SAU KHI CHỊ CẢ HOÀN TOÀN TỈNH NGỘ (THẬP NIÊN 90)
Chương 85  

Chương 69

Nguyên Đường hơi ngạc nhiên: "Bán đồ ăn?"


Mã Lan lấy hết can đảm: "Chị muốn bán thêm ngô nướng và cơm lam, sắp đến mùa lạnh rồi, sáng sớm và chiều tối bán một lúc là vừa, có thể kịp giờ tan học của học sinh."


Trong cửa hàng vốn có bán trứng trà, nhưng sau đó Nguyên Đường thấy phiền phức nên bỏ, chiếc bếp nhỏ vốn dùng để luộc trứng cũng chỉ còn dùng để đun nước và nấu cơm.


Bây giờ Mã Lan đột nhiên đề nghị thêm món, Nguyên Đường tất nhiên là đồng ý.

Sắp xếp xong mọi việc trong cửa hàng, Nguyên Đường trở về trường.


Học sinh lớp 12 đã khai giảng sớm hơn một tuần, cô dọn dẹp lại căn phòng nhỏ của mình, chính thức bắt đầu cuộc sống học tập năm lớp 12.


Thành tích của Triệu Hà học kỳ trước đã tiến bộ rất nhiều, học kỳ này vẫn chọn ngồi cùng bàn với Nguyên Đường.

Hai người trò chuyện về những điều thú vị trong kỳ nghỉ hè, Triệu Hà nói rằng cô ấy đã đi leo núi Thái Sơn.


"Bố mẹ dẫn tớ đi, dưới chân núi Thái Sơn có bán đá Thái Sơn, đủ loại kích cỡ, đây, tớ mang về cho cậu một viên."


Nguyên Đường không nhìn ra viên đá bình thường đó có gì đặc biệt, cô quan tâm hơn đến trải nghiệm leo núi Thái Sơn của Triệu Hà.


Triệu Hà rất hào hứng: "Bố tớ mượn được một chiếc máy ảnh, nhà tớ đã chụp vài bức ảnh trên núi. Đợi rửa ảnh xong rồi tớ cho cậu xem, trên núi cũng có rất nhiều người, buổi sáng lúc đợi xem bình minh có hơi lạnh..."


Nguyên Đường nghe xong thì rất ngưỡng mộ: "Tớ vẫn chưa đi bao giờ."

Kiếp trước cô chỉ mới đến miền Nam, sau khi đến đó cũng chỉ làm công ở các nhà máy, danh lam thắng cảnh gì đó, cô chưa từng thấy.

Triệu Hà: "Có gì đâu, đợi đến năm sau thi xong, cậu sẽ có rất nhiều thời gian."

Trong lòng Nguyên Đường tràn đầy hào hứng: "Đúng vậy! Năm sau tớ sẽ có rất nhiều thời gian!"


Ngày đầu tiên học lớp 12, cô Bạch thông báo một tin.


"Từ nay về sau mỗi tuần chúng ta sẽ có một bài kiểm tra, hai ngày rưỡi nghỉ cuối tuần, sẽ rút ngắn xuống còn hai ngày. Ngày cuối cùng sẽ dùng để kiểm tra. Lớp trưởng, nhớ thu tiền in đề nhé."


Chỉ một câu nói, đã khiến tất cả mọi người căng thẳng.

Kiểm tra, liên tiếp là những bài kiểm tra.

Kiểm tra nhiều, cảm xúc đối với thành tích trước đây cũng dần trở nên chai sạn.

Thi tốt hôm nay, không có nghĩa là tuần sau cũng thi tốt.


Đề bài lần này dễ, không có nghĩa là đề bài lần sau cũng sẽ dễ dàng như vậy.

Triệu Hà vừa điên cuồng làm bài tập, vừa bình tĩnh nói với Nguyên Đường: "Tớ cảm thấy tớ giống như một củ khoai lang."

Bị nướng đi nướng lại, sắp thành than rồi.

Trong môi trường cạnh tranh thuần túy như vậy, ai cũng quên mất những chuyện thị phi.

