Thẩm Như Như lấy dao gọt hoa quả cắt bánh trung thu thành mười
hai cánh, một nửa đặt lên đĩa để lên bàn thờ trước mặt tổ sư gia, một nửa giữ lại
cho mọi người nếm thử hương vị.
Bởi vì gần đây trong căn tin của đạo quán cũng lục tục chuẩn
bị không ít bánh trung thu gửi cho đệ tử ở đây và đệ tử có tên tuổi đang bận ở
chỗ khác, mọi người ở trong quán đã sớm ăn qua cho nên không có mấy người cảm
thấy hứng thú với nó.
Linh Khê đối với bánh trung thu ngũ vị của Đạo Hiệp rất
không ưa, nói đúng hơn là căm thù đến tận xương tuỷ, ngửi thấy mùi vị liền nắm
mũi chạy ra thật xa: “Cái này khó ăn vãi cả chưởng ra, bánh trung thu gì mà một
chút cũng không ngọt, bên trong còn có thịt mỡ, má ơi, buồn nôn gần chết, chê
nha, chê mạnh luôn ấy.
Vưu Nhất cũng không quen ăn bánh trung thu ngũ vị nên chỉ cắt
một miếng nhỏ nếm thử xem có gì đặc biệt hơn bánh trung thu bình thường không,
Bách Lý Vô Thù dứt khoát nhìn cũng không thèm nhìn, anh ta không thích ăn bánh
trung thu, đầu bếp căn tin chuẩn bị bao nhiêu cũng không chạm vào.
Ngược lại với bọn họ, Từ Dẫn Châu đối với cái bánh trung thu
này như có tình cảm đặc biệt, không nói một tiếng giải quyết hết tất cả số bánh
trong đĩa, thậm chí còn có chút chưa thỏa mãn.
Thẩm Như Như cũng cắt một miếng nhỏ thưởng thức, bánh trung
thu ngũ vị của Đạo Hiệp kỳ thật không tệ, ngũ vị xốp giòn khẩu vị vừa phải,
hương vị tương đối nhạt cũng sẽ không cảm thấy ngọt ngấy, điểm lôi duy nhất
chính là thịt mỡ, nhưng mà khi ăn quen sẽ cảm thấy rất thơm.
Sau khi đêm xuống, cửa Kính Hoa Duyên vẫn khép hờ, có thể thấy
được trong tiệm đèn đuốc sáng trưng, Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu ngồi bên cửa sổ
chờ, cô gửi tin nhắn cho đám quỷ trong danh sách bảo bọn họ đêm nay đến nhận
bánh trung thu.
Đồng hồ tích tắc tích tắc chậm rãi chạy đến mười giờ, trên con
đường đá yên tĩnh rốt cục cũng vang lên tiếng gõ cửa quen thuộc, ngay sau đó là
từng đợt tiếng cười nói hỗn độn liên tiếp, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Số lượng bánh trung thu là dựa theo số lượng bạn bè mà chuẩn
bị, có quỷ nào mà không nhận được thông báo lại chạy tới thì chỉ có thể lưu lại
một danh ngạch chờ ngày mai lại đến nhận.
Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu một người phụ trách đóng gói một
người phụ trách duy trì trật tự thuận tiện đăng ký lưu lại danh ngạch, bận tối
mày tối mặt.
Kéo dài đến hơn một giờ sáng, quỷ dần dần ít đi, trong cửa
hàng trở nên vắng vẻ. Bánh trung thu trên bàn còn có ba phần, vậy ra còn thiếu
ba vị khách hàng chưa tới.
Thẩm Như Như đang muốn lật danh sách xem là ai không tới thì
đột nhiên xuất hiện hai cậu bé đứng ở ngoài cửa, là Tiểu Vũ và anh trai cậu bé
đã lâu không gặp. Hai anh em đều có biến hóa rất rõ ràng, anh trai lớn lên, còn
cao hơn một chút, thoạt nhìn không còn gầy yếu như trước, Tiểu Vũ vẫn
mang vóc dáng nho nhỏ, mặc yếm quần cộc đỏ, để chân trần nằm ở trên lưng anh
trai. “Thẩm đại sư, thật ngại quá, chúng tôi tới quá muộn. Anh trai có chút ngượng
ngùng.
Thẩm Như Như: “Không sao đâu, vẫn còn những khách hàng khác
chưa đến mà. Ngược lại là hai người đó, đã trễ thế này rồi còn cố ý chạy đến
đây, tý nữa làm sao trở về?”
Cô vốn tưởng rằng cậu sẽ đến lúc chạng vạng, không ngờ lại
kéo dài đến rạng sáng.
“Tôi chuẩn bị ở trấn trên vài ngày, trường học cho
nghỉ, trong nhà chỉ có tôi và em trai nên hơi chán, tới nơi này mới có cảm giác
náo nhiệt một chút.
Anh trai của Tiểu Vũ giải thích: “Thừa dịp mấy ngày này vừa
lúc đem Trường Mệnh Tỏa đặt ở trước mặt tổ sư gia tế bái”
Thẩm Như Như gật đầu, đóng gói hai phần bánh trung thu đưa cho anh: “Vậy buổi tối cứ nghỉ ngơi trong quán đi, đêm nay vừa lúc vẫn có phòng trống”
Từ Dẫn Châu dẫn hai anh em đến phòng trống để Thẩm Như Như
tiếp tục ở trong tiệm trông coi, một lát sau liền thấy một bóng dáng màu trắng
đi vào cửa.
Cô đứng lên chào hỏi: “Tôi tưởng hôm nay anh không đến Người
kia đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, khuôn mặt tuấn mỹ cùng chiếc mũ cao màu trắng
dưới ánh đèn lộ ra không bỏ sót một chi tiết dư thừa nào: “Hôm nay quả thật
không tới được, vừa vặn có một nhiệm vụ đi qua nơi này nên tới xem.
Thẩm Như Như đem bánh trung thu cất kỹ đưa cho người đàn
ông, vừa nói vừa yên lặng nhìn làn da cùng ngũ quan người kia: “Hiện tại công
việc như thế nào, thích không?”
“Cũng may, thú vị hơn nghiên cứu khoa học một chút. Lật
Tử khẽ cười nói: “Có thể quen biết rất nhiều người khác nhau, hiểu rõ các loại
hiểm ác và thiện ý trên thế giới này”
Thẩm Như Như nhìn bộ dáng vô hỉ vô bi (không vui không buồn)
của Lật Tử, cuối cùng cô cũng có thể lý giải Chung Quỳ vì cái gì cho rằng người
này thích hợp làm thiên sư bởi bất luận đối mặt tình huống cực đoan như thế
nào, Lật Tử đều có thể bình tĩnh mà đối mặt với nó, so với bất luận kẻ nào đều
bình tĩnh cùng dứt khoát hơn. Cô nghiêm túc nói: “Anh nhất định sẽ trở thành một
thiên sư xuất sắc.
Ngày Trung thu, cha mẹ Thẩm cùng Thẩm Thần Thần từ thành phố
S bay tới thành phố C đón tết đoàn viên, Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu sáng sớm
đã lái xe đến sân bay đón bọn họ.
Tết âm lịch năm ngoái, Thẩm Thần ở trấn Mộ Nguyên mấy ngày lễ
mừng năm mới chụp được rất nhiều ảnh, trong đó không thiếu các loại ảnh chụp đa
sắc thái đa biểu cảm của Từ Dẫn Châu, bởi vậy ảnh chụp của Từ Dẫn Châu từ lúc
Thẩm Như Như còn chưa xác định quan hệ với anh cũng đã bị Thẩm Thần làm thành
biểu tượng cảm xúc (mấy cái biểu tượng moe moe ấy) ở trong nhóm nhà mình đăng
lên vô số lần.
Cũng may nhan sắc của Từ Dẫn Châu vượt trội nên cho dù là
người chụp ảnh có ác ý đến mấy thì vẫn có thể nhìn ra người thật lớn lên không
tệ, chỉ là anh quá gầy nên ấn tượng ban đầu của mẹ Thẩm đối với anh cũng không
tệ lắm.
Còn cha Thẩm á, dĩ nhiên là không thể vui được rồi, đang yên
đang lành tự dưng có thằng đực rựa xuất hiện với tư cách là bạn trai của con
gái yêu nhà mình thì có người cha nào vui cho nổi, chính vì thế mà mỗi ngày ông
đều thúc giục Thẩm Như Như chia tay, chỉ tiếc con gái giờ không còn nghe lời
ông nói nữa, ông là người cha già đáng thương nên vẫn không thể rút ra thời
gian tự mình tới đây, dẫn đến chuyện khuyên chia tay kéo dài tới tận bây giờ
cũng không có xuất hiện tiến triển.
Thật vất vả mới có thời gian tới đây thì nhất định phải làm
khó dễ tên tiểu tử họ Từ này một phen, để cậu ta biết khó mà lui. Trong lòng
cha Thẩm tính toán rầm rầm như đúng rồi, còn chưa xuống máy bay mà ý chí chiến
đấu đã dâng trào lên level max luôn.
Bên kia, Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu chạy tới sân bay trước
hai mươi phút, bọn họ thấy thời gian còn sớm liền tìm chỗ ngồi ở phòng chờ máy
bay.
Ngắn ngủn hơn mười phút thời gian vậy mà ngẫu nhiên gặp được
vài nhóm tín đồ Huyền Thiên Quan, nhóm tín đồ đi thắp hương khá nhiều nên đều biết
hai người bọn họ, một đám thập phần nhiệt tình đi lên cùng hai người chào hỏi.
Một bác gái hỏi: “Thẩm quan chủ và Từ tiên sinh tới đón ai?”
Thẩm Như Như đáp: “Gia đình tôi đến thị trấn để đón Tết
Trung thu.
Một bác gái khác bừng tỉnh đại ngộ nói: “Khó trách hôm nay Từ
tiên sinh trông đặc biệt không giống ngày thường, thì ra là gặp phụ huynh Lần đầu
tiên gặp phụ huynh, Từ Dẫn Châu vô cùng coi trọng nên bản thân anh liền đặc biệt
để ý vấn đề ăn mặc cùng hình tượng linh tinh, hôm nay trước khi ra cửa lại cố ý
ăn mặc chỉnh tề một phen, không mặc Đường trang mà đổi thành áo trắng quần đen
đơn giản, cả người thoạt nhìn đặc biệt sạch sẽ tuấn tú.
