Thẩm Viên Tinh trở lại ký túc xá ngay giờ đóng cửa.


Theo sát cô còn có Liễu Tinh Đồng.


Kể từ lúc Thẩm Viên Tinh biết Liễu Tinh Đồng tình cờ bắt gặp cô và Từ Thành Liệt hôn nhau trên xe buýt, cảm xúc oán giận trong lòng cô lập tức tan thành mây khói.


Khi hai người bước vào thang máy, tâm trạng Thẩm Viên Tinh rất tốt nên cô ngâm nga một bài hát, cố ý sờ đôi môi đỏ hơi sưng lên vì bị hôn ở trước mặt Liễu Tinh Đồng, lẩm bẩm oán giận Từ Thành Liệt thô lỗ và không biết kiềm chế.


Liễu Tinh Đồng ngứa mắt bộ dạng đắc ý của cô, khẽ cười, chế giễu: 

“Tưởng đàn chị Thẩm không về ký túc xá tối nay chứ.”


Cô ta nhớ lúc hết phim, Từ Thành Liệt từng nói như vậy.


Khi đó, Liễu Tinh Đồng hộc máu trong lòng, vô cùng hận Thẩm Viên Tinh. 


Nhưng sau đó cô ta nghĩ, Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh mới hẹn hò hơn hai tháng đã dẫn cô đi thuê phòng. Thái độ tuỳ tiện như thế, e rằng anh không có bao nhiêu phần thiệt tình đối với Thẩm Viên Tinh, chắc chắn chỉ chơi đùa mà thôi.


Nhưng khi cô ta thấy cảnh kia ở trên xe buýt, sự ghen tị cuối cùng cũng trào lên như cỏ dại, hoàn toàn nuốt chửng cô ta.


Liễu Tinh Đồng không thể không tin, Từ Thành Liệt thực sự có tình cảm đối với Thẩm Viên Tinh.


Khi anh hôn cô, trông anh như ước gì có thể xé cô ra từng mảnh và nuốt vào bụng, tựa như một con sói không no, không chút nào che giấu dục vọng của anh đối với Thẩm Viên Tinh.


May mắn, hình như Thẩm Viên Tinh không biết tâm tư của Từ Thành Liệt, giống như lời Hoắc Minh Đào trước kia, ở phương diện tình cảm, Thẩm Viên Tinh là một người rất chậm chạp.


Thẩm Viên Tinh không ngờ Liễu Tinh Đồng sẽ nói chuyện với mình, cô nhàn nhã dựa vào tường thang máy, nghịch móng tay, uể oải trả lời: “Vốn định không trở về, nhưng kinh nguyệt tháng này đã tới.”


Nói xong, cô ngước mắt nhìn chằm chằm Liễu Tinh Đồng với nụ cười đầy ẩn ý, lời nói tựa như nhát dao đâm vào lòng Liễu Tinh Đồng.


“Đàn em Liễu hiểu chứ, chuyện kia…… không tiện.” Thẩm Viên Tinh cười mập mờ xấu xa, trong lòng có một con ngựa lùn đang ăn mừng.


Gõ Liễu Tinh Đồng khiến sắc mặt cô ta càng lúc càng khó coi, cô cực kỳ thoải mái trong lòng.


Thang máy vừa đến tầng 9, Thẩm Viên Tinh đi ra ngoài trước.


Cô chỉ chừa lại bóng lưng cho Liễu Tinh Đồng, dáng người đung đưa đi tới cửa 906, lấy chìa khóa trong túi xách ra để mở cửa.


Ngay lúc này, Từ Thành Liệt gọi điện thoại tới, Thẩm Viên Tinh sợ tới mức bàn tay cầm chìa khóa run lên, xuýt nữa làm rớt chìa khóa xuống đất.


Tim cô đập rất nhanh, không hiểu sao lại chột dạ, không dám nhận điện thoại của Từ Thành Liệt.


Do dự một hồi, Thẩm Viên Tinh cúp điện thoại, vội vàng lấy chìa khóa mở cửa vào phòng. Gọi đám Lâm Kiều ra ăn chút đồ, cô lấy quần áo đi tắm.


Khi Thẩm Viên Tinh tắm xong, có ba cuộc gọi nhỡ của Từ Thành Liệt trên di động cô.


Và tin nhắn WeChat anh gửi tới.


【Từ Thành Liệt: Cúp điện thoại của anh?】


【Từ Thành Liệt: Không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn, Thẩm Viên Tinh, em vừa về ký túc xá là sống lưng cứng lên phải không? 】


【Từ Thành Liệt: Chờ đó đi, lần sau nhất định làm em! Nhéo mặt.jpg】


Tin nhắn của Từ Thành Liệt đầy tức giận giữa những hàng chữ.


Thẩm Viên Tinh không biết anh đang tức giận điều gì, nhưng câu “làm em” trắng trợn khiến lòng cô hỗn loạn, mặt đỏ tai hồng.


Cô cảm thấy Từ Thành Liệt càng ngày càng ngông cuồng và bá đạo, không có chút tự hiểu bản thân mình nhỏ tuổi hơn.


Tuy nhiên, Thẩm Viên Tinh không thể từ chối anh, cái gọi là sắc đẹp quyến rũ người ta là sự thật.


Cầm di động rối rắm một lúc lâu, Thẩm Viên Tinh vẫn gửi tin nhắn trả lời Từ Thành Liệt: 【Mới đi tắm…… Hu hu hu, A Liệt dữ quá.】


Cuối cùng cũng đợi được ai đó trả lời, Từ Thành Liệt vừa tắm xong, mái tóc đen ướt sũng, trên cổ vắt một cái khăn khô.


Ngón tay mảnh khảnh thon dài cầm di động, nhíu mày gõ chữ: 【Sao? Hối hận đã theo đuổi anh, cảm thấy bạn trai cũ dịu dàng hơn anh?】


Hàng chữ này là những gì Hoắc Minh Đào đã nói với anh trong thang máy khi anh nghĩ về việc trở lại ký túc xá, anh đã gõ ra trong cơn tức giận. 


Trước khi gửi, Từ Thành Liệt tỉnh táo lại, xóa từng chữ một.


Cuối cùng, anh gửi một câu: 【Thẩm Viên Tinh, nói em yêu anh.】


Trong mắt Thẩm Viên Tinh, Từ Thành Liệt giống như một đứa trẻ nghiện ngọt. Tùy hứng và bá đạo, có sự chuyên chế giữa các dòng chữ.


Cô nhìn chằm chằm tin nhắn của anh một hai phút, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, nhắn lại: 【Em yêu anh.】


Ai ngờ, đối phương trả lời ngay lập tức: 【Gõ chữ thì không tính.】


Thẩm Viên Tinh giật khóe miệng, liếc nhìn đám Lâm Kiều, cầm di động đi ra ban công.


Sau khi đóng cửa sổ sát đất của ban công, cô ngắm nhìn màn đêm dài vô tận, gửi tin nhắn thoại cho Từ Thành Liệt, “Em yêu anh.”


-


Nhận được tin nhắn thoại, Từ Thành Liệt đeo tai nghe, nghe đi nghe lại rất nhiều lần.


Sự ghen tị trong lòng vì Hoắc Minh Đào cuối cùng cũng bị dập tắt.


Hoắc Minh Đào nói khi anh ta hẹn hò với Thẩm Viên Tinh, anh ta che chở cô như một đóa hoa mong manh, hy vọng anh cũng có thể thương cô nhiều hơn.


Từ Thành Liệt đương nhiên biết anh ta ám chỉ lúc trên xe buýt, anh đã hôn Thẩm Viên Tinh hai lần liên tiếp. Như vậy, khi xuống xe, Hoắc Minh Đào cũng chú ý tới đôi môi đỏ thắm hơi sưng của Thẩm Viên Tinh, đó là bằng chứng cho thấy anh hôn quá tàn nhẫn.


Hoắc Minh Đào chỉ trích anh không đủ thương tiếc Thẩm viên, không dịu dàng bằng anh ta đối với cô.


Điều này ít nhiều làm cho Từ Thành Liệt cảm thấy khó chịu, tuy rằng lúc ấy anh cũng đốp chát lại Hoắc Minh Đào. Nhưng xuất phát từ tâm lý nổi loạn nào đó, Từ Thành Liệt vẫn không thể kiềm chế được bản thân, muốn để lại nhiều dấu ấn của anh  trên người Thẩm Viên Tinh.


Để đè xuống sự chua chát trong lòng, anh chỉ có thể nghe đi nghe lại lời tỏ tình của Thẩm Viên Tinh, mặc dù lời của cô trái với lương tâm.


Sau khi sự phiền muộn trong lòng tan biến, Từ Thành Liệt cũng gửi tin nhắn thoại cho Thẩm Viên Tinh.


“Anh cũng vậy, rất yêu em.”


Sau đó, anh không chờ Thẩm Viên Tinh trả lời, lại gửi thêm một tin nhắn khác bằng chữ: 【Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.】


Lúc Thẩm Viên Tinh nhận được tin nhắn, cô đang dựa vào cửa sổ sát đất bằng kính của ban công, sợ Từ Thành Liệt còn có yêu cầu lạ lùng quái dị nào đó, ví dụ như muốn cô hát cho anh nghe, dỗ anh ngủ…


Nào ngờ, đáp lại là lời tỏ tình của chàng trai, và một câu “Ngủ ngon” đầy lưu luyến.


Thẩm Viên Tinh không trả lời, cô cảm thấy hơi buồn trong lòng.


Khi nghe câu “Rất yêu em” của Từ Thành Liệt, cô cực kỳ chột dạ, cảm giác áy náy và tội lỗi mãnh liệt.


Bắt đầu từ ngày hôm sau, Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt ít gặp nhau hơn.


Để chuẩn bị cho đợt thi cuối kỳ, kể cả cuối tuần, cả hai đều ở trong ký túc xá ôn bài.


Thi xong, ngày hôm sau, Thẩm Viên Tinh và Thẩm Minh Xuyên đi tàu cao tốc về quê ở thành phố S.


Buổi tối trước khi rời trường, hai chị em và Từ Thành Liệt cùng nhau ăn tối.


Trước khi về ký túc xá, Thẩm Minh Xuyên rất tâm lý nên đã đi trước, dành thời gian cho Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh ở riêng với nhau. Bọn họ đi dạo một vòng quanh sân bóng của trường, sau đó đến góc thư viện quen thuộc, dưới ánh trăng dịu dàng, môi răng lặng lẽ quấn quít tâm sự.


Sau nụ hôn say đắm, Từ Thành Liệt cuối cùng cũng nói ra điều mà anh đã kìm nén bấy lâu nay.


Anh tựa đầu vào bờ vai yếu ớt của Thẩm Viên Tinh, thở hổn hển nặng nhọc, giọng khàn khàn, “Tinh Tinh…… Anh muốn dẫn em về nhà.”


Bị anh hôn choáng váng cả đầu óc, Thẩm Viên Tinh giật mình, tỉnh táo lại ngay lập tức, tim đập như trống đánh, thân thể cứng đờ.


Sau một lúc lâu, cô mới kiềm chế được sự căng thẳng, giả vờ bình tĩnh: “Quá, quá nhanh……”


Giống như sợ Từ Thành Liệt tiếp tục đề tài này, Thẩm Viên Tinh nâng cái cằm với góc cạnh rõ ràng của anh lên, để anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô. Cô chủ động nhón chân hôn anh, bắt chước như cách anh hôn cô, xấu hổ đến mức gương mặt nóng bừng, giọng run rẩy, “Em chưa chuẩn bị xong…… Sau này về nhà với anh được không?”


Từ Thành Liệt bị nụ hôn của cô làm cho cảm động sâu sắc, nhắm mắt lại, mơ hồ đáp lại lời cô. Bàn tay trên eo ép cô vào lòng, cúi đầu, tùy ý đòi hôn một cách dã man…… Cho đến khi Thẩm Viên Tinh không thở nổi, giống như người chết đuối vớ lấy khúc gỗ trôi, cô bất lực nắm tay Từ Thành Liệt bằng cả hai tay.


Bàn tay Thẩm Viên Tinh mềm mại và nóng bỏng, ngón tay thon dài của Từ Thành Liệt bị ngón tay mềm mại không có xương của cô nắm chặt, anh nghiêng đầu cắn lên vành tai mượt mà của cô, “Tinh Tinh……”


Thẩm Viên Tinh đỏ mặt, nhắm mắt lại, tim đập nhanh.


Cô phải thừa nhận rằng Từ Thành Liệt là yêu tinh nam, nhưng giọng nói khàn khàn có thể trêu chọc người ta mặt đỏ tai hồng. Phòng thủ tâm lý của Thẩm Viên Tinh bị phá vỡ.


Cô bị bao nhiêu suy nghĩ trong đầu lấn át, vành tai đau đớn không thôi, hạ giọng, “Câm miệng, đừng gọi em……”


Chàng trai khẽ cười, dục vọng trong đôi mắt sâu thẳm dần dần tan bớt, anh gài nút cổ áo cho cô.


Cúi đầu hôn lên ngũ quan căng thẳng của Thẩm Viên Tinh, từ lông mày đến đuôi mắt, sau đó là mũi và môi.


Mỗi một nụ hôn đều cực nóng, nhưng dịu dàng như nước, ngay cả giọng nói của anh cũng vậy, “Bé ơi……”


“Miệng em chê nhưng thân thể lại thành thật, trông đáng yêu ghê.”


Thẩm Viên Tinh: “……”


Cô xấu hổ đến mức muốn nhảy ra khỏi cửa sổ.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin