Gió thu hiu hiu, giao lộ đông đúc xe cộ rực rỡ sắc màu, tiếng người hỗn loạn.


Nhưng dường như Thẩm Viên Tinh chỉ thấy và nghe Từ Thành Liệt.


Bất kể là phong cảnh hay âm thanh khác, tất cả đều bị bao phủ bởi sương mù, bị rào cản ngăn cách, dần dần trở nên mờ ảo.


Câu nói “Sau đó thì sao” của anh còn lãng đãng bên tai cô.


Giống như một sợi tơ cực mỏng và mềm mại, quấn quanh màng nhĩ và trái tim cô.


Hồi lâu mới lấy lại chút lý trí, đầu óc xoay chuyển qua khúc cua này.


Ngay khi Thẩm Viên Tinh định bày tỏ tình cảm trái với lương tâm, di động trong túi Từ Thành Liệt vang lên.


Âm nhạc trầm thấp đơn điệu vô cùng xuyên thấu, đôi môi hơi hé mở của Thẩm Viên Tinh khép lại, nhìn xuống chỗ phát ra âm thanh.


Từ Thành Liệt cũng ngoảnh mặt đi, ngón tay trắng trẻo cân xứng rút di động ra, nghe điện thoại.


Di động truyền đến giọng nói ồn ào của Kiều Anh Tuấn: “A Liệt, cậu và chị đứng tại chỗ làm gì, sao đèn xanh rồi còn không qua?”


“Nếu không đi thì bọn tớ không đợi hai người đâu.”


Chữ “chị” của Kiều Anh Tuấn đã phá vỡ ảo tưởng trong lòng Từ Thành Liệt, không thể nghi ngờ là đang nhắc nhở anh rằng anh nhỏ hơn Thẩm Viên Tinh hai tuổi.


Lúc trước, Thẩm Viên Tinh từng nói với Thẩm Minh Xuyên, cô không chấp nhận tình chị em.


“Đã biết.” Giọng nam nặng nề, khẽ nhíu mày kiếm.


Nói xong, Từ Thành Liệt cúp điện thoại, bỏ di động vào túi quần.


Anh liếc nhìn Thẩm Viên Tinh, giọng nhàn nhạt: “Đi thôi, bọn họ đang thúc giục.”


Vì thế, bầu không khí mờ ám giữa hai người bọn họ giống như bong bóng xà phòng, vỡ vụn trong gió đêm hơi ồn ào náo nhiệt.


Thẩm Viên Tinh nhẹ nhàng đáp lại, lặng lẽ đuổi theo anh, duy trì khoảng cách không xa không gần giữa hai người.


Đi theo vạch ngựa vằn băng qua đường đối diện, gia nhập nhóm của Kiều Anh Tuấn, không có cơ hội tiếp tục chủ đề vừa rồi.


Trên đường đến KTV, Thẩm Viên Tinh không ngừng suy nghĩ về việc có nên tìm cơ hội đánh thẳng Từ Thành Liệt hay không.


Cô sợ trải thảm không đủ, cá không mắc câu, đến lúc đó bị từ chối.


Cứ như vậy, cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, lựa chọn nửa vời, rối rắm suốt đoạn đường đi đến KTV.


-


Trong phòng riêng, ánh sáng mờ ảo ám muội, phát ra một bài hát thuần khiết cực kỳ hay.


Một môi trường như vậy chắc chắn phù hợp hơn cho sự phát triển quan hệ nam nữ.


Mọi người rủ nhau gọi rượu và đồ ăn vặt, có người đi thẳng đến bục hát.


Chỉ mình Thẩm Viên Tinh chào hỏi xong thì đi thẳng đến toilet trong phòng riêng.


Cô ngồi trên nắp bồn cầu gần hai mươi phút.


Cầm di động nói chuyện phiếm với đám Lâm Kiều, muốn bọn họ giúp nghĩ ra ý tưởng.


【Lâm Kiều: Có gì phải rối rắm, nói thẳng ra đi, cậu ấy đã lột tôm cho cậu rồi mà.】


【Tô Mộng: Lỡ như…… Tớ nói là lỡ như, lỡ như bị từ chối thì sao? 】


【Lý Thành Hoan: Dễ mà, cậu để cho cậu ấy hiểu ngầm là cậu để ý, nhưng đừng nói rằng cậu thích cậu ấy.】


【Lý Thành Hoan: Chỉ nói cậu muốn theo đuổi cậu ấy.】


【Lý Thành Hoan: Nếu cậu ấy cũng để ý cậu, đương nhiên sẽ cho cậu cơ hội để theo đuổi cậu ấy.】


【Thẩm Viên Tinh: Nếu cậu ấy không có hứng thú với tớ thì sao?】


【Lâm Kiều: Không có hứng thú mà lột tôm cho cậu!】


【Tô Mộng:…… Kiều Kiều, cậu bỏ qua chuyện lột tôm được không?】


【Lâm Kiều: Chậc chậc, tớ cũng muốn có người lột tôm cho tớ, ai chịu nổi, lột tôm đó! 】


【Tô Mộng:……】


Tô Mộng và Lâm Kiều xen kẽ chọc cười một lúc, hình như Lý Thành Hoan đang bận chuyện gì đó.


Vì thế Thẩm Viên Tinh ngồi trong toilet thêm một lúc nữa, cho đến khi có người gõ cửa toilet, cô mới thấy Lý Thành Hoan trả lời: 【Nếu cậu ấy không có hứng thú với cậu, vậy trực tiếp từ bỏ, đổi sang người khác, hoặc là tiếp tục cố gắng, mặt dày tán tỉnh một trăm lần!】


【Lý Thành Hoan: Với bề ngoài của cậu, chỉ cần cậu dám dốc lòng đi cua, cậu bé ngây thơ như Từ Thành Liệt sẽ trở thành người hầu dưới váy cậu trong một giây! 】


【Thẩm Viên Tinh:……】


Cô vội vàng trả lời tin nhắn, trả lời người hỏi ngoài cửa rồi đứng dậy đi ra.


Người đứng bên ngoài toilet là Lý Tĩnh Y, cô gái đã nói chuyện với Thẩm Minh Xuyên từ lúc ăn tối.


Theo những gì Thẩm Viên Tinh được biết, cô là đàn em năm nhất khoa mỹ thuật.


Ngoại hình trắng trẻo sạch sẽ, nhã nhặn thanh tú, tính cách nhút nhát, rất hợp với khí chất của Thẩm Minh Xuyên.


Vì vậy Thẩm Viên Tinh hòa nhã đối với cô, nở nụ cười thân thiết, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, “Xin lỗi đã để em đợi lâu.”


Vẻ mặt Lý Tĩnh Y áy náy, rất ngượng ngùng, “Không có, không có……”


Hai người lướt qua nhau, một người đi vào, một người đi ra.


Cửa toilet phía sau đóng lại, Thẩm Viên Tinh nhét di động vào túi xách.


Cô vén mái tóc rơi trước ngực ra sau, để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn và gương mặt tinh xảo trong bóng tối.


Trên bàn trà bên kia, Kiều Anh Tuấn đang lôi kéo Từ Thành Liệt chơi bài.


Áo len màu xám nhạt của chàng trai trượt xuống vai, lộ ra sơ mi trắng bên trong.


Vừa đúng lúc ngọn đèn trong phòng tùy ý bật tắt rơi vào người anh, giống như khói sương bao phủ, khiến người ta vô tình liên tưởng đến những bức tranh mỹ nam hở nửa vai đầy mê hoặc.


Thẩm Viên Tinh hơi sững sờ, sau đó hoàn hồn khi nghe giọng nói thiếu kiên nhẫn của Từ Thành Liệt.


“Tớ không biết.” Chàng trai dứt khoát, lạnh nhạt tới cực điểm.


Kiều Anh Tuấn xuýt bỏ cuộc.


Kết quả, Thẩm Viên Tinh giẫm lên giày cao gót, dáng người uyển chuyển đi tới, cởi túi xách trên vai, đặt trên sô pha phía sau Từ Thành Liệt.


Cô cười và trả lời bằng giọng quyến rũ: “Chơi đi, bốn người đấu địa chủ rất thú vị.”


“Bạn không biết thì tôi chỉ cho, đảm bảo dạy đâu hiểu đó.”


Vừa dứt lời, Thẩm Viên Tinh đã đứng trước mặt Từ Thành Liệt.


Cô cong đôi mắt hồ ly, nhìn anh đầy chờ mong, khỏi phải nói ánh mắt mê hoặc đến nhường nào.


Liễu Tinh Đồng đang ngồi trên sô pha gần đài hát cười lạnh, tựa như rất khinh thường.


Thẩm Viên Tinh ngước mắt nhìn cô ta, không hề phản ứng.


Chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú Từ Thành Liệt trước mắt bao người, dùng giọng điệu lôi kéo thúc giục anh: “Chơi hay không, cho tôi một câu trả lời chính xác đi.”


Sau ba giây yên tĩnh, Từ Thành Liệt ngồi xuống sô pha phía sau anh, trùng hợp là túi xách của Thẩm Viên Tinh kẹp sau lưng anh.


Vì thế Thẩm Viên Tinh ngồi xuống bên cạnh anh như một lẽ đương nhiên.


Còn lại đám người Kiều Anh Tuấn trợn mắt há hốc mồm, sững sờ tại chỗ.


Họ vẫn nhớ rõ, trong thời gian Thẩm Viên Tinh đi toilet, họ luôn thay phiên nhau thuyết phục Từ Thành Liệt chơi bài.


Nhưng anh đều từ chối với lý do không biết chơi.


Sau đó có một cô gái tên là Liễu Tinh Đồng đề nghị sẽ giúp hắn coi bài, dạy anh chơi bài, Từ Thành Liệt không chờ người ta nói xong đã từ chối.


Giống như một ông già bướng bỉnh và cố chấp, chỉ một câu “Tớ không biết”, hoặc là “Tớ không học được”.


Cuối cùng Liễu Tinh Đồng xấu hổ đến mức phải đi đến chỗ đài hát ngồi, trước khi đi còn tìm bậc thang cho mình, nói rằng đi hát vài bài.


Sau một hồi yên tĩnh, mọi người bị tiếng nhạc được khuếch đại đột ngột kéo trở lại hiện thực.


Cũng không so đo phản ứng khác thường của Từ Thành Liệt.


Họ nghĩ có lẽ do anh khó chịu vì bị rủ rê, hoặc là nể mặt Thẩm Viên Tinh.


Cũng có người nhìn ra sự mập mờ, ví dụ như Thẩm Minh Xuyên, Cao Thần và Kiều Anh Tuấn.


Ba cặp mắt thay phiên nhau thăm dò Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh, cố gắng nhìn ra chút manh mối trên mặt họ.


Đáng tiếc, cho dù là Từ Thành Liệt hay là Thẩm Viên Tinh, sắc mặt cả hai đều rất bình thường.


Sau khi ngồi xuống, họ không có giao tiếp nào khác, thậm chí không nhìn nhau.


Thật sự không nhìn ra gì cả.


Ngược lại, cái nhìn của ba người bọn họ khiến Từ Thành Liệt hơi khó chịu, nhíu mày, giọng điệu thấp xuống tám độ: “Không phải muốn chơi bài hay sao?”


Kiều Anh Tuấn là người đầu tiên hoàn hồn, vội vàng ngồi xuống, “Chơi, bốn đứa mình đấu địa chủ, thua thì uống rượu!”


Cao Thần liếc xéo anh: “Tửu lượng của cậu có thể uống qua ai?”


Kiều Anh Tuấn vừa xào bài vừa đốp chát lại: “Xuyên Nhi và  Liệt, hai người đó không phải là đối thủ của tớ.”


Cao Thần cắt ngang, “Cậu chỉ được chút điểm này, so sánh với hai người chưa uống rượu, cậu còn có mặt mũi khoe khoang.”


Hai người bọn họ cãi nhau là chuyện thường ngày, ngoại trừ Thẩm Viên Tinh thích thú như đang xem kịch, Thẩm Minh Xuyên và Từ Thành Liệt căn bản không tiếp lời, thậm chí còn không thèm nhướng mắt.


Khi Kiều Anh Tuấn xào và chia bài xong, Thẩm Viên Tinh liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Từ Thành Liệt, lặng lẽ nhích lại gần anh một chút, một tay đặt ở chỗ một tấc vuông phía sau anh, chống người nhìn lá bài trên tay anh.


Trong lúc cử động, hai người khó tránh khỏi va chạm cơ thể.


Từ Thành Liệt chỉ cảm thấy từ cánh tay phải đến eo truyền đến một tầng hơi ấm, một mùi hương nhàn nhạt đang từng chút nuốt chửng lý trí của anh.


Thẩm Viên Tinh còn cố tình không có ý định kiềm chế bản thân, bàn tay hướng dẫn anh sắp xếp bài còn thỉnh thoảng lướt qua các đốt ngón tay của anh, giống như lông vũ cào qua làn da, tê tê ngưa ngứa lan tràn khắp nơi.


“Bạn biết ba người đấu địa chủ không?” Thẩm Viên Tinh hỏi anh, âm thanh tựa như làn khói nhẹ thướt tha.


Từ Thành Liệt cụp mi liếc cô, thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, anh hít sâu một hơi, nhích sang bên một tấc, “Không biết.”


Thẩm Viên Tinh đang cho anh xem các lá bài, cô đương nhiên có thể cảm nhận được chuyển động đột ngột của người đang cầm bài.


Lập tức nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh kéo trở về một tấc, “Đừng nhúc nhích, chưa xếp bài xong.”


Khi cô kéo, cánh tay Từ Thành Liệt dính vào một chỗ mềm.


Cảm giác có dòng điện chạy qua cơ thể xuýt nữa khiến anh đánh rơi quân bài trên tay và bỏ chạy ngay tại chỗ.


Tuy nhiên, bàn tay đang chống sau lưng anh của Thẩm Viên Tinh nắm vai anh, còn dựa người lại gần, cảm giác áp lực trở nên rõ ràng và chân thực hơn.

“Được rồi, sắp xếp xong.”


“Tôi giúp bạn nhìn hai lá bài, bạn coi kỹ tôi đánh bài như thế nào, chắc bạn sẽ hiểu.”


Thẩm Viên Tinh nói xong, lùi lại một chút, bàn tay đặt trên vai chàng trai chống trở lại ghế sofa.


Sau khi khoảng cách giữa hai người được kéo ra, trái tim nóng bỏng của Từ Thành Liệt cuối cùng cũng đợi được một trận mưa đúng lúc.


Anh âm thầm thở đều đều, ánh mắt chăm chú vào lá bài nhưng không hiểu gì cả.


Chỉ nghe Kiều Anh Tuấn ngồi đối diện nói giỡn với Thẩm Viên Tinh: “Không phải chứ đàn chị, chị không nói gì, chỉ bảo A Liệt nhìn thôi?”


“Chị nói dạy đâu hiểu đấy là thế à?”


Thẩm Viên Tinh nghiêng đầu nhìn Từ Thành Liệt, ánh mắt trêu chọc, khóe môi cong rất sâu: “A Liệt thông minh như vậy, coi hai lần nhất định sẽ biết, không tin thì chúng ta đánh cược đi.”


“Được đó, cược đi.”


“Người thua sẽ cởi một món quần áo được không?” Kiều Anh Tuấn vốn nói đùa, anh ỷ vào chuyện Thẩm Viên Tinh chỉ mặc một chiếc váy đỏ có dây treo, cô sẽ không dám ứng chiến.


Nào ngờ Thẩm Viên Tinh đồng ý, “Cởi một món quần áo có ý nghĩa gì đâu? Hay là người thua cởi sạch áo, và hít đất hai mươi cái.”


Từ Thành Liệt ngồi bên cạnh cô khẽ mấp máy môi, nhưng bị Thẩm Minh Xuyên đoạt trước, “Chị, đừng xúc động quá.”


“Yên tâm đi, chị tin tưởng A Liệt.”


“Cậu ấy là thủ khoa của khoa văn.” Giọng nữ chắc chắn, tràn đầy sự tin tưởng đối với Từ Thành Liệt.


Điều này làm cho Từ Thành Liệt, người vừa muốn ngăn cản cô và Kiều Anh Tuấn cá cược, không nói nên lời.


Tim đập loạn xạ chỉ vì một tiếng “A Liệt” của cô.


Thế nên khi Kiều Anh Tuấn ngốc nghếch đập bàn đồng ý đánh cược, anh cũng không phản ứng gì.


Bây giờ đặt cược đã được thiết lập.


Vốn định tùy tiện đối phó một chút, Từ Thành Liệt hăng hái tinh thần hơn mười hai vạn phần ngay lập tức.


Kiều Anh Tuấn ngồi đối diện dường như cảm nhận được một luồng sát khí không thể giải thích được ở đâu đó.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin