Sáng sớm hôm nay, anh ta từ thành phố S đến đây, vì muốn nhờ cô Thẩm giúp đỡ một chút.
Lão Quan liên tục gật đầu, chiếc cằm đôi của anh ta run rẩy giống như đang sợ hãi, anh ta không ngừng xoa tay, vẻ mặt lo lắng nói: “Thẩm đại sư, bùa chuyển vận của cô thực sự quá thần kỳ, nó đã cứu mạng của tôi mấy lần. Lần này tôi tới đây, là hy vọng có thể mời cô Thẩm xuống núi trừ tà, thù lao không thành vấn đề, chỉ cần cô có thể giúp tôi, cho dù táng gia bại sản tôi cũng bằng lòng”
Hai người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi lại cúi đầu khom lưng trước một cô gái trẻ mới ngoài hai mươi thật sự rất kỳ quái, khiến cho những người qua đường đều ngoái đầu lại nhìn.
Thẩm Như Như không nói hai lời, lấy chìa khóa ra mở cửa: “Vào trong cửa hàng rồi nói”
Lão Quan lấy khăn tay ra lau mồ hôi dưới cằm và cổ. sau đó gật đầu nói: “Được, được”
Lý Mạnh Huy ân cần dành lấy việc dắt xe điện của cô, cười nói: “Bà chủ Thẩm, để tôi, để tôi”
Thẩm Như Như liếc anh ta một cái rồi đẩy cửa bước vào trong. Ba người bước vào trong cửa hàng, không khí trong lòng đập vào mặt, tâm trạng lo lắng của Lão Quan cũng được xoa dịu, anh ta chờ mong nhìn Thẩm Như Như: “Thẩm đại sư…”
Lý Mạnh Huy đi ra sân dựng xe, Thẩm Như Như đi vòng ra sau quầy và ngồi xuống, hỏi: “Anh Quan, chắc hẳn anh Lý đã nói với anh, tôi chỉ biết vẽ bùa, không am hiểu chuyện trừ tà, anh tìm nhầm người rồi.
Khuôn mặt béo tròn của Lão Quan lập tức nhăn nhó, khổ sở nói: “Thẩm đại sư, tôi thật sự không còn cách nào khác, chỉ mong ngựa chết có thể thành ngựa sống. Chỉ cần cô Thẩm giúp tôi lần này, bất kể là có thành công hay không, tôi nhất định sẽ đưa thù lao đầy đủ.
“Tiền không phải là vấn đề? Thẩm Như Như có chút khó hiểu, cô nhéo cằm suy nghĩ một chút, nói: “Rốt cuộc ông gặp phải khó khăn gì? Chi bằng nói cho tôi nghe thử, nếu có thể, tôi sẽ giới thiệu một người am hiểu thuật trừ tà cho anh”
Vừa nghe Thẩm Như Như nói có cách, gương mặt lo lắng cả buổi sáng của Lão Quan lập tức tràn ngập kỳ vọng, anh ta kéo ghế ngồi xuống, nghiêm túc kể lại những chuyện xui xẻo mà mình đã gặp phải.
“Thẩm đại sư, nói ra thì rất dài, tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ sự việc của nửa năm trước…” Lão Quan, tên đầy đủ là Quan Tây Hiếu, mười mấy năm trước rời trấn Mộ Nguyên đến thành phố S làm ăn, anh ta là người thành thật, làm việc chăm chỉ đến nơi đến chốn, lại có thêm quý nhân giúp đỡ. Nhiều năm trôi qua, anh ta đã phấn đấu xây dựng được một công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán với quy mô không nhỏ, thành công bước vào hàng ngũ những người giàu có của thành phố S, cuộc sống thoải mái không cần lo ăn lo uống. Bây giờ, ở trong mắt người ngoài, anh ta cũng được coi là người có sự nghiệp thành công, gia đình mỹ mãn.
Quan Tây Hiếu lớn lên trong một gia đình nghèo, sau khi có tiền lại bận rộn đến mức nước cũng không kịp uống, vì vậy, anh ta không có cơ hội bồi dưỡng mấy thói quen xấu, ăn chơi đàng điếm hay cờ bạc hút thuốc đều không dính dáng, chỉ có một sở thích là sưu tầm đồ cổ.
Nhưng mà anh ta cũng không thực sự thích đồ cổ, chủ yếu là các nhân vật lớn mà anh ta tiếp xúc trong công việc đều thích đồ cổ tranh chữ gì đó, vì không muốn để bản thân có vẻ không có văn hóa, phẩm vị, anh ta đành phải nhảy vào cái hố này. Nửa năm trước, anh ta được người giới thiệu mua một chiếc bình sứ lớn từ một nhà buôn, nghe nói là sứ Thanh Bạch thời Tống, rất quý.
Lão Quan nhớ lại, trên mặt mang theo vẻ hối hận nói: “Tôi vừa nghe nói sứ Thanh Bạch thời Tống rất quý giá, lập tức bỏ rất nhiều tiền ra mua, bây giờ ngẫm lại, rõ ràng là thằng khốn đó đã lừa tôi” “Sau khi tôi mang món đồ đó về nhà, gia đình tôi bắt đầu không thích hợp”