Nói xấu chuyện riêng tư của người khác, cười nhạo người này người kia, đều không còn tâm trí đâu mà làm nữa.

Cô Bạch lên lớp liên tục mấy tiết, giọng nói khàn đặc.


"Các em học sinh, chỉ còn hai trăm ngày nữa là đến kỳ thi đại học rồi, vất vả hơn nửa năm, tương lai sẽ là một cuộc sống khác."


Tiếng bút soàn soạt vang lên, như đang lật mở những chương mới của tương lai.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một năm nữa lại trôi qua, Nguyên Đường nhìn lại năm vừa qua, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.


Đặc biệt là học kỳ cuối, ký ức của cô hoàn toàn bị lấp đầy bởi những bài kiểm tra và việc học, hồi tưởng lại, ngoài ánh trăng mỗi đêm, thì chỉ còn lại cái cây trong sân.

Mỗi khi học tập mệt mỏi, cô lại nhìn chằm chằm vào cái cây đó.

Đến khi không còn mệt nữa, thì lại vùi đầu vào học.


Số cân nặng tích lũy được trong hai năm qua, chỉ trong một học kỳ lớp 12 đã giảm mất tám cân.


Hồ Yến đặc biệt đến tiệm thịt mua một ít xúc xích mang đến nhà cho cô.


"Nếu không biết là cậu đang học lớp 12, thì người ta còn tưởng là trường cậu nghèo đói. Căng tin trường cậu làm ăn kiểu gì vậy, có thể cho cậu ăn đến mức gầy trơ xương như thế này?"


Nguyên Đường ngửi thấy mùi thơm, lần đầu tiên cảm thấy bản thân thèm ăn đến vậy.


Cô bẻ một nửa cây xúc xích, xúc xích Hồ Yến mua là loại chín, ăn không thì hơi mặn, nhưng ăn kèm với bánh bao nóng thì vừa ngon.


"Không phải là có lúc mình quên sao?"


Lên lớp 12, cô không còn bán hàng rong nữa, tất nhiên là phải ăn ở căng tin.

Đồ ăn ở căng tin không chỉ khó ăn, mà còn đông đúc.

Có lúc cô muốn đi ăn lệch giờ, kết quả là không đủ thời gian.

Thêm vào đó, đồ ăn ở căng tin ít dầu mỡ, nên cô mới gầy đi.


Hồ Yến treo xúc xích vào trong phòng cho cô, rồi trợn mắt: "Vậy thì sao cậu không mang theo đồ ăn đến trường, lúc đói thì ăn tạm?"


Nguyên Đường nghĩ cũng đúng, bèn lấy trong phòng ra mấy gói bánh quy.

Bánh quy là do mẹ Triệu Hà tặng, nhờ Triệu Hà đưa cho cô, nói là một nhãn hiệu nhỏ ở địa phương khác, nhưng ăn vào thấy vị sữa rất thơm ngon.


Hồ Yến vẫn lải nhải: "Chi bằng cậu đặt mua sữa bò đi, mỗi sáng dậy uống một ít sữa bò nóng, sáng tối ăn thêm một quả trứng..." 


Nguyên Đường vừa nghe Hồ Yến nói, vừa thả hồn theo những suy nghĩ miên man, tay cầm xúc xích đưa vào miệng một cách vô thức.


Hồ Yến vỗ tay: "Được rồi!"


Năm nay cô ấy sẽ ở lại thành phố ăn Tết, vì mẹ Hồ năm nay đang chăm sóc dâu thứ, tất nhiên là sẽ ở nhà Hồ Minh.


"Chị dâu cả còn muốn quản mình, nghĩ rằng mình không có chỗ ở ở thành phố, phải về làng Tiểu Hà. Chị ta nghĩ cũng đẹp đấy!"


Hồ Yến giãn lông mày: "Mình có nhà ở thành phố rồi!"


Đúng vậy, Hồ Yến đã mua nhà.


Được Nguyên Đường đồng ý, cuối cùng cô ấy đã mua căn nhà hai tầng đối diện trường Trung học số 5.


Ngày mua nhà, trong tay Hồ Yến chỉ còn hơn hai trăm tệ.


Tiền tiết kiệm tích cóp bấy lâu chỉ sau một đêm đã hết sạch, nhưng Hồ Yến lại cảm thấy cô ấy cuối cùng cũng đã có chỗ dựa vững chắc.


Cô ấy đã có một căn nhà mà không ai có thể đuổi cô ấy đi.


Sẽ không còn ai lấy quần áo của cô ấy ra, bắt cô ấy đổi phòng, sẽ không còn lo lắng chủ nhà không cho thuê nữa, bản thân không có chỗ để đi. 


Dù là ngày lễ Tết, cô ấy cũng có thể đường hoàng ở lại đó, không cần phải quan tâm đến những tục lệ lạc hậu như "con gái lấy chồng rồi không được ăn Tết ở nhà mẹ đẻ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến anh em trai".


Hồ Yến: "Bây giờ mình về nhà ăn Tết, chỉ là vì mẹ mình vẫn còn ở đó."


Nếu không, cô ấy thật ra muốn đón năm mới trong căn nhà của mình hơn.


Nhưng năm nay cũng không tệ, cô ấy thân thiết với chị dâu thứ, chị dâu cả Phạm Quyên thì không vui, luôn tranh thủ mọi cơ hội để nói những lời ngu ngốc. Hồ Yến cũng lười về làng Tiểu Hà, anh hai ở thành phố vẫn chưa mua nhà, căn nhà thuê chỉ có hai phòng. Mẹ cô ấy ở đó, thêm một đứa cháu gái nữa, hoàn toàn không có chỗ để chen chân.


Vì vậy, cô ấy chỉ có thể ở tạm chỗ Nguyên Đường một thời gian.

Nguyên Đường tất nhiên là rất hoan nghênh.


Năm nay, vốn dĩ vì cô bận rộn học hành mà năm mới có chút ảm đạm, cũng vì sự xuất hiện của Hồ Yến mà trở nên náo nhiệt hơn.


Hồ Yến mua giấy dán cửa sổ, câu đối, lại mua thịt cá, gà vịt.


Nguyên Đường học mệt thì đi nấu cơm, hai người quây quần bên nhau, đón một cái Tết không hề buồn chán.


Hôm nay sau khi ra ngoài trở về, Hồ Yến có chút ngạc nhiên nói với Nguyên Đường: "Cậu có biết nhà máy thảm ở huyện mình bây giờ đang khuyến khích công nhân tạm nghỉ việc không?"


Lúc ra ngoài, Hồ Yến gặp lại người đồng nghiệp cũ ở nhà máy thảm, người đồng nghiệp đó là công nhân chính thức, trước đây khi còn làm việc cùng tổ, cô ta luôn soi mói những công nhân thời vụ như Hồ Yến, luôn tỏ vẻ muốn phân biệt rõ ràng với cô ấy. Nhưng bây giờ gặp lại, nếu không phải cô ta chủ động chào hỏi, thì Hồ Yến gần như không nhận ra.


Trông cô ta như già đi mười tuổi.

"Không ngờ hiệu quả kinh doanh của nhà máy thảm bây giờ lại kém như vậy."


Hai năm rưỡi trước, lúc cô ấy mới vào làm, ngày nào cũng phải tăng ca đến tối muộn, sau đó số lần tăng ca giảm dần, sau đó thì hoàn toàn không tăng ca nữa.


"Người đồng nghiệp đó than thở với mình rằng sắp không sống nổi nữa, tiền lương một tháng chỉ có từng đó, không tăng ca thì lấy đâu ra tiền. Bây giờ giá cả lại ngày càng tăng, chỉ sợ nhà máy cứ tiếp tục như vậy, đến lúc đó không trả nổi lương."


Hồ Yến nhìn ra đối phương không thật sự muốn hỏi cô ấy đang làm gì, mà chỉ là muốn tìm người để trút bầu tâm sự.


Áp lực cuộc sống quá lớn, nhưng nhà máy cứ sống dở chết dở như vậy, ai mà biết được có phá sản hay không? Bỏ việc thì không dám, ở lại thì cuộc sống khó khăn. Ngoài việc than thở ra thì chẳng còn cách nào khác.


Hồ Yến thấy sợ hãi, nếu bản thân không cùng Nguyên Đường bày hàng rong bán, nếu cô ấy không quyết định nghỉ việc, thì bây giờ có phải cô ấy cũng sẽ lo lắng cho tương lai của nhà máy, lo lắng cho số phận không biết ra sao kia không.


Nguyên Đường: "Hiệu quả kinh doanh không tốt không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là sau khi loay hoay một hồi, cuối cùng nợ lương lâu ngày không trả được."


Nhà máy thảm khiếp trước cũng như vậy, dần dần không có đơn đặt hàng, vì mẫu mã của nhà máy đã lỗi thời. Cùng với việc mở cửa giao thương trong những năm gần đây, những người giàu có hoàn toàn có thể có những lựa chọn tốt hơn, rất nhiều gia đình ở thành phố cũng không còn trải thảm nữa. 


Xuất khẩu càng khó khăn hơn do những biến động lớn trong quan hệ quốc tế. Mọi con đường đều bị chặn đứng, hoàn toàn không có cách nào cứu vãn.


Kiếp trước, sau khi nhà máy không trả được lương, cũng đã từng vận động công nhân bỏ tiền ra mua cổ phần để cải thiện sản xuất. Sau đó vẫn không thể duy trì được, cuối cùng, sau khi nợ lương tối đa là hai năm, nhà máy tuyên bố phá sản.


Hồ Yến vỗ ngực: "May quá."


Bây giờ nhớ lại bản thân của hai năm rưỡi trước, cô ấy cảm thấy thật khó tin, sao lúc đó cô ấy có thể vô tư như vậy chứ?


Rõ ràng là nguy cơ rình rập khắp nơi, vậy mà vẫn nghĩ rằng cô ấy có thể sống qua ngày như vậy cả đời.


Hai người vừa cảm thán về sự suy tàn của nhà máy, vừa bắt đầu bàn bạc về kế hoạch cho năm mới.


Hồ Yến có những dự định rất tốt đẹp: "Có nhà rồi, mình định mạo hiểm thêm một chút, cửa hàng bên cạnh mình không kinh doanh nữa, mình định thuê lại, đập thông cửa giữa hai mặt bằng, nhập thêm hàng về bán."


Nguyên Đường ủng hộ cách làm của cô ấy: "Tốt nhất là mua lại luôn cửa hàng đó đi."


Nhà cửa có trong tay bản thân thì mới yên tâm nhất.


Hồ Yến: "Mình tất nhiên là biết rồi, tiền thuê nhà năm nay lại tăng."


Trước đây là hai trăm tệ một tháng, bây giờ lại tăng thêm năm mươi tệ.


Hồ Yến than thở: "Một năm tăng một lần, lần nào cũng tăng năm mươi tệ."


Mức giá này là khá đắt, nếu không phải Hồ Yến thấy đường Công Nhân đông người qua lại, thì cô ấy sẽ không đồng ý trả mức giá thuê cao như vậy.


"Còn cậu? Năm mới có kế hoạch gì?"


Nguyên Đường cười: "Mình á? Năm nay cũng muốn mua nhà."


Hồ Yến không hề ngạc nhiên, thậm chí còn cảm thấy Nguyên Đường mua nhà hơi muộn.


"Cậu cứ phải đòi hỏi cái gì mà, sổ đỏ?"


Khái niệm sổ đỏ là do Nguyên Đường nói cho cô ấy biết, trong kế hoạch ban đầu của cô ấy, mua nhà thì cứ mua nhà thôi? Mình đã bỏ tiền ra rồi, đối phương còn có thể hối hận sao?


Nguyên Đường không giải thích nhiều, chỉ nói là thật sự có người sẽ hối hận.

Những năm giá nhà tăng vọt, chỉ cần là nhà không có sổ đỏ rõ ràng, sau này đều sẽ gặp rắc rối. Cãi vã thì không sao, đáng sợ nhất là có người lợi ích làm mờ mắt, kiếp trước, những năm huyện Bạch phát triển mạnh mẽ, tranh chấp liên quan đến nhà đất xảy ra rất nhiều.


Nguyên Đường: "Mình muốn chuyển hộ khẩu, tất nhiên là phải chọn căn nhà phù hợp rồi."


Đáng tiếc là sự phát triển của tỉnh này luôn tụt hậu so với những nơi khác, cô tìm mãi ở tỉnh cũng không tìm được căn nào phù hợp.


Chuyện mua nhà cứ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, đến bây giờ cô chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là dựa theo trường đại học của mình nằm ở đâu thì mua nhà ở đó.


Hồ Yến không hỏi Nguyên Đường định mua nhà ở đâu, nghĩ cũng biết Nguyên Đường chắc chắn là đợi đến khi nhận được giấy báo nhập học. Tuy chưa đến lúc phải chia tay, nhưng Hồ Yến đã bắt đầu cảm thấy buồn.


Nguyên Đường hỏi cô ấy có muốn ăn hạt dưa không.


Cô ấy lau mặt: "Ăn chứ!"

Hai người vừa ăn hạt dưa, vừa ăn kẹo, tiếng cắn hạt dưa lách tách vang lên.

Nửa cuối năm nay, Nguyên Đường ít đến thành phố hơn, mỗi lần đến cũng đều bận rộn với việc học thêm, nên ít quan tâm đến hai mẹ con Mã Lan.


Nhưng Hồ Yến và Mã Lan cùng làm việc trên một con phố, biết được không ít chuyện, lúc này cô ấy kéo Nguyên Đường nói chuyện về Mã Lan.


"Hình như cuối cùng chị ấy cũng đã nghĩ thông suốt, nửa năm nay mình thấy chị ấy còn học cách ra ngoài bán hàng rong."


Cứ đến mùa thu đông là cửa hàng đóng cửa sớm, Mã Lan bèn tranh thủ buổi tối bày hàng rong bán ở cổng trường trung học. 

Đồ bán cũng chỉ là trứng trà và ngô, khoai lang nướng đơn giản, vậy mà buôn bán cũng khá tốt.


Hồ Yến: "Có lần, hình như cô bé đó bị sốt ở trường, mình thấy chị ấy lo lắng đến mức khóc luôn. Suýt chút nữa là mình đóng cửa hàng để đưa hai mẹ con đến bệnh viện, nhưng sau đó chị ấy nhất quyết tự đưa con gái đi..."


Nguyên Đường lo lắng: "Sau đó thì sao?"

Hồ Yến: "Không có chuyện gì."


Điều Mã Lan thiếu, chính là dũng khí để bước đi bước đầu tiên. Có thể nói trước đây cô ấy vẫn còn chút tâm lý dựa dẫm vào đàn ông, nhưng sau khi con gái mất tích, cô ấy không thể không thừa nhận rằng, nếu có thể không phải gánh chịu áp lực đạo đức khi không quan tâm tới con gái, thì Vương Lễ thật sự mong hai mẹ con họ biến mất khỏi cuộc sống của anh ta.


Mã Lan như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài, biết rằng mọi thứ đều phải dựa vào chính mình. Những việc trước đây từng sợ hãi, cô ấy đều cắn răng làm.


Thật sự đến lúc đó, tự mình làm rồi, cô ấy mới phát hiện ra cũng chẳng có gì to tát.

Nguyên Đường bóc hạt dưa để chuẩn bị làm bột sen: "Con người mà, chỉ cần không chết, thì luôn có thể tự mình tìm ra con đường cho riêng mình."


Hai người trò chuyện đến tận nửa đêm, chỉ còn lại tiếng lửa cháy tí tách trong nhà.

Ngoài cửa sổ, trận tuyết lớn được dự báo cuối cùng cũng đã rơi.

Cùng với một trận tuyết lớn hiếm thấy, năm 1991 đã đến.


Chương 85  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin