Tôi bị anh ta làm chọc cười:
"Khương Thịnh, anh có thể soi gương trước rồi mới nói không?"
Khương Thịnh đang muốn nói chuyện, sau
lưng đột nhiên có một người đi tới: "Chị, đây là ai thế?"
Là Thẩm Mặc đi WC về.
Thẩm Mặc lấy khăn giấy trên bàn lau
sạch những giọt nước trên tay, sau đó nhìn xuống Khương Thịnh đang ngồi trên
ghế của mình.
Tôi còn chưa nói gì, Khương Thịnh đã
nở nụ cười.
"Bạch Điềm Điềm, em đùa tôi
sao?"
Anh ta nắm lấy cánh tay Thẩm Mặc, trên
mặt lộ ra vẻ giễu cợt: “Người em trai này là quán quân tán thủ mà em nói à?”
Tôi nhíu mày, sau đó ngẩng đầu nhìn
Thẩm Mặc, muốn bảo anh ấy đừng nói chuyện với tên điên này, nhưng vừa ngẩng đầu
lên, liền bắt gặp ánh mắt của Thẩm Mặc.
Anh lặng lẽ nhìn tôi, trên môi nở một
nụ cười, nhắc lại câu hỏi vừa rồi:
"Chị, ai đây?"
Tôi mím môi, ngoan ngoãn đáp:
"Bạn trai cũ của tôi."
Sau khi nghĩ, lại nói thêm: "Lúc
trước kia chia tay không bình yên lắm."
Thẩm Mặc gật đầu: "Thì ra là bạn
trai cũ."
Cậu ta vừa dứt lời, một tay khác liền
nắm lấy tay Khương Thịnh, dùng lực một chút, Khương Thịnh lập tức kêu lên một
tiếng đau đớn.
Sau khi Thẩm Mặc buông tay, đột ngột
Khương Thịnh đứng dậy nắm lấy cổ áo Thẩm Mặc, trong tiếng hô của tôi…
Thẩm Mặc gần như không tốn chút sức
lực nào, hai ba cú đánh khiến anh ta ngã xuống đất, rồi đá anh ta một cái.
"Em trai" trong miệng Khương
Thịnh, đánh anh ta không tốn sức hơn đánh một đứa trẻ.
Cách đó vài mét, Khương Thịnh chậm rãi
đứng dậy, hai tay ôm chặt bụng dưới, sắc mặt vô cùng xấu xí.
Mấy mét nơi xa, Khương Thịnh bò dậy
chậm như rùa, đôi tay gắt gao che bụng, sắc mặt khó coi đến đáng sợ.
“Được, Bạch Điềm Điềm, cô chờ đấy!”
Sau khi thốt ra một lời cay nghiệt,
Khương Thịnh ôm bụng định đi vòng qua bàn của chúng tôi và rời đi, nhưng anh ta
đã bị Thẩm Mặc ngăn lại khi đi chưa được bao xa.
"Lại đây."
Khương Thịnh do dự một lúc, rồi dừng
lại.
Nhìn vẻ mặt xấu hổ và có vẻ sợ hãi của
Khương Thịnh, tôi thực sự muốn cười.
Có vẻ như sau nhiều năm, người này vẫn
không có gì tiến bộ.
Lá gan vẫn bé như cũ.
Thấy anh ta dừng lại, Thẩm Mặc lặp lại
lần nữa:"Lại đây."
Khương Thịnh quay lại và chậm rãi bước
tới.
Thẩm Mặc chống một tay lên bàn, liếc
nhìn đôi đũa bị ném trên bàn: nói "Dùng đũa của tôi à?"
Khương Thịnh mím môi và không nói gì.
"Đi thôi, anh ăn phần của tôi,
vậy đi thanh toán hóa đơn đi."
Thẩm Mặc vỗ vai anh ta rồi nắm tay tôi
bước ra ngoài.
Khi cậu ta đến bên cạnh Khương Thịnh,
lặng lẽ quay sang nhìn anh ta: "Điềm Điềm nói không sai, tôi đã giành được
chức vô địch tán thủ, nhưng mà, không phải ở thành phố, mà là cấp tỉnh."
Những lời này vừa thốt ra, hai tay
đang nắm chặt của Khương Thịnh lập tức buông lỏng.
Anh ta nghiêng đầu không nói nữa.
Thẩm Mặc công khai dẫn tôi ra khỏi cửa
hàng, lúc đi ngang qua quầy lễ tân chỉ về phía Khương Thịnh sau lưng tôi: “Tính
tiền thì tìm anh ta.”
Sau đó, chúng tôi bước ra ngoài với
nhau.
Sau khi đi được một quãng, tôi giật
mạnh cổ tay áo của cậu ta và nhỏ giọng hỏi: “Cậu thực sự đã giành được chức vô
địch tán thủ cấp tỉnh sao?”
Thẩm Mặc liếc nhìn một cái tôi, chợt
mỉm cười.
“Dọa anh ta thôi, tôi đã từng học tán thủ,
nhưng chưa dành chức vô địch nào, dù vậy vẫn thừa sức đánh bại anh ta.”
Nói xong, Thẩm Mặc lắc đầu: “Chị à,
ánh mắt trước đây của chị không tốt lắm.”
Tôi nhún vai và không có gì để nói.
Sau khi đi lung tung một lúc, chỉ còn
một giờ nữa là phim bắt đầu chiếu.
Tôi bàn bạc với Thẩm Mặc, cuối cùng
quyết định đi siêu thị mua thú bông, sau đó đi xem phim.
……
Không thể phủ nhận em trai Thẩm
Mặc toàn năng.
Với khuôn mặt đẹp trai, dáng người
quyến rũ, đánh nhau hạng nhất, ngay cả gắp thú bông cũng đặc biệt lợi hại.
Tôi là một kẻ vô dụng, chỉ có thể hét
lên "Đỉnh, đỉnh, đỉnh"*.
[*666 /liùliùliù/: đọc gần giống 牛 /Niú/. Có ý nghĩa khen ngợi một người
rất giỏi, thậm chí là năng lực “phi phàm”, “trâu bò”]
Hơn nửa tiếng trôi qua, trên người tôi
và Thẩm Mặc đã được bao phủ bởi đủ loại thú bông.
Mọi người tới để gắp thú bông, trong
khi Thẩm Mặc tới đây để nhập hàng.
Tuy nhiên, nhìn mãi cũng chán, tôi nhờ
nhân viên lấy một cái túi to để bỏ thú bông vào, rồi bắt Thẩm Mặc dạy tôi gắp.
Thẩm Mặc vui vẻ đồng ý, hơn nữa người
thầy này cũng rất có lương tâm, luôn ở bên cạnh chỉ đạo, khi cần thiết thậm chí
còn tự mình làm, đặt tay lên mu bàn tay tôi để thao tác.
Nhưng.
Không hiểu vì sao, sau khi cậu ấy đặt
tay lên tay tôi, tôi không còn chút tâm tư nào nhặt thú bông nữa.
Cậu ấy đứng phía sau tôi, hơi khom
người về phía trước, như thể đang ôm tôi.
Lòng bàn tay cậu ấy ấm áp, đặt lên mu
bàn tay tôi rất thoải mái, thoải mái đến tim của người chị là tôi không khỏi
đập nhanh.
Nhờ sự hướng dẫn của Thẩm Mặc, tôi
thành công gắp được thú bông hình con voi nhỏ, tôi vui mừng khôn xiết và vô
thức quay sang nhìn cậu ấy…
Ối.
Khoảng cách quá gần, tôi lại đột ngột
quay lại, môi tôi nhẹ chạm vào môi cậu ấy.
Thật mềm mại.
Hai người đồng thời sững sờ, không
biết là tiếng tim đập của ai vào giờ phút này đột nhiên trở nên rất rõ ràng.
Tôi định thần lại trước, theo bản năng
muốn lùi lại một bước, nhưng đột nhiên cậu ấy lại đưa tay ôm lấy eo tôi.
Thẩm Mặc nhìn xuống tôi, yết hầu của
cậu khẽ lăn xuống…
Giọng nói của cậu ấy rất nhỏ nhẹ:
"Chị, đây là do chị chủ động."
Vừa nói xong, Thẩm Mặc cúi đầu hôn
tôi, hơi thở nóng như lửa đốt.
9
Hai chúng tôi đều choáng váng.
Cảm giác ấm áp trên môi khiến tôi suýt
rùng mình, thậm chí tôi có thể thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình.
Tất nhiên, Thẩm Mặc sẽ không có cảnh
mặn nồng nào với tôi nơi công cộng, nụ hôn này chỉ lướt qua thôi.
Vài giây sau, cậu ấy buông tôi ra,
lòng bàn tay ấm áp đặt lên tóc tôi, vuốt ve nhẹ nhàng, còn bổ sung một câu
khiến tôi đỏ mặt tim đập:
“Chị, người chị thơm quá.”
Tôi bắt đầu lắp bắp: "Cậu... cậu
chỉ đang giả làm bạn trai của tôi thôi, cậu...”
Thẩm Mặc cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt vô
tội: “Hai mẹ cũng đã thương lượng chuyện kết hôn của chúng ta rồi, chị lại nói
với tôi chỉ giả vờ thôi sao.”
...Những gì tôi nói không phải là sự
thật sao?
Tôi muốn phản bác, nhưng nhìn vẻ mặt
vô tội của Thẩm Mặc, tôi thật sự không nói ra lời.
Thẩm Mặc nắm lấy tay tôi, giọng nói
dịu dàng có chút quyến rũ: “Chị, chúng ta ở bên nhau nhé?”
Giúp tôi với, âm cuối hơi cao lên thực
sự quá mê hoặc tôi.
Đặc biệt là với khuôn mặt đó.
Tại sao một chàng trai ít tuổi hơn tôi
lại có khuôn mặt mong đợi như vậy.
Tôi không nói được lời nào, mặt đỏ đến
tận mang tai.
Thẩm Mặc nghiêng đầu nhìn phản ứng của
tôi, một lúc sau, cậu ấy đột nhiên nở nụ cười.
"Chị, nếu chị không nói, em coi
như chị đồng ý."
Nói xong, Thẩm Mặc nắm lấy tay tôi,
dùng sức cùng tôi đan tay trong tay, sau đó kéo túi thú bông đến tủ đựng đồ
trong rạp chiếu phim: “Chị, phim sắp bắt đầu rồi.”
“Ừm……”
Tôi thấp giọng đáp lại, nhưng không
nhịn được hỏi cậu ấy: “Cậu có thể đừng gọi tôi là chị được không?”
Thẩm Mặc hơi nhướng mày: "Không
thích?"
“Không phải”, tôi vội phủ nhận: “Chỉ
là…”
Nhưng nửa câu sau không thốt ra được.
Chỉ là... nó khiến tôi đỏ mặt và tim
đập thình thịch, thật dày vò người khác.
Tôi thật sự không dám nhìn cậu ấy nữa,
chỉ có thể quay mặt đi chỗ khác: "Vào đi..."
May mà Thẩm Mặc cũng không làm tôi khó
xử nữa, chỉ dắt tay tôi vào rạp.
Nhưng……
Lúc soát vé khiến tôi rất xấu hổ.
Người soát vé là một dì trạc tuổi mẹ
tôi, tôi dùng nhân duyên của mình để đảm bảo, tôi chưa bao giờ gặp dì ấy trước
đây.
Tôi không biết làm thế nào dì ấy nhận
ra chúng tôi, khi kiểm tra vé của chúng tôi, việc đầu tiên dì làm là đánh giá
Thẩm Mặc từ trên xuống dưới một cách cẩn thận.
Ánh mắt nóng như lửa đốt, Thẩm Mặc
không nói, nhưng nhìn có vẻ không được thoải mái lắm.
Ngắm nghía đủ rồi, dì đưa vé lại cho
chúng tôi, rồi khẽ nháy mắt với tôi.
"Vào đi, phim sắp bắt đầu
rồi."
Nói xong, dì khẽ đẩy nhẹ vai tôi một
cái, trực tiếp đẩy tôi vào trong lòng Thẩm Mặc.
... Quả nhiên, mọi người được chia
thành các nhóm, bạn của mẹ tôi cũng là trợ thủ đắc lực.
Xấu hổ cười với dì, tôi được Thẩm Mặc
ôm vào trong rạp chiếu phim.
Không biết có phải để phục vụ cho
không khí phim ma hay không mà điều hòa trong rạp được bật hết công suất, vừa
bước vào tôi đã bất giác rùng mình.
Thẩm Mặc rất tinh tế.
Cẩn thận…… Ôm tôi chặt hơn.
Vì cậu ấy chỉ mặc một cái áo cộc tay,
sau khi ngồi xuống, cậu ấy ngập ngừng quay sang tôi và hỏi: “Em cởi áo ra cho
chị nhé?”
Tôi sợ quá nên vội từ chối.
Đùa cái gì, cởi áo cho tôi, chẳng nhẽ
cậu định cởi trần xem phim?
Tí nữa có người khác vào, lại tưởng
chúng tôi đang làm điều gì đó xấu xa.
Nhìn thấy chỗ ngồi, thật tốt, hàng
cuối cùng, góc xa nhất.
Mẹ tôi cẩn thận thật đấy, có phải mẹ
sợ chúng tôi ngồi gần khán giả quá sao.
Nhưng mà…
Mẹ tôi có vẻ lo lắng quá nhiều.
Bởi vì không có khán giả nào khác cả.
Trong phòng chiếu phim khổng lồ, cho
đến khi bộ phim bắt đầu, chỉ có tôi và Thẩm Mặc trên khán đài.
Tôi tặc lưỡi một cái: “Thẩm Mặc, không
lẽ hai mẹ….. sẽ bao hết rạp phim chứ?”
Thẩm Mặc nhìn thoáng qua trên màn hình
lớn sắc mặt tái nhợt nữ quỷ, bình tĩnh nói: "Không, chắc là. . . "
"Chắc là không ai tới xem
thôi."
... Tôi thực sự đồng ý với lý do này.
Khoảng thời gian này, cái vị trí này
và bộ phim ma với rating thấp khủng khiếp này.
Mà có nhiều người xem thì đúng là gặp
ma.
Tuy nhiên, rạp trống, nhiệt độ se lạnh
và bóng ma nữ nhợt nhạt trên màn hình đều kích thích thần kinh của tôi.
Tôi kéo tay Thẩm Mặc: "Hay là...
chúng ta về đi."
Thẩm Mặc rời mắt khỏi màn hình, quay
đầu nhìn tôi: “Được.”
Dứt lời, cậu ấy nắm tay tôi đứng dậy,
dẫn tôi xuống bậc thang trong bóng tối.
Nhưng mà……
Đi được nửa bậc thang, phim ma đột
nhiên đạt đến một đoạn cao trào nhỏ, nhạc nền đột nhiên trở nên u ám, khuôn mặt
ma quỷ nhăn nhó đáng sợ kia không hề báo trước xuất hiện trên màn hình lớn.
"A!"
Tôi tình cờ liếc nhìn màn hình, kêu
lên và trực tiếp kéo cánh tay rồi chui vào trong ngực Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc cũng rất biết điều.
Dùng thân thể chắn trước mặt tôi, áp
mặt tôi vào ngực cậu ấy: "Đừng nhìn, không sao."
Giọng điệu của cậu ấy... thực sự dịu
dàng.
Tôi hơi sợ hãi và hơi lo lắng, nên vẫn
giữ nguyên tư thế đó và không di chuyển cho đến khi... cảnh gay cấn kết thúc và
tiếng nhạc nền ớn lạnh biến mất.
Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn lên.
Tuy nhiên, có vẻ như mọi chuyện vẫn
chưa kết thúc.
Trong ánh sáng lờ mờ của rạp chiếu
phim, tôi đứng rất gần Thẩm Mặc, anh cúi đầu nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm.
"Chị."
Thẩm Mặc mở miệng, yết hầu anh khẽ
chuyển động.
Tôi đột nhiên ý thức được cậu ấy định
làm gì, vô thức dùng hai tay nắm lấy quần áo của cậu ấy, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Đây là trong rạp chiếu phim..."
Đột nhiên Thẩm Mặc mỉm cười.
Cậu ấy khẽ thở dài: "Chỉ là một
nụ hôn, không phải xử tử chị ngay tại chỗ, chị sợ cái gì?"
Vừa nói, tay cậy ấy ôm eo tôi hơi siết
chặt, nụ hôn lặng lẽ rơi xuống.
Cứ như vậy.
Trong rạp phim không một bóng người, tôi và Thẩm Mặc hôn nhau.