Quán cà phê rất yên tĩnh.


Nhưng không trầm bằng giọng nói lạnh lùng của Thẩm Viên Tinh.


Hoắc Minh Đào sờ đồng hồ trên cổ tay, trong đầu tràn ngập câu nói “thanh toán xong” của Thẩm Viên Tinh.


Không hiểu sao hơi đau âm ỉ ở ngực, anh do dự.


Anh vốn cho rằng, Thẩm Viên Tinh nói muốn gặp mặt chia tay, có lẽ sẽ lên tiếng giữ lại, tìm mọi cách níu kéo.


Nhưng tình huống trước mắt hoàn toàn không giống với những gì anh dự đoán.


Sắc mặt Thẩm Viên Tinh bình thản, tựa như chia tay là một chuyện không đau không ngứa đối với cô.


Sở dĩ muốn gặp mặt chia tay, chỉ để trả lai món quà đắt tiền, sau đó thanh toán xong với anh?


“Sao? Tiếc cái đồng hồ à?” Thẩm Viên Tinh nhìn chàng trai, từ lông mày rậm vừa vặn đến đôi môi mím thẳng tắp của anh.


Khó tránh khỏi lại nghĩ tới tấm ảnh kia.


Có lẽ Hoắc Minh Đào cảm thấy lời của cô kèm theo sự giễu cợt, nghe có vẻ chói tai.


Giây tiếp theo, sảng khoái tháo đồng hồ, đẩy đến trước mặt Thẩm Viên Tinh, “Thanh toán xong.”


Hoắc Minh Đào vừa dứt lời, âm thầm cắn chặt răng hàm sau.


Từ lúc bắt đầu, lo lắng Thẩm Viên Tinh sẽ lì lợm dây dưa, đến bây giờ mơ hồ mong đợi cô lì lợm dây dưa, trong lòng anh lặng lẽ thay đổi.


Anh không biểu hiện ra mặt, chỉ nhìn thẳng vào Thẩm Viên Tinh.


Nhìn bàn tay trắng nõn thon thả của cô cầm cái đồng hồ, nhìn cô đứng lên, xách giỏ rời đi.


“Đi trước đây.” Thẩm Viên Tinh nhướng mày với chàng trai, coi như chào hỏi.


Vừa dứt lời đã xoay người rời đi, bóng dáng dứt khoát.


Hoắc Minh Đào ngồi ngay ngắn ở bàn, vô cớ đứng lên theo, “Đợi đã……”


Thẩm Viên Tinh nghe tiếng nên dừng lại, sau đó từ từ xoay người, ánh mắt nghi ngờ, “Còn có chuyện gì?”


Cô tưởng, ngay lúc này Hoắc Minh Đào chắc đang rất nóng lòng muốn thoát khỏi nơi này, sau đó chạy như bay tới chỗ em gái hàng xóm.


Không ngờ bị anh gọi lại.


“Xin lỗi Tinh Tinh……” Hoắc Minh Đào trầm giọng, gương mặt tỏ vẻ áy náy.


Giọng nói nặng nề: “Thật ra, chúng ta chia tay cũng không hoàn toàn là do ngoại lực.”


Anh quả thật thích Liễu Tinh Đồng.


Bởi vì kỳ nghỉ lễ quốc khánh dài, bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, khiến Hoắc Minh Đào quen lại cô gái nhỏ kia.


Trước đây anh chỉ coi Liễu Tinh Đồng là em gái hàng xóm, không nghĩ tới chuyện yêu đương nam nữ.


Sau khi Từ Liễu Tinh Đồng bày tỏ tình cảm với anh, dường như lớp giấy cửa sổ trong lòng anh đã bị cô xuyên thủng.


Ở bên cô, rất khó để tiếp tục coi cô là em gái hàng xóm.


Nhìn Liễu Tinh Đồng từ góc độ của người khác phái, Hoắc Minh Đào cảm thấy cô hợp với anh hơn Thẩm Viên Tinh.


“Anh muốn một người bạn gái dựa vào anh, cần anh, trong lòng chỉ có anh.”


“Nhưng em…… đến kỳ kinh nguyệt thì không đau, xem phim kinh dị cũng không sợ, thấy con gián thì giơ chân lên đạp……”


“Anh cảm thấy…… em không cần anh.”


Tựa như ngày sinh nhật của anh, bọn họ cùng đi xem phim.


Trong môi trường tối tăm với tầm nhìn hạn chế, Liễu Tinh Đồng đã nắm chặt tay anh trong suốt thời gian đó.


Nhưng Thẩm Viên Tinh ngồi ở bên phía kia của anh ôm bắp rang ăn ngon lành.


Cả rạp la hét chói tai, nhưng duy nhất không có cô.


-

Thẩm Viên Tinh sửng sốt, cô hoảng hốt một lát, ánh mắt mới tập trung vào Hoắc Minh Đào lần nữa.


Chân mày liễu khẽ nhíu, cô cười, tự giễu: “Hóa ra theo ý anh, nguyên nhân khiến chúng ta chia tay là vì tôi không cần anh.”


“Sao trước đây tôi không biết anh rất giỏi lật ngược trắng đen vậy nhỉ?”


Dừng một chút, Thẩm Viên Tinh giữ quai của túi xách, đối mặt trực diện với Hoắc Minh Đào.


Cô nén ý cười giễu cợt trên mặt, ánh mắt buồn bã: “Anh nói tôi không đau mỗi khi có kinh nguyệt phải không?”


“Vậy anh có biết, hai ngày trước khi có kinh, tôi bị đau lưng và khó chịu cả người không?”


“Anh có biết, trước đây bởi vì anh thích xem phim kinh dị, tôi đã lén lút xem bao nhiêu phim kinh dị để rèn luyện lòng can đảm hay không?”


“Thậm chí mỗi lần đi xem phim kinh dị với anh, buổi tối đều gặp ác mộng, anh có biết không?”


Nhắc về quá khứ, đề-xi-ben của Thẩm Viên Tinh tăng cao không kiểm soát.


Như thể có một cơn gió khô nóng mùa hè thổi nhăn nheo mặt nước phẳng lặng.


Huyết áp của cô trực tiếp tăng vọt, trên mặt giống như tuyết rơi vào mùa đông giá rét, phủ một lớp băng mỏng, “Về phần con gián thì càng buồn cười hơn.”


Thẩm Viên Tinh cười lạnh, cố gắng mở to đôi mắt đang dần dần đỏ lên vì hơi nóng ập đến, nhìn lên trần nhà.


Sau khi đẩy lùi chút ấm áp, cô mới nhíu mày, tiếp tục nhìn Hoắc Minh Đào, “Tôi giơ chân đạp là vì ai?”


“Ai sợ sâu không biết phải làm sao?”


Hoắc Minh Đào nghẹn họng, anh hiểu rõ.


Cuối cùng cũng nhớ khi mới quen nhau, anh và Thẩm Viên Tinh đi dạo phố trong lần hẹn hò đầu tiên, nửa đường nhìn thấy một con sâu không biết tên, anh sợ tới mức trốn sau lưng cô.


Hóa ra bắt đầu từ khi đó, cô đã ra sức bảo vệ anh.


Cho tới nay, Hoắc Minh Đào cho rằng mình trả giá nhiều hơn trong mối quan hệ này.


Bởi vì anh thích Thẩm Viên Tinh trước, anh theo đuổi cô trước, vì vậy ngay từ đầu, tình cảm của họ đã không bình đẳng.


Anh cảm thấy mình trả giá quá nhiều, nhận lại chẳng bao nhiêu.


Hiện giờ mới hiểu rõ, hóa ra Thẩm Viên Tinh cũng rất cố gắng để yêu anh.


“Tinh Tinh……” Chàng trai lại lên tiếng, giọng hơi khàn, trong giọng nói ẩn chứa cảm giác áy náy thật nhiều.


Đáng tiếc, Thẩm Viên Tinh không cho anh cơ hội xin lỗi và đền bù, đỏ mắt xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.


Hoắc Minh Đào nhích chân, định đuổi theo.


Nhưng di động trong túi vang lên, Liễu Tinh Đồng gọi tới.


Cuộc điện thoại này như hồi chuông cảnh tỉnh, kéo những suy nghĩ lung lay của anh trở lại đúng hướng.


Sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm, Hoắc Minh Đào ngồi xuống ghế lại, trả lời điện thoại của Liễu Tinh Đồng.


-


Bên ngoài quán cà phê, nắng chói chang, bầu trời trong xanh không có mây, là một ngày đẹp trời.


Thẩm Viên Tinh thoát khỏi chỗ chia tay, những giọt nước mắt đọng trong mắt hồi lâu cuối cùng lộp độp rơi xuống.


Cô không quay đầu lại, nắm chặt chiếc đồng hồ nam, cho đến khi đốt ngón tay trở nên trắng bệch.


Sau khi ra khỏi quán cà phê, Thẩm Viên Tinh bước đi từ chậm chuyển sang nhanh, rẽ qua khỏi khúc cua thì cả người mới mềm nhũn, buông lỏng toàn bộ sức lực.


Xuýt nữa ngã xuống đất, cũng may đã vịn bức tường bên cạnh.


Đứng yên một lúc, cô giơ chiếc đồng hồ lên, định quăng xuống đất.


Nhưng nghĩ lại, chiếc đồng hồ này đắt tiền, đập vỡ rất đáng tiếc.


Không bằng bán second-hand, có thể kiếm lại một chút.


Nghĩ vậy, Thẩm Viên Tinh cất đồng hồ vào túi.


Cô nhìn con phố dài sầm uất trước mặt cách đó không xa, trong lòng hơi mờ mịt, không biết đi đường nào.


Cô vẫn chưa ăn trưa, nhưng hiện tại không muốn ăn.


Cũng không muốn về lại trường, gặp đám Lâm Kiều……


Đứng dựa tường vài phút, Thẩm Viên Tinh mới hạ quyết tâm, giẫm lên đôi giày cao gót, chậm rãi đi về phía trạm xe buýt.


Vừa đi, cô vừa mở túi, tìm tiền lẻ trong ví.


Định ngồi xe buýt để hóng gió, cứ việc theo bác tài, đi dạo một vòng Nam Thành rộng lớn.


-


Xe buýt số 56 là tuyến xe đông đúc nhất Nam Thành.


Các điểm dừng bao gồm phố thương mại ở trung tâm thành phố, nhà ga, bến xe, một số trường đại học, và thư viện lớn nhất Nam Thành.


Khi Thẩm Viên Tinh lên xe, trên xe không còn chỗ ngồi.


Cô bỏ tiền xu, đi theo dòng người ra phía sau xe, chen chúc cả đoạn đường, cuối cùng tìm được chỗ đứng trước khi tài xế lái xe, giơ tay nắm vòng treo.


Bên tai đầy tiếng người ồn ào, không khí lẫn lộn mùi thuốc lá, nước hoa và mồ hôi, mùi rất kỳ quái khó chịu.


Thẩm Viên Tinh khép quai của túi xách, lấy tay che miệng và mũi, đột nhiên hơi hối hận vì đã lên chuyến xe này.


Cô nên tìm một chiếc xe trống, chỉ cần đổi sang một chiếc khác ở trạm tiếp theo.


Trong lúc suy nghĩ, Thẩm Viên Tinh cảm nhận một ánh mắt dường như luôn tập trung vào cô.


Ngước mắt nhìn xuyên qua bóng người, bắt gặp một đôi mắt thâm tình trong veo quen thuộc.


Từ Thành Liệt!


Mặc dù anh đang đeo khẩu trang bông màu đen, che hơn nửa khuôn mặt.


Nhưng Thẩm Viên Tinh vẫn nhận ra anh trong nháy mắt.


Đồng tử hơi giãn ra, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, Thẩm Viên Tinh vốn định gật đầu cười chào.


Nhưng thấy chàng trai ngoảnh mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.


Tựa như cảnh tượng anh nhìn cô vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.


Đôi môi hơi hé mở khép lại, Thẩm Viên Tinh dẹp bỏ ý định chào hỏi, cũng quay đầu nhìn cảnh đường phố lướt qua bên ngoài cửa sổ xe.


Trên xe có nhiều người, có tiếp xúc cơ thể cũng là chuyện bình thường.


Để đề phòng kẻ trộm, một tay cô nắm vòng treo, tay kia luôn giữ chặt quai của túi xách, bảo vệ ở trước người.


Trong lúc xe buýt chạy, Thẩm Viên Tinh giống như mọi người, đôi khi nghiêng về phía trước, đôi khi ngửa ra sau.


Va chạm là chuyện khó tránh khỏi, mọi thứ hết sức bình thường.


Nhưng dần dần, Thẩm Viên Tinh nhận thấy có gì đó không ổn.


Ông già đứng phía sau cô dường như hơi quá gần.


Với tần suất đong đưa trong quá trình xe chạy, cô cứ cảm thấy có một bàn tay lơ lửng gần eo cô.


Mới đầu chỉ giả vờ vô tình chạm một chút giống như thử.


Sau đó, bàn tay trở nên bạo dạn hơn, toàn bộ bàn tay áp vào eo cô, vuốt ve nhẹ nhàng cách lớp vải chiffon.


Cảm nhận được những điều này, Thẩm Viên Tinh sững người trong giây lát.


Trong đầu cô hiện lên hình ảnh ông già đứng sau lưng cô hồi nãy.


Cô nhớ, ông ta có mái tóc hoa râm, khoảng sáu bảy chục tuổi, thân hình gầy gò nhưng cứng cáp.


Có lẽ do tuổi tác của đối phương, lúc đầu khi ông ta đứng phía sau, Thẩm Viên Tinh vẫn chưa phát hiện điều bất ổn.


Dù sao cũng đáng tuổi ông nội mình, ai ngờ già mà không đứng đắn, không đàng hoàng……


Trong lúc Thẩm Viên Tinh sững người, đối phương có ý đồ sờ soạng xuống phía dưới eo.


Cô không hề do dự, khóe mắt nhìn thoáng qua Từ Thành Liệt cách cô vài người, lặng lẽ buông bàn tay đang nắm quai túi xách, nắm chặt bàn tay da bọc xương của người nọ.


Sau khi bắt tại trận người nọ, Thẩm Viên Tinh xoay người trừng ông ta, khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp đỏ bừng vì tức giận, “Ông này, coi như ông xui xẻo, gặp lúc tôi đang nổi nóng.”


“Đi thôi, tôi mời ông đến đồn cảnh sát uống trà!”


Cô vừa chia tay, còn tức giận trong lòng, đang lo không có chỗ để trút ra.


Thật tốt khi ông già mắc dịch này đâm vào họng súng.


Thẩm Viên Tinh dùng hết sức siết chặt cổ tay của ông ta, cố ý tăng đề-xi-ben trong lúc nói chuyện, nhất thời át đi tiếng ồn ào xung quanh, tất cả hành khách bên cạnh đều quay qua nhìn.


Ông già bị cô tóm lấy lập tức hoảng sợ, đôi mắt vẩn đục nhìn khắp nơi, lóe lên, nhìn vào mắt Thẩm Viên Tinh.


“Cô bé nói gì vậy? Túm tôi làm gì, khiến bộ xương già này của tôi đau quá……” Ông già xụ mặt, trông hiền hòa.


Nếu vừa rồi Thẩm Viên Tinh không cảm nhận được tâm tư xấu xa của ông ta, e rằng lúc này đã bị vẻ mặt vô tội của ông ta lừa gạt.


Ông già không chịu thừa nhận, Thẩm Viên Tinh cũng không dễ bị lừa.


Cô càng nắm chặt hơn, lớn tiếng kể lại chuyện xấu xa mà ông già vừa làm.


Hành khách xung quanh lập tức nhìn ông già với ánh mắt khinh thường.


Đưa tay chỉ trỏ, bàn luận sôi nổi, có người ủng hộ Thẩm Viên Tinh kéo ông ta đến đồn cảnh sát.


Nhưng hướng gió thay đổi rất nhanh, bởi vì ông già bị Thẩm Viên Tinh bắt lợi dụng tuổi tác để kể lể than thở.


Vừa giãy giụa, vừa lau nước mắt, nói rằng Thẩm Viên Tinh đang bôi nhọ ông ta.


Còn lôi ra người vợ quá cố, khóc lóc kể về tình yêu của mình dành cho vợ sâu đậm cỡ nào…… Còn nói Thẩm Viên Tinh muốn hại chí khí của ông ta ở tuổi xế chiều, v.v....


Tóm lại, sau khi ông già khóc lóc kể lể thảm thiết, hướng gió của hành khách trong xe đã thay đổi.


Mọi người bắt đầu nghi ngờ lời buộc tội của Thẩm Viên Tinh có phải là sự thật hay không.


Thậm chí có người cảm thấy có lẽ là một sự hiểu lầm, chẳng qua ông già vô tình đụng phải Thẩm Viên Tinh, bị cô hiểu lầm.


Dần dần, có người đứng ra bênh vực ông già, muốn Thẩm Viên Tinh đưa ra bằng chứng để chứng minh ông già quả thật có hành vi không đúng đối với cô.


Thẩm Viên Tinh nhìn Từ Thành Liệt đang đứng lặng lẽ trong đám đông, luôn quan sát cô.


Đè nén mọi cảm xúc bực bội trong lòng, cô cao giọng: “Bởi vì ông ta lớn tuổi, biết than khóc kể lể, cho nên mọi người cảm thấy tôi đang bôi nhọ ông ta phải không?”


“Tôi chỉ là một sinh viên 20 tuổi, dùng sự trong sạch của mình để bôi nhọ một ông già thì được gì?”


Cô vừa dứt lời, một người đàn ông cười lạnh, lắm mồm xen vào, “Muốn moi tiền đó, ai biết cô có ngấp nghé cái đồng hồ vàng mà ông cụ đang đeo hay không, muốn hãm hại ông cụ để kiếm chút tiền dàn xếp?”


Thẩm Viên Tinh nghiến răng, sức lực nắm tay ông già vẫn không giảm.


Cô hít sâu một hơi, “Mọi người đều tin ông ta nhưng không tin tôi phải không? Nếu tôi đưa bằng chứng ra, chứng minh ông ta có hành vi không đúng, mọi người có xin lỗi tôi vì những lời vừa rồi hay không?”


Vừa dứt lời, người đàn ông lắm mồm khi nãy lập tức xỏ xiên, “Tôi nói này cô nhỏ, trông cô rất xinh, nhưng tại sao miệng lưỡi sắc bén như vậy?”


“Hung dữ quá, coi chừng sau này không có chồng.”


“……”


Trong xe tựa như nước sôi trong nồi, lập tức sôi trào.


Cả đàn ông lẫn phụ nữ khoa tay múa chân, bắt đầu chỉ trích Thẩm Viên Tinh từ cách ăn mặc cho đến ngoại hình của cô.


Những câu nói càng lúc càng khó nghe, nhưng dường như cho Thẩm Viên Tinh một chỗ để trút giận.


Cô khẽ mím môi, đè ép màu môi càng đỏ thắm quyến rũ.


Đôi mắt hồ ly tùy tiện cong lên, vẻ mặt ương ngạnh, giọng điệu cực kỳ thong thả, “Các chú bác cô dì à, trong xã hội pháp trị, tôi khuyên mọi người nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng xoi mói chỉ trích và tấn công cá nhân tôi.”


“Bịa đặt để làm hại danh dự của tôi thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”


Thẩm Viên Tinh vừa dứt lời, người đàn ông trung niên với khí thế kiêu ngạo vừa rồi lập tức ỉu xìu.


Tiếng bàn tán chỉ trỏ nhỏ lại, nhưng cũng có người chặn cô với những lời của cô, “Cô cũng biết bịa đặt để bôi nhọ phải chịu trách nhiệm về mặt pháp luật, vậy cô cần đưa ra bằng chứng để chứng minh chú này quả thật có ý đồ quấy rối cô đúng không?”


“Đúng rồi đó, ai chẳng biết nói suông.”


“Ông cụ trông hiền từ như thế, làm sao có thể làm cái chuyện hèn hạ vậy?”


“Tâm tư của cô nhỏ thật ghê a, còn trẻ, không lo học hành cho tốt……”


Ngay khi Thẩm Viên Tinh chuẩn bị chiến đấu với đám đông, mượn cơ hội để trút giận, Từ Thành Liệt vẫn luôn theo dõi cô trong đám đông trầm giọng nói: “Bằng chứng ở đây.”


“Tôi đã chụp được.”


Giọng chàng trai lành lạnh, mạnh mẽ, kèm theo từ tính độc đáo và khí chất điềm tĩnh và uy nghiêm.


Vừa mở miệng đã áp đảo mọi âm thanh.


Hơn nữa, dựa vào lợi thế chiều cao, giơ điện thoại di động lên cao, ra hiệu cho mọi người.


Hành vi phạm tội của ông già đều nằm trong di động của anh.


Trong xe lặng ngắt như tờ trong nháy mắt.


Cả đám vừa chỉ trỏ Thẩm Viên Tinh đều ngậm miệng.


Thậm chí trong lúc chàng trai đi về phía cô gái còn chủ động nhường đường.


Cuối cùng, Từ Thành Liệt vững vàng đi tới trước mặt Thẩm Viên Tinh.


Đưa điện thoại di động cho cô, cầm cổ tay da bọc xương của ông già từ trong tay cô, sắc mặt nặng nề nhìn Thẩm Viên Tinh: “Không phải muốn đến đồn cảnh sát hay sao?”


“Tôi đi với chị.”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin