Đêm nay có trăng, gió thổi mây bay, ánh trăng rơi xuống nhân gian.


Nhưng ở khu vực phồn hoa nhất của trung tâm thành phố Nam Thành, ánh trăng lạnh lẽo vẫn quá ảm đạm, bị ánh đèn nê ông đủ màu lặng lẽ che phủ.


Cơn gió ồn ào thổi tung mái tóc xoăn dài đến eo của Thẩm Viên Tinh, cô nhắm mắt, tựa như đang ở trong ảo giác.


Cảm thấy câu trả lời vừa rồi của Từ Thành Liệt không chân thật.


Anh nói sẽ suy nghĩ một chút……


Không phải từ chối thẳng, mà…… suy nghĩ một chút?!!


Khi Thẩm Viên Tinh hoàn hồn, khóe miệng xuýt nữa kéo ra sau tai, “Vậy bạn đừng suy nghĩ quá lâu!”


Từ Thành Liệt bắt gặp sự vui mừng lóe lên trong mắt Thẩm Viên Tinh, có chút sững sờ.


Dù biết cô làm mọi việc đều có động cơ thầm kín, nhưng nghĩ đến cảnh cô mong chờ câu trả lời của anh như thế, tâm tình của anh không khỏi vui vẻ.


Còn muốn nói thêm, nhưng một chiếc xe taxi dừng bên cạnh hai người, Kiều Anh Tuấn xuống xe trước.


“Wow, A Liệt, hoa ở đâu vậy.” Kiều Anh Tuấn bị hoa hồng trong lòng Từ Thành Liệt hấp dẫn.


Từ Thành Liệt cũng cụp mắt nhìn thoáng qua, đếm sơ qua, tổng cộng 11 đóa hoa hồng đỏ, ngụ ý không cần nói cũng biết.


Anh không ngờ Thẩm Viên Tinh sẽ tặng hoa hồng, từ nhỏ đến lớn đã được nhiều cô gái tỏ tình, thư tình và quà cũng thế, anh đều nhận rất nhiều.


Chỉ có hoa hồng là lần đầu tiên.


Sau khi theo sát Kiều Anh Tuấn xuống xe, Cao Thần và Thẩm Minh Xuyên cũng tới gần.


Chẳng qua Cao Thần chú ý đến Từ Thành Liệt, Thẩm Minh Xuyên lại nhìn Thẩm Viên Tinh.


“Chẳng lẽ bọn tớ đến không đúng lúc, A Liệt đang định tán tỉnh đàn chị Thẩm à?” Cao Thần cho rằng Từ Thành Liệt mua  hoa hồng, đang chuẩn bị đưa cho Thẩm Viên Tinh.


Không ngờ sự thật là ngược lại, người nhận hoa Từ Thành Liệt và người tặng hoa Thẩm Viên Tinh đều xấu hổ.


Nhìn thấu hết thảy, Thẩm Minh Xuyên ho nhẹ, đánh vỡ bầu không khí ngượng ngùng.


Cũng chuyển hướng sự chú ý của Kiều Anh Tuấn và Cao Thần: “Đói bụng rồi, chúng ta mau đi ăn tối đi.”


Anh đang xách bánh kem, ba người bọn họ trong ký túc xá hùn tiền mua cho Từ Thành Liệt.


Nhờ Thẩm Minh Xuyên ngắt lời, chuyện hoa hồng coi như bỏ qua, năm người đi dọc theo vỉa hè đến con hẻm yên tĩnh nhất ở trung tâm thành phố.


Nhà hàng lẩu trăm tuổi mà Từ Thành Liệt đặt nằm trong con hẻm đó.


Con hẻm đó có thể gọi là một vị trí đắc địa ở Nam Thành, yên tĩnh giữa ồn ào náo nhiệt, giống như một cao nhân ẩn mình giữa thế gian.


-


Nhà hàng lẩu có tuổi đời hàng trăm năm này nằm ở cuối con hẻm, chiếm diện tích lớn, thuộc kiểu đình viện.


Do danh tiếng và môi trường ăn uống, lượng khách đến nhà hàng rất lớn.


Nhà hàng này chỉ có phòng ăn riêng, có vô số khách xếp hàng lấy phòng mỗi ngày.


Sở dĩ Từ Thành Liệt có thể đặt phòng trước là nhờ dựa hơi của cậu anh và tập đoàn Tạ thị.


Ông chủ tự mình dẫn bọn họ vào phòng riêng, phòng được đặt trước cũng là loại tốt nhất trong nhà hàng, ở trong tòa nhà thuỷ tạ giữa hồ nhân tạo.


Sương mù lượn lờ trên hồ, mờ mịt như cảnh thần tiên.


Thẩm Viên Tinh bị kiến trúc cổ điển dọc đường thu hút, thầm than Kiều Anh Tuấn và Cao Thần thật tinh mắt, ăn lẩu mà còn chọn một nơi chất lượng cao như vậy.


Cô luôn có ảo giác, ăn xong bữa lẩu này sẽ mọc cánh thành tiên.


Đến phòng, ông chủ hàn huyên vài câu với một mình Từ Thành Liệt ở ngoài cửa, sau đó Từ Thành Liệt vào phòng.


Kiều Anh Tuấn là người đầu tiên nhích lên, không nén được tò mò: “A Liệt, cậu nói thật với tớ đi, có phải cậu giấu giếm thân phận con nhà giàu không, vì sao biết ông chủ của nhà hàng này?!”


Thật ra, coi như Kiều Anh Tuấn hỏi giùm tiếng lòng của những người khác.


Đặc biệt là Thẩm Viên Tinh, cô vô cớ có chút chột dạ, sợ mình trêu chọc trúng cậu ấm con nhà giàu nào đó, sau này không dễ thoát thân.


Từ Thành Liệt chỉ nhàn nhạt liếc Kiều Anh Tuấn, trào phúng anh: “Cậu đọc tiểu thuyết quá nhiều phải không?”


Sau đó anh từ từ giải thích: “Chủ nhà hàng là bạn của cậu tớ, chỉ thế mà thôi.”


Anh còn lược bỏ rất nhiều nội dung, ví dụ như nhà này lẩu này lúc trước có thể tồn tại ở khu phồn hoa nhất trung tâm thành phố Nam Thành, ít nhiều là nhờ có sự hỗ trợ tài chính của cậu anh.


“Đúng là bạn tốt, bởi vậy mới nói, nếu bạn cùng phòng của tớ là con nhà giàu, chẳng lẽ tớ không biết!”


Cao Thần xoa cằm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy cách ăn mặc và tiêu xài của Từ Thành Liệt không giống như một sinh viên bình thường.


Hơn nữa bọn họ không biết gì về gia cảnh của anh, nếu hôm nay tới đây, đương nhiên không tránh khỏi tò mò vài câu.


Trong khi Từ Thành Liệt bị Cao Thần và Kiều Anh Tuấn vây quanh thẩm vấn, Thẩm Minh Xuyên dẫn Thẩm Viên Tinh lặng lẽ đi ra khỏi phòng.


Cả hai có nhiệm vụ khác. Sau khi đám Kiều Anh Tuấn bỏ phiếu quyết định, nhiệm vụ đưa bánh cho ngôi sao sinh nhật rơi vào tay Thẩm Viên Tinh.


Thẩm Viên Tinh rất vui, biết đám Kiều Anh Tuấn hỗ trợ cho cô, rất cảm kích trong lòng.


-


Mười phút sau, đèn trong phòng riêng của nhà thuỷ tạ bị tắt, căn phòng chìm trong bóng tối.


Đang nói chuyện với Từ Thành Liệt, Kiều Anh Tuấn và Cao Thần ăn ý ngậm miệng lại, kéo cánh tay Từ Thành Liệt đỡ anh đứng dậy.


“A Liệt, sinh nhật vui vẻ!” Kiều Anh Tuấn vừa dứt lời, Thẩm Viên Tinh đẩy bánh kem từ ngoài cửa tiến vào.


Trên bánh kem thắp một vòng nến, ở giữa cắm hai ngọn nến đánh số, tượng trưng cho sinh nhật lần thứ 19 của Từ Thành Liệt.


Ánh nến mờ ảo chập chờn trong làn gió đêm tràn vào phòng, ánh sáng ấm áp lập lòe trên người Thẩm Viên Tinh, cô cong môi, dùng giọng nói uyển chuyển hát mừng sinh nhật Từ Thành Liệt.


Rất nhanh sau đó, âm thanh sôi nổi của Thẩm Viên Tinh đã bị giọng hát lớn của Kiều Anh Tuấn át đi, ba nam một nữ hợp xướng, rất khó bắt được giọng nữ yếu ớt.


Nhưng dù vậy, Từ Thành Liệt vẫn dán chặt ánh mắt vào mặt Thẩm Viên Tinh.


Trong lòng anh như có tảng đá đè nặng, anh đang lo lắng về lời tỏ tình cách đây không lâu của cô.


Nhưng vào giờ phút này, Từ Thành Liệt có thể rõ ràng cảm nhận được nụ cười rạng rỡ trên mặt Thẩm Viên Tinh là xuất phát từ nội tâm.


Cô tổ chức sinh nhật, tặng quà, tặng hoa hồng, hát mừng sinh nhật anh…… Tất cả lời nói và hành động này, cô cũng không miễn cưỡng bản thân quá mức.


Trong lúc hoảng hốt, Từ Thành Liệt không khỏi tự hỏi lòng mình, có nên thử tin tưởng cô hay không?


“Sinh nhật vui vẻ, A Liệt! Mau ước rồi thổi nến đi!” Giọng nữ vui vẻ cắt ngang suy nghĩ của Từ Thành Liệt.


Ánh mắt anh cuối cùng cũng tập trung, nhìn Thẩm Viên Tinh ở ngay trước mặt, theo sự dẫn dắt của ánh mắt cô, chăm chú vào ngọn nến lập lòe trên bánh kem.


Giữa tiếng la ó và thúc giục của đám Kiều Anh Tuấn, Từ Thành Liệt nghiêm trang chắp tay trước ngực, đưa mắt về phía Thẩm Viên Tinh ở đối diện, bình tĩnh nhìn cô vài giây mới nhắm mắt lại.


Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Thẩm Viên Tinh và mọi người vây quanh bánh kem với Từ Thành Liệt, nhìn anh ước nguyện vô cùng thành kính.


Một lát sau, chàng trai ngước hàng lông mi dài và dày lên, cặp mắt thâm tình đen nhánh như mực phản chiếu ánh nến lung linh, đẹp tựa một bảo vật kinh người.


Thẩm Viên Tinh đang đối mặt với anh, kinh ngạc trước ánh sáng ấm áp chảy trong mắt chàng trai, vẻ mặt hơi sững lại.


Chỉ trơ mắt nhìn Từ Thành Liệt cúi xuống, hăng hái thổi tắt toàn bộ nến trên bánh kem.


Thẩm Minh Xuyên đứng gần công tắc trong phòng nhất nên đã bật đèn đúng lúc, căn phòng sáng sủa trở lại, giống như ban ngày.


Cao Thần đưa dụng cụ cắt bánh cho Từ Thành Liệt, bảo anh cắt miếng bánh đầu tiên.


Sau đó Kiều Anh Tuấn hỏi: “A Liệt, vừa rồi cậu ước điều gì?”


Không chờ Từ Thành Liệt trả lời, anh bị Cao Thần gõ đầu mắng: “Đồ ngốc! Nói ra điều ước sẽ không linh nghiệm.”


“A Liệt, cậu đừng nghe cậu ấy, đừng nói ra.”


Từ Thành Liệt chỉ cười mà không nói, cũng không định thông báo điều ước của mình với thiên hạ.


Hơn nữa, ước nguyện của anh không thích hợp để mọi người biết.


Nghĩ đến đây, anh ngước mắt nhìn Thẩm Viên Tinh, cô đang háo hức nhìn quả anh đào trên bánh kem, vẻ mặt nôn nóng muốn nếm thử.


Vì thế Từ Thành Liệt đặt quả anh đào duy nhất trên bánh kem vào đĩa của Thẩm Viên Tinh.


Trong lúc chờ nước súp sôi lên, bọn họ ăn chút bánh kem lót bụng trước.


Thẩm Viên Tinh ăn say sưa, khiến người khác rất thèm.


Ngược lại, Từ Thành Liệt ăn uống rất nhã nhặn, ai không biết sẽ tưởng rằng anh không có hứng thú với bánh kem.


“Chị, khóe miệng chị dính kem.” Thẩm Minh Xuyên nhắc nhở.


Thẩm Viên Tinh vội vàng sờ khóe miệng bên phải, không sờ thấy gì cả, vì thế cô sờ khóe miệng bên trái theo sự ra hiệu của Thẩm Minh Xuyên.


Tay Thẩm Viên Tinh chưa kịp đưa quag, Từ Thành Liệt ngồi ở bên tay trái của cô đã cầm khăn giấy tiến lại gần, lanh tay lẹ mắt lau kem trên khóe miệng cô.


Vì thế tay Thẩm Viên Tinh sờ trúng mu bàn tay lạnh lẽo của anh.


Cả hai đều sửng sốt, cảm giác tê dại như điện giật lan tràn toàn thân.


Từ Thành Liệt vội vàng rút tay lại, vò khăn giấy, quay mặt đi chỗ khác, không nói gì.


Về phần Thẩm Viên Tinh, phản ứng đầu tiên sau khi cô hoàn hồn là cong môi cười, trong mắt tràn đầy vui sướng sống sót qua đêm dài, cuối cùng cũng nhìn thấy bình minh.


Thẩm Minh Xuyên, Cao Thần và Kiều Anh Tuấn chứng kiến hết thảy: “……”


Nếu nói Từ Thành Liệt không có hứng thú đối với Thẩm Viên Tinh, đánh chết bọn họ cũng không tin.


-


Khoảng 9 giờ tối, nhóm Từ Thành Liệt rời khỏi nhà hàng lẩu.


Bởi vì sáng mai có tiết, bọn họ không đến KTV để tiếp tục cuộc vui, gọi xe taxi về lại trường.


Lúc trở về, Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt vẫn đi chung taxi, hai người đều ngồi ở ghế sau.


Trong không gian chật chội, ngoại trừ mùi nước hoa thoang thoảng trên người Thẩm Viên Tinh, còn có mùi rượu.


Thẩm Viên Tinh uống rượu, ông chủ của nhà hàng lẩu tặng rượu trái cây miễn phí.


Khi ăn lẩu trong phòng riêng, Từ Thành Liệt rời khỏi phòng rất nhiều lần để nghe điện thoại, lúc đó Thẩm Viên Tinh bị đám Kiều Anh Tuấn lôi kéo nếm chút rượu trái cây.


Chưa bao giờ uống rượu nên Thẩm Viên Tinh cảm thấy rượu trái cây có vị cũng không tệ lắm, nhưng vị trái cây gần như lất át vị rượu, tựa như không thể nào say.


Vì thế cô tham lam, uống hết gần nửa chai.


Lúc này lên xe taxi, hạ cửa sổ xuống, Thẩm Viên Tinh chợt thấy đầu có chút choáng váng, ý thức bắt đầu hỗn loạn.


Cảm giác như men say đã ngấm vào từ lúc nào, đang tấn công từng bước.


Trên đường trở về, Thẩm Viên Tinh chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, không nói lời nào, chứ đừng nói đến việc thừa thắng xông lên truy kích Từ Thành Liệt.


Xe taxi dừng bên ngoài cửa nam của Nam Đại, Từ Thành Liệt nói muốn đi bộ để tiêu thực, muốn đi bộ trở về từ cửa nam.


Thẩm Viên Tinh xuống xe với anh, hai người sánh vai nhau đi về phía trường học dưới ánh trăng.


Trên đường gặp không ít bạn cùng trường, sự chú ý đổ dồn vào họ chỉ tăng lên, nhưng cả hai không để ý đến ai.


Từ Thành Liệt vốn định đưa Thẩm Viên Tinh về ký túc xá trước, dù sao cô cũng đã uống rượu, hơn nữa lúc này hình như cơn say bắt đầu phát tác, đi lại có chút lảo đảo.


Loạng choạng sắp ngã khiến người ta lo lắng, anh từng năm lần bảy lượt muốn giơ tay ra đỡ cô, cuối cùng nhịn xuống.


Nhưng khi Thẩm Viên Tinh biết anh sẽ đến thư viện để tìm một quyển sách lịch sử sau khi đưa cô về ký túc xá, cô nhất quyết đòi đi tới thư viện cùng anh.


“A Liệt, A Liệt……” Giọng nữ rầm rì, mềm mại nhẹ nhàng, thướt tha động lòng người.


Trái tim Từ Thành Liệt sắp bị tan chảy, thật sự không thể từ chối.


Vì thế anh dẫn Thẩm Viên Tinh với gương mặt dần dần ửng đỏ đi đến thư viện.


-


Thư viện sẽ đóng cửa trong khoảng một tiếng đồng hồ nữa.


Khi Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh bước vào, không có nhiều sinh viên trong thư viện, mọi người đều vùi đầu vào cuốn sách trên tay, hoặc chăm chú tìm sách, không ai chú ý tới bọn họ.


Đầu óc vẫn choáng váng, Thẩm Viên Tinh nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương.


Cô đi theo Từ Thành Liệt lên tầng hai của thư viện, đi dọc lối đi đến dãy giá sách cuối cùng.


Trong khi Từ Thành Liệt hết sức tập trung tìm sách, Thẩm Viên Tinh cầm di động coi tin nhắn WeChat.


Trong nhóm chị em, có một tin mới nhất.


【Lâm Kiều: Tinh Tinh, cậu hành động chưa?】


【Thẩm Viên Tinh: Hành động cái gì?】


【Lâm Kiều: Không phải lúc trước cậu nói rằng muốn cưỡng hôn nam thần hay sao?! Tớ đã suy nghĩ chuyện này cả đêm, nghẹn thật lâu nhưng vẫn không nhịn được, muốn hỏi……】


【Thẩm Viên Tinh:……】


Lúc đó đầu óc cô nóng lên, nói mê sảng trong cơn bốc đồng mà thôi.


Không ngờ Lâm Kiều tưởng thật, hơn nữa vẫn luôn nhớ chuyện này.


【Thẩm Viên Tinh: Tớ không dám…… Tớ sợ hoàn toàn phản tác dụng.】


【Lý Thành Hoan: Thật ra, dựa trên kinh nghiệm của tớ, đàn em Từ chắc chắn có ý với cậu.】


【Lâm Kiều: Tớ cũng cảm thấy thế, cho dù trước kia không thú vị, cậu theo đuổi lâu như vậy, thế nào cũng có ý một chút. Sờ cằm.jpg】


【Tô Mộng: Tớ đồng ý với lầu hai. Đàn em Từ nhất định đã thích cậu, nếu không làm gì để tùy ý cậu chạy tới học ké, biết rõ cậu sẽ quấn lấy cậu ấy nhân dịp cậu ấy chạy vào ban đêm mà vẫn chạy như thường lệ mỗi ngày?】


【Tô Mộng: Nếu cậu ấy thật sự không thích cậu, đã sớm nổi giận với cậu, làm gì để cậu mặt dày dây dưa với cậu ấy.】


Trong nhóm còn nói rất nhiều, Thẩm Viên Tinh hoàn toàn không có tâm tư tiếp tục đọc.


Có lẽ do men rượu, rất nhiều hình ảnh lướt qua đầu óc hỗn loạn của cô như đèn kéo quân.


Ví dụ như cô đi học ké, bị Kiều Anh Tuấn chụp hình; lúc trước chạy đêm với Từ Thành Liệt bị trầy da vì giày không vừa chân, anh cõng cô về; còn bó hoa hồng tối nay, cùng với câu trả lời của Từ Thành Liệt……


Rất nhiều chi tiết đủ để chứng minh, mặc dù Từ Thành Liệt nói rằng anh không thích cô, nhưng trong lòng có ấn tượng tốt về cô.


Thẩm Viên Tinh nghĩ, một người có thể mạnh miệng, nhưng lời nói và hành động hàng ngày có thể bộc lộ nội tâm chân thật của anh.


Vì thế cô lợi dụng men say, nhân dịp ánh trăng nhảy ra khỏi cửa sổ, cô lập tức đi về phía Từ Thành Liệt đang tìm sách trong góc.


-


Lúc đó Từ Thành Liệt mới vừa tìm được cuốn sách cổ mà anh muốn, đang giơ tay lấy quyển sách từ giá sách trên cao xuống.


Nhưng một giây sau, anh bị một lực mạnh đẩy vào bức tường bên cạnh, quyển sách rơi nặng nề xuống sàn, phát ra tiếng động thật lớn.


Cũng may xung quanh không có ai, chỉ có Từ Thành Liệt dựa lưng vào tường với vẻ mặt luống cuống, và Thẩm Viên Tinh, người đã đẩy anh vào tường, nhón chân túm cổ áo anh.


Ánh trăng thật dài, từ cửa kính chiếu xiên xuống hai người sắp chồng lên nhau.


Hô hấp của Từ Thành Liệt hơi chậm lại, đôi mắt thâm tình lóe lên, trong mắt đầy sự khó tin, “…… Chị đang làm gì vậy?”


Bởi vì thư viện quá yên tĩnh, Từ Thành Liệt hạ giọng cực thấp, âm thanh có chút từ tính.


Thẩm Viên Tinh túm cổ áo anh, vẻ mặt thấy chết cũng không sờn.


Cô lợi dụng men say, vùi thân thể mềm mại vào lòng chàng trai, ngửa khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo nhìn anh, ép hỏi: “Bạn nghĩ kỹ chưa, có muốn hẹn hò với mình hay không?”


Bị ép hỏi, Từ Thành Liệt sững người, không ngờ Thẩm Viên Tinh sẽ tấn công bất ngờ.


Anh rõ ràng đã hứa sẽ suy nghĩ, ít ra cũng phải cho anh một đêm để suy nghĩ chứ?


Không chờ Từ Thành Liệt mở miệng, Thẩm Viên Tinh hùng hổ nói tiếp: “Tại sao bạn không chịu hẹn hò với mình, bạn rõ ràng rất thích mình!”


Giọng điệu chắc chắn, đề-xi-ben cất cao, dường như cô trút bỏ sự bất mãn trong lòng.


Bị Thẩm Viên Tinh kabe-don, Từ Thành Liệt ngớ người, nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ của cô gái, nhất thời không đáp được.


Anh định nắm bàn tay cô đang túm cổ áo sơ mi anh, muốn khuyên cô bình tĩnh một chút, nói cho cô biết cô đã say.


Anh vừa đụng vào mu bàn tay của Thẩm Viên Tinh đã bị tay kia của cô vô tình hất ra, giọng nữ nói tiếp: “Từ Thành Liệt! Mình theo đuổi bạn đã lâu……”


“Hôm nay bạn cần phải cho mình một câu trả lời!”


“Nếu không mình sẽ…… làm bạn ngay tại chỗ này!”


Đầu óc hỗn loạn của Thẩm Viên Tinh đang nghĩ đến vụ Lâm Kiều hỏi cô có cưỡng hôn Từ Thành Liệt hay không.


Hai chữ “cưỡng hôn” tới bên môi, bỗng nhiên thay đổi, sửa miệng lại.


Nói xong, Thẩm Viên Tinh ngớ người một lúc.


Từ Thành Liệt: “……”


Hai người im lặng một lúc lâu, trong lòng Thẩm Viên Tinh trở nên kịch liệt, dứt khoát thăng cấp cưỡng hôn thành chuyện khác, hạ quyết tâm.


Về phần Từ Thành Liệt, lời nói của cô làm anh khiếp sợ, sau một lúc lâu, vốn định nhẹ nhàng đẩy cô gái say rượu ra.


Nhưng người nào đó nói gió là mưa, không đợi anh lên tiếng, một bàn tay mềm mại không có xương nóng hầm hập đặt lên lưng quần anh, mò mẫm muốn cởi khóa thắt lưng.


Đầu óc Từ Thành Liệt nhất thời trống rỗng, khó thở, trái tim trong lồng ngực đập loạn như ngựa hoang phi nước đại.


Xuýt nữa gần như ngừng thở, mất vũ khí dưới tác động của sự thay đổi tâm trạng dữ dội.


Dưới tình thế cấp bách, Từ Thành Liệt chộp bàn tay đang gây chuyện của Thẩm Viên Tinh.


Ngay lúc đó, đèn trong thư viện tắt đột ngột, thư viện vốn yên tĩnh chìm trong bóng tối vô biên, chỉ có ánh trăng lẻ loi ngoài cửa sổ dịu dàng chiếu vào người anh và Thẩm Viên Tinh.


Cúp điện.


Ý tưởng này ngay lập tức hiện lên trong đầu Từ Thành Liệt.


Thẩm Viên Tinh bị nóng đầu đang cởi thắt lưng của anh cũng dừng tay, hiển nhiên bị bóng tối đột ngột làm cho hoảng sợ.


Trong bóng tối, ánh trăng lặng lẽ nhìn lén bọn họ.


Thẩm Viên Tinh vừa mới lợi dụng men say để cổ vũ tinh thần, định chiến đấu đến cùng lập tức ỉu xìu như quả bóng xì hơi.


Nhưng bàn tay cô đặt trên lưng quần của chàng trai lại cố chấp không dời đi, chỉ không còn sự kiêu ngạo và ngang ngược như vừa rồi, một tiếng nức nở cất lên trong bóng tối yên tĩnh.


Bị cô đè vào tường, Từ Thành Liệt ngẩn cả người, toàn thân căng thẳng, lưng lạnh toát, nhưng lồng ngực lại như có lửa đốt.


Anh nghe thấy âm thanh thút thít trầm thấp của Thẩm Viên Tinh, nho nhỏ mềm mại, kèm theo tiếng khóc, khàn khàn gọi anh.


“A Liệt……”


“Vì sao bạn không chịu hẹn hò với mình, bạn rõ ràng thích mình mà……” 


Âm thanh run rẩy và nức nở xen kẽ lên xuống.


Thẩm Viên Tinh khóc sướt mướt, gọi anh nhiều lần, hỏi anh vì sao không hẹn hò với cô.


Giống như chịu nhiều ấm ức, ngay cả tiếng khóc cũng bị kìm nén, không dám công khai quá nhiều.


Từ Thành Liệt lập tức bối rối và luống cuống.


Anh không ngờ Thẩm Viên Tinh sẽ khóc, anh đã quen với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ và quyến rũ của cô, cho rằng cô là con gián đánh không chết.


Giờ phút này…… cô vùi vào ngực anh, túm góc áo, nắm lưng quần anh khóc lóc thảm thiết.


Giữa những tiếng khóc dồn dập và ngắt quãng của cô, trái tim cứng rắn như sắt được phủ băng của Từ Thành Liệt cuối cùng cũng ấm lên, dần dần vỡ vụn thành từng mảnh.


Anh khẽ cắn đôi môi mỏng, cố nén cảm giác quặn đau trong tim, nhắm mắt lại.


Trong đầu toàn là Thẩm Viên Tinh cong môi trêu chọc anh, đùa với anh.


Nụ cười, lời nói của cô, những việc cô đã làm cho anh…… như thủy triều cuốn về phía anh, trong nháy mắt phá tan hàng phòng ngự của Từ Thành Liệt.


Suy cho cùng, lý trí của anh vẫn bị tình cảm vỡ đê lấn át.


Khi Thẩm Viên Tinh truy vấn anh lần thứ tư, Từ Thành Liệt mở mắt.


Nắm lấy bàn tay kia của cô hơi mạnh, anh cụp mắt nhìn cô gái, ngay cả ánh trăng cũng không thể chiếu vào đôi mắt sâu thẳm tràn ngập thủy triều đen tối của anh.


Tay kia của Từ Thành Liệt nắm vai Thẩm Viên Tinh, tiếng khóc kể lể bị gián đoạn bởi hành động kế tiếp của anh.


Thẩm Viên Tinh bị chàng trai cao lớn đẩy vào bức tường khác trong góc.


Suy nghĩ của cô tạm dừng, cảm thấy lưng mình áp sát vào bức tường lạnh lẽo, chưa kịp đứng thẳng đã bị thân thể cao lớn của chàng trai đè lại, hoàn toàn bị anh vây vào một góc tối.


Ánh trăng nhìn trộm bọn họ đã mất mục tiêu, bởi vì Từ Thành Liệt đẩy Thẩm Viên Tinh vào góc tối nhất, chính anh cũng theo cô vào trong bóng tối.


Thân thể cao ngất đè cô thật mạnh, dùng cánh tay và cả người xây một bức tường xung quanh cô.


Thẩm Viên Tinh khóc không ra tiếng.


Nội tiết tố nam mạnh mẽ hoàn toàn bao vây cô, đầu óc đang choáng váng của cô cũng nhận được tín hiệu nguy hiểm.


Cô bị Từ Thành Liệt vây khốn, cơ thể anh đè lên người cô khiến cô cảm nhận được khí chất thay đổi đột ngột của anh.


Nghiêm túc và lạnh lùng, bá đạo và hoang dã.


Tựa như một con sói nằm sát đất đã lâu, phát động tấn công con mồi trong bóng tối.


Hô hấp của Từ Thành Liệt trở nên dồn dập hơn, anh thích nghi với bóng tối, đôi mắt sâu thẳm nhìn Thẩm Viên Tinh bị anh vây trong lòng.


Nghiêm túc chất vấn: “Thật sự thích tôi?”


Câu hỏi này dường như là lý trí cuối cùng của anh, cũng là đường lui cuối cùng của anh dành cho cô.


Đáng tiếc Thẩm Viên Tinh không hề phát hiện.


Đầu óc cô vẫn mơ màng, sau khi ép mình bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu trong vòng tay anh, đôi mắt say rượu mờ mịt nhìn anh.


Sau khi quen với bóng tối, Thẩm Viên Tinh xuýt nữa rơi vào đôi mắt thâm tình sâu không thấy đáy của chàng trai, hơi thở chợt dồn dập lên.


Căng thẳng đến mức tim đập nhanh, cuối cùng thật thà gật đầu, lí nhí như muỗi kêu: “Thật……”


Từ Thành Liệt trầm ngâm một lát, áp sát khuôn mặt tuấn tú vào, một bàn tay với khớp xương rõ ràng lặng lẽ đặt lên gò má mịn màng nóng bỏng của Thẩm Viên Tinh.


Anh khẽ hỏi, “Thích điểm gì ở tôi…… Hửm?”


Hô hấp của Thẩm Viên Tinh dồn dập, không thể phớt lờ bàn tay đang vuốt ve gò má cô.


Làn da cô sắp bị sức nóng trong lòng bàn tay anh làm cho tan chảy, trái tim cũng vậy.


Nếu không có niềm tin vững chắc, e rằng Thẩm Viên Tinh không thể trả lời câu hỏi của anh.


“Thích vì bạn…… đẹp……”


“Ừm?”


“Mình thích gương mặt và dáng người của bạn, còn thích…… phẩm chất tốt và học thức ưu tú! Tính tình thanh cao!”


Cô nghĩ tới những từ mà Lâm Kiều khen Từ Thành Liệt lúc trước, định qua loa cho xong.


Nhưng vừa dứt lời, trong góc tối yên tĩnh của thư viện chìm  vào sự im lặng chết chóc.


Một hồi lâu, Từ Thành Liệt đang ngây người mới có hành động, bàn tay đang vuốt ve gò má Thẩm Viên Tinh chuyển ra sau đầu cô, nhẹ nhàng nâng ót cô lên.


Dường như tìm được lý do thuyết phục mình trầm luân, chàng trai khẽ ừ, đôi môi mỏng tiến lại gần, đè lên sự mềm mại thuộc về Thẩm Viên Tinh mà anh đã mơ ước từ lâu.


Anh hôn cô.


Mềm mại và nóng bỏng như ngân hà rơi xuống, mạnh mẽ cọ xát vào nhau.


Hơi thở quấn quít, anh khàn khàn thì thầm, giọng điệu dịu dàng chưa từng có.


“Thẩm Viên Tinh…… Nhớ kỹ những lời chị nói đêm nay.”


“Nếu lừa tôi, chị sẽ chết chắc……”


Nụ hôn đầu tiên bị đánh mất của Thẩm Viên Tinh đã bị đôi môi mỏng nóng bỏng của chàng trai đốt cháy toàn bộ lý trí.


Anh giữ gáy cô, buộc phải chấp nhận nụ hôn của anh. Từ nông đến sâu, giống như muốn khám phá trái tim, và nơi sâu thẳm trong linh hồn cô.


Hô hấp bị nuốt chửng, lý trí bị xua tan, Thẩm Viên Tinh bị động một hồi lâu, cuối cùng thử đáp lại nụ hôn của Từ Thành Liệt, hấp thu vị ngọt trong miệng anh.


Rõ ràng xung quanh tối tăm và yên tĩnh, nhưng trong đầu cô dường như có pháo hoa bay lên, từng chùm sáng nối tiếp nhau tỏa ra.


Trong lồng ngực càng thêm sôi trào, suy nghĩ dần dần rối loạn.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin