Chương 97
Sau khi cuộc thi cuối kỳ của Nguyên Đường kết thúc, cô toàn tâm toàn ý bước vào sự nghiệp của mình.
Tin tức bốc thăm ô tô vừa được đăng lên đầu tiên, ngay lập tức trở thành đầu đề của mấy ngày hôm đó.
Bốc thăm ô tô? Có cả chuyện tốt thế này à?
Phản ứng đầu tiên của rất nhiều người chính là không tin, nhưng bọn trẻ lại tỏ vẻ vô cùng tin tưởng.
“Lúc trước con đã trúng hết gói này đến gói khác đấy!”
“Bạn học của bạn học con còn trúng xe đạp leo núi nữa!”
Nhóm người lớn líu lưỡi: “Ngoan nào, nếu như con nói thì chẳng phải nhà máy này đến để làm từ thiện sao?”
Vừa trúng xe đạp leo núi, vừa trúng liên tiếp mấy gói, thế chẳng phải là không kiếm tiền nữa sao?
Nguyên Đường biết rõ suy nghĩ của người lớn, vậy nên tấm thẻ đầu tiên cô sắp xếp rất nhanh đã được người khác bốc trúng.
Có lẽ là số mệnh đã định, tuy rằng Nguyên Đường và quản lý Lý đều lựa chọn đặt thẻ ở Giang Chiết nhưng cuối cùng gói mì khô giòn may mắn này vẫn bị người ta mua mang về Thượng Hải.
Người mẹ trẻ 25 tuổi đến từ Thượng Hải vẫn còn vui đến choáng váng khi trả lời phỏng vấn.
“Tôi đưa con về quê làm hộ khẩu, trong lúc chờ tàu lửa, đói quá nên đã mua mì khô giòn ở sân ga ăn.”
Phóng viên hỏi: “Trước khi mua cô có biết mì khô giòn Kaka đang có bốc thăm trúng thưởng không?”
“Sao tôi biết được, tôi chỉ là tiện tay mua, người của sân ga nói cái này dễ trúng thưởng nên tôi bèn mua, nghĩ là mình tốn năm hào cho gói này, nếu như có thể trúng thêm một gói nữa thì chẳng phải sẽ tiết kiệm được tiền sao?”
Phóng viên: “Vậy sao sau khi cô mua lại không mở ra?”
Người mẹ tay mơ này ngại ngùng cười: “Thật ra không phải tôi không mở, tôi mở rồi, sau đó trúng thêm một gói khác.”
Phóng viên: “... Vậy cô thật sự rất may mắn, gói thứ nhất trúng được một gói khác, gói thứ hai thì trúng ô tô.”
Đối phương càng ngượng ngùng hơn: “Thật ra cũng không phải... Tôi trúng năm gói liên tiếp.”
Phóng viên: “...”
Cô ấy nghiêng đầu: “Trúng nhiều quá, tôi ngại đi đổi nên đã mang gói cuối cùng vẫn chưa mở về.”
“Kết quả cũng trúng luôn.”
Phóng viên kêu a a trong lòng, cảm thấy cách nói này của đối phương thật dứt khoát.
Đây là kiểu vận may lật trời gì đây!
Trúng liên tiếp năm gói, sau đó gói cuối cùng lại trúng ô tô!
Ông trời ơi, tại sao cô ấy còn ở trong lớp này, nhiều người may mắn như vậy sao không thể thêm cả mình vào!
Nguyên Đường và quản lý Lý nhìn nhau, hai người cũng bị vận may vô địch của đối phương thuyết phục.
Kiểu sự kiện có xác suất nhỏ này cũng có người gặp được, điều này càng khiến địa điểm mà bọn họ đề cập trước đó càng trở nên dư thừa hơn.
Tin tức vừa được công bố, mì khô giòn giòn Kaka trở thành từ nóng hổi trong khoảng thời gian đó.
Bức ảnh người mẹ ôm con và chồng đứng trước chiếc xe con mới tinh được đăng lại trên các tờ báo, trở thành quảng cáo tốt nhất cho mì khô giòn.
Cuối bài báo, người trúng thưởng còn bày tỏ thỏa mãn rồi thì bản thân sẽ bán xe đi.
“Tôi đã hỏi rồi, chiếc xe này có thể bán được bảy mươi nghìn.”
“Cả nhà chúng tôi đều đến làm thuê, chúng tôi cảm thấy dùng số tiền này mua nhà sẽ thực dụng hơn.”
Đề tài vừa gần gũi lại thực tế như vậy, nhân tiện lại dẫn đến một đề tài thảo luận xã hội khác.
“Sau khi có tiền, bạn sẽ mua xe trước hay mua nhà trước?”
Nguyên Đường rất hài lòng với hiệu quả đưa tin lần này, phát tiền thưởng cho mọi người trong công ty tiêu thụ.
Bên phía cô bận rộn đâu vào đấy, còn bên công ty Thiên Tầm thì xem như bắt hoả mù.
Mấy đối tác ngồi với nhau thương lượng xem nên làm sao.
“Chúng ta đã tìm được nhà máy rồi, vậy mà đối phương lại làm như vậy!”
“Vậy phải làm sao đây? Chúng ta cũng bốc thăm ô tô?”
Một người trong đó bác bỏ: “Người đầu tiên ăn cua mới có thể ăn được thịt, người thứ hai cũng chỉ có thể gặm càng cua. Chúng ta muốn thi đấu trên võ đài, còn không bằng bốc thăm nhà ở.”
“Anh nói nhẹ nhàng thật, anh trả tiền bốc thăm nhà ở sao?”
Quản lý Hoàng ngồi ở phía dưới, cả người mồ hôi như mới tắm xong.
Trong lòng anh ta mắng Nguyên Đường là đồ thần kinh.
Không phải chỉ là một nhà máy nhỏ thôi sao, đến mức bỏ ra nhiều tiền vốn như vậy?
Từ khi đưa ra thị trường đã bắt đầu đập tiền, cô kiếm lại được số tiền đã ném ra ngoài không?
Quản lý Hoàng kêu khổ trong lòng, xây dựng một nhà máy mì khô giòn là do anh ta đề nghị, cụ thể cũng là vì muốn cho Nguyên Đường một bài học. Vốn tưởng rằng mình có thể dễ dàng kẹp chết đối phương bằng đường tiêu thụ của công ty.
Nào ngờ bên đó lại khó giải quyết như thế!
Hiện tại anh ta cũng coi như là đâm lao phải theo lao.
Nếu bỏ cuộc, tiền đầu tư vào nhà máy cũng coi như trôi theo dòng nước, nếu không bỏ cuộc, sao bọn họ có thể áp đảo Nguyên Đường đây?
“Lão Hoàng, anh nói ý kiến của anh đi.”
Quản lý Hoàng lau mồ hôi trên trán: “Tôi cảm thấy... vẫn nên tiếp tục làm.”
Sự việc đã đến nước này, nếu như bây giờ thu tay, chỉ sợ số tiền đầu tư vào nhà máy kia sẽ coi như là sự thất bại của anh ta.
Trước sau đầu tư gần trăm nghìn, thế nào quản lý Hoàng cũng không thể để công ty rút lui vào bây giờ được.
Anh ta cố gắng hết sức giải thích, rốt cuộc cũng thuyết phục được mọi người giữ lại nhà máy gốc. Chỉ có điều kỳ vọng tiêu thụ đã thay đổi từ việc là công ty đầu tiên trên thị trường áp đảo Nguyên Đường biến thành cuộc chiến giá cả, chỉ cần đứng thứ hai là được rồi.
Quản lý Hoàng thở phào nhẹ nhõm, không phải trong lòng không hối hận.
Hối hận cái gì?
Đương nhiên là hối hận mình xuống tay quá chậm.
Lẽ ra lúc trước cảm thấy việc làm ăn này có đầu mối thì nên nhanh chóng tự mình làm.
Sớm cướp được thị trường thì sẽ không có những chuyện như bây giờ.
Bây giờ xếp thứ hai, chỉ có thể kiếm được số tiền còn lại của người khác, trong lòng anh ta nghẹn vô cùng.
Nhưng rất nhanh, anh ta đã phát hiện chiêu cuối của Nguyên Đường không chỉ có một vụ bốc ô tô.
Nguyên Đường bắt đầu tổ chức cuộc thi hội họa.
Tuy rằng lúc này có rất nhiều trường học đang nghỉ hè, nhưng các phụ huynh ở Thượng Hải bấy giờ đã có nhận thức bồi dưỡng sở thích của con cái. Ngày nào cũng đều có rất nhiều trẻ em đến lớp đào tạo hội họa ở cung Thiếu nhi.
Nguyên Đường đi cùng quản lý Lý, sáng sớm hôm nay đã tới cung Thiếu nhi.
Hai nhân viên mới đến đi theo quản lý Lý, một người tên Tôn Cầm, một người tên Ngô Dương.
Tôn Cầm vỗ lưng giúp Nguyên Đường đang say xe, Ngô Dương thì xách theo mấy thùng mì khô giòn.
Nguyên Đường bôi dầu gió lên huyệt thái dương, lại uống mấy ngụm nước, cuối cùng cũng không say xe nữa.
Vẫn phải nhanh chóng mua xe và học lái xe. Phản ứng đầu tiên sau khi Nguyên Đường dựng thẳng sống lưng chính là chuyện này.
Quản lý Lý chỉ vào cung Thiếu nhi bên cạnh: “Ở chỗ này.”
Bốn người vào trong không tốn bao nhiêu sức đã tìm đến được lớp hội họa, nói rõ lý do đến đây.
Giáo viên lớp hội họa tỏ vẻ không có vấn đề gì.
“Tôi sẽ thông báo cho các phụ huynh, nhanh chóng chuẩn bị xong bức tranh.”
Ra khỏi cửa, Tôn Cầm cảm thấy thuận lợi đến mức không thể tưởng tượng nổi.
“Sao cô ấy lại dễ nói chuyện như vậy?”
Chỉ nói trước mặt thế này mà giáo viên đã đồng ý rồi?
Sau khi tốt nghiệp, đầu tiên là Tôn Cầm đến nhà máy dệt sợi làm nữ công nhân một thời gian, cô ấy đã từng nhìn thấy cuộc sống trong nhà máy. Mỗi lần ra ngoài chạy nghiệp vụ, nhân viên sale của một vài nhà máy quốc doanh đều cần một số kinh phí hoạt động lớn.
Mấy năm nay Thượng Hải có thêm rất nhiều vũ trường, nghe nói mỗi lần ra ngoài tiêu thụ hoặc quảng cáo nếu không đến vũ trường thì cũng là đi tiệc tùng.
Cô ấy tuyệt đối không thể ngờ được cuộc thi hội họa mà Nguyên Đường nói lại bàn xong dễ như vậy? Sao ngay cả quà cũng không cần tặng thế?
Nguyên Đường lại không hề bất ngờ, lúc mới vào cô đã thấy lớp hội họa kia cũng giống như lớp hội họa sau này, đều treo rất nhiều giấy khen ở cửa, bên trong giấy khen không phải giải nhất cuộc thi hội họa thành phố Thượng Hải thì là giải vàng hội họa cúp XX toàn quốc gì đó.
Những giải thưởng này nghe rất bịp bợm, nhưng Nguyên Đường nhìn kỹ mới phát hiện những cuộc thi này không hề trái phép, nhưng phần lớn đều có tiền tố, cái gì mà cúp XX, giải XXX. Nguyên Đường chưa từng nghe qua. Chỉ là chữ cả nước hoặc thành phố Thượng Hải thoạt nhìn tương đối chính quy mà thôi.
Vậy nên khoảnh khắc cô bước vào đã lập tức thay đổi suy nghĩ, cô nói mình là nhà tài trợ, chuẩn bị tổ chức một cuộc thi hội họa toàn quốc. Bởi vì đang nghỉ hè nên mới suy xét hợp tác với lớp hội họa trước.
“Chủ đề của chúng tôi là Tây Du Ký, đến lúc đó chúng tôi chuẩn bị sẽ làm tranh của bạn nhỏ đoạt giải thành thẻ ẩn, đăng tin vui trên báo.”
Câu trước là để làm nền, câu sau mới là trọng điểm.
Giáo viên lớp hội họa lập tức xác định được từ khóa.
“Đăng báo.”
Nguyên Đường đưa ra điều kiện quá tốt, nghe nói có cả giấy khen và cúp, còn có thể biến tranh vẽ thành mặt thẻ, thậm chí còn tuyên truyền cả trên báo!
Thử nghĩ đi, nếu như học sinh trong lớp đào tạo của mình lên báo, vậy thì danh tiếng của cô ấy chắc chắn sẽ lên như thuyền dâng theo nước. Cách thức mà Nguyên Đường nói trước đây chưa từng có, một cách thức mới mẻ độc đáo như vậy, bạn nhỏ đoạt giải chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng.
Càng miễn bàn Nguyên Đường vừa nói đến mì Kaka, cô ấy đã biết ngay chính là nhà máy có bốc thăm ô tô mấy ngày trước.
Nguyên Đường ra khỏi cửa cũng cảm thấy mình đáng giá, ít nhất là lại có thêm một linh cảm mới.
Cô lập tức bảo quản lý Lý đi đăng thêm một bài báo nữa.
“Cuộc thi hội họa, khi nhận bản thảo xã hội, giải nhất vẫn là một trăm tệ, giải nhì vẫn là một thùng mì, đặc biệt nói rõ một chút, chúng ta sẽ có hai bạn nhỏ đoạt giải đặc biệt, tranh của các em ấy sẽ làm thành mặt thẻ đặc biệt, trở thành thẻ ẩn để rút thăm giải thưởng lớn sau này.”
Quản lý Lý lấy cuốn sổ nhỏ ra viết, đi theo Nguyên Đường một thời gian dài rồi, anh ấy cũng nhiễm phải thói quen làm việc của Nguyên Đường.
Chủ yếu là đầu óc của Nguyên Đường quá nhanh nhạy, cô thường xuyên nghĩ ra một số ý tưởng nhạy bén. Tuy rằng không phải tất cả ý tưởng cuối cùng đều có thể thực hiện thành công, nhưng linh cảm như vậy vẫn khiến quản lý Lý rất kinh ngạc.
Nhất là sau khi gia nhập công ty, anh ấy mới biết Nguyên Đường vẫn còn là một sinh viên, vậy nên càng vô cùng bội phục Nguyên Đường.
“Dùng tranh của đứa trẻ để làm thẻ mì thì có trả tiền không?”
Giải nhất là một trăm tệ, vậy giải đặc biệt thì bao nhiêu?
Nguyên Đường suy nghĩ một chút: “Cho năm trăm đi.”
Phụ huynh luôn cảm thấy đồ ăn vặt không lành mạnh. Nhưng nếu là gửi bản thảo để thi đấu, những phụ huynh này sẽ rất hăng hái.
Thêm năm trăm tệ nữa càng có đủ sức hấp dẫn. Có tiền hay không có tiền không quan trọng, nhưng con nhà ai đoạt giải mới trở thành đề tài nói chuyện rất lâu.
Rất nhanh, giáo viên lớp hội họa đã đưa một chồng tranh tới. Trong nhà máy cũng nhận được rất nhiều bản thảo của nhiều đứa trẻ.
Bảo vệ ôm một chồng thư lớn đi vào văn phòng: “Quản đốc, đây là của ngày hôm nay gửi đến.”
Trong việc bình chọn bức tranh xuất sắc nhất, Nguyên Đường áp dụng chế độ bình chọn và bỏ phiếu tập thể.
Để tận dụng tốt nhất mọi thứ, Nguyên Đường tìm đến sinh viên của học viện mỹ thuật vẽ thẻ mì cho cô, sau đó bảo họ chọn ra một trăm bức tốt nhất.
“Trong một trăm bức có hai bức đoạt giải đặc biệt, mười bức giải nhất, còn lại là giải nhì.”
Từng sinh viên học viện mỹ thuật đều háo hức muốn thử, Nguyên Đường vốn chỉ gọi một người trong số họ, nhưng kết quả mới đến được vài ngày, cậu ấy đã nói mình xem không xuể, nói muốn dẫn theo bạn học của mình đến.
Nguyên Đường cũng đồng ý, chỉ bày tỏ là cho dù có bao nhiêu người thì cũng chỉ trả từng đó tiền.
Sinh viên kia không thèm để, đừng nói chỉ trả từng đó tiền, cho dù không trả tiền cũng được!
Mỗi ngày cậu ấy đều dẫn mười mấy người bạn học vào “phòng giám khảo” mà Nguyên Đường để trống cho cậu ấy, đến vào lúc sáng sớm, tận tối khuya mới đi. Còn tích cực hơn cả công nhân trong nhà máy.
Dùng lời của cậu ấy để nói chính là: “Quá sung sướng, trước kia bị giáo viên phê sửa, bây giờ có thể phê sửa người khác.”
Nguyên Đường nhìn vẻ mặt cười đến mức bỉ ổi của cậu ấy, vô cùng cạn lời.
“Chúng ta chỉ chọn một trăm bức tranh đầu tiên, những bức tranh phía sau cũng sẽ không trả lời nữa!”
Trả lời từng bức từng bức thì sao cô trả được chi phí này đây!
Nhưng cho dù cô nói như vậy, đối phương vẫn làm như cũ, thậm chí bạn học đi theo tới đây mỗi ngày đều thay đổi vài đợt!
Cũng may bọn họ nói tới nói lui, ồn ào thì ồn ào nhưng vẫn làm chuyện chính, nhanh chóng chọn ra được một trăm tác phẩm ưu tú cho Nguyên Đường.
Nguyên Đường cầm lấy một bức trong giải đặc biệt, bức tranh này vẽ Tôn Ngộ Không, nhưng khác với bức tranh của người khác chính là Tôn Ngộ Không trên bức tranh này vẫn còn là một em bé.
Một con khỉ nhỏ ôm gậy Kim Cô, mắt to trông rất khiến người ta yêu mến.
Suy nghĩ của Nguyên Đường khẽ lay động: “Cái này…”
Nam sinh làm giám khảo lập tức lấy lại tinh thần: “Kỹ thuật không tính là xuất sắc, nhưng linh cảm và bút pháp vô cùng động lòng người!”
Nguyên Đường: “...”
“Ý của tôi là đưa lá thư của bức tranh này cho tôi xem.”
Nam sinh cười ngượng ngùng đưa lá thư cho Nguyên Đường, Nguyên Đường nhìn thông tin kèm theo của đối phương, thấy vậy mà là một đứa bé sáu tuổi, thậm chí còn chưa đến tuổi đi tiểu học!
Nguyên Đường: “Bức tranh này không tồi.”
Rất phù hợp với định vị thị trường của mì khô giòn, Nguyên Đường dự định nói chuyện với phụ huynh của đối phương, trực tiếp thiết lập hình tượng này thành linh vật của mì khô giòn.
Nguyên Đường cầm hai bức tranh đoạt giải đặc biệt đến xưởng in làm thẻ, lại bỏ tiền đăng lên báo, đăng cả tên người đoạt giải và tên trường học lên, hơn nữa còn viết rằng phần thưởng của giải nhì có thể được đổi tại bất kỳ tạp hóa nào bằng voucher được nhà máy gửi lại.
Giải nhất sẽ được thưởng tiền, còn hai giải đặc biệt được mời đến nhà máy tham quan.
Rất nhanh, Nguyên Đường đã nghênh đón hai giải đặc biệt, bạn nhỏ vẽ ra cục cưng Đại Thánh vẫn còn rất sợ người lạ, phụ huynh của bé dắt bé đến, lúc nhận thưởng gương mặt bé mới trở nên đỏ ửng.
Nguyên Đường đã bàn bạc hợp tác với phụ huynh, bỏ thêm một nghìn tệ ngoài định mức để mua đứt hình tượng linh vật.
Vị phụ huynh kia vô cùng kích động, tuyệt đối không ngờ mình chỉ là muốn thử nên gửi bức tranh mà con tiện tay vẽ, thế mà lại có thể giành được giải thưởng cao nhất!
Trọn vẹn một nghìn năm trăm tệ!
Đáng giá hơn nửa năm tiền lương của ông ấy!
Nguyên Đường chụp ảnh cho hai người đoạt giải, đặt ảnh ở cột tuyên truyền trước cửa.
Cuộc thi hội họa giành được thành công lớn, càng đẩy cao danh tiếng của mì khô giòn.
Bây giờ gần như chỉ cần nhắc tới mì khô giòn thì phản ứng đầu tiên của rất nhiều phụ huynh chính là mì Kaka.
Cuối cùng Nguyên Đường cũng có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm trong lúc bận rộn.
“Quản đốc, có một lá thư của cô.”
Nguyên Đường còn tưởng rằng là Triệu Hà hoặc Mã Lan gửi, từ khi nghỉ hè, cô ở lâu dài trong nhà máy nên đã đến trường học làm chuyển tiếp thư.
Đây cũng là một chút thuận tiện của trường học đối với học sinh nghỉ hè, nếu có thư từ được gửi đến trong kỳ nghỉ, học sinh chỉ cần đăng ký địa chỉ chuyển tiếp, sau đó trường học sẽ chuyển thư về cho bạn, bọc một lớp bìa ở bên ngoài, bạn chỉ cần tự mình trả tiền là được.
Để thuận tiện, Nguyên Đường bèn đổi địa chỉ đến nhà máy.
Nguyên Đường nhận lấy bức thư, gỡ bỏ lớp bìa bên ngoài, đập vào mắt là một cái tên mà cô gần như sắp quên mất.
Nguyên Cần.
