Thấy Thẩm Mặc, mẹ tôi thay đổi sắc mặt
ngay lập tức,hơi trách móc nói:
"Đã nói là không cần con đến đón,
con còn đặc biệt đến đây, dì bảo Điềm Điềm gọi xe là được, con đừng quá chiều
chuộng con bé."
???
Tôi không hiểu, chuyện gì đang xảy ra?
Thẩm Mặc liếc nhìn tôi một cái, sau đó
khẽ gật đầu, cười nhạt nói: “Không sao, tôi chủ yếu tới đây để đón dì.”
Nói một câu, khuôn mặt mẹ tôi lập tức
tràn đầy ý cười, bà vỗ vai Thẩm Mặc khen ngợi: “Lão Lý có một đứa con trai thật
ngoan, không giống dì.”
Tôi choáng váng.
Lão Lý? Dì Lý?
Thẩm Mặc là con trai của dì Lý?
Anh ta chính là người mà mẹ tôi giới thiệu trước đây, là cậu con làm bác sĩ ở nước ngoài trở về của nhà dì Lý!
6
Ở ghế phụ.
Dọc đường đi tay tôi nắm chặt dây an
toàn, không nhịn được quay đầu đánh giá Thẩm Mặc.
Không thể than thở, thế giới này thật
sự quá nhỏ.
Em trai vô tình bị áo của tôi rơi vào
đầu lại chính là con trai của dì Lý, người mà mẹ tôi giới thiệu cho tôi không
biết bao nhiêu lần…..
Quả thật là cuộc đời vạn biến.
Nhưng mà ——
Nghĩ lại cũng có chỗ tốt, ít nhất, số
tiền mà tôi nợ Thẩm Mặc coi như không cần trả lại nữa.
Nhìn tình bạn mấy chục năm của mẹ tôi
và dì Lý, khẳng định Thẩm Mặc sẽ không giở công phu sư tử ngoạm ra nữa.
Trên đường đi, Thẩm Mặc và mẹ tôi trò
chuyện rất sôi nổi, cách mẹ tôi nhìn Thẩm Mặc đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa
của câu “mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vui”.
Có thể thấy rằng mẹ tôi rất hài lòng
về Thẩm Mặc, bất kể về xuất thân hay điều kiện cá nhân.
Nghĩ mà xem, nếu không phải như vậy,
mẹ tôi làm sao có thể dùng hết mọi cách nhét anh ta vào phòng tôi.
Trên đường nhàm chán, tôi cũng không
nói được lời nào, chỉ có thể dùng khóe mắt liếc nhìn Thẩm Mặc.
Hóa ra đây là đứa nhóc hay theo sau
mông tôi chảy nước mũi hồi đó sao?
Nhắc mới nhớ, tôi hình như lớn hơn anh
ta hai hay ba tuổi, nhưng thằng nhóc này khi còn nhỏ hình như phát triển hơi
chậm một chút, trong ấn tượng của tôi anh ta là một đứa nhóc khóc nhè rất đạo
đức giả.
Mẹ tôi và dì Lý là chị em mấy chục
năm, khi còn nhỏ tôi và Thẩm Mặc thường hay chơi với nhau.
Tuy nhiên, sau đó bố mẹ anh ta ly hôn,
anh ta bị bố đưa đến tỉnh khác sinh sống, từ đó chúng tôi không bao giờ gặp lại
nhau nữa.
Sau đó nghe nói hình như anh ta xuất
ngoại.
Không đúng.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên quay đầu
nhìn về phía Thẩm Mặc, “Con nhớ ra rồi, hình như con trai của dì Lý tên là Thẩm
Kiến Quốc?”
“……”
Thẩm Mặc im lặng một lúc rồi khẽ nói:
"Đổi tên."
Tôi cố ý trêu chọc anh ta, nhướng mày
giả vờ kinh ngạc: "Đổi tên? Tên hay như vậy tại sao lại phải đổi?"
Thẩm Mặc liếc nhìn tôi một cái, không
nói chuyện.
Mẹ tôi lập tức bảo vệ con bà, bà ở dãy
ghế sau lườm tôi một cái, lập tức quát:
"Bạch Điềm Điềm, con nói nhiều
như vậy làm gì? Cái tên đó là do dì Lý của con chọn, thật quê mùa, vẫn là tên
như bây giờ thuận tai hơn đúng không Thẩm Mặc?"
Thẩm Mặc khẽ cười, ngoan ngoãn lặp
lại: "Vẫn là dì có mắt nhìn."
... Tôi im lặng, hai người họ là mẹ
hiền con ngoan, tôi có nói gì cũng sẽ bị mắng trả lại.
Rất nhanh, xe dừng trước một khách
sạn.
Tôi biết khách sạn này, rất nổi tiếng
ở thành phố, cảnh sắc và giá cả cũng không phải dạng vừa.
Tôi nhướng mày, thầm nghĩ, xem ra hôm
nay mình sẽ được Thẩm Mặc mời ăn một bữa thật ngon……
Tuy nhiên, người đàn ông này dường như
có khả năng đọc suy nghĩ, vừa tháo dây an toàn vừa quay đầu liếc nhìn tôi, nhân
lúc bố mẹ tôi xuống xe, anh ta khẽ cười nói:
“Chị vẫn nợ tôi mấy ngàn tệ, ăn bữa
cơm này chắc là đủ, cảm ơn chị đã chiêu đãi.”
Tôi nhanh chóng tháo dây an toàn, đóng
sầm cửa và bước ra khỏi xe.
Đùa tôi à, quan hệ của chúng ta như
này mà còn phải trả lại tiền sao?
Vừa xuống xe liền thấy dì Lý đứng chờ
ở cửa khách sạn.
Dì Lý vẫn luôn thích tôi, đối với tôi
cũng rất nhiệt tình, nhưng ...
Lần này có chút nhiệt tình quá mức.
Tôi vừa bước xuống xe, bà đã chạy đến
ôm chầm lấy tôi, giọng rất vui mừng:
"Điềm Điềm, dì Lý đã nói nhiều
năm như vậy, con cuối cùng cũng trở thành con dâu của dì..."
Tôi không dám di chuyển.
Sao đã trở thành con dâu rồi?
Ai biết được, mẹ tôi và thím Lý đã
tính được bao xa, có lẽ... bọn họ đã nói chuyện hôn sự của tôi và Thẩm Mặc rồi
cũng nên?
Bị dì Lý ôm chặt, tôi quay đầu lại
liếc Thẩm Mặc một cái xin giúp đỡ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Mặc mỉm cười, sau đó đi tới kéo
dì Lý ra, "Được rồi, mẹ đừng dọa Điềm Điềm sợ."
Chậc chậc.
Nghe hai tiếng “Điềm Điềm” phát ra từ
miệng anh ta, tôi không nhịn được đỏ mặt, tim đập loạn xạ.
Chúng tôi vào khách sạn, phòng đã được
Thẩm Mặc đặt từ trước.
Ngồi xuống bàn, mẹ tôi và dì Lý háo
hức trò chuyện.
Mẹ tôi nhấp một ngụm trà nóng, nhìn
qua nhìn lại giữa tôi và Thẩm Mặc.
“Trước đây tôi đã nói với Điềm Điềm,
tiểu Thẩm vừa đẹp trai vừa ưu tú, bảo con bé đi gặp con bé còn ra sức từ chối,
hóa ra là đã thích tiểu Thẩm từ trước.”
Dì Lý cũng cười theo.
"Da mặt con gái vốn mỏng, hơn nữa
Mặc Mặc cũng có rất nhiều tật xấu, chẳng hạn như tính nóng, tôi vẫn luôn lo
lắng Điềm Điềm của tôi sẽ không thích Thẩm Mặc."
Tôi và Thẩm Mặc nhìn nhau cười bất đắc
dĩ.
Bây giờ, dì Lý mở miệng ra là “Điềm
Điềm nhà tôi”, mẹ tôi cũng gọi Thẩm Mặc là “con rể tương lai”, tôi và Thẩm Mặc
đến bát tự cũng chưa xem, mà hai người bạn già đã bắt đầu tưởng tượng cuộc sống
sau khi chúng tôi kết hôn.
Hơn nữa, tôi còn hiểu “ra sức từ chối”
mà mẹ tôi nói có ý gì.
Trước đây, mẹ tôi đã thúc giục tôi và
con trai dì Lý đi xem mắt vài lần, lần nào cũng nói quá đối phương tốt cỡ nào
với tôi.
Nhưng tôi vừa nghĩ tới Thẩm Kiến Quốc,
trong đầu không tự chủ xuất hiện hình ảnh thằng nhóc nước mắt nước mũi tèm lem.
Nhưng mà, từ trước đến nay tôi chưa từ
chối mẹ thành công lần nào, nên là ——
Vài lần gặp mặt, đều là bạn thân Tháp
Tháp của tôi đi.
Đương nhiên tôi cũng phải trả một cái
giá không hề nhỏ, một khoản khiến xương thịt tôi cũng thấy đau.
Bỗng nhiên, dí Lý cười tủm tỉm nhìn
tôi nói,
“Vài lần gặp mặt trước đây, lúc về
tiểu Mặc nói với dì, đối phương rất tốt, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, nó rất
thích.”
Tôi ngây cả người,
Trái tim dường như bị một đôi bàn tay
to lớn vô hình nắm lấy, lồng ngực có chút thắt lại.
Cho nên, lúc đấy Thẩm Mặc thích…… Bạn
thân tôi?
Rốt cuộc, tôi chưa từng gặp anh ta lần
nào, người gặp anh ta là một người bạn thân khác của tôi, tiểu Tang.
Tôi quay đầu nhìn Thẩm Mặc, anh ta
hình như cũng không phát hiện có gì không ổn, ngược lại nhướng mày nhìn tôi.
Tôi thu ánh mắt lại, thầm mắng một câu
đồ cặn bã.
Nhưng nghĩ lại thì….
Có một điểm tôi vẫn không để ý đến:
Lúc cái áo hai dây bị rơi, hình như anh ta đang ở dưới tầng, chuẩn bị cưa đổ
một cô gái.
Con gái nhà người ta vừa chạy đã đến
trêu trọc tôi.
Đồ cặn bã!
Càng nghĩ càng giận, cơm cũng không ăn
nổi nữa, nên kêu “đau bụng” rồi đứng dậy đi WC.
Hình như có tiếng bước chân sau lưng,
tôi cũng không ngoảnh lại.
Cửa nhà vệ sinh.
Tôi còn chưa bước vào đã bị chặn lại.
Ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt đầy nam
tính của Thẩm Mặc
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, hơi nhíu mày,
lộ ra vài phần lo lắng: "Sao vậy?"
Tôi mím môi, thấp giọng hỏi anh ta:
“Tiếp theo nên làm thế nào, khi nào thì nói thật với bọn họ?”
Thẩm Mặc ngạc nhiên một chút, trên mặt
lộ ra vẻ nghi hoặc, "Sự thật gì?"
Tra nam vẫn còn giả vờ!
Tôi thầm than trong lòng, rồi liếc
nhìn anh ta một cái:
"Vẫn còn giả bộ, vài lần gặp mặt
trước đây đều là bạn thân đi thay tôi, hiện tại cha mẹ tôi hiểu lầm, anh cảm
thấy tôi nên làm thế nào?"
Thẩm Mặc nghe vậy, đôi lông mày đang
cau lại chợt buông ra.
Im lặng nghe vậy, nhíu chặt mày đột
nhiên buông ra.
Nhìn biểu cảm của anh ta, người này
hình như còn thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Trước đây chị cũng không
đi?"
Cái gì gọi là cũng?
Tôi sững người một lúc, hình như tôi
đã hiểu ý mà Thẩm Mặc nói.
Không nghĩ tới hóa ra cũng là đồng
đạo.
Sau đó, chúng tôi đứng ở hành lang
trước cửa nhà vệ sinh thảo luận một chút, sau đó biết chuyện như thế nào.
——
Mấy lần hẹn gặp mặt, Thẩm Mặc không
muốn đi, tôi cũng không muốn đi.
Vì vậy, chúng tôi không hẹn mà cùng mà
tìm “Thế thân”, gặp riêng vài lần, đều là anh em của anh ta và bạn thân tôi ăn
cơm cùng nhau.
Hơn nữa, theo Thẩm Mặc nói, bởi vì
không muốn bị ép duyên, anh ta đặc biệt phản kháng dì Lý giới thiệu, về phần vì
sao đối với buổi hẹn hò xem mắt anh ta không muốn gặp mặt hết lời khen ngợi.
Thẩm Mặc xoa giữa mày, bất đắc dĩ nói:
"Kết thúc lần đầu tiên, tôi về
nhà nói tôi không có cảm giác với đối phương, còn bịa ra một dống khuyết điểm,
chẳng hạn như..."
Nói đến đây, Thẩm Mặc liếc nhìn tôi một cái, kịp thời bỏ qua những lời sau.
Khẽ hắng giọng, anh ta nói tiếp:
"Nhưng mà, hôm đó cả đêm mẹ tôi
không ngủ, ngồi ở mép giường tôi cả đêm nói cho tôi biết chị tuyệt vời như thế
nào, sau đó tôi liền thỏa hiệp, chỉ có thể tiếp tục để anh em tốt đi thay, mỗi
lần về đều khen chị không dứt."
Thì ra là thế.
Vậy tôi thì sao?
Tôi nói thẳng với mẹ, sau khi bạn thân
tiểu Tang thay tôi gặp mặt, tôi bốc phét chế nhạo đủ kiểu, chẳng hạn như đối
phương xấu quá hay nói linh tinh, tóm lại là cắn chặt rằng không phải gu của
tôi là không phải của tôi.
Nhưng mà ——
Những điều này đối với mẹ đều vô dụng,
dù tôi có nói gì thì mẹ tôi cũng cho rằng tôi đang xấu hổ, miệng nói một đằng
lòng nghĩ một nẻo.
Khi tôi hỏi mẹ tại sao, mẹ tôi nói
rằng gần đây bà đã gặp tiểu Thẩm, ngoại hình đặc biệt của nó chắc chắn là mẫu
người mà con gái bà thích.
…… Không thể không nói, mẹ tôi rất hiểu tôi.