SAU KHI CHỊ CẢ HOÀN TOÀN TỈNH NGỘ (THẬP NIÊN 90)
Chương 109  

Chương 93 


Cơn sốt mì khô giòn nhanh chóng lan khắp các cửa hàng bán quà vặt nhỏ ở Thượng Hải. Giờ đây,  thương hiệu Kaka đã có biệt danh riêng, các học sinh tiểu học gọi mì khô giòn này là “mì Tôn Ngộ Không”.


Vừa tan học là một đám học sinh tiểu học tụ tập quanh các cửa hàng tạp hóa, ngay cả khi không mua gì thì chúng cũng muốn xem người khác mua.

Ai trúng thêm được một gói thì sẽ nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người và nhận thêm một gói mới. Trong các trường học, đám học sinh truyền tai nhau về những người trúng liên tiếp nhiều gói.


Chưa đầy nửa tháng sau khi truyền thuyết được lan truyền, thị trường vốn đã nóng hổi vẫn không có dấu hiệu suy yếu.

Bởi vì thẻ đặc biệt đã được rút trúng.


Nguyên Đường đã cho phát hành ba tấm thẻ đặc biệt trong lô hàng đầu tiên, chỉ trong vòng một tuần, nhà phân phối đã thông báo cần phải chuẩn bị thêm hàng, lô hàng vốn dự tính có thể bán nửa tháng thì giờ chỉ có thể bán chừng mười ngày.


Đây là một khởi đầu tốt đẹp, Nguyên Đường cũng không phải là người keo kiệt, cô đã báo căng tin làm thêm món ăn, từng bồn thịt kho tàu và tôm được bưng lên. Bình thường, thức ăn trong các nhà máy cũng đã xem như không tệ, những cũng không có ngon như vậy. Sự hào phóng của Nguyên Đường khiến mọi người đều hít hà chảy nước miếng.


Nguyên Đường đứng giữa căng tin rộng rãi mới xây xong, thông báo ngắn gọn về tin sản phẩm đang bán rất chạy trong tiếng vỗ tay của mọi người, đồng thời cho biết sẽ có thưởng vào cuối năm.


“Mọi người hãy tiếp tục cố gắng làm việc nhé, ngoài giờ làm việc tám tiếng ra thì những giờ còn lại chúng ta đều sẽ có tiền tăng ca.”


Trịnh Tiểu Vân vỗ tay vô cùng nhiệt tình, Nguyên Đường không để cô ấy quay về dây chuyền sản xuất nữa mà để cho cô ấy đảm nhiệm công việc hành chính trong nhà máy. Khi Hồ Yến bận rộn thì Trịnh Tiểu Vân sẽ phụ trách những công việc vụn vặt khác. Công việc này tốt hơn nhiều so với công việc ở dây chuyền sản xuất trước đây, cho dù cô ấy có theo kịp những người khác thì cũng sẽ có người cố tình chọc tức cô ấy, nói cô ấy hành động chậm chạp.

Không giống như bây giờ, đi đâu cũng không có ai nói chân cô ấy có vấn đề. Chỉ riêng điều này thôi thì Trịnh Tiểu Vân đã rất mong đợi nhà máy sẽ phát triển rất rất tốt, tốt nhất là mãi mãi không bao giờ phá sản.


Kể từ khi cô ấy đảm nhận công việc hành chính, lương của cô ấy đã tăng lên 50 tệ.

Số tiền này đã giúp cô ấy ngẩng cao đầu ở trong nhà. Trong những năm chân bị thương, bất kể là người trong nhà hay người bên ngoài đều xem cô ấy là một người tàn phế, khuyết tật. Nếu không nhờ chú nhỏ đưa cô ấy ra ngoài và tìm cho cô ấy một công việc thì cô ấy đã không sống đến bây giờ…


Trịnh Tiểu Vân vừa vỗ tay vừa rơi nước mắt, Trịnh Tùng vốn đang vỗ tay rất nhiệt tình, nhìn thấy cháu gái của mình khóc thì cũng không cầm lòng được.


Chị gái của anh ấy mất sớm, chỉ để lại một cô con gái, chưa tới nửa năm thì anh rể lại cưới vợ mới. Mẹ kế vào nhà còn dẫn theo một đứa con trai và một đứa con gái. Vốn dĩ cuộc sống của Trịnh Tiểu Vân đã rất khó khăn, sau đó chân còn bị gãy, cuộc sống của con bé càng trở nên tồi tệ hơn.


Trịnh Tùng vỗ nhẹ vai cháu gái, ngàn chữ biến thành một câu: “Tương lai sẽ càng tốt đẹp hơn.”

Anh ta đưa cháu gái đến nhà máy, có anh ta chăm sóc, Trịnh Tiểu Vân đã không còn gầy gò như trước. Sau đó nhà máy đóng cửa, anh ta cũng không có đường kiếm sống, trong lòng lúc nào cũng lo lắng cho Trịnh Tiểu Vân.


Bây giờ thì tốt rồi, mọi thứ đã thay đổi.


Quản đốc mới là một cô gái, cô không những không chê đôi chân của cháu gái mà còn rất quan tâm đến con bé. Chỉ cần sau này nhà máy không phá sản thì tương lai của Tiểu Vân cũng không đến mức tối tăm.


Nguyên đường cũng không chiếm nhiều thời gian của mọi người. Cô thích ngắn gọn rõ ràng, sau khi thông báo xong thì lập tức tuyên bố bắt đầu bữa ăn.


Mỗi hộp cơm đều chứa đầy đồ ăn, tất cả mọi người đều ăn uống vui vẻ. Nguyên Đường còn mua một cái ti vi đặt trong nhà ăn để mọi người có thể xem trong khi ăn.

Những công nhân từng làm trong các nhà máy khác đều cho biết, nhà máy thực phẩm Kaka là nhà máy mà bọn họ cảm thấy thoải mái nhất.


Mỗi ký túc xá đều được trang bị quạt điện, ngày nào trong căng tin cũng có ít nhất một món thịt và còn có cả tivi nữa. Nghe nói nhà máy chuẩn bị mua mấy cái máy giặt về, đến lúc đó mọi người có thể giặt quần áo bằng máy giặt, không cần giặt bằng tay nữa.


“Tốt quá đi mất, cuối cùng thì tôi cũng không phải giặt quần áo bằng tay vào mùa đông nữa. Lúc trước khi làm việc ở xưởng giày, vừa đến mùa đông là tôi lại phát sầu về việc giặt quần áo.”


“Thật tốt, quản đốc nhà máy còn sẽ tính tiền làm ngoài giờ, những ngày này sẽ được tính như tiền tăng ca.”


“Tôi phải nói với chị dâu của tôi một tiếng để chị ấy nhanh chóng đến đây mới được.”


“Em họ của tôi cũng đang tìm việc, tôi cũng phải nói với em ấy……”

Nguyên Đường giao việc  tuyển dụng người mới cho Trịnh Tiểu Vân. Trịnh Tiểu Vân còn chưa kịp dán thông báo ra bên ngoài thì các công nhân nhà máy đã vây quanh cô ấy.


Những nữ công nhân tươi cười thân thiện hỏi Trịnh Tiểu Vân về việc tuyển thêm người mới.


Trịnh Tiểu Vân cười : “Tôi còn chưa nói mà sao các cô biết rồi?”


Một nữ công nhân hơn 40 tuổi mỉm cười, nếp nhăn tụ lại nơi khóe mắt: “Đây chẳng phải là chuyện đương nhiên sao, nhà máy của chúng ta hoạt động tốt như vậy, chắc chắn là phải thuê thêm người và mở rộng quy mô rồi.”


Một số nữ công nhân có gia đình cũng vội vàng nói: “Tối hôm trước tôi về nhà, con tôi còn cầm một tấm thẻ cho tôi xem, nói là do bạn học cho nó. Tôi ngạc nhiên, đây không phải là sản phẩm của nhà máy chúng ta sao? Nói cho thằng bé, thằng bé vui sướng liên tục hỏi có phải ngày nào mẹ cũng được sờ thật nhiều thẻ laze đúng không……”


“Con gái tôi cũng vậy, tôi nói với con bé là đừng nói là thẻ laze, mẹ đã thấy tất cả các loại thẻ ở nhà máy rồi.”


“Ha ha ha cháu gái tôi cũng vậy.”


Vốn dĩ một đám người lớn đến đây chỉ để tìm một công việc, nhưng khi những đứa trẻ nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, đột nhiên bọn họ lại cảm thấy rất tự hào. Cảm giác tự hào này là cảm giác mà họ chưa từng có khi làm việc ở một nhà máy khác.


Trịnh Tiểu Vân vội vàng nhắc nhở: “Nói là một chuyện, nhưng thẻ trong xưởng đều có số lượng cụ thể, không được lấy đi.”


“Quản lý Trịnh yên tâm, chúng tôi sẽ không làm như vậy đâu.”


“Đúng vậy, đúng vậy, quản đốc nhà máy đã nói là hàng quý sẽ gửi một hộp cho chúng tôi, chúng tôi không lấy thẻ đâu.”

Mặc dù ở các nhà máy khác, bọn họ cũng sẽ lấy một số thứ của nhà máy như đám đông, nhưng bây giờ dù có thèm thuồng thế nào thì bọn họ cũng không dám lấy. Chưa kể đến việc dây chuyền sản xuất thẻ laze là do quản lý Trịnh Tùng đích thân giám sát, các tấm thẻ đặc biệt đều do chính tay quản đốc nhà máy đặt vào. Ngay cả dây chuyền sản xuất chỗ bọn họ cũng có biết bao cặp mắt đang nhìn chằm chằm nữa là.


Vì một hai tấm thẻ bình thường mà để mất việc thì thật không đáng.


Quản lý Trịnh Tiểu Vân mới nhậm chức hơi ngại ngùng: “Tôi chỉ nhắc nhở vậy thôi.”


Các nữ công nhân không quá bận tâm, bị người ta nhắc nhở một hai câu thì có gì mà sợ. Ở các nhà máy khác, đôi khi, khi có người từ chức, bảo vệ sẽ kiểm tra túi xách của người đó, đề phòng người ta như đề phòng một tên trộm, sợ người kia lén mang thứ gì ra ngoài.


So với việc lung tung túi xách của công nhân của các nhà máy khác thì nhà máy này đã rất tin tưởng bọn họ rồi. Ngày thường không cấm bọn họ về nhà, cũng sẽ không lục soát túi xách của họ.

“Đừng nói cái này nữa, quản lý Trịnh nhỏ à, chúng ta có yêu cầu gì khi tuyển dụng người mới không vậy?”


Trịnh Tiểu Vân: “Không có yêu cầu gì cả, chỉ cần tốt nghiệp tiểu học và tay chân lanh lẹ là được.”


“Lần này tuyển bao nhiêu người?”


Trịnh Tiểu Vân: “Ít nhất cũng phải ba bốn chục người, lát nữa tôi còn phải đi dán thông báo nữa, có người quen thì cũng có thể giới thiệu, nhưng quản đốc đã nói là đến lúc đó đều phải phỏng vấn như nhau.”


Các nữ công nhân cũng không phản cảm việc phỏng vấn, dù sao lúc bọn họ đến cũng đã phải phỏng vấn hai lần. Nhà máy cũng không quá làm khó người nào, chỉ là kiểm tra thói quen vệ sinh và khả năng đọc viết thôi.


Vừa nghe nói nhà máy định tuyển thêm nhiều người như vậy, các nữ công nhân lập tức cười tươi như hoa, nghĩ thầm phải nhanh chóng về nhà kéo người thân đến.


Thậm chí còn có nữ công nhân nghĩ đến việc để chồng mình đến nhà máy này làm việc. Mặc dù nhà máy tư nhân sẽ không có chế độ đãi ngộ đối với hai vợ chồng như các nhà máy quốc doanh nhưng nhà máy thực phẩm này có đãi ngộ rất tốt, công việc cũng không nặng nhọc, công việc tốt như vậy mà chồng mình cũng làm cùng thì không phải là càng tốt sao?


Chỗ của Trịnh Tiểu Vân tích cực tuyển dụng, công nhân của nhà máy bắt đầu tăng ca. Nhưng cho dù là vậy, sản phẩm của nhà máy vẫn không đủ để bán.

Hai nhà phân phối đều chạy đến nhà máy để giục hàng. Nguyên Đường cũng gặp lại hai nhà phân phối này một lần nữa.


Nhà phân phối họ Hoàng có một khuôn mặt hiền lành, so với nhà phân phối họ Lý thì trông ông ta càng giống một người kinh doanh nghiêm túc hơn, ông ta bắt tay với Nguyên Đường, miệng đầy những lời khen ngợi.

“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, quản đốc Nguyên đã có một trận khởi đầu thật hoành tráng.”

Nguyên Đường tươi cười và mời hai người vào văn phòng.

Hai nhà phân phối đều đến đây để giục đơn hàng, nhân tiện nhắc đến một chuyện khác.

Họ muốn quyền phân phối ở các tỉnh lân cận.


Vẻ mặt của quản lý Hoàng vô cùng chân thành nói: “Chúng tôi có lợi thế rất lớn ở vùng Giang Tô và Chiết Giang, tôi cũng tin rằng mì khô giòn chắc chắn sẽ chiếm lĩnh thị trường Giang Chiết. Quản đốc Nguyên, nếu cô đồng ý thì tôi sẽ đặt bốn mươi vạn gói mì cho lô hàng đầu tiên.”


Nguyên Đường không trả lời ngay mà chỉ rót cho quản lý Hoàng một tách trà.


“Quản lý Hoàng, ông tự tin có thể mở rộng thị trường ở Giang Tô và Chiết Giang như vậy sao?”


Quản lý Hoàng rất tự tin: “Tất nhiên, kênh phân phối của tôi ở Giang Tô và Chiết Giang có thể đứng số một số hai trong vùng, cô có thể hỏi thăm thử xem.”


Nguyên Đường cười cười không nói gì, quản lý Hoàng còn muốn nói điều gì nữa nhưng ngại quản lý Lý còn ở đây nên chỉ có thể cố nhịn, cầm ly uống một ngụm trà.

Ông ta đang chờ một câu trả lời chắc chắn từ Nguyên Đường, nhưng Nguyên Đường cứ dò hỏi qua lại mà không chịu nói thẳng vào vấn đề.


Chưa đến hai giờ, quản lý Hoàng đã mất hết kiên nhẫn, ông ta nghiêm mặt chào tạm biệt.

Chẳng qua chỉ là một xưởng thực phẩm nhỏ mà thôi, ông ta đích thân đến đây một chuyến là nể mặt lắm rồi, bây giờ Nguyên Đường lại không chịu nể tình, ông ta cũng không có kiên nhẫn.


Nguyên Đường lịch sự tiễn ông ta ra ngoài, sau khi quay lại thì thấy quản lý Lý vẫn đang ngồi uống trà.

Nguyên Đường nhíu mày, vừa rồi quản lý Lý không nói gì cả, ông ta đứng bên cạnh vừa nhìn Hoàng cố gắng tìm ra sự thật từ miệng Nguyên Đường, vừa nói về tình hình của bản thân một lần nữa.


Lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ, Nguyên Đường vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, nói tới nói lui, toàn là những lời vô nghĩa. 


Quản lý Lý lớn tuổi hơn một chút, ông ta là một bộ đội đã xuất ngũ, sau khi ngồi yên nghe Nguyên Đường nói một đống lời vô nghĩa, ông ta đột nhiên mở miệng.


“Quản đốc Nguyên, chỉ có hai chúng ta thôi, cô có thể nói thẳng.”


Cũng chỉ có tên họ Hoàng kia mới nghĩ rằng Nguyên Đường cam tâm tình nguyện để cho hai nhà phân phối bọn họ giành được quyền phân phối của các tỉnh lân cận.

Hầu hết các các loại đồ ăn vặt trên thị trường hiện nay đều được sản xuất bởi các nhà máy nhỏ. Nhà máy nhỏ thường phải dựa vào các nhà phân phối để bán ra, điều này cũng tạo nên việc quyền lên tiếng của các nhà phân phối khá lớn. Thậm chí có một số nhà máy nhỏ chỉ có thể sống nhờ vào những nhà phân phối, một khi nhà phân phối ngừng mua hàng thì các nhà máy nhỏ sẽ lập tức đóng cửa.


Người đàn ông họ Hoàng kia nghĩ rằng nhà máy của Nguyên Đường chỉ là một nhà máy nhỏ, nhiều lắm thì cũng chỉ là một nhà máy nhỏ với số lượng sản xuất hơi lớn một chút thôi. Nhưng quản lý Lý lại có những đánh giá khác về nhà máy của Nguyên Đường.


Theo quan điểm của ông ta, Nguyên Đường còn có tham vọng rất lớn.


Ông ta chưa bao giờ thấy một nhà máy nào có thể biến những món ăn vặt trở nên được ưa chuộng như vậy, những ý tưởng kỳ diệu đó vượt xa dự đoán của ông ta.

Quản lý Lý biết rõ: “Cô vòng vo như vậy, thật ra là vì muốn tự thăm dò thị trường xong rồi tự làm đại lý đúng không?”


Đại lý và phân phối không giống nhau. Phân phối là tự nhập hàng và tự chấp nhận rủi ro, nhưng đại lý thì chỉ cần duy trì các kênh bán hàng, nhà máy sẽ đảm nhận việc những việc linh tinh như đóng gói, giao hàng.


Về mặt bán hàng, đôi khi các nhà phân phối phải tự cân nhắc làm thế nào để quảng bá sản phẩm, trong khi các đại lý thì bị hạn chế bởi nhà máy, nhà máy đặt ra giá cả và chiến lược bán hàng, nếu các đại lý không đủ năng lực thì nhà máy có thể đổi đại lý bất cứ lúc nào.


Trước khi đến đây, quản lý Lý cũng nghĩ như quản lý Hoàng, muốn giành được quyền phân phối, cho dù không thể giành được Giang Tô và Chiết Giang thì được vài thành phố khác cũng tốt.

Kết quả, thái độ trực tiếp của Nguyên Đường khiến ông ta hoàn toàn tuyệt vọng, đối phương có thái độ không thân thiện như vậy, rõ ràng là định tự đại lý cho mình.


Nguyên Đường rót trà đầy cho quản lý Lý, không phủ nhận suy đoán của đối phương, chỉ nói một câu vừa phàn nàn vừa như cảm thán: “Không có cách nào khác, chi phí của nhà máy quá lớn.”


Quản lý Lý cau mày, ý Nguyên Đường là ý gì? Chẳng lẽ là Nguyên Đường đang bảo ông ta nhường lợi ích cho cô?


Cũng không phải là không thể nhường chút lợi ích nào, nhưng nếu Nguyên Đường đã có ý định làm đại lý thì cho dù ông ta từ bỏ lợi nhuận trong một thời gian, nhưng trong tương lai, khi kênh bán hàng của Nguyên Đường hoàn thành thì cô sẽ lấy lại việc phân phối trên thị trường Thượng Hải.


Quản lý Lý vẫn đang suy nghĩ, tính toán xem bản thân được gì và mất gì.

Nguyên Đường lại bình tĩnh hỏi một câu hỏi gây sốc: “Quản lý Lý, ông có dự định nhảy việc không?”


Quản lý Lý đột nhiên đứng dậy, mắt trợn to như chuông đồng.


“Quản đốc Nguyên, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào.”


Làm gì có nhà máy nào lôi kéo người bên nhà phân phối chứ? Thật là vớ vẩn.

Nguyên Đường: “Xin lỗi, có lẽ là do tôi nói không rõ ràng, ý của tôi là không biết ông có hứng thú chuyển sang làm việc cho công ty phân phối của tôi không?”


Quản lý Lý: “ Công ty của cô?”


Nguyên đường gật đầu: “Thật ra vừa nãy ông nói không sai, tôi cảm thấy mô hình phân phối không ổn cho lắm, nhưng nếu tôi tự thành lập một chuỗi đại lý thì không biết khi nào kênh bán hàng của đại lý mới hoàn thành nữa. Vì vậy tôi định sẽ thành lập một công ty phân phối.”


Thay vì để người khác kiếm tiền thì cô nên tự kiếm thì hơn.

Bây giờ chỉ mới là khởi đầu, cô có thể làm nhà phân phối, tự sản xuất và tự bán, đợi sau khi chủng loại sản phẩm của cô nhiều lên thì có thể chuyển thành nhà phân phối chuyên dụng, chỉ bán những sản phẩm của mình.


Như vậy cũng có thể giảm bớt phiền hà khi phải xây dựng kênh bán hàng.

Quản lý Lý không nói chuyện, chắc hẳn là ông ta có hơi bối rối. Nguyên Đường cũng không bắt buộc, chỉ cam đoan với đối phương.


“Công ty của ông là kiểu quan hệ hợp tác, tôi biết ông có 15% cổ phần công ty. Như vậy đi, ông chỉ cần dắt mối các nhà máy thượng nguồn và kênh bán hàng hạ nguồn mà ông quen thuộc, chỉ cần dắt mối thành công 50% thì tôi sẽ cho ông 20% cổ phần.”

Dùng 20% cổ phần để đổi lấy một kênh bán hàng của một công ty phân phối, cô cảm thấy rất có lời.


Nguyên Đường nâng ly trà lên: “Quản lý Lý, xin ông hãy nhanh chóng quyết định.”

Điều kiện cô đưa ra hậu đãi như thế, cho dù quản lý Lý có kiên quyết đến đâu thì trái tim ông ta lúc này cũng không khỏi lung lay.


Nguyên Đường tiễn quản lý Lý ra ngoài, đi đến cửa thì thấy một đôi vợ chồng dẫn theo con của mình đang tò mò nhìn vào trong.


“Xin chào, tôi muốn hỏi, cái này có thể đổi được không?”


Mẹ của đứa trẻ dè dặt lấy  lấy một tấm thẻ ra, mặt trước tấm thẻ là bức tranh một đội ngũ đi lấy kinh, mặt sau có dòng chữ “mang tấm thẻ này đến nhà máy để nhận một chiếc xe đạp địa hình”.


“Con tôi nói là trúng thưởng, phiền cô xem thử giúp tôi, cái này có phải là trúng thưởng không.”


Cặp bố mẹ bồn chồn không yên, vừa mừng lại vừa lo.

Đứa trẻ đứng sau bố mẹ kiễng chân phồng má đầy mong chờ.


Nguyên Đường cười nói:  “Đúng là trúng thưởng rồi.”


Cô xin lỗi quản lý Lý một tiếng rồi quay người sang nói với bảo vệ: “Đi vào thông báo cho phó quản đốc và quản lý Trịnh rằng người trúng giải thưởng lớn đầu tiên của chúng ta đã xuất hiện.”

Chương 109  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin