MONG CÓ ĐƯỢC MỘT NGÔI SAO

Khi tàu đến Nam Thành, mặt trời ngoài cửa sổ đã ngả về phía tây.

Ánh hoàng hôn đỏ rực hơn cả máu, bắn tung tóe nửa bầu trời.


Thẩm Viên Tinh bị em trai Thẩm Minh Xuyên đánh thức.


Đôi mắt hồ ly đẹp hút hồn lộ ra sự mê mang, ngay cả giọng nói cũng có chút mờ mịt hoang mang vừa tỉnh ngủ , “Đến Nam Thành rồi hả?”


Thẩm Minh Xuyên khẽ ừ, âm thanh nhẹ nhàng mềm mại, “Sắp tới ga rồi.”


“Chị, em lấy vali xuống trước nhé?”


“Lấy đi, chị đi vệ sinh.”


Khi Thẩm Viên Tinh từ toilet trở lại, tàu đã vào ga.


Ngoài cửa sổ xe là khung cảnh sân ga đang chuyển động, vì là trạm dừng chân nên trên sân ga vẫn có nhiều khách xếp hàng bên ngoài vạch vàng một cách có trật tự.


Khi tàu dừng lại, cửa mở ra.


Hai chị em Thẩm Viên Tinh đẩy vali đi theo đám đông lần lượt xuống tàu, chẳng mấy chốc đã chìm trong biển người.


Hành khách đến và đi trong nhà ga đường sắt cao tốc đông nghẹt, các lối đi đan xen phức tạp.


Nếu không có Thẩm Viên Tinh dẫn đường, e rằng Thẩm Minh Xuyên rất khó nhanh chóng tìm được cửa ra tàu điện ngầm một mình.


Đúng vào mùa khai giảng tháng 9, lúc này lại là giờ cao điểm đi lại.


Có rất nhiều hành khách trên tàu điện ngầm, Thẩm Viên Tinh dẫn Thẩm Minh Xuyên chen vào toa, tìm một chỗ có tay vịn.


Hai chị em đứng quay mặt vào nhau, cảm nhận được tiếng ồn ào và chen chúc đến từ mọi hướng.


Mặc dù điều hòa trong tàu đang thổi, nhưng vẫn không che được mùi mồi hôi nồng nặc trong không khí.


Thẩm Viên Tinh ra mồ hôi đầy trán, khuôn mặt trắng nõn mịn màng bị hơi nóng còn sót lại thiêu đốt đến đỏ bừng.


Cô bình tĩnh nhìn Thẩm Minh Xuyên đang đứng đối mặt với mình, thấy anh hơi có chút bất an và lúng túng, cô kìm nén những bực bội trong lòng, nhỏ giọng nói chuyện với anh.


“Tối nay em có muốn đến ký túc xá của anh rể ở tạm không?”


“Không, em ở khách sạn cũng được.”


Thẩm Viên Tinh không thuyết phục thêm.


Biết Thẩm Minh Xuyên hơi sợ xã hội, tương đối nhút nhát, bảo anh tối nay ngủ chung giường với một người mà anh chưa từng gặp thì quả thật làm khó anh.


Mặc dù người kia là bạn trai của Thẩm Viên Tinh, là anh rể tương lai của Thẩm Minh Xuyên.


Cô nghĩ, nên để Thẩm Minh Xuyên gặp mặt bạn trai cô càng sớm càng tốt.


Cô dò hỏi Thẩm Minh Xuyên, nói rằng hôm nào đó sẽ dẫn anh đến gặp anh rể tương lai.


Thẩm Minh Xuyên không có ý kiến, dù sao cũng là anh rể tương lai, sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc.


Sau khi được sự đồng ý của anh, Thẩm Viên Tinh lấy di động từ trong túi ra, gửi một tin nhắn WeChat cho bạn trai Hoắc Minh Đào.


Cô và Hoắc Minh Đào đều là sinh viên của đại học Nam Thành, năm nay Thẩm Viên Tinh lên năm thứ hai, Hoắc Minh Đào lên năm ba.


Về phần Thẩm Minh Xuyên, anh là sinh viên năm nhất do Nam Đại tuyển vào năm nay, cũng là lần đầu tiên tới Nam Thành.


Sau khi gửi tin nhắn WeChat, Hoắc Minh Đào không trả lời ngay.


Đại khái phải đợi từ ba tới năm phút, Thẩm Viên Tinh mới nhận được hồi âm: 【 Vậy tối mai mời em trai của em đi ăn, anh cũng có đứa em gái muốn giới thiệu cho em biết. 】


Thẩm Viên Tinh sửng sốt vài giây, khẽ nhíu lông mày liễu một chút, cô dang rộng hai chân, hạ thấp trọng tâm để có thể đứng vững trong toa tàu đang lắc lư.


Buông hai tay ra, gõ nhanh bàn phím di động: 【 Em gái? Anh không phải là con một hay sao? 】


Cô và Hoắc Minh Đào gặp nhau vào thời điểm này năm ngoái.


Lúc ấy Thẩm Viên Tinh là sinh viên năm nhất của Nam Đại, Hoắc Minh Đào là một trong những đàn anh tiếp đón sinh viên mới, anh đưa cô đi báo cáo, sau đó còn giúp cô xách vali về ký túc xá.


Trước khi đi, Hoắc Minh Đào xin WeChat của Thẩm Viên Tinh, sau đó cùng nhau đi ăn ở phố ăn vặt cạnh trường.


Thường xuyên qua lại nên dần dần quen thuộc, Hoắc Minh Đào bắt đầu theo đuổi Thẩm Viên Tinh.


Theo đuổi suốt một học kỳ, Thẩm Viên Tinh cuối cùng cũng bị anh lay động.


Không bao lâu sau khi học kỳ hai bắt đầu, vào ngày lễ tình nhân năm nay, cô đồng ý hẹn hò với anh.


Quen nhau đã gần nửa năm, Hoắc Minh Đào luôn đối xử tốt với cô.


Thẩm Viên Tinh cũng thầm lên kế hoạch cho tương lai, thậm chí còn nghĩ tới chuyện sẽ kết hôn với anh.


Hoắc Minh Đào là con một, Thẩm Viên Tinh đã biết điều này trước khi quen anh.


Nhưng bây giờ anh lại nói anh có em gái?


【 Hoắc Minh Đào: Em gái hàng xóm, chơi với nhau từ nhỏ. 】


【 Thẩm Viên Tinh: Sao không nghe anh nhắc tới. 】


【 Hoắc Minh Đào: Không phải là người quan trọng, anh nói với em làm gì……】


【 Hoắc Minh Đào: Em đừng nghĩ nhiều, đừng nhạy cảm quá, ngoan nào. 】


【 Thẩm Viên Tinh: Em có nói gì à? Tự nhiên nói chuyện nhạy cảm ở đây? 】


【 Hoắc Minh Đào:……】


【 Hoắc Minh Đào: Thì tại anh sợ em hiểu lầm. Uất ức.jpg】


【 Hoắc Minh Đào: Anh hiện đang ngồi trên đường sắt cao tốc, hơi mệt, tạm thời không nói chuyện, anh chợp mắt một chút, về đến ký túc xá sẽ gọi điện thoại cho em. Ôm.jpg】


Thẩm Viên Tinh nhíu mày, chưa kịp trả lời tin nhắn.


Thân tàu đột nhiên lắc lư kịch liệt, các hành khách giống như bèo dạt trên đầu sóng, bị sóng lớn đập mạnh lật nghiêng, xuýt nữa ngã nhào.


Không hề đề phòng, Thẩm Viên Tinh bị Thẩm Minh Xuyên đứng đối diện đụng mạnh, trượt về phía sau với chiếc vali đặt bên chân.


Đôi giày thể thao cỡ 36 mà cô đang mang giẫm thật mạnh lên thứ gì đó, cực kỳ cộm chân.


Khi thân tàu ổn định lại, Thẩm Viên Tinh nghiêng người, quay đầu nhìn chỗ mình vừa giẫm.


Có một chiếc điện thoại di động bị vỡ màn hình nằm yên ở đó.


Đây là thứ cô vừa giẫm hay sao?!


Tim Thẩm Viên Tinh đập thình thịch, bình tĩnh nhìn di động vài lần, ngước mắt lên, nhìn chủ nhân của bàn tay đang thò xuống.


Chủ nhân của bàn tay là một chàng trai rất cao.


Anh đang cúi người nhặt di động, chắc cao khoảng 185cm, vì đang cong người nên mặt anh áp sát Thẩm Viên Tinh đang nghiêng người quay đầu lại nhìn.


Chàng trai có bàn tay rất đẹp, gương mặt cũng điển trai.


Mũi cao thẳng, lông mày kiếm khí khái, đôi môi mỏng mím chặt đỏ như son, hợp với làn da trắng lạnh của anh.


Rất có khí chất, đầy cảm giác trẻ trung.


Đột ngột bắt gặp ánh mắt của anh, Thẩm Viên Tinh cảm thấy đối phương sững sờ trong giây lát.


Sau đó từ trong đôi mắt thâm tình có hai mí rất sâu của chàng trai, Thẩm Viên Tinh còn cảm nhận được chút không vui.


Cô phục hồi tinh thần một cách khó khăn từ cơn kinh ngạc, vội vàng giơ tay kéo vali đã bị tuột một đoạn dài.


Khóe mắt thoáng thấy chàng trai đang cúi xuống, nhặt di động bị vỡ màn hình ở dưới đất lên.


-


Sau khi nhặt lên, Từ Thành Liệt kiểm tra sơ qua tình trạng của máy.


Các nút bên không có vấn đề, sử dụng bình thường, nhưng màn hình bị hỏng, phải thay màn hình mới.


Lúc này anh hơi hối hận vì đã không dán miếng dán màn hình cho di động sớm hơn.


Dù sao thay màn hình gốc cũng tốn hai ba ngàn.


Vừa rồi thân tàu lắc lư, Từ Thành Liệt cầm di động định đặt phòng ở khách sạn gần trường thì bị ai đó đụng phải.


Di động tuột khỏi tay, rơi xuống đất.


Anh đang định nhặt, nhưng cô gái phía trước lui ra sau, giẫm lên màn hình di động của anh.


Động tác cúi xuống của Từ Thành Liệt lập tức dừng lại, hoàn toàn không dự đoán được sự thay đổi đột ngột trong nháy mắt.


Khi cô gái nghiêng người, quay đầu nhìn anh, ánh mắt anh men theo mái tóc xoăn dài xõa xuống vai nhìn lên, bất ngờ đối diện với mắt cô.


Đôi mắt hồ ly quyến rũ tự nhiên của cô gái lộ ra sự mờ mịt nhàn nhạt.


Kiểu tóc mái bằng ngọt ngào và thanh tú không hợp với ngũ quan xinh đẹp của cô, nhan sắc bị giảm giá trị ở một mức độ nhất định.


Từ Thành Liệt bình tĩnh nhìn chỗ khác, cúi người nhặt di động trông thật thảm hại, khóe mắt thoáng thấy chân cô gái lướt qua bên cạnh mình, lúc cô lui về thì chiếc vali cũng đi ngang qua bên cạnh anh.


“Xin lỗi…… Tôi đã giẫm hỏng di động của bạn.”


“Bạn xem thử ngoài màn hình thì còn hư chỗ nào khác hay không, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”


Giọng nói hùng hồn của cô gái đưa Từ Thành Liệt ra khỏi dòng suy nghĩ.


Ánh mắt anh tập trung vào mặt cô gái, một lát sau chuyển sang chàng trai có vẻ mặt rụt rè phía sau cô.


Chưa kịp suy nghĩ về mối quan hệ của bọn họ thì tàu điện ngầm đã đến trạm.


Đôi môi mỏng của Từ Thành Liệt mấp máy, nhẹ nhàng đáp lại, “Không cần.”


Vừa dứt lời, anh cầm vali bước về phía cánh cửa đang từ từ mở ra.


Bị giọng nói ấm áp trầm thấp của anh mê hoặc, Viên Tinh xuýt nữa bỏ lỡ trạm xuống.


May mắn thay, Minh Xuyên đã nhẹ nhàng kéo góc áo của cô để nhắc nhở đã đến trạm.


Sau khi xuống tàu, Thẩm Viên Tinh nghĩ tới chàng trai vừa rời đi, đưa mắt nhìn xung quanh, liếc mắt đã tìm ra anh trong đám đông.


Một chàng trai cao lớn tuấn tú như vậy rất dễ thấy trong biển người mênh mông.


Anh đẩy một chiếc vali màu đen 24 inch bằng tay trái, đeo ba lô màu đen, đang đi về phía thang máy bên kia.


Thẩm Viên Tinh đuổi theo, túm chặt chiếc ba lô của chàng trai trong đám đông náo nhiệt.


Đối phương dường như không hề đề phòng, bị cô kéo lui nửa bước, đụng vào cô cách chiếc ba lô.


Trong lúc hoảng loạn, Từ Thành Liệt giơ cánh tay theo bản năng, uốn cong khuỷu tay đẩy ra sau, đụng vào một chỗ mềm mại, cả người anh cứng đờ.


Nghe thấy một giọng nữ kêu lên sợ hãi, lực giữ ba lô đã được buông lỏng.


Thẩm Viên Tinh có vẻ mặt như bị điện giật, sau khi buông ba lô của chàng trai ra, cô dùng cả hai tay để bảo vệ trước ngực.


Cơn đau lan tràn khắp ngực, cô đau đến mức nhe răng trợn mắt, đủ loại cảm xúc phức tạp như ngượng ngùng, giận dữ, mờ mịt luống cuống trào dâng.


Nước mắt đảo quanh hốc mắt.


Từ Thành Liệt không ngờ sẽ có người kéo ba lô của anh.


Còn tưởng rằng có người to gan muốn giật ba lô, vì vậy thúc cùi chỏ vào người đối phương theo bản năng.


Sự đụng chạm mềm mại khiến anh thất thần một chút, nhận thấy đối phương đã buông tay ra, anh xoay người lại, nhìn thấy một đôi mắt hồ ly đầy đề phòng, xấu hổ và giận dữ.


Hóa ra là cô gái vừa gặp trong tàu.


Thấy cô che ngực và đôi mắt ngấn nước, Từ Thành Liệt cuối cùng cũng nhận ra.


Sự mềm mại mà khuỷu tay chạm vào vừa rồi là……


Vành tai lặng lẽ nóng lên, Từ Thành Liệt thầm cắn đầu lưỡi.


Đau đớn khiến anh nhíu hàng mày kiếm, giọng khàn khàn nói, “Xin lỗi…… Tôi tưởng ăn trộm.”


Anh nói sự thật, nhìn vào mặt cô gái, rất áy náy, không khỏi tò mò vì sao cô đuổi theo.


Vừa rồi ở trên tàu điện ngầm, anh đã nói rất rõ ràng.


Cô không cần chịu trách nhiệm chuyện di động, cô còn đuổi theo lôi kéo anh làm gì?


Chẳng lẽ…… muốn mượn cớ để làm quen?


Nghĩ đến đây, Từ Thành Liệt nhíu mày thật chặt.


Từ nhỏ đến lớn, anh bị nhiều người đến làm quen, kể từ khi lên trung học, loại chuyện này trở thành một trong những thói quen hằng ngày của anh.


Anh cũng biết vài cách tiếp cận của các cô gái.


Nghĩ vậy, anh nhìn cô gái hơi nghi ngờ và đề phòng.


Giọng nói lạnh hơn rất nhiều, “Có chuyện gì không?”


Khó khăn lắm, Thẩm Viên Tinh mới kìm nén được nước mắt đang dâng trào, xoa cơn đau âm ỉ trong lồng ngực.


Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của chàng trai, cô ngước mắt nhìn cặp mắt thâm tình có vẻ tức giận của anh, thành thật nói: “Chuyện di động…… bạn nên báo một số cho tôi đi, tôi sẽ đền tiền.”


Trong khi nói chuyện, cô nhìn chàng trai từ trên xuống dưới.


Cô đoán anh có lẽ trạc tuổi em trai Thẩm Minh Xuyên của cô, nhưng cao hơn Minh Xuyên một chút.


Có vẻ như vóc dáng 165cm của cô thật nhỏ bé ở trước mặt anh.


Không biết anh ăn gì để trưởng thành.


Trông vừa cao lớn vừa tuấn tú, làn da còn được chăm sóc tốt đến vậy.


Dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt đen trắng rất rõ của cô gái, đồng tử của Từ Thành Liệt ngưng co lại một giây, đè xuống vẻ mất tự nhiên trong lòng.


Đôi môi mỏng màu đỏ của anh khẽ mở, giọng nói ấm áp nhưng ngữ điệu có chút lạnh lùng: “Hai ngàn.”


Câu trả lời ngắn gọn của chàng trai giống như một tiếng sấm rền, đánh xuống không hề có dấu hiệu báo trước.


Thẩm Viên Tinh mở to mắt theo bản năng, “Cái, cái gì……”


Cái quái gì?!


Hai ngàn!


Thay màn hình di động mà mất hai ngàn?!


Cô nghĩ nhiều lắm là từ ba đến năm trăm, quả nhiên đắt như vậy à!


Thẩm Minh Xuyên đứng phía sau Thẩm Viên Tinh cũng sợ ngây người, biểu cảm của hai chị em giống hệt nhau.


Nhưng Thẩm Viên Tinh nhanh chóng nhíu hàng mày liễu, như thể rất khó xử, đang ở thế rối rắm.


Cô thầm tính toán tiền trong thẻ.


Trừ học phí và chi phí sinh hoạt, tiền dành dụm bằng cách làm thêm trong kỳ nghỉ hè, định mua cho Hoắc Minh Đào một món quà sinh nhật đàng hoàng.


Không nhiều không ít, vừa đúng hai ngàn tệ.


Trong khi Thẩm Viên Tinh tính tiền, Từ Thành Liệt hiểu rõ sự khó xử và rối rắm của cô.


Anh vốn không định yêu cầu cô bồi thường, nhưng cô cứ đuổi theo không chịu buông tha, anh mới cố ý báo giá cao để cô rút lui.


Thấy cô gái trước mặt lộ vẻ ngượng ngùng, Từ Thành Liệt trầm giọng, nhàn nhạt nói: “Thôi……”


“Có thể trả góp không?”


Giọng nữ nhẹ nhàng, kèm theo sự thương lượng, cắt ngang lời Từ Thành Liệt.


Chàng trai sững sờ tại chỗ, trong đôi mắt sâu thẳm ngưng tụ ánh sáng mỏng manh, tràn ngập vẻ hoang mang.


Lại nghe cô gái nói tiếp: “Bạn xuống tàu ở đây, chắc cũng là sinh viên của Nam Đại phải không?”


Thẩm Viên Tinh nhìn anh, căn cứ phán đoán bắt nguồn từ việc anh mang theo vali, xấp xỉ tuổi Thẩm Minh Xuyên, xuống tàu ở trạm nam vào giờ này.


Khu vực này chỉ có một trường là đại học Nam Thành, những người đi tàu điện ngầm ở trạm nam bình thường là sinh viên của Nam Đại hoặc là người dân ở lân cận.


Vì vậy Thẩm Viên Tinh suy đoán anh cũng là sinh viên của Nam Đại.


Hơn nữa chắc anh cũng giống Thẩm Minh Xuyên, là sinh viên năm nhất của Nam Đại được tuyển năm nay.


Nếu không, với khí chất và ngoại hình xuất chúng của anh, chắc chắn đã nổi tiếng trong trường và xoay quanh bảng xếp hạng nam thần mới đúng.


Trong lúc dòng suy nghĩ bay vòng, Thẩm Viên Tinh tiếp tục, “Tôi cũng học Nam Đại, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, bạn phải gọi tôi là đàn chị đó.”


“Ý tôi là, nếu chúng ta đều là sinh viên của Nam Đại, hay là chúng ta trao đổi thông tin liên lạc, tôi sẽ trả góp tiền sửa di động cho bạn.”


“Nếu bạn không tin tôi, tôi có thể nói cho bạn biết tên, lớp, khoa và số ký túc xá cho bạn biết.” Cô cẩn thận và chân thành nói từng câu từng chữ.


Cố gắng chiếm được lòng tin của đối phương.


Chàng trai yên lặng nhìn cô, vẻ nghi ngờ thoáng qua trong đôi mắt sâu thẳm.


Một lát sau, dường như anh cảm động trước sự chân thành của cô, gương mặt trở nên ôn hòa một chút, nhàn nhạt nói: “Không cần.”


“Do tôi không cầm chắc.”


“Màn hình bị nứt cũng không hẳn là do chị giẫm.”


“Không cần quá lo lắng.”


“Vậy à……” Thẩm Viên Tinh hiểu ý anh, thầm thở phào nhẹ nhõm.


Nhưng khi nhìn vào mắt chàng trai, cô vẫn có chút băn khoăn trong lòng.


Ngẫm nghĩ xong, cô lấy ví tiền trong túi xách ra, rút năm tờ một trăm tệ nhét vào tay chàng trai, “Tôi đền cho bạn 500 đi, dù sao thì tôi cũng giẫm rất mạnh.”


Bị nhét tiền, Từ Thành Liệt không phản ứng một lúc lâu.


Anh nhìn chiếc ví trong tay cô gái, thấy thẻ sinh viên của cô đặt trong ngăn trong suốt.


Cô gái trên thẻ sinh viên cột tóc đuôi ngựa cao, không để tóc mái, lộ vầng trán đầy đặn trơn bóng, đôi mắt trong veo, khóe môi hơi hé lộ ra hàm răng, nụ cười rạng rỡ động lòng người, tươi tắn rất cuốn hút, khiến người ta hoa cả mắt.


Từ Thành Liệt còn thoáng thấy tên cô trên thẻ —— Thẩm Viên Tinh.


Khó khăn lắm mới hoàn hồn được, chàng trai khẽ ngước mắt lên, đối diện với khuôn mặt như ngọc trắng không tì vết của cô gái.


Cô cong môi cười, đôi mắt hồ ly đen láy sáng ngời, hàng mày liễu cong cong, độ cong của khóe môi vừa vặn, hơi lộ ra hàm răng, gần như trùng khớp với cô gái xinh đẹp trong thẻ sinh viên.


Nụ cười rạng rỡ kia lại hớp hồn Từ Thành Liệt, anh bị rơi vào vũng bùn kinh ngạc, bị kéo đi, chìm đắm trong ánh mắt quyến rũ của cô.


Bản thân quyến rũ mà không tự biết, Thẩm Viên Tinh thấy chàng trai cứ nhìn mình, không biết suy nghĩ điều gì.


Nói chuyện với anh nhưng anh không đáp lại, cô cho rằng anh ngầm đồng ý với đề nghị đền 500 tệ của cô, lúc này mới yên tâm chào chàng trai, sau đó rời đi với em trai Thẩm Minh Xuyên.


Để lại Từ Thành Liệt đang bị kinh ngạc vì vẻ đẹp, nụ cười xinh xắn rạng rỡ của cô gái vẫn còn quanh quẩn trong đầu anh.


-


Lối ra ga tàu điện ngầm của trạm nam cách đại học Nam Thành một con phố chính.


Thẩm Viên Tinh dẫn Thẩm Minh Xuyên băng qua cầu vượt, đi thẳng đến phố ăn vặt bên ngoài cửa phía đông của trường, vào lấy phòng trong một khách sạn nhỏ nằm ở cuối phố ăn vặt.


Đợi sắp xếp xong cho Thẩm Minh Xuyên, Thẩm Viên Tinh ăn tối với anh ở phố ăn vặt, sau đó mới trở về trường học một mình.


Cô khác Thẩm Minh Xuyên, cô không phải sinh viên mới, có thể về ở trong ký túc xá của trường.


Lúc Thẩm Viên Tinh trở lại ký túc xá đã hơn 9 giờ tối.


Vừa ra khỏi thang máy, cô gặp người bạn cùng phòng Lâm Kiều ở hành lang mới từ phòng giặt công cộng trở về.


Lâm Kiều bước tới ôm chặt Thẩm Viên Tinh, “Tinh Tinh, cuối cùng cậu cũng tới rồi! Tớ còn tưởng chỉ có mình tớ trong ký túc xá tối nay!”


Tuy rằng tính tình của Lâm Kiều nũng nịu, nhưng cô ôm Thẩm Viên Tinh rất mạnh, Thẩm Viên Tinh xuýt nữa bị ngạt thở.


“Bình tĩnh một chút…… Bình tĩnh một chút……” Thẩm Viên Tinh ho nhẹ hai tiếng, cuối cùng thoát khỏi “cánh tay sắt” của cô bạn.


Cô hít sâu vài hơi, đẩy vali, trở về ký túc xá cùng với Lâm Kiều.


“Lý nữ hiệp và Tô mỹ nhân chưa tới à?” Thẩm Viên Tinh bước vào phòng, nhìn thoáng qua giường ngủ của hai người bạn cùng phòng khác, vẫn giống như trước kỳ nghỉ, không có gì thay đổi.


Lâm Kiều xách cái xô đựng ga trải giường đến ban công, năn nỉ Thẩm Viên Tinh giúp cô.


Hai người vừa giũ ga trải giường, Lâm Kiều vừa nói: “Nhà Tô Mộng ở Nam Thành, chắc cậu ấy đợi ngày mai báo cáo mới đến trường.”


“Về phần Lý nữ hiệp…… Hè này, cậu ấy và trúc mã đi du lịch, phỏng chừng máy bay trực tiếp hạ cánh xuống Nam Thành ngày mai.”


Trong kỳ nghỉ hè, Thẩm Viên Tinh bận rộn đi làm thêm, không chú ý nhiều đến tin tức của nhóm chị em trong ký túc xá.


Đương nhiên cũng không biết tình hình gần đây của Lý Thành Hoan và Tô Mộng.


Cô thậm chí còn không biết Lâm Kiều sẽ trở lại trường hôm nay.


Phơi ga trải giường và vỏ chăn xong, dường như Lâm Kiều nhớ tới điều gì đó, lúc đang giúp Thẩm Viên Tinh trải giường, cô đề cập tới thủ khoa của khoa văn năm nay ở quê Nguyệt Thành của cô.


“Thủ khoa của khoa văn đó, cậu nói xem, đây là thần tiên Đại La nào?”


“Điều khủng khiếp nhất là, cậu ấy đã từ chối hai trường đại học tốt nhất trong nước, chọn Nam Đại của chúng ta!”


“Đúng rồi, đúng rồi, người ta còn đẹp trai lắm nha, để tớ tìm hình cho cậu xem……”


“Cho dù là cậu cũng chắc chắn sẽ bị cậu ấy mê hoặc!”


Thẩm Viên Tinh vén các góc đệm, đang từ từ giũ ga trải giường.


Nghe câu cuối của Lâm Kiều, cô dở khóc dở cười giật khóe môi, “Cái gì mà nói cho dù là tớ, cậu làm như tớ là ni cô già thanh tâm quả dục.”


“Tuy rằng cậu không phải là ni cô già, nhưng từ lúc có đàn anh Hoắc, chẳng phải cậu đã thanh tâm quả dục hay sao?”


“Ngày thường chúng ta thảo luận trai đẹp, cậu chẳng nói gì cả.”


“Theo tớ thấy, cậu thật sự phí gương mặt và dáng người của cậu.”


“Nếu tớ là cậu, tớ không thèm yêu đương.”


“Vì một Hoắc Minh Đào mà từ bỏ cả khu rừng, ngẫm lại cảm thấy không có lời.”


Lâm Kiều nghĩ sao nói vậy, nói một tràng cho hết mới nhận ra mình có thể vừa nói sai điều gì đó.


Vội vàng sửa sai, “Không phải tớ chê đàn anh Hoắc không tốt…… Tớ chỉ cảm thấy cậu nên sánh đôi với chàng trai đẹp nhất trên đời này mới đúng.”


“Tuy đàn anh Hoắc cũng không tệ, nhưng nét của anh ấy và vẻ đẹp của cậu không cùng đẳng cấp.”


Lâm Kiều nói xong, thấp thỏm nhìn biểu tình của Thẩm Viên Tinh.


Thấy sắc mặt của Thẩm Viên Tinh không thay đổi, cô mới to gan nói tiếp: “Tinh Tinh à, cậu có phát hiện cậu đã thay đổi không ít vì đàn anh Hoắc hay không.”


“Sắp trở nên không giống cậu nữa……”


Thẩm Viên Tinh của bây giờ, từ phong cách ăn mặc cho đến tính nết đều thay đổi mà chẳng hay biết.


Chỉ vì Hoắc Minh Đào thích con gái ngọt ngào, Thẩm Viên Tinh đã đổi phong cách quyến rũ động lòng người của mình, cắt mái bằng, ăn mặc theo kiểu nhẹ nhàng ngọt ngào.


Phần nào để lấy lòng Hoắc Minh Đào.


Thật ra, không phải nói rằng cô thay đổi vì người mình thích là không tốt.


Nhưng Lâm Kiều cảm thấy, sau khi thay đổi, Thẩm Viên Tinh tựa như một ngôi sao bị bỏ lại trong vũ trụ mênh mông, theo thời gian trôi đi, dần dần phủ bụi, mất đi vẻ rực rỡ ban đầu.


Khóe môi Thẩm Viên Tinh khẽ cong, mỉm cười liếc nhìn cô, không để lời nói của Lâm Kiều trong lòng, “Nếu tớ không giống chính mình thì giống ai?”


“Cậu có ngốc không.”


Lâm Kiều: “……”


Thôi, con gái bị rơi vào tình yêu là không nói được.


Cô thở dài, nghiêm túc lục lọi album ảnh trên di động, cuối cùng tìm được hình của nam thần mà cô nhặt được trên trên diễn đàn của trường.


“Nào nào nào, xem trai đẹp nè!” Nhắc tới trai đẹp, Lâm Kiều giống như bị tiêm máu gà.


Cả người trèo lên cầu thang bên cạnh giường Thẩm Viên Tinh, giơ di động lên, cố gắng đưa hình tới gần để cô nhìn rõ hơn.


Thẩm Viên Tinh cụp mắt, kề sát vào di động.


Thật sự có ý định thưởng thức phong thái của “thủ khoa của khoa văn” này.


Lâm Kiều cho cô xem tấm hình có phông nền màu đỏ.


Chàng trai trong hình mặc áo sơ mi trắng tinh khiết, mái tóc ngắn màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn như ngọc.


Bởi vì tấm hình không có độ sắc nét cao, Thẩm Viên Tinh nhìn kỹ hồi lâu mới kinh ngạc phát hiện chàng trai có gương mặt được chạm khắc tinh xảo rất quen mắt.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin