Đúng lúc gặp đào hoa

Vì xấu hổ nên tôi muốn từ chối, nhưng đúng lúc phim lại chiếu tới đoạn đáng sợ, và tôi sợ hãi lập tức ôm lấy Thẩm Mặc. Lại để người em trai này chiếm tiện nghi.

……

Khi Tôi và Thẩm Mặc rời khỏi rạp chiếu phim, cậu ta lộ vẻ đắc ý, còn tôi thì… mặt nóng như lửa đốt, hai chân bủn rủn.

Có một người em trai giống như một con chó sói nhỏ, một câu là gọi "chị", nhưng lại mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác.

Nhìn đồng hồ, cảm thấy chắc ba mẹ tôi đã ngủ rồi, Thẩm Mặc bắt taxi đưa tôi về nhà.

Sau khi cậu ấy uống rượu, chiếc xe vẫn ở trong bãi đậu xe, chưa lái đi.

Đến cửa tiểu khu, cậy ấy im lặng và lịch sự hỏi tôi: “Có cần em đưa chị lên lầu không?”

Tôi muốn nói không, nhưng...Tôi hơi nhát.

Vừa mới xem phim ma xong, tôi không dám đi thang máy một mình.

Vì vậy, do dự mãi, nhưng cuối cùng tôi vẫn gật đầu: "Được..."

Cậu ấy cười thầm, không nói gì, một tay vò tóc tôi, đưa tôi đến tận cửa nhà.

Ở hành lang, cậu ấy châm một điếu thuốc, dựa vào tường nhìn tôi: "Mở cửa đi, em nhìn chị vào nhà rồi em đi."

Tôi liếc nhìn cậu ấy đầy biết ơn, rút ​​chìa khóa và mở cửa, nhưng…

Ngôi nhà tối om, không có ai ở nhà. Tôi hơi cứng người.

Lúc này, đúng ra ba mẹ tôi đã ngủ, nhưng đôi dép của họ vẫn được đặt ngay ngắn bên cửa.

Tôi ngập ngừng gọi: "Ba, mẹ?"

Không ai quan tâm.

Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho mẹ, nhưng mẹ tôi nói với tôi rằng bà và ba tôi, dì Lý và vài người bạn khác ra ngoài ăn tối rồi đi hát, chắc sáng sớm mai mới về.

Tôi:……

Mọi người đã nghĩ đến cảm xúc của tôi chưa?

Mới vừa bắt tôi xem phim ma, rồi lại bỏ tôi ở một mình phòng không gối chiếc?

Sau một hồi im lặng, tôi quay đầu lại nhìn Thẩm Mặc.

Cậu ấy đang dựa vào tường hành lang, điếu thuốc đã cháy được gần một nửa, thấy tôi quay đầu lại nhìn, cậu lặng lẽ nhướng mày: “Có chuyện gì sao?”

Tôi gật đầu.

Dưới cái nhìn chăm chú của cậu ấy, tôi mím môi: "Này... cậu ngủ với tôi một đêm được không?"

10

Thẩm Mặc hơi ngạc nhiên một chút.

Sau khi hoàn hồn, cậu dập điếu thuốc và cười rất… trêu chọc.

"Được chứ."

Nói rồi Thẩm Mặc đi tới và dừng lại phía sau tôi.

Không có đụng chạm cơ thể, nhưng hơi thở nóng bỏng phả vào gáy tôi.

"Đây là do chị chủ động."

Chết rồi……Thế nào là do tôi chủ động.

Tai tôi đỏ bừng, tôi hơi hối hận về quyết định vừa rồi của mình, thà bị ma dọa chết còn hơn chết vì xấu hổ trước mặt cậu ấy.

Thẩm Mặc hơi nhướng mày, sau đó cố ý giả vờ bị tổn thương:

"Chị, chị coi em như con vịt sao? Lúc cần bảo em ở lại, không cần thì lại đuổi đi."

Chuyện này……Nếu là người khác, tôi chắc chắn sẽ tặng cho một câu "Cút", nhưng...Nhìn khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Thẩm Mặc, một chữ đều nghẹn ở cổ họng, không nói nên lời.

Do dự mãi, cộng với việc vừa nãy Thẩm Mặc vô tình hay cố ý nhắc đến phim ma, tôi cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng kéo cậu ấy vào cửa.

"Được rồi, cậu ở lại đây đi."

Tôi vừa nói trước: “Cậu ngủ trên giường, tôi ngủ dưới sàn.”

Thẩm Mặc không phản bác, cậu ta cười đáp lại: "Được."

Tôi mừng đến mức gần như nghi ngờ liệu người này có suy nghĩ gì khác không.

Sự thật chứng minh……Cậu ta thực sự có.

Sau khi tắm rửa qua, tôi bắt đầu trải chăn trong phòng.

Để tránh xấu hổ, tôi thậm chí không tắm mà chỉ thay một bộ đồ ngủ dài tay.

Trải chăn xong, Thẩm Mặc không khách sáo chút nào, thật sự lên giường, mặc nhiên để tôi ngủ dưới đất.

Em trai là em trai, không có chút ga lăng nào cả.

Tôi chỉ có thể vào giường.

Trong phòng bật một ngọn đèn ngủ nhỏ, ánh sáng mờ ảo, có Thẩm Mặc nằm bên cạnh, tôi không còn sợ hãi nữa.

Nhưng…

Nằm được mấy phút,  Thẩm Mặc nằm ở mép giường nhìn tôi: "Chị, em không ngủ được, em kể chuyện cho chị nghe được không?"

Thật ra tôi cũng không ngủ được.

“Được.”

Trả lời xong, tôi lại hỏi: “Thể loại nào?”

Tôi cẩn thận đề phòng, dù sao đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, cậu ta lại muốn tôi nghe truyện ma thì làm sao đây?

Tuy nhiên, truyện này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là... nghe hơi rợn.

"Có một chàng trai sau khi chia tay bạn gái, bạn gái đã nhảy lầu tự tử vì không chịu nổi. Chàng trai sợ hồn ma bạn gái ám nên đã tìm đến thầy để giải quyết. Đại sư nói đêm nay hồn ma của bạn gái sẽ trở lại tìm anh ta, chỉ cần anh ta không để cho hồn ma nhìn thấy mình là được, nếu không sẽ phải chết."

"Nửa đêm chàng trai trằn trọc không ngủ được. Nửa đêm, anh ta linh cảm rằng hồn ma của bạn gái mình đang đến. Anh ta sợ đến mức trốn vào gầm giường. Không lâu sau, anh nghe thấy một âm thanh "dong-dong". 

"Kết quả là ngày hôm sau người ta phát hiện chàng trai chết dưới gầm giường. Chị biết vì sao không?"

Nghe anh nhắc đến gầm giường, tôi hơi lo lắng, bởi vì tôi ngủ trên sàn nhà, cạnh giường.

Và chiếc giường trong nhà tôi... phía dưới trống không, khi tôi quay đầu lại, tôi có thể nhìn thấy bóng tối dưới gầm giường qua tấm khăn trải giường.

Có một cơn ớn lạnh sau lưng.

Tuy nhiên, vì tò mò, tôi không thể không nhịn được hỏi cậu ta: "Vì sao?"

Thẩm Mặc mỉm cười, cậu ta thì thầm: "Bởi vì... bạn gái là nhảy lầu tự tử, nên khi chết đầu cô ấy chúi xuống, âm thanh mà chàng trai nghe được chính là tiếng đầu bạn gái đập xuống sàn."

Chuyện này nghe rất hợp lý.

Tôi bất giác quay đầu nhìn xuống gầm giường, đen như mực, tối đến mức tôi không thể nhìn thấy gì.

Tuy nhiên, bóng tối mới là nơi đáng sợ nhất.

Tôi còn chưa kịp nhìn đi chỗ khác, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng "đùng đùng".

"A!"

Tôi hét lên, đột ngột đứng dậy và chui vào trong chăn Thẩm Mặc.

"Cậu bị làm sao à, nửa đêm còn kể chuyện này!"

Tôi bị dọa sắp khóc.

Dường như Thẩm Mặc không ngờ tới tôi lại phản ứng lớn như vậy, sau khi sửng sốt hai giây, cậu ta vỗ nhẹ vào lưng tôi, với giọng điệu áy náy:

"Xin lỗi, đó là một câu chuyện ma cũ, em không biết chị chưa từng nghe."

Tôi vùi mặt vào ngực cậu ta, nước mắt cũng sắp chảy ra.

Nhưng vào lúc này, "đùng” một cái, âm thanh lại vang lên.

"Thẩm Mặc!"

Tôi vừa khóc vừa lên tiếng “Cậu lại làm cái trò gì thế, đừng dọa tôi.”

"……Không phải em."

Cậu ta vừa nói, tiếng "đùng đùng" ở bên ngoài lại vang lên.

Lần này tôi lắng nghe cẩn thận, và có vẻ như... Đó là tiếng gõ cửa.

Sau đó, Thẩm Mặc gần như bế tôi đi mở cửa.

Nói ra rất xấu hổ, nhưng tôi thực sự rất nhát gan, bị câu chuyện ma cậu ta vừa kể và tiếng gõ cửa đúng lúc vang lên khiến tôi gần như không thể đi nổi.

Tôi không dám ở trong phòng một mình nên chỉ còn cách để Thẩm Mặc bế tôi ra.

Ở cửa…

Thẩm Mặc đặt tôi xuống, sau đó nhìn xuyên qua mắt mèo, cau mày nói: “Chị gọi cơm hộp à?”

“Hả?”

Tôi sững người một lúc, rồi vội lắc đầu: "Không phải."

Thẩm Mặc mở cửa, quả nhiên có một người giao hàng đứng ngoài cửa.

"Xin chào, Có phải cô Bạch không ạ? Đuôi số điện thoại là 4508."

Thẩm Mặc quay sang nhìn tôi.

“Phải…” Tôi yếu ớt trả lời: “Nhưng mà, tôi không mua hoa…”

Vừa nói tôi vừa liếc sang phía Thẩm Mặc.

Thứ mà người giao hàng đang ôm trên tay là một bó hoa hồng lớn.

Tất cả đều là hoa hồng đỏ diễm lệ.

Thẩm Mặc khẽ cau mày: “Cũng không phải em.”

Tuy nhiên, người giao hàng liếc nhìn số nhà, sau đó xác nhận tên và số điện thoại của người nhận: "Đúng, là của nhà anh, do... một người tên là Thẩm Mặc gửi."

Nói xong, người giao hàng đưa bó hoa cho tôi rồi quay người rời đi.

Cánh cửa đóng lại, tôi đang ôm một bó hoa lớn, bất lực nhìn Thẩm Mặc.

"Có phải cậu đặt không thế?"

Thẩm Mặc không lên tiếng, nhưng ánh mắt cậu ta rơi vào lòng bàn tay.

Tôi ngó đầu nhìn, là giấy đặt hàng, dưới biên lai có một dòng chữ dài:

"Đồng chí giao hàng, nhờ anh gửi đến tận tay cô gái, nhớ nói với cô ấy là một người đàn ông tên Thẩm Mặc tặng. Nhất định phải nhớ kĩ là Thẩm Mặc..."

Còn hai câu phía sau, quá dài dòng, đọc không hết.

Đồ ngốc nhìn vào cũng biết đây là thành quả của hai người mẹ già.

Tuy nhiên, chắc là người giao hàng cũng không để ý, bình thường gửi tặng bánh và hoa đều phải đọc kĩ ghi chú ở biên lai.

Tôi và Thẩm Mặc nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ. Ôm một bó hoa hồng đỏ thật lớn, tôi không nhịn được cúi đầu xuống ngửi.

Ừm……Không có mùi gì.

Đặt bó hoa lên bàn, tôi quay đầu lại nhìn, hình như… cũng khá đẹp.

Tôi không khỏi nhìn thêm hai lần, sau đó ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Thẩm Mặc.

Cậu ấy đi tới, nghiêng đầu nhìn tôi, rồi cúi xuống không báo trước.

Khoảng cách được rút ngắn ngay lập tức.

"Chị, chị nói... hai bà mẹ già đã làm đến nước này, em có nên chủ động hơn chút không?"

Mặt tôi hơi nóng, giả vờ không hiểu nói: “Chủ động làm gì?”

Thẩm Mặc không trả lời, nhưng eo tôi đột nhiên bị siết chặt, khi tôi định thần lại thì đã bị anh ôm trong vòng tay, hai tay khẽ đặt lên trước ngực anh.

"Chị đoán xem?"

Tôi chưa kịp suy nghĩ, đã bị Thẩm Mặc bế lên, đi thẳng vào phòng ngủ.

Tim đập mạnh vì tôi hồi hộp và sợ hãi, xen lẫn một chút... một chút phấn khích.

Tuy nhiên, diễn biến của sự việc không giống như tưởng tượng, làm gì có chuyện em trai cún con chinh phục tôi thú vị như vậy, Thẩm Mặc ôm tôi lên giường, rồi tự mình chui vào chăn, ôm tôi xuyên qua chăn như lần trước.

“Ngủ đi.”

Cậu ấy nói thầm vào tai tôi.

Cảm nhận được hơi thở ấm áp bên tai, nhịp tim dồn dập của tôi dần bình tĩnh lại, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút thất vọng.

"Ồ."

Tôi nghĩ Thẩm Mặc sẽ có hậu chiêu, nhưng...Không có gì.

Cậu ấy chỉ lặng lẽ ôm tôi, hơi thở đều đặn.

Ngay khi tôi vừa ngủ thiếp đi, giọng nói của cậu ấy đột nhiên vang lên bên tai tôi: "Chị."

"Ừm?"

Tôi không mở mắt ra, mơ màng đáp lại.

Trong ý thức mơ hồ, hình như có người nắm tay tôi, động tác rất nhẹ, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp.

"Chúng ta từ giả thành thật đi?"

Tôi buồn ngủ, lời gần như buột ra: "Làm thế nào?"

 

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin