Một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là Lý Mạnh Huy vẫn còn sống, nhưng có hiện tượng mất nước nghiêm trọng, vừa tìm được liền đưa vào bệnh viện ngay, tình hình của thành viên nhóm chẳng khác ông ta là mấy, mười mấy người đàn ông đều được khiêng vào bệnh viện.
Tin xấu thì khá đau lòng, trong nhóm có hai anh chàng gặp chuyện, theo các thành viên kể lại, là bị cát chảy cuốn đi.
Thẩm Như Như nhìn thấy hai chữ gặp chuyện trong lòng giật thót một cái, xem tiếp phía sau, không nén nổi hốc mắt ửng đỏ.
“Cô làm sao thế?”
Tiếng nói của Từ Dẫn Châu đột nhiên xuất hiện.
Thẩm Như Như ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy anh mặc một bộ âu phục được cắt may cẩn thận, kiểu tóc gọn gàng, dáng người cao gầy, nhìn qua rất có sức sống.
Cô rút một tờ khăn giấy chậm hốc mắt: “Anh Từ, anh về rồi”
Từ Dẫn Châu đi tới trước quầy, cúi đầu nhìn cô, giơ tay đặt một thứ lên trên bàn: “Tặng cô, đừng buồn nữa”
Đó là một chiếc khuyên tai màu đen được chạm khắc hoa văn tinh xảo. Khuyên tai chỉ to bằng móng tay út, đính viên ngọc bích đen tuyền. Hoa văn của ngọc bích tinh tế, trơn bóng ôn nhuận, trên bề mặt ngọc bích nhỏ khắc một con mắt khép hờ, lông mi dài hơi rũ xuống và nếp uốn trên mi mắt hiện rõ. Chạm trổ vô cùng tinh tế.
Ngay khi Thẩm Như Như nhìn thấy chiếc khuyên tai này, đã theo bản năng mà nhấc tay lên sờ vào dái tai phải của mình, chỗ đó có một lỗ xỏ khuyên không bắt mắt, cũng là lỗ xỏ khuyên duy nhất trên người cô. Nhắc đến nguồn gốc của lỗ xỏ khuyên này, phải truy ngược về thời kỳ cấp hai của cô.
Lúc còn học cấp hai, phong cách ngự tỷ thời trang của đồng chí Vương Tây Nhã đã có manh mối. Các ngôi sao nữ trên poster tạp chí thời bấy giờ đều lưu hành đeo trang sức lấp lánh khoa trương, không ít nữ sinh đều bắt chước học theo. Cấp hai quản nghiêm ngặt, tâm tư mọi người có sôi nổi đến đâu, thì lúc đến lớp cũng chỉ dám đeo loại trang sức không quá khác người như cặp tóc sáng màu.
Nhưng Vương Tây Nhã thì khác, cô ấy không chỉ đeo cặp tóc, còn có cả vòng tay dây chuyền, cả bộ đầy đủ, chịu đựng áp lực từ hội học sinh mà vẫn cứ mỗi ngày thay một màu cả tuần không lặp lại. Hơn nữa không bao lâu, quyết định đi xỏ lỗ những thứ này cũng không thể thỏa mãn cô ấy, Vương Tây Nhã lại nảy ra một ý nghĩ mới tai.
Với tư cách là chị em tốt chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, Thẩm Như Như đương nhiên cũng bị kéo đi cùng.
Hai người tùy tiện tìm một cửa hàng trang sức ở đầu phố, nhân viên cửa hàng chọc xoẹt xoẹt vài cái vào hai tại Vương Tây Nhã, sáu lỗ xỏ khuyên đã nhanh chóng ra lò, đơn giản như uống nước vậy.
Lúc đó Thẩm Như Như nhìn sang, nhanh vậy đã được rồi, hơn nữa còn không chảy máu, lòng ưa thích cái đẹp cũng rục rịch theo, băn khoăn một hồi liền quyết định cũng chọc hai lỗ xỏ khuyên tai. Nhưng cô trời sinh đã sợ đau, khi cây kim đó chọc vào tai, đau đến mức nước mắt đã rơi xuống lã chã, một bên tai còn lại sống chết không chịu chọc tiếp.
Nhớ lại chuyện xấu hổ năm đó, tâm tình Thẩm Như Như bỗng chốc nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô ngẩng đầu nhìn Từ Dẫn Châu: “Anh Từ, đây là tác phẩm của anh?”
Từ Dẫn Châu bình tĩnh gật đầu: “Lúc nhỏ rất sợ ra ngoài, ở trong nhà lại quá buồn chán, nên tìm chút chuyện gì đó làm”
Thẩm Như Như ngay lập tức tưởng tượng ra hình ảnh một cậu bé dễ thương đẹp trai, bị ma dọa đến mức không dám ra ngoài, chỉ đành trốn trong nhà học điêu khắc, trái tim cô dịu lại: “Anh thực sự rất lợi hại”
Khi một người có thiên phú cùng lúc có nội tâm và sự nhẫn nại mạnh mẽ, cũng rất đáng sợ. “Có điều món quà quý giá thế này tôi không thể nhận. Thẩm Như Như dùng khăn giấy gói khuyên tai đưa cho Từ Dẫn Châu, đùa rằng: “Đeo trang sức giá trị đắt đỏ làm thần côn, hình như không thích hợp cho lắm”