Đầu bút chấm chu sa, đáp xuống trên giấy vàng, giống như đã từng vẽ qua trăm ngàn lần vậy, từ đầu bút hiện ra những đường nét uyển chuyển mượt mà, cong vòng ngoằn ngoèo, móc ngang phẩy mác, tất cả thực hiện trong một lần.
Đơn giản như nét vẽ phác họa bình thường.
Thẩm Như Như một hơi vẽ xong gần trăm lá bùa ích khí, mãi đến khí mỏi mắt mới dừng bút. Nếu đổi lại là bình thường, cô vẽ xong một trăm lá bùa thì đã gục từ lâu rồi, giờ một chút cảm giác cũng không có, tay không đau eo không mỏi, duy nhất có đôi mắt vì tập trung quá lâu nên hơi khô rát.
Đột nhiên thông suốt, tâm trạng Thẩm Như Như cực kỳ tốt, ngâm nga câu hát gấp từng lá bùa một thành hình tam giác nhỏ cho vào trong hộp gỗ phân loại cẩn thận. Thu dọn sạch bàn, cô lấy một lá bùa ích khí nhét vào túi, chuẩn bị đưa cho Từ Dẫn Châu mang theo người.
Đi tới giếng trời, Thẩm Như Như không khỏi nhẹ bước. Mặt trời đã xuống núi, ánh nắng chiều chiếu xuống mái hiên, Từ Dẫn Châu nhắm mắt tựa vào ghế, dường như đã thiếp đi. Ánh nắng màu vàng hắt lên người anh, tạo thành bóng mờ, giữa ánh sáng và bóng tối, đường nét của anh không còn rõ ràng, phảng phất được phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ, tạo cảm giác giống như một bức ảnh cũ. Trong đầu Thẩm Như như hiện lên hình ảnh nam phụ Fujii Itsuki đang đọc sách trong góc thư viện trong bộ phim điện ảnh “Thư tình”
Tuy rằng nhân vật và khung cảnh không có bất cứ điểm chung nào, nhưng loại cảm giác yên tĩnh tốt đẹp đó thì như nhau.
Cho dù bước chân của cô đã rất nhẹ, nhưng Từ Dẫn Châu vẫn bị đánh thức, trong mắt anh vẫn còn vương chút sự buồn ngủ: “Trời tối rồi à?”
“Ừm?” Thẩm Như Như đưa túi phúc cho anh, dặn dò anh luôn mang theo người: “Có ích cho sức khỏe.:
Từ Dẫn Châu nhận lấy, nhìn sắc trời một chút rồi nói: “Cô Thẩm, cảm ơn sự tiếp đón của cô”
Thẩm Như Như mỉm cười: “Cũng cảm ơn đèn bí ngô của anh”
Sau khi Từ Dẫn Châu rời đi, Kính Hoa Duyên bèn treo biển nghỉ ngơi. Thẩm Như Như tâm trạng tốt làm một bữa tối thịnh soạn, còn chia một phần cho vịt vàng nhỏ, ăn uống no say, nằm ườn trên ghế sô pha chuẩn bị tìm Vương Tây Nhã tán dóc.
Còn chưa kịp hành động, nguyên chủ nhân của vịt vàng nhỏ đã tới.
Triệu Hằng Nhất xách theo một cái túi ni lông nhỏ đi vào, chạy thẳng tới giếng trời: “Bà chủ, tôi mang đồ ăn đến cho vịt nhỏ!”
Cậu ta chạy tới cạnh cái tổ, trước tiên là xuýt xoa một hồi về đèn bí ngô, sau đó đặt túi ni lông xuống đất, mở túi để lộ thứ bên trong ra mấy con giun tươi sống đang bò lúc nhúc.
Vịt vàng nhỏ nhìn thấy giun thì rất vui mừng, kêu cạc cạc chạy tới, cái đầu nhỏ rúc vào trong túi không ngừng mổ, ăn rất vui sướng.
Thẩm Như Như đứng tựa cửa nhìn từ xa, không dám lại gần. Là sinh viên ngành y, cô không sợ xác chết không sợ nhện không sợ gián, duy nhất chỉ sợ loại động vật thân mềm trơn ướt nhầy nhụa này, nhìn cũng không dám nhìn lâu.
Triệu Hằng Nhất không chút phát giác, cười ngây ngô nhìn vịt vàng nhỏ ăn: “Bà chủ, sau này tôi chỉ có thể đến đưa đồ ăn cho vịt con vào chập tối mỗi ngày, ban ngày còn phải đến lớp học thêm. Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc khả năng chỉ có thể đến vào cuối tuần, trường học trong nội thành, tôi ở nội trú.
Thẩm Như Như ừm một tiếng: “Tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.
Triệu Hằng Nhất sờ đầu cười hì hì một lúc, sau mới phát hiện ra: “Trong tổ thật sự không hôi tí nào, một chút mùi cũng không có, trên người vịt vàng cũng vậy, bùa khử hôi thần kỳ thật, bà chủ, chị là đạo cô hoàn tục à?”
Thẩm Như Như: “
“Đương nhiên không phải đạo cô, đạo quan tôi còn chưa đi đến nữa là” Cô ngẫm nghĩ, nói một cách không chắc chắn lắm: “Loại như chúng tôi, dân gian hình như gọi là bà đồng”
Triệu Hằng Nhất: “……Bà đồng hình như tuổi tác đều rất lớn”