Chương 48
Sau khi Nguyên Đường và Hồ Yến sắp xếp xong hàng hóa thì lập tức lên xe buýt đi vào thành phố.
Xe buýt vừa ra khỏi bến xe khách đã nhìn thấy phía trước có một đám người vây quanh chắn ngang đường lớn. Xe cộ bấm còi inh ỏi, những người xem náo nhiệt thì xô đẩy nhau, nhưng vẫn không giải tán. Người bán vé thò đầu ra ngoài hét lên bảo nhường đường, nhưng phần lớn người trên xe đều mong tài xế đi chậm một chút, vừa xem vừa bình luận say sưa vở kịch ồn ào bên ngoài cửa sổ.
Nguyên Đường vẫn sợ say xe, vừa lên xe đã nhắm mắt, Hồ Yến trái lại buồn chán nên nhìn ra ngoài cửa sổ theo những người khác.
"Mẹ kiếp, cuối cùng ông đây cũng tìm thấy mày rồi!"
"Trả tiền!"
Xem ra là một vụ nợ nần.
Hồ Yến quay đầu lại, không để ý nữa.
Xe buýt thuận lợi chạy đi, vở kịch ồn ào phía sau vẫn tiếp diễn.
Một người đàn ông phơi nắng đen sì bóng nhẫy, quần áo trên người hôi mùi chua, ông ta trừng mắt đỏ ngầu túm lấy bố Vương và mẹ Vương: "Đồ khốn nạn, chúng mày dám chạy trốn! Tiền của ông đây đâu rồi? Trả tiền cho tao!"
Ông ta là một trong số hai mươi người tham gia vào vụ chơi hụi của nhà họ Vương. Cả thôn Tiểu Hà tổng cộng có mười chín hộ gia đình đều bị nhà họ Vương lừa, nhưng nhà họ Vương nhận được tin sớm, cho nên đã sớm chạy ra ngoài trốn tránh.
Ông ta không tin nhà họ Vương chạy ra khỏi huyện, bèn ở trong thành phố rình mò mấy ngày liền, khát thì uống nước, đói thì lấy bánh mì khô mang theo người ra ăn tạm, cuối cùng cũng tóm được người.
Nhà họ Vương từ khi trốn vào thành phố cũng không dám ở nhà nghỉ, sợ bị công an tra ra, bèn thuê một cái căn nhà nhỏ, đóng cửa im ỉm, thỉnh thoảng ra ngoài mua ít đồ ăn về, không ai tìm thấy.
Khoảng thời gian này mặc dù bọn họ trốn tránh, nhưng cũng luôn dò la tin tức của thôn Tiểu Hà, nghe nói ở Thất Lý trang vì chuyện này mà còn đánh chết người, cả nhà ngồi trong phòng mà tay chân đều lạnh ngắt. May mà chạy ra ngoài rồi, nếu không thì…
Vương Trường Thanh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, bố Vương càng than ngắn thở dài.
Nhà cũ bị thiêu rụi, người trong thôn chỉ sợ nhìn thấy bọn họ là muốn ăn tươi nuốt sống họ, huyện Bạch rõ ràng là không còn chỗ cho gia đình bọn họ dung thân nữa.
Cả nhà rơi vào đường cùng, lúc này chỉ còn lựa chọn duy nhất là tìm đến con gái, nhà mẹ đẻ của mẹ Vương thì không thể quay về được.
Bà ta là người tỉnh Tứ Xuyên gả đến, nói là gả chồng thì không bằng nói là nửa gả nửa bán. Nhà mẹ đẻ của bà ta còn không bằng huyện Bạch, đó là vùng núi trùng điệp, chạy cũng không chạy thoát ra được. Cho nên trong thôn có người làm nghề mai mối chạy trốn, đưa các cô gái từ vùng núi ra ngoài, mỗi lần thành công thì thu tiền mai mối của một nhà.
Mẹ Vương tên thật là La Huệ, chính là được mai mối đến huyện Bạch như vậy.
Trong lúc cả nhà đều hoang mang lo sợ, mẹ Vương đã tiếp nhận quyền chỉ huy gia đình: "Chúng ta thu dọn đồ đạc, gọi điện cho Mỹ Yêu, trước tiên mua vé xe buýt đến thành phố, rồi đi tàu hỏa ở thành phố."
Nghĩ lại vẫn cảm thấy không chắc chắn, sợ đến thành phố vẫn bị người ta bắt: "Đi tỉnh lỵ, trước tiên đi hai chặng xe buýt, đến tỉnh lỵ rồi mới đi tàu hỏa."
La Huệ quyết định xong, chồng bà ta lại ủ rũ không vui: "Vậy ruộng vườn ở quê nhà thì sao? Không cần nữa à?"
"Không cần nữa thì phần mộ tổ tiên biết làm sao? Rồi đến lúc đó hai ông bà già chúng ta biết chôn cất ở đâu?"
Bố Vương nghĩ tới nghĩ lui rồi bắt đầu chùn bước, ông ta đã sống gần hết cả đời ở huyện Bạch, bắt ông ta tuổi cao sức yếu còn phải ra ngoài tha phương cầu thực, trong lòng ông ta cứ cảm thấy không đành, cảm thấy mình đã đánh mất cơ nghiệp của tổ tông.
La Huệ cắn chặt môi dưới, phía trước thì mịt mờ, phía sau thì không thể quay lại, không đi tìm con gái thì còn có thể đi đâu được nữa?
Cả nhà bèn thu dọn đồ đạc, lúc đi cầm theo sổ hộ khẩu để rút tiền, tổng cộng không đến năm trăm tệ, lộ phí thì đủ đấy nhưng mà cũng chỉ ngang đó. Đang định gọi điện cho con gái, dặn Vương Mỹ Yêu ở bên kia chuẩn bị đón xe thì bị người ta tóm được trên đường.
La Huệ chỉ kịp để cho con trai chạy thoát, bà ta và chồng cứ thế bị người ta giữ chặt lại.
Đối phương đã đỏ mắt, bà ta kinh hồn bạt vía sợ bị đâm dao.
May mà sự việc xảy ra trên đường lớn, không lâu sau đã có công an đến. Cả hai vợ chồng La Huệ và người đàn ông kia đều bị đưa về đồn công an.
Sau khi hỏi rõ, lại là chuyện chơi hụi, công an giáo dục một hồi, rồi tạm giam hai vợ chồng La Huệ lại.
Những người làm chủ hụi nhỏ thường bị đối xử như vậy, chịu trách nhiệm chính thì còn phải chờ phân xử, bây giờ không thể thả người. Nếu đã bỏ trốn thì còn đỡ, nếu không chạy thoát được thì thường bị đánh cho thừa sống thiếu chết.
Người đàn ông kia vẫn đang gào thét, nhất định đòi nhà họ Vương bồi thường tổn thất cho ông ta.
Một công an lớn tuổi khuyên can vài câu, giọng điệu nói chuyện không mềm mỏng cũng không cứng rắn: "Vốn dĩ đây chính là trò lừa đảo, bản thân anh chưa từng nghĩ đến chuyện món hời đó có lợi nhuận cao như vậy là lừa người sao?"
Người đàn ông kia ôm đầu ngồi xổm xuống, ông ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sao có thể không biết gì chứ? Chỉ là muốn ông ta thừa nhận bản thân mình tham lam muốn kiếm chác thì quá khó, cho nên chỉ có thể đổ hết trách nhiệm cho người khác.
Vào đến phòng giam, La Huệ trái lại cảm thấy yên tâm.
Hai vợ chồng nhìn những người làm chủ hụi nhỏ khác trong cùng phòng bị đánh vỡ đầu, chỉ cảm thấy nhà mình đã may mắn lắm rồi.
Bây giờ cũng không cần nói đến chuyện đi tìm con gái nữa, chỉ chờ con gái đến cứu họ.
Lúc Vương Mỹ Yêu nhận được thư của anh trai thì hai vợ chồng La Huệ đã ở trong đó hai ngày rồi.
Vương Mỹ Yêu tức giận nói qua điện thoại: "Sao anh có thể để mẹ vào đó chứ? Trong đó khổ sở lắm đấy."
Vương Trường Thanh không nói nên lời, lúc đó La Huệ đẩy anh ta một cái bảo anh ta mau chạy đi, anh ta cũng không nghĩ ngợi gì lập tức bỏ chạy, đợi đến khi phản ứng lại thì mới biết bố mẹ đều bị bắt, bây giờ đã bị đưa đến trại tạm giam rồi.
Vương Mỹ Yêu tức giận đến mức đầu óc choáng váng, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, mất tiền chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là bố mẹ đều đã lớn tuổi rồi, sao có thể bị đưa vào trại tạm giam chứ?
Cô ta hỏi rõ ngọn ngành, lập tức quyết định đến xin nghỉ phép với quản đốc để về nhà: "Nhà tôi có chút việc."
Quản đốc đồng ý, năm nay Vương Mỹ Yêu cố gắng kiếm tiền, nói là muốn sớm ngày rời đi, mặc dù bà ta khịt mũi coi thường, nhưng cũng vui mừng khi thấy cô ta có động lực như vậy.
Có động lực là tốt, có động lực thì sẽ liều mạng kiếm tiền.
Lúc này Vương Mỹ Yêu cũng chẳng quan tâm che giấu cái gì nữa, mang hết tiền tiết kiệm của mình, lại đi vay tiền của mấy vị khách quen cũ, cuối cùng mang theo hai vạn tệ quay về quê.
Vương Mỹ Yêu vừa về đến nhà đã đến trại tạm giam, trại tạm giam không giống như nhà tù, không bắt người ta lao động, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, đồ ăn thì tệ, chỗ ở cũng kém, người bình thường vào đó vài ngày cũng phải lột một lớp da.
Từ khi bị giam vào đây, La Huệ chưa từng tắm rửa cũng chưa thay quần áo lần nào, Vương Mỹ Yêu vừa nhìn thấy mẹ đã khóc, đau lòng vì bà ta phải chịu khổ sở trong này.
La Huệ trái lại khá lạc quan: "Con đã về rồi thì giúp anh con một tay, giải quyết chuyện này đi, mẹ ở lại đây thêm mấy ngày cũng không sao."
Vương Mỹ Yêu nghe mà cảm thấy ruột gan đều tan nát, trước đây La Huệ là một người nhanh nhẹn hoạt bát, từ khi nào lại luộm thuộm như thế này.
Cô ta quyết tâm phải cứu bố mẹ ra ngoài.
Vương Mỹ Yêu đồng ý bỏ tiền, đương nhiên, muốn chi trả toàn bộ là không thể nào, chỉ có thể chi trả một phần. Công an rất mong có người đứng ra dàn xếp ổn thỏa chuyện này, sự việc lần này ảnh hưởng quá xấu, bọn họ thống kê các gia đình bị hại đã lên tới hàng nghìn hộ. Khoảng thời gian này bọn họ bận tối mắt tối mũi, cấp trên cũng đã cho phép thành lập một tổ chuyên án để giải quyết.
Nếu nhà họ Vương có thể chi trả một phần, vậy có nghĩa là con số này có thể giảm xuống hai mươi hộ.
Cho nên công an cũng đưa ra câu trả lời chắc chắn, nếu có thể thương lượng giải quyết, vậy thì chuyện này sẽ không đưa ra tòa, dù sao nhà họ Vương cũng là nạn nhân, cho dù có đưa hồ sơ nợ nần lộn xộn này ra tòa cũng chỉ là bồi thường tiền, bồi thường không nổi thì ngồi tù. Nhà họ Vương có thể trả được số tiền này, cho dù là bao nhiêu, chỉ cần mười chín hộ còn lại đồng ý kết thúc thì coi như hòa giải dân sự thành công.
Mười chín hộ kia sao có thể không đồng ý chứ?
Mười dặm tám thôn đều không có một ai bồi thường, nhà họ Vương nói có thể bồi thường một phần, trong lòng bọn họ dù không cam tâm tình nguyện thì cũng biết đây là kết quả tốt nhất.
Có người muốn được bồi thường một nửa, Vương Mỹ Yêu không đồng ý.
"Bọn họ đã đốt nhà tôi rồi, không thể bồi thường được một nửa."
Nói đến nhà cửa lại là chuyện khác. Vương Mỹ Yêu tính toán số tiền trong tay mình, hai vạn tệ cũng phải để lại tiền xây nhà, nếu không bố mẹ ra ngoài thì ở đâu?
Kết quả cuối cùng đạt được là, mỗi nhà bồi thường ba mươi lăm phần trăm dựa theo số tiền góp hụi.
Tính ra trước sau khoảng một vạn bốn, một vạn năm.
Giải quyết xong vấn đề, Vương Mỹ Yêu đón bố mẹ từ trại tạm giam ra, La Huệ ở trong đó nửa tháng, trông già đi rất nhiều.
Nhìn thấy con gái vì mình mà chạy vạy khắp nơi, môi cũng bị nứt nẻ, trong lòng bà ta cảm thấy khó chịu, ôm con gái khóc một trận.
Bố Vương cũng theo đó rơi vài giọt nước mắt.
Vương Mỹ Yêu nhìn cả nhà người già thì già, người nhỏ thì nhỏ, trong lòng chua xót xen lẫn một cảm xúc hào hùng khó diễn tả thành lời: "Mẹ, chúng ta về nhà thôi."
La Huệ đáp lại một tiếng "Ừ", kéo vạt áo lau nước mắt.
Cả nhà dìu nhau trở về thôn Tiểu Hà, trước khi đi Vương Mỹ Yêu vẫn còn đau lòng vì mẹ phải chịu khổ, bèn mua cho La Huệ hai bộ quần áo.
Vương Trường Thanh và Vương Trường Minh cúi đầu dìu bố, vợ của Vương Trường Thanh là Ngô Tiểu Nguyệt thì bĩu môi, rồi lại ân cần lại gần dìu La Huệ .
Trở về thôn Tiểu Hà, nhà đã bị thiêu rụi, trước đây nhà họ Vương chỉ nghe nói, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy chua xót, lại ôm nhau khóc một trận.
Khoảng thời gian này bà cụ nhà họ Vương vẫn luôn trốn ở nhà con trai út, bà cụ sợ người khác đến đánh mình, bèn mắng trời mắnng đất một trận với mọi người, mắng cả nhà con trai cả không ra gì. Nhưng bây giờ nhìn thấy cả nhà con trai cả bình an vô sự trở về, bà cụ lại đến gần.
Chuyện nhà họ Vương bồi thường tiền lan truyền khắp thôn, mười chín hộ kia nhận được tiền cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu còn không cam lòng vì được bồi thường ít, nhưng có những người chơi hụi khác lại tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Mấy người may mắn rồi đấy, không nói đến bao nhiêu, dù sao cũng không đến mức mất sạch."
Nghĩ kỹ lại cũng đúng, bây giờ nhìn nhà họ Vương khóc lóc trước đống đổ nát, trong lòng càng cảm thấy áy náy.
Không biết ai dẫn đầu, những người xung quanh lặng lẽ cùng nhà họ Vương dọn dẹp gạch vụn ngói vỡ, dọn dẹp xong còn hỏi nhà họ Vương khi nào thì xây nhà, bọn họ sẽ đến giúp đỡ.
Vương Mỹ Yêu sắp xếp ổn thỏa cho bố mẹ xong, lấy hết bốn năm nghìn còn lại trên người ra, để cho gia đình xây nhà.
Sự việc đã đến nước này, sao La Huệ có thể không biết công việc của con gái e là có vấn đề, nhưng bà ta không nói ra, chỉ khóc lóc một trận, lấy tiền mượn bếp của nhà em chồng, làm thịt kho tàu cho con gái.
Bà cụ Vương lẩm bẩm: "Một đứa con gái mà thôi, thứ phá hoại thanh danh của gia đình, cho nó ăn ngon làm gì."
La Huệ dùng sức chặt mạnh dao xuống thớt một cái, dọa bà cụ không dám nói gì nữa, lủi thủi đi ra ngoài.
Vương Mỹ Yêu mang theo thịt kho tàu mẹ làm lên tàu hỏa, đến nơi quản đốc còn hỏi cô ta giải quyết việc nhà thế nào rồi.
Trái tim Vương Mỹ Yêu vừa được tình thân nuôi dưỡng chan chứa sự ấm áp, cô ta nói với quản đốc rằng mọi chuyện đều ổn rồi.
Quản đốc cười như không cười: "Đưa hết tiền rồi à?"
Vương Mỹ Yêu gật đầu, hai vạn tệ, xài hết sạch.
Quản đốc định nói gì đó rồi lại thôi, phẩy tay bảo cô ta về thu dọn hành lý rồi đi làm.
Vương Mỹ Yêu vừa đi khỏi, quản đốc mắng một câu "Đồ ngốc".
Lăn lộn chốn ăn chơi nhiều năm như vậy, bà ta đã gặp nhiều người rồi. Vì đàn ông, vì con cái, vì gia đình. Cái nào cũng khiến người ta lột một lớp da, lúc đầu bà ta còn có chút lương tâm khuyên nhủ vài câu, sau này cũng chẳng khuyên nữa.
Mỗi người có một số phận.
Nguyên Đường và Hồ Yến đến thành phố, lần này mang theo nhiều hàng hóa hơn, hai người vừa đến nơi đã tìm chỗ ở. Nhưng tìm một hồi mới hiểu được câu "cách mười dặm đã là người xứ khác" nghĩa là gì.
Mặc dù từ huyện Bạch đến Thái Châu gần như vậy, nhưng bọn họ lại không tìm được một chỗ ở nào ở đây.
Ở nhà nghỉ liên tục năm sáu ngày, mặc dù thoải mái đấy nhưng mà đắt đỏ quá.
Hồ Yến sốt ruột, lại nhớ đến lời anh hai nói, bảo cô ấy một mình đến thành phố không có chỗ dựa. Ban đầu cô ấy cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng khi thực sự tự lập, mới phát hiện ra vấn đề ở khắp nơi.
Nhà cửa khó tìm, cứ đi nhầm đường, hơn nữa mặc dù đã đến thành phố, nhưng giọng nói lại có hơi chút khác.
Ban đầu cô ấy không cảm thấy có gì, nói chuyện nghe rõ ràng là được rồi mà?
Nhưng có lần cô ấy đi mua nước ngọt có ga, bà cụ bán hàng lập tức dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó ném chai nước ngọt lên quầy, nhìn chằm chằm cô ấy trả tiền. Nhận được tiền rồi vẫn chưa xong, còn lật đi lật lại tờ tiền, ra vẻ như cô ấy đưa tiền giả vậy.
Hồ Yến cực kỳ tức giận, muốn nói lý lẽ nhưng lại không biết nói với ai. Người ta rõ ràng là kỳ thị mình, biết làm sao được?
Nguyên Đường cũng lo lắng, lần trước hàng bán chạy, không có nghĩa là lần này cũng bán chạy. Kẹp tóc hình bướm vừa hết hàng, trên sạp đã xuất hiện cảnh tượng người xem nhiều mà người mua ít.
Liên tục hai ba ngày, lợi nhuận ròng chỉ có hơn hai mươi tệ.
Trừ đi tiền ở nhà nghỉ, tiền ăn uống thì cũng chỉ còn lại mười tệ.
Quan trọng là đã vào mùa hè, Thái Châu thỉnh thoảng lại có mưa. Mưa xuống thì buổi tối không thể bày hàng được. Nghỉ hai ngày liền, Nguyên Đường cũng buồn phiền.
Cả hai đều sốt ruột, chạy khắp Thái Châu cuối cùng mới tìm được một căn phòng trong một nhà máy sản xuất phích nước.
Tầng một của khu nhà tập thể, ngay đối diện cổng chính, bên cạnh là nhà vệ sinh, mùa hè mùi rất khó chịu. Nấu ăn đều phải nấu ở hành lang, lối đi bị chiếm dụng chật kín.
Hồ Yến tìm đến mức hết kiên nhẫn, nói cứ ở đây vậy.
Các nhà máy ở thành phố tốt hơn so với ở huyện, nên không xảy ra tình trạng công nhân bị sa thải hàng loạt thì mọi người đều dựa vào nhà máy để kiếm sống, bây giờ lấy đâu ra nhà cho thuê chứ? Cho dù có cho thuê thì cũng là cho người quen, hai người họ tìm kiếm lâu như vậy, không có mối quan hệ thì căn bản không tìm được.
Vẫn là Nguyên Đường nói mua ít nước ngọt có ga, đưa cho người gác cổng một chai rồi hỏi xem trong nhà máy có ai có phòng trống cho thuê không, mới tìm được nhà này. Tiền thuê nhà cũng không rẻ, một tháng những hai mươi tệ.
Hai người quyết định xong chỗ ở, vội vàng đến nhà nghỉ trả phòng. Mang theo túi lớn túi nhỏ đến nhà thuê, trong phòng ngoài giường ngủ và tủ ra thì không còn gì khác. Hồ Yến lại ra ngoài mua thêm một số đồ dùng cần thiết, đây là căn nhà cô ấy sẽ ở lâu dài, nên đương nhiên là cô ấy mua sắm.
Buổi tối hai người nằm trên chiếc chiếu trúc mới mua bàn bạc xem nên làm thế nào.
Bán hàng rong mặc dù có thu nhập, nhưng thứ nhất là phải bán đồ rẻ, đắt hơn một chút cũng không được, thứ hai là bị ảnh hưởng bởi thời tiết, trời mưa hay trời tuyết đều không được, quá nóng hay quá lạnh cũng không có người mua.
Ban đầu Hồ Yến nhiệt huyết hừng hực, mong muốn tự mình gây dựng sự nghiệp cho anh trai xem đã bị dập tắt một nửa, có chút chán nản.
Không có người thân giúp đỡ, một mình cô đơn đến mức lúc đi bán hàng cũng không dám đi vệ sinh.
Nguyên Đường trầm ngâm hồi lâu rồi nói một câu: "Hay là chúng ta cứ mua một cái quầy hàng luôn đi?"
