếu, ba trăm vạn còn lại cô cũng đã có ý tưởng sơ bộ rồi.


Lần này Lâm Phỉ thu được hơn hai trăm tám mươi vạn, cô ấy có bố làm trung gian, cho nên đường nhiên giá bán sẽ cao hơn Nguyên Đường một chút


Sau khi lấy tiền xong, Lâm Phỉ hào hứng mời Nguyên Đường đi xem đất.

“Tớ để ý một miếng đất rất tốt, chuẩn bị mua về mở khách sạn.”


Nguyên Đường vỗ tay một cái: “Khéo quá, tớ cũng đang để ý một miếng đất, lát nữa chúng ta cùng đi xem một chút không?”


Lâm Phỉ hơi ngạc nhiên: “Cậu cũng định mở khách sạn sao?”

Nguyên Đường lắc đầu: “Không, tớ chỉ mua một nhà xưởng thôi.”

Đầu cơ chính là quá trình, thực nghiệp mới là kết quả.


Chương 102  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin