SAU KHI CHỊ CẢ HOÀN TOÀN TỈNH NGỘ (THẬP NIÊN 90)
Chương 105  

Chương 89 


Sau khi khỏi bệnh chưa được mấy ngày, Sử Nghị Thác lại mang đến tin mới.

Nhà máy thực phẩm Đông Phương số 3 đã bị bán mất.

Sử Nghị Thác đến trường tìm Nguyên Đường, trên trán anh ta vẫn còn lấm tấm mồ hôi.


“Tôi nhận tin hơi muộn, nghe đâu đã được một thương nhân Hồng Kông mua lại. Giấy tờ hợp đồng cũng đã xong xuôi cả rồi.”


Sử Nghị Thác cẩn thận quan sát nét mặt Nguyên Đường: “Lần này cũng không hẳn là do chúng ta chậm chạp, chủ yếu là do lão quản đốc bên kia chơi không đẹp mà thôi. Lão ta vừa nhận quà của tôi, cũng bảo sẽ hợp bàn lại kỹ càng, tôi cũng đã chuẩn bị tài liệu xong xuôi hết cả rồi, nào ngờ lão ta lại âm thầm bán đứt đi mà chẳng báo lại với ai tiếng nào.”


Nguyên Đường biết Sử Nghị Thác chỉ đang cố biện minh cho bản thân mà thôi. Cô đã đưa trước cho anh ta năm nghìn tệ để tiện lót đường các mối quan hệ, nhất là với những nhà máy quốc doanh kiểu này, bên trong rất phức tạp, nếu không bỏ chút tiền thì khó lòng moi được thông tin hữu ích.

Nhưng cô không ngờ đám người ở nhà máy này lại chơi ác như vậy, nhận tiền xong liền không làm nữa.


Nguyên Đường không truy cứu Sử Nghị Thác, chỉ hỏi anh ta đã chi bao nhiêu.


Nhắc đến chuyện này, mặt mày Sử Nghị Thác nhăn nhó, mắng xối xả tên nhận tiền mà không làm gì: “Đã đưa một nghìn tiền mặt rồi, tôi nhét vào trong chai rượu Mao Đài rồi mới gửi đi.”


Dù gì anh ta cũng đã mời lão ta ăn uống ít nhất cũng phải hết ba bốn nghìn rồi.

Sử Nghị Thác kìm nén cơn giận. Chuyện không thành, quà tặng rồi chắc chắn cũng không thể đòi lại được nữa, lão quản đốc nhà máy thực phẩm Đông Phương số 3 đó đúng là rất giỏi tính toán mà. Chắc ông ta đã thỏa thuận xong xuôi với người ở Hồng Kông kia rồi, vậy mà lại giấu kín thông tin như vậy, còn nhận một đống quà nữa. Lão cáo già đó cũng thật khôn ngoan, không nhận tiền hay nhắn tin công khai, mà sắp xếp kín đáo tất cả rồi mới chịu nhận.


Lúc đầu, Sử Nghị Thác còn nghĩ lão quản đốc là vì cẩn trọng, không ngờ lão ta lại mưu tính như vậy. Lén lút nhận quà, cũng chẳng có ai nhìn thấy, vậy đến lúc vạch trần, lão ta chỉ việc phủ nhận mọi chuyện thì ai làm gì được lão chứ.

Sử Nghị Thác mím môi, khi đi tìm hiểu thông tin anh ta còn nghe nói có hai công ty đang cạnh tranh với mình. Chắc chắn lão ta đã nhận quà mỗi bên một ít rồi.

Nếu số tiền đó cuối cùng vẫn rơi vào tay lão ta, chắc Sử Nghị Thác tức đến phát bệnh mất.


“Tôi sống ở thành phố Thượng Hải này bao năm rồi, cũng chưa từng thấy người nào chơi xấu như vậy. Mẹ nó, sau này lão khốn đó mà để tôi bắt được thì đừng hòng thoát!”


Sử Nghị Thác không nhịn được chửi rủa vài câu, trong đầu tính trăm phương ngàn kế để tìm cách lấy lại nhà máy đó.

Nguyên Đường có chút thất vọng, nhưng cô rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng.

“Thôi được rồi, tiếp tục theo dõi đi. Không mua được cũng không sao.”


Nguyên Đường không hề trách cứ Sử Nghị Thác về số tiền đã tặng, cô chỉ nói lần này mình đã có mục tiêu rõ ràng hơn, đó chính là phải mua được nhà máy thực phẩm.

Các nhà máy quốc doanh thường rất phức tạp, bên trong có quá nhiều mối quan hệ chồng chéo nhau. Với một người không có gốc rễ như Nguyên Đường, để có thể hiểu rõ tình hình thực sự rất khó. Sau vụ nhà máy thực phẩm số 3 bị người khác cướp mất, Nguyên Đường nhận ra điều này một cách rõ ràng hơn.


“Anh giúp tôi tìm thêm vài nhà máy trong lĩnh vực này, tốt nhất là nơi đã có sẵn dây chuyền sản xuất mì ăn liền rồi.”


Sử Nghị Thác lớn tiếng trả lời, bản thân vừa gây chuyện, nên anh ta cũng cảm kích Nguyên Đường vì đã không tính toán với mình. Trong lòng anh ta thầm mong có thể có thêm nhiều khách hàng như cô vậy.

Vừa có mục tiêu rõ ràng, vừa không tính toán chi li, mà còn chi tiền rất hào phóng.

“Tôi sẽ sắp xếp rồi xem lại các nhà máy trong thành phố trước, cố gắng nhanh chóng tìm thông tin cho cô.”


Sử Nghị Thác làm việc rất nhanh, lập tức tìm được cho Nguyên Đường hai nhà máy phù hợp.


Cả hai đều là nhà máy tư nhân, quy mô nhỏ hơn nhà máy thực phẩm Đông Phương số 3 rất nhiều. Một cái nằm ở Phố Đông, diện tích hơn bốn nghìn mét vuông, còn một cái nằm ở Mẫn Hàng, diện tích hơn ba nghìn mét vuông.

Sử Nghị Thác mang tài liệu mình tìm được đưa đến cho Nguyên Đường: “Hai nhà máy này quy mô tuy không lớn, nhưng giá thu mua một cái là một trăm năm mươi vạn, một cái là một trăm tám mươi vạn. Tôi khuyên cô nên xem xét nhà máy ở Mẫn Hàng hơn, máy móc thiết bị ở đây mới hơn một chút…”


Sử Nghị Thác thật sự không hiểu tại sao Nguyên Đường lại nhất quyết mở nhà máy mì ăn liền đến vậy, nhất là trong năm nay đã có các công ty từ Nhật Bản, Singapore và hai thương hiệu mì ăn liền lớn của Đài Loan vừa tuyên bố sẽ xâm nhập vào thị trường Trung Quốc.


Khi anh ta đi xem các nhà máy, ngay cả hai ông chủ của hai nhà máy nhỏ cũng cảm thấy khó tin.

Vào những năm 80, thương hiệu mì ăn liền trong nước đã có đến chục cái, mỗi vùng đều có thương hiệu riêng. Nhưng từ đầu thập niên 90, vô số các thương hiệu nước ngoài cũng đang bắt đầu tràn vào thị trường trong nước.

Không nói đâu xa, các quảng cáo được chiếu trên đài truyền hình thành phố Thượng Hải mỗi tối đã xuất hiện rất nhiều thương hiệu nước ngoài rồi.


Dù mì ăn liền nước ngoài chưa chiếm lĩnh toàn bộ thị trường, nhưng những nhà máy nhỏ như thế này cũng đã nhìn thấy rõ nguy cơ trước mắt.

Nhà máy ở Mẫn Hàng đã ba tháng liên tiếp không xuất hàng, công nhân cũng đã đi gần hết, cả nhà máy giờ chẳng khác nào một cái vỏ rỗng.


Nhà máy ở Phố Đông cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, cũng chỉ còn hơn chục công nhân đang làm việc, lương hai tháng nay vẫn nợ chưa trả.

Sau khi tìm hiểu, Sử Nghị Thác lại càng không hiểu tại sao Nguyên Đường lại muốn nhảy vào cái ngành đầy rủi ro này làm gì.

Tuy nhiên, sau khi Nguyên Đường đi xem hai nhà máy này, cô đã chỉ đích danh muốn mua lại nhà máy ở Mẫn Hàng.


“Nhưng giá phải giảm xuống một trăm hai mươi vạn.”

Sử Nghị Thác đáp: “Chắc chắn không thành vấn đề.”


Bây giờ ông chủ nhà máy chỉ mong có thể mau mau bán cho xong, có người chịu mua lại nhà máy, ông ta có gì mà không vui chứ?

Với mức giá một trăm hai mươi vạn, Nguyên Đường thành công mua lại nhà máy mì ăn liền “Vị nhà làm”, với diện tích hơn ba nghìn mét vuông của nhà máy, cùng đất đai và máy móc có trị giá hơn một trăm nghìn đều đã bàn giao lại cho cô.

Nhà máy lúc này chỉ còn lại ba người: Một người là quản lý xưởng, một người là bảo vệ và một nữ công nhân.

Quản lý xưởng là một người đàn ông lớn tuổi, trên mặt còn có một vết sẹo, nhưng trông vẫn rất trung thành và chân thật.


Sau khi Nguyên Đường tiếp quản nhà máy, mỗi lần cô đến đây người này đều có mắt. Những chi tiết chủ cũ không nói rõ, anh ấy đều giải thích lại rõ ràng với cô.

“Nhà máy của chúng tôi có tổng cộng ba tòa nhà. Bên cạnh là nhà xưởng, đó là xưởng bột mì, còn bên đây là máy cán bột.


“Sau khi cắt thành sợi thì sẽ cho lên máy hấp, rồi cắt đoạn và sau đó đưa vào khuôn.”

“Bên đây là xưởng sấy bằng gió nóng và xưởng làm nguội.”


“Cuối cùng là khu vực đóng gói.”


Trước khi mua, Nguyên Đường đã đến kiểm tra nhà máy và yêu cầu chạy thử máy móc để kiểm tra kỹ lưỡng hơn.


Quản lý xưởng tiếp tục nói: “Trước đây đều là bán tự động, như việc đưa mì vào khuôn, thường vẫn cần các nữ công nhân hỗ trợ. Bây giờ máy móc đều đã đổi mới hết rồi, cũng không cần nhiều người nữa, chỉ cần có người giám sát là được.”


“Cả khâu đóng gói cũng vậy, trước kia đều do người làm, nhưng giờ đã có máy tự động đóng gọi cả rồi.”


Sau khi nói xong, quản lý xưởng bổ sung thêm: “Tuy máy móc đã hiện đại hơn, nhưng vẫn cần người giám sát, không có người thì không thể hoạt động được.”


Nguyên Đường gật đầu, quay lại liền nhìn thấy nữ công nhân mặc bộ đồng phục trắng đang ngồi ở cạnh dây chuyền với vẻ mặt lo lắng, trong mắt cô ấy đầy vẻ lo lắng.


Nguyên Đường nhẹ gật đầu chào cô ấy, nhưng nữ công nhân kia lại không dám nhìn thẳng vào cô, mà chỉ đứng đó với vẻ bối rối, không biết phải để tay vào đâu.

Quản lý xưởng tiến lên giới thiệu: “Đây là nữ công nhân cuối cùng trong nhà máy, cô ấy tên Trịnh Tiểu Vân.”


Trịnh Tiểu Vân lúng túng, mặt đỏ lên, rồi lắp bắp chào Nguyên Đường: “Chào, chào quản đốc.”


Cô ấy cảm thấy khó tin khi quản đốc mới lại trẻ trung và xinh đẹp như vậy, trông như sinh viên đại học.


Nguyên Đường nhìn xuống, đôi mắt lộ vẻ thắc mắc.

“Chân của cô…”


Trịnh Tiểu Vân xấu hổ, cô ấy lùi lại một chút, rồi nói nhỏ: “Tôi… Tôi chỉ hơi đi khập khiễng thôi, sẽ không ảnh hưởng đến công việc đâu ạ.”


Giống như sợ Nguyên Đường không tin, cô ấy cắn môi, rồi duỗi bên chân bị tật của mình ra một lần nữa.


“Thật đấy ạ, quản đốc có thể lại gõ thử ạ, hoàn toàn không ảnh hưởng đâu ạ. Tôi có thể bê được cả thùng hàng nữa ạ!”


Quản lý quay đầu, rồi gật gù: “Cô ấy nói không sai đâu. Trước kia khi nhà máy thiếu người, mọi việc khuân vác đều một tay cô ấy làm hết đấy. Lúc nhà máy thiếu nhân lực, một mình cô ấy làm việc bằng hai người đấy.”


“Tầm bậy!”


Nguyên Đường chỉ thốt ra hai từ, nhưng cũng đủ khiến Trịnh Tiểu Vân suýt bật khóc.

Cô ấy rụt người lại, co chân lên, cái lưng vốn đang cố thẳng giờ cũng đã cúi xuống vài phần, dáng vẻ đầy sự khó xử và tủi thân.


Nguyên Đường chỉ tay về phía khu chứa hàng dài bốn, năm mét: “Xa như vậy, cô ấy khuân vác kiểu gì? Trong nhà máy của tôi, không cần ai phải làm việc bằng hai người cả.”


“Cô là Trịnh Tiểu Vân đúng không? Thời gian tới, cô tạm dừng công việc hiện tại lại đi. Tôi đã dán thông báo tuyển người ngoài cổng rồi, cô qua chuyển hết đồ ở tầng một tòa nhà văn phòng đi, sau đó qua đó lo việc tuyển dụng.”


“Còn nữa, trình độ học vấn của cô là gì?”


Trịnh Tiểu Vân bối rối đến mức không thể trả lời, quản lý xưởng phải đẩy nhẹ cô ấy một cái, nhưng cô ấy vẫn không kịp phản ứng.


Quản lý xưởng đánh tự mình trả lời: “Cô ấy đã học đến trường trung học rồi, nhưng sau khi bị tai nạn ở chân nên phải nghỉ học.”


Nguyên Đường không hỏi đối phương chi tiết chuyện gì đã xảy ra mà chỉ đập bàn.

“Học đến trung học cũng được rồi, từ giờ cô sẽ là nhân viên bán hàng, tôi sẽ sắp xếp cho cô sau khi dây chuyền đi vào sản xuất.”


Nước mắt chảy xuống khỏi khóe mắt Trịnh Tiểu Vân, nhưng cô ấy thậm chí còn không lau nó đi.


“Cảm ơn, cảm ơn…”


Cô ấy cảm ơn rất lâu, nhưng vẫn không thể nói ra được hai chữ “quản đốc”.

Nguyên Đường không nói mấy lời động viên sáo rỗng, mà chỉ nghiêm túc dặn dò những điểm cần lưu ý trong việc tuyển dụng.


“Cần tuyển theo số lượng cho hai dây chuyền đầu tiên thôi, khi nào mở đủ năm dây chuyền sẽ bổ sung thêm nhân lực. Cũng có thể tuyển thêm nhiều công nhân nữ một chút, ký túc xá của chúng ta vẫn còn đủ chỗ ở. Còn công nhân nam chủ yếu là để vận chuyển. Khi tuyển dụng, phải hỏi rõ gốc gác, tránh tuyển phải những người đến cùng một nơi hoặc cùng một nhóm…”


Trịnh Tiểu Vân bỗng thấy lo lắng, giọng nói lắp bắp: “Quản, quản đốc, liệu tôi có, có làm được không ạ?”


Quan đốc lại giao lại hết những việc quan trọng trong nhà máy lại cho cô ấy, khiến cô ấy không biết mình có thực sự làm được hay không?


Nguyên Đường vỗ nhẹ lên vai cô ấy: “Có gì to tát đâu, đây là nhà máy của chúng ta mà. Cô còn sợ mất mặt nữa sao? Yên tâm đi, nếu cô cảm thấy không chắc vậy thì cứ chờ tôi đến rồi hỏi lại cũng được mà.”


“Hoặc là hỏi lại chú cô cũng được.”


Lưng quản lý xưởng chợt cứng lại, một giọt mồ hôi lạnh lướt quá trán anh ấy.

Trịnh Tiểu Vân cũng không nghĩ nhiều, mà vui vẻ đáp: “Được ạ!”


Quản đốc giao cho mình một công việc quan trọng như vậy, cô ấy nhất định sẽ chăm chỉ làm tốt công việc của mình!


Nguyên Đường lập tức quy định mức lượng cho hai người: “Tiểu Vân, từ mai sẽ bắt đầu tính lương cho cô, tôi sẽ tăng thêm mười đồng so với trước đây. Còn anh, Trịnh Tùng, lương của anh vẫn là một trăm đồng mỗi tháng, nhưng tôi tăng tiền thưởng cho anh, số tiền thưởng này sẽ phụ thuộc vào hiệu suất và khả năng của anh.”

Nguyên Đường sờ vào máy móc bên cạnh: “Tôi muốn anh đi tìm người, không quan trọng là kỹ thuật viên ở đâu, nhưng phải nhanh chóng làm ra được sản phẩm mà tôi muốn.”


Nguyên Đường mô tả chỉ tiết về loại mì giòn mà cô muốn.

Trịnh Tùng đáp: “Cái này không khó, chủ yếu là sau khi nêm gia vị thì phải chiên thôi.” 


Nguyên Đường nói: “Không khó, nhưng tôi cần ba loại hương vị khác nhau.”


Trịnh Tùng do dự một chút rồi nhanh chóng đồng ý.


Nguyên Đường nói: “Được rồi, hôm nay coi như là cuộc họp đầu tiên của nhà máy mì giòn chúng ta.” 


Sau đó, cô lại giao thêm nhiệm vụ cho Trịnh Tùng: “Đổi nhân viên bảo vệ ở cửa đi.” 


Cô còn nhớ những lần trước khi chưa mua lại nhà máy này, nhân viên bảo vệ không chỉ ngang nhiên đánh giá cô từ trên xuống dưới mà còn bàn tán về mối quan hệ giữa cô và Sử Nghị Thác sau lưng cô. 


Trịnh Tùng đang chờ Nguyên Đường giải thích, nhưng cô không nói thêm gì nữa. 

Lúc này Trịnh Tùng mới nhận ra, những gì Nguyên Đường vừa nói đã hết rồi.

Cô không nói rõ bảo vệ đã xúc phạm cô như thế nào, cũng không quan tâm anh ấy làm sao sa thải người bảo vệ ấy.


Cô chỉ cần kết quả thôi.


Giống như việc cô giao nhiệm vụ cho Trịnh Tiểu Vân vậy, cô đã trao cho họ quyền tự quyết rất lớn nhưng cũng đã chỉ rõ những gì cô mong muốn. 


Trịnh Tùng không nói thêm lời nào, mà càng nghiêm túc hơn với từng câu nói của Nguyên Đường. Thậm chí, anh ấy còn dành chút thời gian để suy nghĩ xem liệu Nguyên Đường có đang có ẩn ý gì khác không.


Nguyên Đường xem xét khắp nơi, lưng của Trịnh Tùng đã ướt đẫm mồ hôi.

Nguyên Đường lấy ra một cuốn sổ nhỏ và bắt đầu ghi chép. Nhà máy rất gọn gàng, có một tòa là xưởng sản xuất, một tòa là văn phòng kiêm ký túc xá, và một tòa là kho hàng. Nhà ăn rất đơn giản, chỉ là một cái lán bên ngoài xưởng.


Nguyên Đường ghi vào sổ “Cải tạo nhà ăn”, “Xây thêm WC”, “Thay biển hiệu”…


Vẫn còn rất nhiều việc phải làm.


Khi rời đi, Nguyên Đường nói với Trịnh Tiểu Vân: “Đầu tiên, tìm một thư ký đã, tốt nhất là người có bằng trung học và nhanh nhẹn một chút.” 


Cô còn phải lo liệu những công việc vặt này đến bao giờ chứ?

Nguyên Đường quyết định sẽ giao lại quyền.

Trịnh Tiểu Vân cũng muốn mua một cuốn sổ mới để ghi lại mọi chuyện, nên liền vui vẻ đồng ý.


Sau khi Nguyên Đường rời đi, Trịnh Tiểu Vân tràn đầy hạnh phúc.


“Chú ơi! Cháu thấy cái quản đốc mới thật sự là một người tốt!”


“Trước đây chúng ta còn lo lắng cô ấy sẽ đuổi hết người đi, ai ngờ cô ấy lại tốt như vậy, còn cho cháu làm thư ký nữa!”


Trịnh Tùng không đơn giản như cháu gái mình, anh ấy nhíu mày lo lắng cho sự ngốc nghếch của Trịnh Tiểu Vân.

“Cháu không thấy có chỗ nào không đúng sao?”

Dù chân Trịnh Tiểu Vân có vấn đề, nhưng chú vẫn đối với cô ấy rất tốt, nên cô cũng rất thoải mái trước mặt chú mình.

 

“Có gì không ổn sao ạ? Cháu thấy mọi thứ đều ổn mà.”


Trịnh Tùng không khỏi tức giận: “Chú đã từng nói rồi, không thể tiết lộ quan hệ của chúng ta cơ mà.”


Trịnh Tiểu Vân chợt nhận ra: “À đúng rồi!” 


Chú nhỏ đã nói rằng để tránh khiến quản đốc mới quan tâm quá mức, tốt nhất nên giữ bí mật về quan hệ của hai người.


“Vậy cô ấy làm sao biết được ạ?” 


Trịnh Tùng thầm nghĩ, ai mà biết được.

Cô quản đốc mới này tuy mỉm cười dịu dàng, nhưng không nói một lời thừa thãi nào.

Cô cho mình quyền hạn, cũng chính là đang âm thầm cảnh cáo mình.

Trịnh Tiểu Vân bĩu môi: “Quản đốc sao lại làm như vậy được chứ, cô ấy là người tốt mà.”


Trịnh Tùng nhìn cháu gái mình với ánh mắt không đồng tình, thầm nghĩ mình đã đánh giá thấp vị quản đốc mới này rồi. Ôi, cô quản đốc mới này cũng đã thu phục cả cháu gái của anh ấy luôn rồi.


“Sao cháu biết cô ấy là người tốt chứ?” 


Trịnh Tiểu Vân nhíu mày: “Cháu biết mà.”


Mọi người khi nhìn thấy chân cô ấy, có người thì chê bai, có người lại tỏ ra thương hại. Đôi lúc, khi đi trên đường, cô ấy còn nghe thấy họ thì thầm bàn tán về sự đáng thương của mình nữa. 


Sau khi nghe quá nhiều lần, Trịnh Tiểu Vân cũng sẽ cảm thấy buồn bực.

Nhưng Nguyên Đường thì không hỏi cô về chuyện đã xảy ra, cũng không phán xét điều gì cả. Điều này khiến Trịnh Tiểu Vân cảm thấy biết ơn vô cùng.


Trịnh Tùng vẫn còn chút lo lắng. Anh ấy chưa bao giờ gặp một người trẻ tuổi mà lại có khí chất không tương xứng giống như Nguyên Đường, trong lòng trào dâng hàng triệu câu hỏi.


Trịnh Tiểu Vân nhìn chú nhỏ mình, hỏi: “Chú nhỏ nghĩ nhiều như vậy có ích gì đâu chứ? Chúng ta có gì đáng để người ta mưu đồ đâu?”


Câu nói của cô ấy như một mũi tên đâm vào lòng Trịnh Tùng. Đúng vậy, người ta đã là quản đốc rồi, muốn mưu đồ thì cũng có vấn đề lớn gì đâu chứ?


Trịnh Tùng thở dài: “Thôi được, cháu nhớ những gì quản đốc đã giao cho chưa?”


Trịnh Tiểu Vân lè lưỡi: “Tất nhiên là cháu nhớ rồi!”


Trịnh Tùng quyết định không nghĩ thêm nữa, miễn là có lương, anh ấy cũng chẳng quan tâm đến việc quản đốc mới xuất thân từ đâu làm gì. So với người quản đốc trước đây keo kiệt và bủn xỉn, thì ít nhất Nguyên Đường vẫn cử xử rất bình thường.

Anh ấy siết chặt chiếc mũ trong tay, quyết tâm làm một trận lớn.


Bên kia, vừa đến cổng trường, Nguyên Đường lập tức thấy một người đang ngồi xổm bên lề.


Tháng năm, trời bắt đầu nóng dần, nhưng cô gái kia lại mặc áo len dài tay cùng quần jean, trên tay đang cầm tờ báo không biết nhặt từ đâu, quạt nhẹ. Cô ấy mở to mắt nhìn những người xung quanh.


Giọng Nguyên Đường đầy kinh ngạc, gần như thay đổi:

“Yến Tử!”


Chương 105  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin