Cả sân sáng sủa nhất chính là căn biệt thự ba tầng ở chính giữa, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, đứng từ xa đã nghe thấy tiếng rống giận cuồng loạn và tiếng khóc yếu ớt của phụ nữ.
Náo nhiệt như vậy… Mọi thứ dường như không giống với những gì cô tưởng tượng… Thẩm Như Như dừng xe ở cổng, hạ cửa sổ xe xuống: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đạo trưởng Bách Lý đâu?”
Lão Quan đứng ở cổng hoa viên đợi, cuối cùng cũng chờ được người đến, hai mắt anh ta sáng lên, lập tức chạy đến bên cửa sổ xe: “Thẩm đại sư, ngại quá, làm phiền cô đến tận đây một chuyến. Là do vợ của tôi không cẩn thận, không trông kỹ đứa nhỏ.”
Lão Quan nhanh chóng giải thích một cách ngắn gọn, hôm nay Bách Lý Vô Thù đến xem nhà của anh ta, sau khi quan sát thì nói vấn đề không nghiêm trọng, chỉ cần đưa tất cả mọi người ra ngoài và làm pháp sự là có thể giải quyết. Kết quả là trong quá trình làm pháp đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không biết con trai nhỏ của anh ta bò ra khỏi phòng trẻ em từ khi nào, thằng bé lấy lá cờ nhỏ dùng để làm pháp làm đồ chơi rồi làm hỏng, đến khi bọn họ phát hiện thì pháp sự đã tiến hành được một nửa, không đủ thời gian để chuẩn bị công cụ mới, pháp sự cũng không thể tạm dừng. Cuối cùng, Bách Lý Vô Thù tiếp tục làm pháp sự, nhưng ở bước cuối cùng khi anh ta siêu độ tà ám thì bị phản phệ, hộc máu ngất xỉu.
Thẩm Như Như lập tức xuống xe, mang theo túi của mình và bước vào trong cùng Lão Quan, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh nói khi đạo trưởng Bách Lý siêu độ tà ám thì bị phản phệ? Anh đã nhìn thấy dáng vẻ của tà ám chưa?” Lão Quan cầm khăn tay lau mồ hôi, lo lắng đi vào bên trong: “Trong thời gian làm pháp đều tắt đèn, trời tối đen như mực nên không thể nhìn rõ, chỉ biết có một luồng gió thổi vào trong phòng, ánh nến chập chờn, Bách Lý đại sư đã ngất đi! Tôi thấy không ổn nên lập tức gọi điện thoại cho cổ”
Hai người đi vào tầng một của tòa biệt thự, tất cả đèn trong phòng đều bật, đại sảnh sáng trưng, rất ồn ào. Một người phụ nữ trung niên hơi mập mạp đang đứng trong đại sảnh quát mắng một cô bé chừng mười tuổi, bên cạnh cô bé là một cậu bé trạc tuổi, cả hai cúi đầu không dám nói gì, nước mắt rơi lã chã xuống sàn nhà. Lão Quan hơi xấu hổ, vội vàng giải thích: “Vợ của tôi đang dạy con gái, Bách Lý đại sư nói đêm nay không được để người ngoài ở nhà, bảo mẫu cũng không giữ lại, vốn dĩ muốn để con gái trông em trai một chút, nhưng mà con bé lại lén lút dẫn bạn về chơi nên không trông em? Anh ta bước tới ngăn vợ mình lại, để bà ta đưa hai đứa nhỏ lên tầng trên.
Đại sảnh nhanh chóng yên tĩnh lại, Thẩm Như Như đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất phía bên trái, bàn thờ dùng để làm pháp đặt trong cửa sổ, hương trong lư hương còn chưa cháy hết đã tắt, cô nhìn thoáng qua một lượt, Bách Lý Vô Thù đang nằm trên ghế mây hôn mê bất tỉnh. Cô lại gần mở mí mắt anh ta nhìn kỹ một hồi, sau đó duỗi ba ngón tay phải, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay của anh ta.
“Thẩm đại sư, đạo trưởng Bách Lý có sao không?” Lão Quan lo lắng đi theo sau, nếu như đây chỉ là thần côn bình thường không có bản lĩnh xảy ra chuyện, anh ta chỉ cần bỏ chút tiền là có thể giải quyết. Nhưng Bách Lý Vô Thù là đạo sĩ có bản lĩnh thật sự, còn là đạo sĩ chính quy của Tam Thanh Quan treo biển hành nghề, nếu không nể mặt Thẩm đại sư, chắc chắn sẽ không đi chuyến này. Nếu như xảy ra chuyện, dẫn tới một nhóm đạo sĩ lợi hại, anh ta sợ tiếp theo sẽ càng xui xẻo.
Thẩm Như Như thu tay, lắc đầu nói: “Anh ta không sao, chỉ bị ngất thôi, muộn nhất là ngày mai sẽ tỉnh” Thấy có một chiếc chuông rơi bên cạnh ghế mây, cô nhặt lên đặt trên bàn thờ: “Lão Quan, ông đưa tôi đi xem các phòng một chút”