Tài xế ngồi ghế lái chăm chú điều khiển xe, ngoảnh mặt làm ngơ trước màn tán tỉnh nhau của cặp tình nhân trẻ ở ghế sau.


Khi đến nơi, tài xế đậu xe ở ven đường, lúc này mới dành thời giờ quay đầu lại nhìn đôi bạn trẻ, “Tuổi trẻ thật tốt, nhân dịp còn trẻ thì yêu đương oanh liệt vào.”


“Chú rất lạc quan về các cháu.”


Từ Thành Liệt: “……”


Thẩm Viên Tinh bị anh bịt miệng chỉ có thể: “Ô ô ô……”


Tuy cô mồm miệng không rõ, nhưng Từ Thành Liệt lại hiểu một cách kỳ diệu —— cảm ơn chú!


-


Sau khi trả tiền và xuống xe, nhiệt độ trên mặt Từ Thành Liệt cuối cùng cũng giảm xuống.


Gió đêm thổi vào mặt, anh âm thầm điều chỉnh hô hấp, không nhìn Thẩm Viên Tinh đang đi theo phía sau.


Đương nhiên không biết Thẩm Viên Tinh cầm di động phát biểu gây sốc cho thế giới với nhóm chị em.


【Thẩm Viên Tinh: Các chị em ơi, các cậu cảm thấy tớ tìm một cơ hội cưỡng hôn Từ Thành Liệt thì thế nào?】


Câu này của cô giống như một hòn đá đập vào mặt hồ phẳng lặng, lập tức nổi lên từng tầng gợn sóng.


【Lâm Kiều: Kinh hãi rớt cằm.jpg】


【Tô Mộng: Tinh Tinh…… Cậu nghiêm túc à? Trừng mắt.jpg】


【Lý Thành Hoan:!!! Tớ sẵn sàng gọi cậu là dũng sĩ! Hơn nữa tớ ủng hộ cậu hai tay hai chân!】


【Lâm Kiều: Cậu biết hôn không? Tớ hơi lo lắng cậu sẽ bị giết ngược……】


【Thẩm Viên Tinh:…… Coi thường ai đó?】


Cô tắt màn hình điện thoại di động, nhét vào túi xách, vui vẻ hướng tới Từ Thành Liệt quay lưng về phía cô ở bên đường.


Ai ngờ cô vừa tới gần, chàng trai tránh ra, đổi chỗ đứng, quả thực coi cô như rắn rết.


Điều này khiến cho Thẩm Viên Tinh buồn rầu, cũng nhận ra vừa rồi mình hơi quá đáng ở trên xe taxi.


Xem ra không thể cưỡng hôn, dễ dàng phản tác dụng.


Tiếp xúc với Từ Thành Liệt một thời gian, Thẩm Viên Tinh phát hiện anh là một người rất khó hầu hạ.


Thấy anh không muốn nói chuyện với mình, Thẩm Viên Tinh dẹp bỏ suy nghĩ quấn lấy anh khiến anh khó chịu.


Cô gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Xuyên, hỏi bọn họ đang ở đâu, sau đó ngoan ngoãn đứng bên cạnh Từ Thành Liệt cách một bước, nhìn con phố dài tấp nập.


Vài phút sau, Thẩm Viên Tinh phát hiện một tiệm bán hoa.


Cô lặng lẽ nhìn Từ Thành Liệt quay mặt đi chỗ khác, thề sống chết chứ không muốn nhìn cô, nhíu mày thầm thở dài.


Cô cho rằng anh còn giận vì cô đã đùa giỡn anh trên xe taxi, nên định đi mua một bó hoa dỗ anh vui.


Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Từ Thành Liệt, Thẩm Viên Tinh không muốn chỉ nhìn ót anh suốt thời gian còn lại.


“A Liệt, tôi đi mua chút đồ.” Giọng nữ vừa dứt, một tràng tiếng bước chân dần dần đi xa.


Từ Thành Liệt đứng ở bên đường không dám nhìn cô cuối cùng có chút nhúc nhích. Anh lắng nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, ngập ngừng quay lại, ánh mắt u ám dõi theo bóng lưng xinh đẹp càng lúc càng xa.


Từ Thành Liệt giãn mày, đưa tay nắm áo trước ngực, khẽ nhếch đôi môi mỏng, thở phào nhẹ nhõm.


Cho đến vừa rồi, anh vẫn còn xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mặt Thẩm Viên Tinh.


Những lời cô nói trên xe đã hình thành trong đầu anh, thậm chí đôi môi đỏ mọng của cô cũng được quay cận cảnh.


Trong lòng có một âm thanh đang kêu gào, bảo anh phản kích.


-


Khi Thẩm Viên Tinh ôm một bó hoa hồng đỏ đi ra khỏi tiệm bán hoa, nhóm Thẩm Minh Xuyên còn chưa tới.


Tin nhắn WeChat cuối cùng nói là kẹt xe, bảo cô và Từ Thành Liệt tới nhà hàng lẩu ngồi chờ trước.


Bỏ điện thoại di động vào túi xách, Thẩm Viên Tinh ôm bó hoa hồng rực rỡ chậm rãi đi về phía chàng trai cao lớn tuấn tú ven đường.


Cô dừng lại sau lưng anh, nội tâm rối loạn dường như được gió đêm xoa dịu, đột nhiên trở nên yên tĩnh.


Thẩm Viên Tinh hít một hơi thật sâu, nói một câu rõ ràng: “Từ Thành Liệt, mình thích bạn.”


“Xin hãy hẹn hò với mình, mình đảm bảo sẽ luôn thích bạn, yêu bạn cả đời.”


Cô bất chấp tất cả, cắn răng, thốt ra lời âu yếm.


Đương nhiên Từ Thành Liệt không tin, nhưng không tin không có nghĩa là anh không cảm động.


Khi anh quay lại nhìn Thẩm Viên Tinh, bó hoa hồng diễm lệ mà cô gái giơ lên trước mặt anh lập tức hạ gục anh.


Ngay cả một tia lý trí cuối cùng cũng bị hương hoa hồng nồng nàn nuốt chửng, chỉ còn lại trái tim tràn đầy mê hoặc và rung động, cùng với ngôi sao rơi vào mắt anh.


Hơi thở dường như dừng lại, tiếng gió, tiếng người, tiếng xe đều biến mất.


Từ Thành Liệt chỉ nhìn thấy cô gái xinh đẹp tặng anh hoa hồng trước mặt, cũng chỉ nghe thấy giọng nói rủ rỉ êm tai của cô.


“Hẹn hò với mình đi, Từ Thành Liệt.”


“Mình sẽ đưa bữa sáng cho bạn mỗi ngày, chạy với bạn mỗi đêm.”


“Chúng ta sẽ cùng nhau đi xem phim mới, mình sẽ đi với bạn tới bất cứ nơi nào bạn muốn, bao gồm cả thư viện.”


“Sau này mình sẽ cùng bạn trải qua mỗi ngày sinh nhật.”


Thẩm Viên Tinh nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng chỉ có hình bóng của anh.


Lúc này, cô thật sự thể hiện mười hai vạn phần chân thành, coi như đánh trận cuối cùng, quyết tâm chấm dứt.


Nếu Từ Thành Liệt vẫn từ chối, mặc kệ thế nào cô cũng muốn cưỡng hôn anh!


Không chiếm được người của anh, được nụ hôn đầu của anh cũng có thể khiến Liễu Tinh Đồng tức chết phải không?


Từ Thành Liệt dần dần hiểu ý nghĩa phức tạp trong mắt cô.


Nhịp tim giống thủy triều, phập phồng, muốn lui lại dâng lên.


Anh biết, hôm nay sẽ là lần “tỏ tình” cuối cùng của cô. Nếu anh từ chối cô lần này, sẽ không bao giờ có lần nữa.


Thẩm Viên Tinh đợi rất lâu, cuối cùng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Từ Thành Liệt trong gió.


“Để tôi suy nghĩ một chút.” Anh nói.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin