Thẩm Như Như lập tức xua tay từ chối: “Hôm nay tôi không nhận tỷ thí, bận cả ngày rồi, không còn tinh lực. Đùa chắc? Cô ngồi vẽ bùa cả ngày đã đủ vất vả rồi, đến giờ tan làm còn phải làm đối tác luyện tập miễn phí. Không làm không làm, cô không muốn tự chuốc khổ vào người.
Lúc này, Từ Dẫn Châu cũng tới, Thẩm Như Như như được đại xá, lập tức chào hỏi anh: “Anh Từ, hôm nay có canh bí đỏ đậu xanh, rất ngon, mau qua đây nếm thử đi.”
Từ Dẫn Châu dừng bước, liếc nhìn Bách Lý Vô Thù đang đứng một bên, anh khẽ gật đầu và đi theo Thẩm Như Như: “Được”
Bách Lý Vô Thù do dự một lát rồi cũng đi theo: “Đạo hữu Thẩm, cô lãng phí cả ngày ở việc kinh doanh buôn bán không có lợi đối với chuyện tu hành, chi bằng tìm một đạo quan xuất gia, với thiên phú của cô, trong vòng ba năm nhất định có thể trở thành một trong mười đệ tử hàng đầu của Huyền Môn hiện nay.
Thẩm Như Như đặt bàn ăn dưới mái hiên, bưng canh bí ngô đậu xanh đã để nguội cả buổi và ba chiếc bát đặt lên bàn, thở dài nói: “Đạo trưởng Bách Lý, mỗi người có một chí hướng khác nhau, tôi không có hứng thú đối với việc tranh đoạt thứ tự. Trồng cỏ trồng hoa, làm một chút buôn bán nhỏ để duy trì cuộc sống bình yên mới là điều tôi muốn. Tất nhiên, nếu tôi đã vào Huyền Thiên môn, tôi sẽ không quên trách nhiệm phát huy môn phái, còn những chuyện khác thì thôi”
Bách Lý Vô Thù hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của cô, nhưng anh ta không phải người lắm lời, vừa rồi mở miệng thuyết phục đã là ngoài ý muốn rồi, thấy cô từ chối thì không nhắc lại nữa. Anh ta treo túi đào mình mang đến trên vách tường, sau đó xoay người ôm kiếm rời đi.
“Đào để ở đây, ngày mai tôi lại đến tìm đạo hữu Thẩm luận bàn.
Thẩm Như Như nhìn bóng dáng hờ hững rời đi của Bách Lý Vô Thù, trong lòng âm thầm nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút áy náy, luôn có cảm giác mình đang ức hiếp người thành thật.
“Cô Thẩm đang nhìn gì vậy?” Giọng nói của Từ Dẫn Châu kéo tâm trí đang bay xa của cô trở về.
“À, không có gì, chỉ là không hiểu vì sao đạo trưởng Bách Lý lại cố chấp với chuyện luận bàn như vậy? Thẩm Như Như múc một thìa canh bí ngô vàng óng bỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào và mát lạnh ngay lập tức khiến cảm giác hạnh phúc của cô tăng lên.
Từ Dẫn Châu chậm rãi khuấy chiếc thìa trong tay, mí mắt khép hờ: “Giống như cô nói, mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, nếu cô không thích tỷ thí thì có thể nói thẳng với anh ta.”
Thẩm Như Như hơi rối rắm: “Cũng không phải không thích, thỉnh thoảng tỷ thí một trận cũng khá thú vị, nhưng mà ngày nào cũng như vậy thì thực sự không chịu nổi. Nhất là sau khi vẽ bùa, cảm giác có chút lực bất tòng tâm. Thật ra không phải không có chỗ tốt, trải qua mấy lần tỷ thí, khả năng khống chế linh lực của cô cũng tiến bộ rất nhiều.
Từ Dẫn Châu trầm mặc uống hai thìa canh, ngẩng đầu nhìn cô: “Nếu như cô không ngại, tôi có thể thay cô luận bàn với Bách Lý Vô Thù.”
“Khụ khụ khụ” Thẩm Như Như suýt nữa đã bị sặc, cô nghiêng người họ hai tiếng, nói: “Anh Từ, anh nên nghỉ ngơi cho khỏe đi, nếu như thân thể quý giá của anh xảy ra chuyện gì, sẽ rất nguy hiểm.
Từ Dẫn Châu im lặng nhìn cô một lúc, tiếp tục cúi đầu uống canh, không nhắc lại chuyện này nữa.
Từ sau khi mấy vị khách nữ đó đến cửa hàng của cô mua đồ, số người đến mua hoa và bùa trong cửa hàng đột nhiên tăng gấp đôi, hơn nữa đều là gương mặt xa lạ, không chỉ ăn mặc sang trọng, trả tiền cũng rất nhanh gọn, nghe giọng, thậm chí còn có khách hàng ở thành phố bên cạnh. Thẩm Như Như có chút khó hiểu, cô không biết những vị khách đó giúp cô quảng cáo hay là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng dù sao kinh doanh tốt cũng không phải là chuyện gì xấu, cô cũng không quá rối rắm vấn đề này.