SAU KHI CHỊ CẢ HOÀN TOÀN TỈNH NGỘ (THẬP NIÊN 90)
Chương 112  

Chương 96 

Bình thường Hoàng Hân Nam đối xử với người khác lúc nào cũng dịu dàng, nhưng cứ đối mặt với Điền Mật, không phải ăn nói quái gở thì cũng là mắng thẳng mặt.


Mới đầu Điền Mật không phản ứng lại, đợi đến lúc ý thức được Hoàng Hân Nam nói về cái gì thì cô ấy đã chạy mất.


Điền Mật bị Hoàng Hân Nam nói vậy, sắc mặt đầy vẻ không nén được giận, nhào lên giường mình gào khóc, vừa nhục nhã vừa tức giận.


Nguyên Đường và Lâm Phỉ cũng không dám nói gì, hai người đeo cặp rồi cũng đi ra ngoài.


Hoàng Hân Nam đang đợi hai người ngoài ký túc xá.


Lâm Phỉ: “Cậu nói xem cậu chọc tức cậu ta làm gì chứ?”


Mặc dù những lời vừa nãy có ý tốt nhưng rất khó nghe.


Mặt Hoàng Hân Nam không cảm xúc: “Không biết, chính là tớ thấy phiền, thấy cậu ta là muốn nói.”


Trong lòng còn có chút tức giận, nhìn thấy Điền Mật là muốn châm chọc vài câu.

Lâm Phỉ không hiểu, mới đầu là Điền Mật chọc Hoàng Hân Nam trước, sao bây giờ lại thành Hoàng Hân Nam cứ đi gây sự trước vậy?


Chỉ gần đây thôi cô ấy đã nghe được rằng Hoàng Hân Nam đã làm vậy rất nhiều lần.

Hoàng Hân Nam đeo cặp, trên khuôn mặt mềm mại như cánh hoa đầy vẻ lạnh lùng.


“Tớ chỉ nhắc nhở cậu ta đừng có mù quáng mà sinh con.”


Lâm Phỉ: “...”


Hoàng Hân Nam: “Đi thôi, mau đi học nào.”


Cô ấy không nói nhiều nữa, Lâm Phỉ cũng chẳng hỏi được.

Chỉ có Nguyên Đường trước sau như một không hỏi bất kì chuyện riêng nào của người khác.

Thực tế là mặc dù quan hệ giữa ba người họ có thể xem như là hòa thuận, nhưng trong lòng Nguyên Đường biết rất rõ mỗi người trong căn phòng ký túc xá này đều có những chuyện riêng không muốn nói ra.


Cô cũng có chuyện không muốn nói, cô chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó trong quá khứ, không cần thiết khiến người khác phải đồng cảm hay nhìn nhận nó. Bây giờ cô chẳng muốn nói đến sự nghiệp, bởi vì cô không cần sự khẳng định hay hướng dẫn của người ngoài.


Lâm Phỉ cũng thế, cô ấy rất ít khi nói đến khách sạn của mình đã phát triển đến mức nào trước mặt cô.


Mấy cô cũng không biết rõ hoàn cảnh gia đình của Hoàng Hân Nam, chỉ biết Hoàng Hân Nam tự đến nhập học, nhà ở một thành phố sông nước nhỏ.


Tính ra cả phòng ký túc xá chỉ có mình Điền Mật khóc lớn cười to, chẳng kiêng nể gì cả, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.


Nói đến Điền Mật, sau khi bị Hoàng Hân Nam nói, đầu tiên cô ta cảm thấy tức giận, lại có chút xấu hổ không nói thành lời, cuối cùng là lúng túng vì sự việc bị vạch trần.

Đến khi tất cả mọi người đều đi, Điền Mật khóc lóc xong lại bắt đầu thấy hối hận.

Lời nói của Hoàng Hân Nam như một thanh kiếm sắc lẹm khiến cô ta tỉnh lại từ những ngày tháng ngọt ngào gần đây.


Điền Mật vô thức bắt đầu nghĩ tới hậu quả.

Nếu như… cô ta mang thai, vậy thì phải làm sao?


Chỉ nghĩ thôi Điền Mật đã thấy nghẹt thở.


Mẹ cô ta mà biết thì thật sự sẽ đánh chết cô ta.


Khoảng thời gian này cô ta quá suôn sẻ, sau khi tiến thêm một bước nữa với Lưu Minh, tâm trạng cô ta vẫn luôn lâng lâng như ở trên mây.

Lưu Minh năm lần bảy lượt bảo đảm sẽ chịu trách nhiệm với cô ta, còn nói sau khi hai người tốt nghiệp thì sẽ kết hôn.


“Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ ở lại Thượng Hại, cùng em xây tổ ấm, hạnh phúc viên mãn.”


Điền Mật bị những lời này làm cho cảm động muốn khóc, Lưu Minh đã vẽ ra viễn cảnh hoàn toàn mới cho cô ta, nơi đó là cuộc sống lý tưởng mà cô ta hằng mơ ước.

Điền Mật hạnh phúc đến mức không biết nghĩ ngợi được gì, cô ta chưa từng trải qua khoảnh khắc viên mãn như vậy, viên mãn đến nỗi hoàn toàn quên mất thân phận của mình.


Cô ta vẫn là một sinh viên, hơn nữa là một sinh viên trong một gia đình có truyền thống giáo dục nghiêm khắc.


Điền Mật lao ra khỏi ký túc xá, tới thấy Lưu Minh đang đợi mình ăn cơm ở nhà ăn.


Cô ta vội vã tìm Lưu Minh để kiếm một cái đáp án, cho dù bây giờ Lưu Minh không thể làm được gì. Nhưng cô ta vẫn mong Lưu Minh sẽ nói mấy câu săn sóc để giảm bớt nỗi thấp thỏm, lo âu đang bủa vây trong lòng cô ta.


Quả nhiên như cô ta dự đoán, Lưu Minh cho cô ta một cái ôm và lời an ủi.

“Em đừng nghe mấy người đó nói bậy, mấy người đó đang ghen tỵ với em thôi.”


“Hơn nữa bất kể như thế nào, anh cũng sẽ chịu trách nhiệm với em, em sợ cái gì chứ?”


“Cho dù bố mẹ em có biết, anh cũng sẽ nghiêm túc giải thích với hai người họ.”


Điền Mật run giọng: “Nếu mẹ em mà biết chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”


Cô ta phiền não nói: “Mẹ em chắc chắn sẽ không cho em đến ở nơi khác, trước đây lúc nào bà ấy cũng nói chỗ khác nghèo lắm, cơm cũng không có mà ăn.”


“Nếu như mẹ em biết anh là người nơi khác đến thì dù có làm bất cứ điều gì bà ấy cũng không đồng ý đâu.”


Nói đến đây, Điền Mật cũng hiếm khi sinh ra chút không vừa ý với Lưu Minh.

Lưu Minh cái gì cũng tốt, chỉ là điều kiện gia đình quá kém.

Anh ta nói đến cái thôn nhỏ vùng núi gì đó, cách Thượng Hải cả nghìn cây số, quả thật là một nơi hoang vu hẻo lánh.


Đầu óc Điền Mật rối tung cả lên, trong lúc ngẩn ngơ cô ta cảm thấy mình làm sai rồi, nhưng lại không biết làm sai cái gì.


Tình yêu và hôn nhân rõ ràng phải là sự liên kết mượt mà, nhưng giờ đây lại gặp phải ngã rẽ.


Lưu Minh là một người bạn trai rất tốt, nhưng anh ta khác một trời một vực so với tiêu chuẩn hôn nhân của mình.


Điền Mật không kịp nghĩ kĩ hơn, Lưu Minh đã tức giận trước.

Lưu Minh xoay người lại, đôi mắt lóe lên tia sáng.


Giọng anh ta phảng phất sự bực bội: “Anh hiểu rồi, là em chê anh có xuất thân không tốt. Điền Mật, em thậm chí còn chưa cố gắng chút nào đã nói mẹ em chắc chắn sẽ không đồng ý, thực tế là em không tin tưởng vào tình yêu của chúng ta.”


Điền Mật, người coi tình yêu như công lý lập tức thanh minh cho bản thân khi vừa nghe thấy lời buộc tội của anh ta.


“Em không có ý đó mà Lưu Minh, em...”


Lưu Minh: “Đừng nói nữa, anh hiểu ý của em rồi.”


Anh ta hít hít mũi: “Anh biết bây giờ anh không xứng với em, nếu bây giờ em có dự định khác anh cũng hiểu. Nhưng Điền Mật, em phải nhớ kỹ, trong lòng anh mãi mãi xem em là bạn gái của anh, bất kể em có chọn anh hay không, anh chắc chắn sẽ cố gắng phấn đấu cho đến một ngày nào đó trong tương lai khi anh xứng với em.”


“Đời này, trong lòng Lưu Minh anh chỉ có một mình em.”


Điền Mật cực kì rung động, hóa ra Lưu Minh yêu cô ta sâu đậm đến vậy!


Giờ phút này, suy nghĩ lý trí, suy xét tương lai gì đó đều bị cô ta ném hết ra sau đầu.


Cô ta ôm lấy Lưu Minh từ phía sau, giọng nói buồn bã: “Đồ ngốc, đồ ngốc, cả hai đứa mình đều là đồ ngốc.”


Hai trái tim chồng lên nhau, âm thanh nhịp tim đập dần hòa quyện thành một khúc nhạc ngọt ngào.


Điền Mật: “Lưu Minh, em không chia tay anh, bất kể mẹ em nói cái em cũng sẽ không chia tay anh đâu.”


Rời khỏi người yêu thì đời này của cô ta còn có cái gì nữa?


Cô ta thật may mắn biết bao khi gặp được một người trong mắt, trong tim đều chỉ có mình. Nếu hai người chia tay chỉ vì chút trắc trở, cả quãng đời còn lại cô ta sẽ hận chính bản thân mình.


Lưu Minh thở phào nhẹ nhõm nhẹ đến mức không ai nhận ra.


Hai người lại nắm lấy tay nhau để bày tỏ tình cảm của bản thân.


Lưu Minh liên tục thề thốt nói bản thân sẽ không rời bỏ Điền Mật. Điền Mật cũng trở nên kiên quyết hơn, cô ta định đến năm ba sẽ đưa Lưu Minh về nhà, bất kể bố mẹ có phản đối thế nào, cô ta cũng sẽ kiên trì ở bên Lưu Minh.


Nếu như mẹ không đồng ý, lúc đó cô ta cũng sắp tốt nghiệp rồi, cô ta hoàn toàn có thể tạo dựng cuộc sống mới của mình với Lưu Minh.


Lưu Minh cũng ủng hộ quyết định của cô ta.


“Đến lúc đó chúng ta ở cùng nhau, nhất định sẽ có một tương lai tốt đẹp.”

“Ừm!”


Điền Mật gật đầu lia lịa.


*****

Thi cuối kì năm nay Nguyên Đường bận choáng cả đầu, một bên là chuyện của xưởng, một bên là chuyện của trường.


Hai chuyện đó dồn lại, dồn đến mức một ngày cô chỉ có thể ngủ được bốn, năm tiếng.

Cũng may là tất cả mọi chuyện của xưởng đều suôn sẻ.


Trịnh Tùng đã thu mua vài thiết bị cũ từ những xưởng nhỏ khác, lắp ghép thành bốn năm dây chuyền sản xuất.


Ngày nào Trịnh Tiểu Vân cũng tuyển thêm người, sáng nào trong xưởng cũng có nhân viên mới gia nhập.

Hồ Yến trở thành đội cứu hỏa, chỗ nào cần sẽ đến chỗ đó.

Nhưng Nguyên Đường lại đánh trọng tâm vào marketing, chiến lược tiếp thị của cô và quản Lý bắt đầu khởi công từng ngày.

Bước đầu tiên là tìm các nhà phân phối nhỏ để phân phối hàng hóa đến mấy cửa hàng ở các tỉnh lân cận.


Nguyên Đường tính toán lượng hàng sẽ xuất ra, sau hai tuần là có thể phân phối đến tất cả cửa hàng ở toàn tỉnh Giang Chiết.


Cô nói với quản lý Lý: “Trước tiên cứ đặt chi phí qua một bên, chiến lược cho cái này vẫn như cũ, anh đi “đào” người, những nhà phân phối nhỏ chỉ cần “săn” được thì cứ “săn” hết đi.”


Quản lý Lý: “Được.”


Anh ấy vốn đã có mối quan hệ của riêng mình, trước đó Nguyên Đường đã giao quyền cho anh ấy tự xây dựng đội ngũ, vậy nên anh ấy cũng định mời một vài người bạn cũ mà mình xem trọng đến.


Nguyên Đường cầm sổ tính toán: “Ngoài việc hợp tác với các nhà phân phối nhỏ, cũng phải nắm chắc việc thu hút nhân sự mới, tốt nhất là những sinh viên vừa tốt nghiệp. Nhân cơ hội này tuyển dụng vào để nhanh chóng làm quen với công việc.”


Nguyên Đường không có ý định biến công ty thành nơi độc đoán của quản lý Lý, vậy nên cô định tuyển thêm người mới, qua giai đoạn bận rộn này cô định sẽ trực tiếp dẫn dắt những người này.


Quản lý Lý hiểu rõ kế hoạch của Nguyên Đường, nhưng anh ấy không thể từ chối, cũng không có lập trường để từ chối.


Nguyên Đường đã trao cho anh ấy rất nhiều quyền tự chủ và đãi ngộ hậu hĩnh, những chỗ khác đều không cho được những đãi ngộ này. Người ta cho nhiều như vậy, không phải để anh ấy đến làm ‘vua núi’.


Quản lý Lý suy nghĩ thông suốt, vì thế vẻ mặt chẳng có chút bất mãn nào, còn hỏi Nguyên Đường có muốn đi tuyển thêm người chung với anh ấy không.

Nguyên Đường nhìn thời gian biểu của mình rồi nói: “Tôi không đi đâu, trước tiên anh cứ tuyển đủ mười người đi, đến vòng thứ hai tôi sẽ đến.”


Quản lý Lý nhanh chóng tìm được mười ứng viên, trong số đó hầu hết đều có trình độ trung cấp nghề, chỉ có một người có bằng cao đẳng.


Nguyên Đường tỏ ý đã hiểu, bây giờ việc phân bố công tác chưa bị bãi bỏ. Tốt nghiệp cao đẳng vẫn có thể được phân công vào các cơ quan, tuy không còn nhiều những cơ quan tốt như trước đây, nhưng hiện tại mọi người vẫn giữ niềm đam mê với ‘công việc ổn định’. Dù lương không cao, ‘công việc ổn định’ vẫn là lựa chọn hàng đầu.


Như huyện Bạch quê cô, đừng nói cao đẳng, dù có tốt nghiệp trung cấp nghề vẫn có thể được phân lên trên thị trấn hoặc vào nhà máy quốc doanh làm việc, con đường tương lai phía trước đầy triển vọng.


Cũng chỉ có ở thành phố Thượng Hải, nhiều nhân tài, lại cộng thêm nhiều năm phát triển sau khi kỳ thi đại học được khôi phục. Hiện tại tốt nghiệp trung cấp nghề không còn được sắp xếp tốt như trước, vậy nên mới có sinh viên trung cấp nghề đi kiếm việc làm trên thị trường việc làm.


Nguyên Đường đến phòng phỏng vấn nhân viên ngồi xuống. Cô lần lượt hỏi về tình hình cá nhân của từng người.


Có mấy người vừa thấy Nguyên Đường là một cô gái trẻ tuổi đã nhanh chóng thể hiện thái độ khinh thường.


Trong số đó, có một cậu trai thể hiện rõ ràng nhất. Anh ta hỏi bóng hỏi gió Nguyên Đường có phải là giám đốc của xưởng này không, cũng đoán mò xem có phải cô thừa kế từ bố mẹ, trong lời nói của anh ta luôn thể hiện sự không tin rằng sản phẩm mì khô giòn Kaka nổi tiếng lại xuất phát từ một cô gái.


Nguyên Đường không nói nhiều với anh ta, cô lập tức thu tài liệu bày tỏ rằng anh ta không được nhận.


Anh ta rất không phục, lầm bầm rằng để một cô gái như Nguyên Đường đến phỏng vấn anh là sao, phải để người đứng sau cô ra mặt mới đúng.


Nguyên Đường không thèm để ý đến anh ta, ra lệnh cho người đến đuổi anh ta đi.

Ban nãy quản lý Lý ngồi nghe ở bên cạnh, trong lòng cứ lo lắng không yên, anh ấy không ngờ rằng trong số người mình tuyển vào lại có người thiếu văn hóa đến mức đó.


Cũng may Nguyên Đường không tức giận, lúc quản lý Lý giải thích cô chỉ xua xua tay tỏ ý rằng để chuyện qua đi.


“Có một số người, trừ ưu thế về giới tính ra thì chẳng có gì để nói tới, tôi không để tâm đến chuyện này đâu.”


Người như vậy ở đâu cũng có. Trong cuộc sống, ngoài ưu thế giới tính, mấy người đó không có gì khác. Cô cần gì phải tức giận với những người như thế?


Giao tiếp ở cùng một trình độ mới gọi là giao tiếp, còn giao tiếp không cùng trình độ thì gọi là dạy học tình nguyện.


Cô lấy đâu ra thời gian để dạy cái loại người ngu ngốc thiếu hiểu biết đó.

Chút việc nhỏ này xen ngang nhanh chóng qua đi, lần này Nguyên Đường giữ lại bảy người.


Cũng không phải do cô mạnh tay, chủ yếu là suy xét đến sau này có thể sẽ có người rời đi, vì thể chỉ cần là người dùng được cô đều sẽ giữ lại.

Sau khi giữ lại những người này, cuối cùng cũng bắt đầu tới bước thứ hai.

Ở bước thứ hai, Nguyên Đường tung ra hàng loạt các chiến lược.


Sắp đến nghỉ hè, năm nay vẫn có mấy đài truyền hình chiếu Tây Du Ký nên Nguyên Đường sắp xếp cho người đi đàm phán với các đài truyền hình về việc chèn quảng cáo, cô chỉ cần quảng cáo xuất hiện ngay trước và sau khi bộ phim bắt đầu, nhất định phải chiếu giáp phim nhằm tận dụng sự thu hút của bộ phim để quảng bá thẻ Tây Du.


Liên quan đến việc quảng cáo này, ban đầu Nguyên Đường nghĩ tới việc tìm diễn viên truyền hình đến quay, nhưng thời gian quá gấp nên cô chưa tìm được kênh liên lạc phù hợp. Thực ra, quản lý Lý đã hỏi một diễn viên trong dàn diễn viên chính, nhưng khi đối phương nghe nói là quảng cáo cho món ăn vặt "mì khô giòn” đã từ chối ngay.


Sau khi bị từ chối, trong số bảy người mà Nguyên Đường đã tuyển, hai người đã xin nghỉ việc.


Quản lý Lý cũng lo đến phát cáu, trước khi liên lạc với diễn viên, mọi người đều rất kỳ vọng. Khi Nguyên Đường vừa đưa ra ý tưởng, ai nấy đều thấy đây là một kế hoạch tuyệt vời, chỉ cần có một diễn viên nhận lời, mì khô giòn của họ gần như đã trở thành “đội quân chính quy”, sau đó không cần phải nghĩ thêm chiến lược gì, cũng sẽ bán rất chạy.


Nhưng bây giờ lại bị từ chối, lúc này đã có người không thể tiếp tục kiên trì nữa.

Sau khi có hai người xin nghỉ, lại thêm một người nữa rời đi. Nguyên Đường không giữ lại ai, chỉ chăm chỉ hơn vào việc đào tạo bốn người còn lại.

Không tìm được diễn viên, Nguyên Đường lại nghĩ đến một giải pháp khác. Cô bảo quản lý Lý tìm người vẽ hoạt hình.


Không cần quá cầu kỳ, chỉ cần bảy đến tám giây thôi.

Quản lý Lý vô thức muốn nói là không kịp.


Nguyên Đường: “Không cần quan tâm đến tiền nong, tập hợp một đội chuyên vẽ đi!”


Quản lý Lý nuốt lời muốn nói xuống, từ lúc bắt đầu theo Nguyên Đường anh ấy mới biết thế nào là tự do xài tiền.

Tiền trong sổ sách công ty làm gì có tiền cho cô tiêu như vậy. Cô vừa phải tuyển thêm người, vừa phải mua máy móc, giờ lại còn muốn làm quảng cáo, mỗi khoản tiền cho mấy việc này đều cần một dòng tiền rất lớn.


Nhưng Nguyên Đường vẫn có thể lấy tiền ra được, dường như cô xem chuyện kinh doanh đồ ăn vặt là chuyện dài hạn, mỗi lần chi tiền đều mang cảm giác “được ăn cả, ngã về không”, hoàn toàn không lo lắng về việc có thu hồi được vốn hay không.

Nguyên Đường không biết quản lý Lý đang nghĩ như thế về cô, có điều quả thật cô cảm thấy vô cùng may mắn vì mình còn mấy triệu tiền gửi tiết kiệm.


Số tiền này khiến cô hoàn toàn không bị bó tay bó chân khi làm các chiến dịch marketing.


Thu xếp quảng cáo xong, Nguyên Đường lại cho người chạy đến tòa soạn.

Các tờ báo ở Thượng Hải và các tỉnh lân cận nhanh chóng đăng tải nhiều tin tức hơn, nội dung là trong hai tháng tới, mì khô giòn Kaka sẽ cho ra mắt hai thẻ đặc biệt rất hiếm trong các gói sản phẩm thông thường.


Dựa vào thẻ đó có thể đổi được một chiếc xe ô tô.

Đến cả quản lý Lý khi đọc đến chiến dịch marketing này cũng rơi vào trầm mặc.

Một chiếc xe.


Nguyên Đường rất bình tĩnh nói: “Trước đây chúng ta đều tặng xe đạp địa hình vì đối tượng nhắm tới là trẻ em, nhưng người đọc báo đều là người lớn hết, muốn để người lớn chú ý thì phải biến chuyện này thành đề tài thu hút người đọc.”


Cho xe đạp địa hình không phải chuyện ngạc nhiên, cho cả một chiếc ô tô mới lại chuyện đáng kinh ngạc.

Hơn nữa là có đến hai tấm thẻ, Nguyên Đường định phát hành một tấm vào tháng bảy, đến khi đó nhận thưởng sẽ vô cùng nổi tiếng, đợi đến lúc mọi người đều ngóng trông chờ mong tấm thẻ thứ hai thì cô sẽ thả tấm thứ hai ra.


Quản lý Lý: “Nhưng chi phí...”


Nguyên Đường chỉ cười không nói gì.


Quản lý Lý: “...”


Hiểu rồi, không quan tâm đến chi phí.


Nguyên Đường bảo quản lý Lý sắp xếp người đi khảo sát thị trường, trước tiên phải xác định rõ các địa điểm phân phối, hai thẻ này dùng để quảng cáo, đương nhiên không thể phát hành một cách ngẫu nhiên mà không có mục đích.

Nguyên Đường tính để một thẻ ở Thượng Hải, thẻ còn lại để ở Giang Chiết.

Quản lý Lý lại cho rằng nên để cả hai thẻ ở Giang Chiết sẽ tốt hơn.


“Hiện tại thị trường ở Thượng Hải đã bước đầu được mở rộng, những chỗ xung quanh vẫn là thị trường mới, để cả hai thẻ ở đó sẽ càng tốt hơn.”


Nguyên Đường nghĩ lại thấy cùng đúng, đồng ý với cách nói của quản lý Lý.

Sau khi phát hành thẻ đổi ô tô, bước thứ ba mà Nguyên Đường thực hiện là cử người đến tìm kiếm hợp tác với cung Thiếu nhi và cung Văn hóa.


“Anh đi tìm lớp dạy vẽ, hoặc là những trường tiểu học, mầm non còn đang học hè.”


“Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi theo chủ đề Tây Du Ký. Giải nhất nhận được một trăm đồng, giải nhì là một thùng mì khô giòn, còn giải ba là mỗi người một bịch mì.”

“Ai được giải ba cũng có phần.”


Nguyên Đường: “Nghỉ hè là mùa ế hàng, nếu như khai giảng chúng ta còn có thể tổ chức thi làm văn. Bây giờ chỉ có thể làm tạm như thế này.”


Cuộc thi vẽ có ít người tham gia hơn thi viết, nhưng cũng may phần thưởng không tốn kém như trước.


Mỗi người một bịch mì khô giòn cũng như bày quầy ăn thử thôi.

Cả ba bước đều sắp xếp xong, trong lòng Nguyên Đường tràn ngập ý chí phấn đấu.


“Cố lên.”

Chương 112  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin