Khi chơi bài, Thẩm Viên Tinh ngồi sát Từ Thành Liệt để hướng dẫn anh chơi bài cho thuận tiện.


Trong khoảng thời gian ấy, mùi hương thoang thoảng và cơ thể mềm mại của cô được chàng trai cảm nhận một cách trọn vẹn nhất.


Đối với Từ Thành Liệt, đây là một thử thách của sự dày vò kép về thể chất và tinh thần.


Bởi vì anh vừa vận hành bộ não để hiểu luật chơi, vừa phân tâm để đè nén và kiềm chế những xao động trong cơ thể, dày vò tra tấn đến cực điểm.


Chịu đựng đến khi kết thúc giảng dạy, cuối cùng Thẩm Viên Tinh cũng bị Kiều Anh Tuấn ra lệnh cấm nói chuyện, nhờ vậy cô rời xa Từ Thành Liệt một chút.


Mùi hương và sự ấm áp trên người cô dần dần tan đi, chức năng tim của Từ Thành Liệt trở lại bình thường, nhịp điệu chậm rãi bình tĩnh trở lại.


Cuối cùng, anh cũng có thể hoàn toàn tập trung vào những lá bài trên tay.


Đúng như lời Thẩm Viên Tinh đã nói, đấu địa chủ rất đơn giản.


Tuy rằng Từ Thành Liệt chỉ coi hai lần, nhưng về cơ bản đã hiểu rõ cách chơi.


Lần thứ ba, anh và Thẩm Minh Xuyên là đồng đội, hai người hợp sức thắng Cao Thần và Kiều Anh Tuấn của “liên minh địa chủ”.


Sau khi trò chơi kết thúc, Từ Thành Liệt đã giải thích ngắn gọn luật chơi và chứng minh cho Kiều Anh Tuấn thấy rằng anh thực sự hiểu cách chơi đấu địa chủ.


Chứng tỏ Thẩm Viên Tinh tin anh là không sai, đương nhiên cũng xác nhận vụ cược trước đó, là Kiều Anh Tuấn thua.


Kiều Anh Tuấn sẵn sàng thừa nhận thất bại, cởi áo trên, quỳ dưới đất để hít đất.


Mọi người trong phòng đều ồn ào vây xem, không ít lần khen ngợi cơ ngực và cơ bụng của Kiều Anh Tuấn.


Thẩm Viên Tinh là một trong những người khen ngợi anh, cô đã nói điều đó với Từ Thành Liệt bên cạnh.


Khi nói chuyện, cô nhìn chằm chằm vào Kiều Anh Tuấn đang hít đất, không chú ý tới ánh mắt tối tăm lạnh lùng của Từ Thành Liệt hướng về cô.


Thừa dịp mọi người đang xem náo nhiệt, Từ Thành Liệt nặng mặt nhìn Thẩm Viên Tinh cười vui vẻ.


Anh tiến lại gần cô, hạ thấp giọng hỏi: “Nếu tôi không học được cách đánh bài đấu địa chủ, chị thua thì sao?”


Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, Thẩm Viên Tinh cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.


Sự chú ý chợt bị Từ Thành Liệt thu hút, cô quay lại và bắt gặp ánh mắt nặng trĩu của anh.


Nhìn nhau ở khoảng cách rất gần, Thẩm Viên Tinh nuốt nước miếng trước khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của chàng trai, im lặng một lúc mới giả vờ bình tĩnh trả lời: “Tôi đã nói tôi tin bạn.”


“Sự thật chứng minh, bạn làm được, tôi không tin lầm.”


Từ Thành Liệt nhíu mày, hiển nhiên không chấp nhận cách nói của cô: “Lỡ như thua thì sao?”


Lỡ như anh không hiểu, khiến cô thua Kiều Anh Tuấn thì sao?


Đó là cởi áo và hít đất trước mặt mọi người, làm sao cô dám đánh cược như vậy với một chàng trai như Kiều Anh Tuấn?


Có nghĩ tới hậu quả sau khi thua không?


Từ Thành Liệt càng nghĩ càng nhíu mày chặt hơn.


Nhìn vẻ mặt không thèm để ý của Thẩm Viên Tinh ở khoảng cách gần, cô nghiêng đầu suy nghĩ, khóe môi cong tùy ý, “Hai chúng ta chung một đội phải không?”


“Lỡ như tôi thua, bạn có thể thay tôi nhận phạt mà.”


Cô cũng muốn nhìn dáng người gầy nhưng rắn chắc của Từ Thành Liệt phía dưới lớp áo kia.


Thẩm Viên Tinh nghĩ tới hình ảnh mình đã nhìn thấy qua khe cửa lúc cô đưa Thẩm Minh Xuyên đến ký túc xá.


Có thể khẳng định, dáng người của Từ Thành Liệt đẹp hơn Kiều Anh Tuấn nhiều.


Không mập không gầy, kết cấu rõ ràng, các đường rãnh ở cơ bụng khỏi phải nói là gợi cảm bao nhiêu.


Trong lúc Thẩm Viên Tinh đang mơ mộng, Từ Thành Liệt cũng sững sờ một lát.


Anh hoàn hồn trước, thấy ánh mắt Thẩm Viên Tinh vẫn chưa tập trung, rõ ràng đang suy nghĩ lung tung, anh giơ tay gõ trán cô, ngữ điệu hơi cao, “Nếu tôi không chịu thay chị thì sao?”


Bị gõ trán, Thẩm Viên Tinh khẽ a lên, che lại theo bản năng.


Cuối cùng ánh mắt tập trung trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng của chàng trai, tựa như không thể tin được hành động vừa rồi của anh, đôi mắt hồ ly trợn tròn.


Đề-xi-ben cũng cao hơn: “Tôi đã đánh cược thì phải chấp nhận thua.”


“……” Tâm trạng vừa mới tốt lên của Từ Thành Liệt lại u ám.


Vừa định nói thêm thì nghe Thẩm Viên Tinh nói tiếp: “Tôi chỉ nói, người thua phải cởi sạch áo rồi hít đất hai mươi cái, không có nói nhất định phải thực hiện ngay tại đây trước mặt mọi người.”


“Tại sao bạn cũng ngốc giống bọn họ, đầu óc không nghĩ lắt léo một chút?”


Từ Thành Liệt: “……”


Sắc mặt của anh lại khó coi hơn, không biết là tức hay giận.


Thẩm Viên Tinh thấy thế, vội vàng nhẹ nhàng trấn an, không quên đưa tay nhéo gương mặt tuấn tú của anh: “Tôi sai rồi, A Liệt không ngốc chút nào.”


“Đừng xụ mặt, cười lên nào, giống như tôi nè.”


Nói xong, cô xích lại gần Từ Thành Liệt, nhếch khóe môi, cong đuôi mắt, nụ cười khiến chúng sinh điên đảo, rất giống yêu tinh.


Hơn nữa, tất cả mọi người trong phòng đều đứng một bên, tiếng hò hét cổ vũ cho Kiều Anh Tuấn không ngừng vang lên……


Từ Thành Liệt ngắm nhìn ngũ quan xinh đẹp tinh xảo của cô gái, hô hấp cạn kiệt, gần như không chịu nổi sự tác động của nụ cười rạng rỡ đó.


Trong môi trường thiếu ánh sáng, âm nhạc và tiếng người trộn lẫn vào nhau, lực phòng ngự của anh dần dần bị Thẩm Viên Tinh dỡ bỏ.


Tất cả mọi người đang vây xem Kiều Anh Tuấn, chỉ có hai người bọn họ, ngồi ở góc sô pha, khuôn mặt ẩn giấu trong bóng tối.


Chỉ có hơi thở của nhau mơ hồ hòa quyện, trong mắt cũng chỉ có đối phương.


Mập mờ duyên dáng, bầu không trí tràn ngập sự mơ màng lặng lẽ bao quanh họ.


Thẩm Viên Tinh không biết suy nghĩ của mình tự do từ khi nào, cô chỉ cảm thấy cặp mắt thâm tình của Từ Thành Liệt ẩn chứa ma lực mê hoặc lòng người.


Sau khi nhìn chằm chằm một hồi lâu, không thể không dời mắt, nhìn xuống đôi môi mỏng khẽ mím thành một đường của anh.


Càng xem càng cảm thấy mê người, giống như thạch trái cây mà cô thích ăn nhất khi còn nhỏ.


Ở góc ghế sô pha không ai chú ý, Thẩm Viên Tinh lặng lẽ đặt hai tay lên đùi Từ Thành Liệt.


Đè anh không nhẹ không nặng, chống người lên, áp chế không kiểm soát.


Tim cô đập như sấm.


Một âm thanh trong đầu nói với cô, nếu bây giờ cô hôn anh, có thể bắt được Từ Thành Liệt.


Kết cục tồi tệ nhất là bị anh đẩy ra, cô không có tổn thất gì.


Tán tỉnh người ta phải mặt dày, nói ít, làm nhiều, cố gắng mập mờ với đối phương……


Tim Thẩm Viên Tinh đập càng lúc càng nhanh, cảm thấy lo lắng chưa từng có về bước đi sắp tới của mình.


Đột nhiên, Từ Thành Liệt giữ chặt bàn tay mà cô đang đè trên đùi anh.


Các đốt ngón tay mạnh mẽ siết chặt cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô đến nỗi Thẩm Viên Tinh cảm thấy hơi đau, dũng khí và tinh thần chiến đấu dày công gom góp đã bị đánh tan.


Cô nhíu mày, ai oán nhìn chàng trai, nũng nịu một câu: “Bạn làm tôi đau……”


Cơ thể vốn đang căng thẳng của Từ Thành Liệt dừng lại một chút, yết hầu nhúc nhích lên xuống, anh nắm tay Thẩm Viên Tinh, kéo cô vòng ra sau mọi người, lặng lẽ đi vào toilet duy nhất trong phòng riêng.


Đúng lúc Lý Tĩnh Y vừa nãy vào toilet trang điểm bước ra, bắt gặp không khí kỳ lạ giữa Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh ở cửa.


Cô gái nhàn nhạt liếc nhìn hai người, muốn nói gì đó nhưng im bặt dưới ánh mắt lạnh lùng của Từ Thành Liệt.


Sau đó trơ mắt nhìn Thẩm Viên Tinh bị chàng trai kéo vào toilet, rầm một tiếng, cửa toilet bị đóng lại.


Tiếng khóa cửa vang lên.


Lý Tĩnh Y sửng sốt nggoài cửa, xoay người nhìn cả đám Kiều Anh Tuấn đang yên tĩnh.


Ánh mắt cô chuyển qua hướng Thẩm Minh Xuyên, mấp máy môi, muốn nói nhưng lại thôi.


-


Ánh đèn trắng trong toilet lặng lẽ hắt lên hai người sau cánh cửa.


Thẩm Viên Tinh bị kéo cả đoạn đường, dựa lưng vào cửa kính mờ, hoàn hồn một cách khó khăn.


Hô hấp cô hơi dồn dập, đột nhiên sợ hãi trong môi trường đóng kín yên tĩnh, cô cảm nhận được hơi thở nồng nặc hoóc môn từ người con trai trước mặt.


Cánh tay mạnh mẽ của anh chống lên cánh cửa mà cô đang dựa vào, gần như áp sát vào cổ cô.


Tay kia nắm cổ tay cô, lực hơi lỏng lẻo một chút so với khi nãy.


Từ lúc anh kéo cô vào, khóa cửa phòng, cuối cùng đẩy cô dựa vào sau cửa, trình diễn tiết mục kabe-don.


Toàn bộ quá trình liền mạch, chỉ tốn khoảng ba đến năm phút.


Suy nghĩ của Thẩm Viên Tinh nghiễm nhiên không theo kịp, đôi mắt hồ ly xinh đẹp nhìn anh, trong con ngươi đen trắng rõ ràng tràn ngập sự mờ mịt và vô tội.


Cô đang định hỏi Từ Thành Liệt vì sao làm vậy, nhưng lại bị anh giành trước.


Đôi mắt sâu thẳm lạnh thấu xương của chàng trai khóa cô lại, giọng nói trầm thấp, dường như đang đè nén âm thanh cuồng loạn: “Thẩm Viên Tinh, chị muốn làm gì?”


Bị điểm danh, Thẩm Viên Tinh ngẩn cả người.


Hàng lông mi dày khẽ rung, não cô đang chạy với tốc độ cao.


Sau một lúc lâu mới xoay cổ tay bị anh nắm, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “A Liệt, bạn làm tôi đau.”


Từ Thành Liệt trống rỗng trong lòng, ngọn lửa ở bụng dưới dường như đang chạy lên trên.


Anh buông cổ tay cô ra, nhìn thấy nụ cười trong mắt cô gái, lập tức sửng sốt.


Giây tiếp theo, Thẩm Viên Tinh nhón chân nghiêng qua, cánh tay mảnh khảnh vòng lên cổ anh, trên mặt lộ ra vẻ quyến rũ trêu chọc người ta, “Thật ra, mình chỉ muốn theo đuổi bạn mà thôi, không có ác ý.”


Giọng cô nhẹ tựa lông hồng, tê dại lướt qua nơi mềm yếu trong lòng Từ Thành Liệt.


Anh vốn không đề phòng cô, chợt bị ôm cổ, sau đó bị thân thể mềm mại của cô áp chặt.


Những gì nên được cảm nhận, họ đều cảm nhận được lẫn nhau.


Vì thế hai thân hình đều cứng đờ.


-


Từ Thành Liệt không nhịn được nữa mới kéo cô vào toilet, muốn nói chuyện riêng với cô.


Vừa rồi ở phía bên kia của sô pha, anh rõ ràng cảm nhận được Thẩm Viên Tinh cố ý dựa vào người anh.


Bàn tay mềm mại như không có xương của cô đặt lên đùi anh, nóng như bàn ủi, thân nhiệt của Từ Thành Liệt tăng lên, tim đập nhanh hơn.


Lúc ấy anh có thể thuận thế hôn cô, nhưng lý trí ngăn cản anh làm thế.


Bởi vì Từ Thành Liệt không muốn mập mờ với cô như vậy.


Anh dừng cương trước bờ vực, kéo cô vào toilet.


Muốn hỏi cô cứ liên tục trêu chọc anh để làm gì?


Từ Thành Liệt không ngờ Thẩm Viên Tinh sẽ chủ động dựa qua, thậm chí còn nói muốn theo đuổi anh.


Chỉ một câu đùa giỡn vô tình đã khiến cơ thể anh cứng lại.


Về phần Thẩm Viên Tinh, bởi vì cơ thể của cả hai dính sát vào nhau, cô cảm nhận được khúc xương thứ 207 trong người Từ Thành Liệt.


Sau khi nhận ra sự bất ổn, Thẩm Viên Tinh rụt tay lại, hoảng sợ dựa lưng vào cửa kính mờ của toilet.


Lưng cô áp chặt vào cánh cửa lạnh lẽo, gương mặt nóng bừng, hai mắt lấp lóe sự mờ mịt, cả khuôn mặt tràn đầy xấu hổ.


Ngay cả giọng nói cũng run rẩy, “Từ Thành Liệt, bạn……”


Thẩm viên tinh muốn nói nhưng lại thôi, chủ yếu là vì cô xấu hổ nói câu tiếp theo.


Phản ứng của cô khiến Từ Thành Liệt lấy lại tinh thần, tim đập lỡ một nhịp, khuôn mặt tuấn tú cũng hiện lên chút xấu hổ.


Nhưng khi anh nhìn thoáng qua khuôn mặt ngây thơ e lệ của Thẩm Viên Tinh, đột nhiên kìm lại, không muốn để lộ bản chất ngây thơ của mình trước mặt cô, càng không muốn bị cô coi là một đứa em trai chưa rành chuyện đời.


Vì thế Từ Thành Liệt gồng người nhúc nhích chân, chạm vào mũi chân của Thẩm Viên Tinh.


Thân hình cao lớn mảnh khảnh của anh cũng nghiêng về phía cô, dưới vẻ mặt khiếp sợ của cô gái, anh cúi đầu, nhìn cô chằm chằm ở khoảng cách rất gần, cố ý phả toàn bộ hơi thở ấm áp của mình lên má và môi cô.


Giọng nam trầm thấp, học theo giọng điệu xấu xa và phóng đãng của cô khi trêu chọc anh: “Tôi cái gì? Nếu chị nói ra, tôi có thể cân nhắc cho chị thông tin liên lạc.”


Thẩm Viên Tinh: “!!!”


Bốn mắt đối diện, khoảng cách gần đến mức xuýt đâm vào mắt nhau.


Cô nhìn thấy sự giễu cợt trong mắt Từ Thành Liệt, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng nam thần vô dục vô cầu với tính tình thanh cao và học thức ưu tú thường ngày.


Vậy Từ Thành Liệt không phải là người có tính lãnh đạm và không có ham muốn.


Phản ứng của anh quá mãnh liệt!


Nghĩ đến đó, Thẩm Viên Tinh chợt nghĩ tới lúc đang ăn trong nhà hàng, Từ Thành Liệt đã vào toilet hai lần.


Ngay sau khi cô cọ chân anh, và lượm lông mi rơi xuống bên mũi anh!


Tựa như phát hiện một bí mật động trời, Thẩm Viên Tinh trợn tròn mắt.


Đầu óc cô nhanh chóng nóng lên, thốt ra: “Vậy lúc trước bạn đi toilet là vì…… Ô ——”


Chưa kịp dứt lời, Thẩm Viên Tinh đã bị Từ Thành Liệt bịt miệng.


Anh không ngờ Thẩm Viên Tinh thật sự dạn dĩ như vậy, anh chỉ trêu chọc cô, nhưng cô dám nói ra.


Còn nói thật to, sợ những người nghe lén ngoài cửa không nghe thấy hay sao?


Từ Thành Liệt nén sắc màu trong mắt, khóe mắt liếc nhìn bóng đen bên ngoài cửa kính mờ.


Anh quay qua chỗ khác, cúi đầu nhìn Thẩm Viên Tinh một lát, ấp ủ trong lòng, nghiêng người đến bên tai cô, dùng âm thanh khàn khàn đầy nam tính thấp giọng nhắc nhở cô giống như trả thù: “Bên ngoài có cả đống người đang nghe lén, chị nói lớn giọng như vậy, không cần thanh danh hay sao?”


Thẩm Viên Tinh sửng sốt, cô dựa lưng vào cửa kính mờ, làm sao biết được có người ngoài cửa.


Nhưng cô không phục trước sự trả đũa của Từ Thành Liệt.


Kéo tay anh đang ở trên môi cô xuống, Thẩm Viên Tinh hạ giọng: “Bạn kéo tôi vào toilet trước mặt người khác, không biết xấu hổ còn nói tôi như vậy?”


Sau khi gỡ tay anh ra, cô không buông mà vẫn nắm đầu ngón tay anh, cảm giác mềm mại và ấm áp, ngứa đến mức Từ Thành Liệt không thể phớt lờ.


Anh sững người một lát, hoàn hồn mới thấp giọng hỏi Thẩm Viên Tinh, “Ai cứ luôn trêu chọc tôi?”


Thẩm Viên Tinh nghẹn họng ngay lập tức.


Nghĩ tới nghĩ lui, cô là người bắt đầu mọi chuyện, không thể biện giải cho mình.


Vì thế cô dứt khoát chơi xấu, bĩu môi, “Tôi mặc kệ, thanh danh của tôi nhất định đã mất, bạn trao đổi thông tin liên lạc với tôi, phải đồng ý để tôi theo đuổi bạn, hơn nữa phải chịu trách nhiệm đối với tôi.”


Từ Thành Liệt xuýt nữa bị gục trước vẻ đáng yêu của cô.


Trong lòng mềm nhũn rối rắm, thậm chí muốn vuốt ve gương mặt trắng nõn mịn màng của cô.


Nhưng anh kìm lại, ngay cả kẻ ngốc cũng nghe được những lời của Thẩm Viên Tinh qua loa biết bao.


Hơn nữa trong lúc nói chuyện, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, còn phải nghiên cứu xem ý định theo đuổi anh là thật hay giả.


Nghĩ đến đây, sắc mặt của Từ Thành Liệt bình tĩnh lại.


Anh im lặng một hồi, lúc này nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Vì sao muốn theo đuổi tôi?”


Lông mi Thẩm Viên Tinh run rẩy, trong lòng tràn đầy lo lắng.


Cô chưa từng nói dối, hơn nữa còn là một lời nói dối lớn như vậy.


Cho nên cô không dám nhìn vào mắt Từ Thành Liệt, sợ mình bị lộ ra nguyên hình dưới ánh mắt soi mói của anh.


Ấp úng một lúc, Thẩm Viên Tinh mới ngửa cổ, nâng cao đề-xi-ben nói: “Làm gì có nhiều cái vì sao đến thế, muốn theo đuổi…… thì theo đó.”


Vừa dứt lời, cô nhìn bức tường gạch men bên cạnh, để giảm bớt căng thẳng, cô bắt đầu đếm số sọc trên đó.


Thẩm Viên Tinh nói xong, trong toilet rơi vào sự yên lặng vô tận.


Từ Thành Liệt nhìn xuống cô từ trên cao, những sóng to gió lớn trong lòng dần dần bình phục.


Lúc đầu, lời của Thẩm Viên Tinh giống như lời tỏ tình khiến anh xao động.


Nhưng sự xao động trôi qua, lý trí vẫn thắng thế, dần dần kéo Từ Thành Liệt ra khỏi nhịp trống dồn dập.


Anh dần dần nhận ra, những thủ đoạn trêu chọc của Thẩm Viên Tinh cùng với lời nói mập mờ tương tự như lời tỏ tình đều có mục đích rõ ràng.


Nội tâm sôi trào dần dần nguội lạnh, Từ Thành Liệt cuộn chặt các ngón tay, sau đó thẳng người dậy, lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với Thẩm Viên Tinh.

“Tôi từ chối.”


Giọng nam lạnh thấu xương, đầy lý trí và trầm.


Nhận được câu trả lời, Thẩm Viên Tinh cứng đờ một lát, nhìn lên khuôn mặt tuấn tú của chàng trai.


Cô không biết nên bày tỏ biểu cảm gì, bởi vì sự từ chối của Từ Thành Liệt dường như đã được cô đoán trước.


Thẩm Viên Tinh không rõ mình cảm giác thế nào trong lòng.


Nó trống rỗng và bình lặng.


Không thay đổi tâm trạng.


Từ Thành Liệt cũng nhận ra điều đó, khí tức xung quanh chợt lạnh lẽo.


Anh không nhìn Thẩm Viên Tinh nữa, đẩy cô ra, mở cửa toilet đi ra ngoài.


Đám Kiều Anh Tuấn đang nghe lén ngoài cửa bị hoảng sợ, ai nấy đều xấu hổ, vội vàng lui ra sau giải tán.


Giả vờ đi ngang qua, làm như không có nghe lén cuộc trò chuyện của họ.


Cũng không ai dám hỏi han Từ Thành Liệt, bởi vì sắc mặt của anh đặc biệt khó coi.


Không khí xung quanh nghiêm nghị khiến người ta không dám tới gần.


Từ Thành Liệt ra khỏi toilet, không dừng lại quá lâu trong phòng, lập tức đi ra bên ngoài.


Cho đến khi đến cửa phòng, anh mới bình tĩnh, xoay lại chào Kiều Anh Tuấn, rời đi trước.


Tất cả mọi người đều nhìn ra Từ Thành Liệt đang tức giận.


Nhưng họ không rõ vì sao anh tức giận, ban đầu chỉ cho rằng nguyên nhân là do Thẩm Viên Tinh đi ra sau đó.


Thật ra Kiều Anh Tuấn và những người khác không nghe rõ lắm những gì hai người họ nói trong toilet.


Chỉ mơ hồ nghe thấy Thẩm Viên Tinh nói rằng muốn theo đuổi Từ Thành Liệt.


Ăn dưa không xong, cả đám vò đầu bứt tai.


Vốn muốn chờ Thẩm Viên Tinh ra sẽ hỏi bóng gió một chút, nào ngờ vẻ mặt lại ủ rũ.


Cả đám Kiều Anh Tuấn không dám hỏi nhiều.


Người sáng suốt đều đoán được, dáng vẻ này của Thẩm Viên Tinh chắc chắn là lời tỏ tình đã bị từ chối.


Ngay khi Thẩm Viên Tinh đang phiền não rối rắm vì thất bại trong cuộc chiến, tiếng cười chế nhạo của Liễu Tinh Đồng vang lên trong căn phòng yên tĩnh: “Xem ra con đường tình của đàn chị Thẩm năm nay hơi gập ghềnh.”


“Xin đề nghị đàn chị hạ tiêu chuẩn một chút, tỷ lệ thành công có lẽ sẽ cao hơn.”


Những lời này của cô ta lập tức đánh tan suy nghĩ muốn từ bỏ Từ Thành Liệt trong đầu Thẩm Viên Tinh.


Ngược lại, Thẩm Viên Tinh càng quyết tâm hạ gục anh.


“Rất gập ghềnh.” Cô đáp trả Liễu Tinh Đồng, vẻ ủ rũ trên mặt đã phai, lại tươi sáng như trước đây.


Giọng điệu tùy ý nhưng khoa trương: “Xem ra tôi phải học hỏi đàn em Liễu, kiên định với mục tiêu của mình và dũng cảm hơn khi chiến đấu.”


“Cho dù gập ghềnh đến đâu thì cũng có ngày bị người ta san bằng. Đúng không, đàn em Liễu.”


Người khác đương nhiên không hiểu Thẩm Viên Tinh đang nói gì.


Nhưng bản thân Liễu Tinh Đồng lại rất rõ.


Thẩm Viên Tinh đang ám chỉ chuyện cô ta bị Hoắc Minh Đào từ chối lời tỏ tình trước đây.


Liễu Tinh Đồng tức giận đến mức nghiến răng hàm sau, châm biếm: “Ờ, tôi rửa mắt chờ xem đây.”


Cô ta không tin Thẩm Viên Tinh có thể cua được Từ Thành Liệt.


Từ Thành Liệt không phải là Hoắc Minh Đào, đâu có dễ câu như vậy?


Thẩm Viên Tinh cũng cười, nhẹ nhàng độp lại, “Lúc đó đàn em đừng khóc nhé.”


Cô nhất định phải đào “nền móng” của Liễu Tinh Đồng đến tận đáy!


-----


Tác giả có chuyện muốn nói:


Câu gốc của câu 207 chiếc xương được lấy từ Internet —— Người trưởng thành có 206 chiếc xương, khoảnh khắc gió thổi tung váy của bạn, tôi có 207 chiếc.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin