Khi tôi đang phơi quần áo ở ban công,
lỡ run tay, làm rơi chiếc áo hai dây in hình dâu tây.
Ở dưới tầng, một cặp đôi đang chuẩn bị
hôn nhau, không nghiêng không lệch, chiếc áo rơi xuống……trên đầu nam
sinh.
Thật là nghiệt duyên nha.
1
Nam sinh nhanh chóng phản ứng, kéo
chiếc áo hay dây che nửa đầu mình xuống, ngẩng đầu nhìn lên đây ——
Nhà tôi ở tầng 3, khoảng cách từ đấy
lên đây gần mười mét, chúng tôi vô tình chạm mắt nhau.
Thế mà lại là một nam sinh trông rất
đẹp trai.
Tôi còn chưa kịp nói xin lỗi, đã cảm
thấy hoảng hốt, theo bản năng lùi người về phía sau.
Tôi đi đi lại lại trong phòng, trong
lòng thấy thấp thỏm bất an.
Người này chắc là sẽ không tới tận cửa
nhà tìm mình, chắc không đâu…… Phải không?
Tuy nhiên, mọi chuyện sẽ chả bao giờ
như tôi mong muốn.
Một lúc sau, tiếng đập cửa dồn dập
vang lên ngoài cửa.
Ngay lập tức tôi cảm thấy đau đầu, xoa
xoa huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ mở cửa phòng.
Đập vào mắt tôi là chiếc áo hai dây in
hình dâu tây của mình.
Một nam sinh mặc áo sơ mi đen đang
dùng hai ngón tay thon dài nhéo nó, thấy tôi mở cửa, bàn tay kéo dây quai áo
nhẹ nhàng giơ lên đung đưa.
“Xin chào, thứ này là của cô
sao?”
Giọng nói rất dễ nghe, ánh mắt lướt
qua, tôi đánh giá anh ta một cách nhanh chóng
Nhìn gần càng đẹp trai hơn.
Vừa soái vừa trắng, thật tuyệt.
Nếu không phải vừa mới trải qua khoảnh
khắc xấu hổ kia, nếu cậu ta không có bạn gái……Nói không chừng còn có thể phát
sinh thêm chuyện gì nữa.
Thật đáng tiếc.
Sau khi nhìn nhau vài giây, tôi định
thần lại, thề thốt phủ nhận: “Không phải của tôi.”
Chuyện đáng xấu hổ như vậy ai muốn
thừa nhận chứ.
“Vậy, có ai trong nhà cô làm rơi
không?”
“Nhà tôi chỉ có mình tôi, không có ai
khác.”
Nói xong, tôi định đóng cửa lại, ai
ngờ người nọ trực tiếp thò tay chặn cửa: “Cô chắc chắn chứ?”
Vừa nói anh ta vừa nhìn tôi một cách
đầy ẩn ý, rồi chỉ tay ra ban công.
Tôi không biết tại sao mình lại nhìn
theo hướng hắn ta chỉ.
Chiếc bra cùng kiểu với áo hai dây dâu
tây đang vui vẻ tung bay trong gió.
Tôi: “……”
Không cẩn thận.
Tôi mạnh mẽ khống chế biểu cảm của bản
thân, nỗ lực bảo trì giọng điệu bình tĩnh: “Ồ, có vẻ là nó bị gió thổi bay, cảm
ơn anh giúp tôi mang nó về.”
Nói xong, tôi định đưa tay đoạt lại
chiếc áo hai dây của mình.
Nhưng người nọ đã nhanh chóng nhấc
cánh tay lên, không chút khách khí mà nghiêng người vào nhà: “Đừng giả vờ chị
gái à! Nói xem chị định bồi thường tôi như thế nào đây?”
Chị?
Huyết áp của tôi tăng mạnh, thế nhưng
ngẫm lại cũng thấy đúng, cơn giận vừa định bùng lên cũng nguôi dần.
Ừm, cũng không sai, là chị.
Tuy nhiên, hành động tự an ủi này của
tôi đã bị người này nhìn thấy, anh ta cong môi cười:
“Chị à, ý em là tuổi tác, chị đừng suy
nghĩ nhiều.”
“……”
Im lặng hai giây, tôi chợt mỉm cười,
liếc nhìn anh ta rồi vặn lại:
“Không sao đâu, tôi cũng không thích
so đo cùng em trai nhỏ.”
Đương nhiên, tôi cũng cố tình nhấn
mạnh từ nào đó.
Sau khi bị tôi chế giễu, anh ta cũng
không tức giận mà lại cầm chiếc áo của tôi, đi thẳng đến sô pha rồi bình tĩnh
ngồi xuống.
Tôi lúc này mới phục hồi tinh thần
lại.
Trong phòng xuất hiện một người xa lạ,
tôi không dám đóng cửa, thận trọng đứng ở cửa nhìn anh ta.
“Anh định làm gì?”
Nam sinh quay đầu nhìn tôi, chợt nở
một nụ cười vô hại, nhưng lại đổi xưng hô nói:
“Chị đừng hiểu lầm, tôi chính là tới
đòi bồi thường.”
Biết rõ đối phương là công phu sư tử
ngoạm, nhưng trong nhà bây giờ chỉ có mình tôi, tôi không dám cứng rắn đối chọi
với anh ta, chỉ có thể tức giận hỏi:
“Bồi thường cái gì?”
Nam sinh hơi ngả người ra sau, nhưng
những ngón tay đang cầm chiếc áo của tôi lại không hề thả lỏng.
“Chị gái này, vì cái áo của chị mà cô
gái tôi sắp cưa đổ bỏ chạy mất rồi. Chị nói xem phải bồi thường phí tổn thất
tinh thần cho tôi như thế nào?”
Tôi âm thầm thở dài.
Chẳng trách anh ta lại hùng hổ tới tận
cửa chất vấn, thì ra là vừa rồi áo rớt vô đầu, không chỉ mất mặt, mà em gái nhỏ
cũng chạy mất luôn.
Tôi - cái con người này từ trước đến
nay miệng nhanh hơn não.
Trước khi não kịp phản ứng, lời nói
liền đã buột miệng thốt ra:
“Anh muốn bồi thường như thế nào? Tiền
tài thì đương nhiên là tôi không có, nếu muốn tìm người yêu thì anh sẽ có một
cô bạn gái xinh đẹp và đáng yêu.”
Anh ta ngước lên nhìn tôi, liếc mắt
đánh giá tôi một cách đầy thích thú, rồi mỉm cười.
“Tôi không có hứng thú với chị.”
“Thúi lắm.”
Tôi đối với từ “chị gái” khịt mũi coi
thường, nhịn không được mà phản bác: “Rõ ràng là chị gái thân thiện và nhiệt
tình.”
Tên nhóc này vẫn là quá trẻ tuổi, chờ
anh ta lớn lên sẽ biết điểm tốt của chị đây rồi.
Khi tôi đang tự thêm kịch bản cho mình
trong lòng, sau lưng bỗng vang lên tiếng nói của mẹ: “Điềm Điềm, các
con……?”
Vừa quay đầu lại, liền thấy mẹ tôi
đang đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn nam sinh xa lạ đang ngồi trên sô pha.
Tôi im lặng một chút, đang chuẩn bị
giải thích, lại phát hiện ánh mắt mẹ đang nhìn chiếc áo hai dây của tôi ở trên
tay của anh ta.
Biểu cảm trên khuôn mặt mẹ tôi dần trở
nên vi diệu.
Biểu cảm đó, ánh mắt đó, nhìn thế nào
cũng đều là chuẩn mực của mẹ vợ.
Bà ấy ném túi đồ ăn trong tay cho tôi,
bước nhanh đến sô pha và ngồi xuống.
Nam sinh nhanh chóng phản ứng, vội
vàng giấu cái áo sau lưng rồi ho nhẹ một tiếng: “Dì ơi, chuyện là như thế
này……”
“Không cần giải thích đâu, dì hiểu
mà.” Mẹ tôi cười, ánh mắt hiện lên vài phần mờ ám, sau đó giơ tay rót cho anh
ta một chén nước:
“Chắc cháu chính là bạn trai mới của
Điềm Điềm, con bé luôn nhắc cháu với dì, dì nhớ rõ, cháu là……”
Nói được một nửa, mẹ tôi giả vờ quên
một lúc, nam sinh rất biết điều, ngập ngừng một chút rồi nói:
“Thưa dì, cháu tên là Thẩm Mặc.”
“Đúng rồi, tiểu Thẩm! Điềm Điềm đã
nhắc về cháu với dì, nói cháu đối xử với con bé rất tốt.”
Thẩm Mặc khẽ mỉm cười, quay sang nhìn
tôi hỏi: “Thế à?”
Tôi: “……”
Bà nó chứ.
Tôi có thể cam đoan, mẹ tôi biết 100%
chiếc áo dâu tây đó là của tôi, vì tôi đã cùng mẹ đi mua nó trước đây.
Tôi - một phụ nữ trưởng thành 24 tuổi,
bị mẹ một mực chọn cho một bộ nội y dâu tây, khăng khăng nói rằng dâu tây thu
hút tình duyên.
Hiện tại xem ra……
Đào hoa quả thật có tới, nhưng là đào
hoa thúi.
2
Nhưng mà, hình như mẹ tôi hoàn toàn
không biết đào hoa của con gái mình kém đến mức nào, mặt đầy hài lòng nhìn tên
Thẩm Mặc kia.
Hai người cứ cậu một lời tôi một lời,
đúng là hình ảnh đẹp về mẹ hiền con ngoan.
Ai không biết còn tưởng rằng tôi mới
là người ngoài.
Một lúc sau, mẹ tôi có vẻ cảm thất rất
hài lòng với Thẩm Mặc, đứng dậy ép tôi ngồi cạnh anh ta, rồi lén nháy mắt với
tôi:
“Hai người các con mau đi chơi đi, mẹ
còn có chút việc, đi trước đây.”
Nói xong, mẹ tôi không chút do dự xoay
người rời đi, trước khi đi còn không quên quay đầu lại dặn dò:
‘’Ui trời, dì Tưởng của con rủ mẹ đi
mua sắm, mua sắm xong mẹ sẽ đi uống trà chiều, có lẽ rất muộn mẹ mới về.”
Tôi: “……”
Đây thực sự là mẹ ruột của tôi.
Nhất định là do chị em tốt của bà đều
được bế cháu trai nên mới khiến bà bị kích thích như thế.
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại
tôi và Thẩm Mặc.
Khi tôi đang than thở trong lòng, Thẩm
Mặc đột nhiên quay sang nhìn tôi, cười nói: “Dì thật nhiệt tình.”
Không nghĩ ngợi gì, tôi trả lời thẳng:
“Chắc bà ấy muốn ôm cháu ngoại.”
…… Không đúng, những gì tôi nói có vẻ
dễ gây hiểu lầm.
Quả nhiên, Thẩm mặc hơi quay người về
phía tôi, từ góc nhìn trực quan, có cảm giác như thể anh ta sắp ôm tôi vào
lòng.
Giọng điệu người này hơi cao lên, có
chút ngả ngớn:
“Nếu như tiền công hợp lý, tôi cũng
không ngại giúp chị.”
Tôi đặt tay lên ngực Thẩm Mặc, đẩy anh
ta qua một bên.
Tuy nhiên, cảm giác khá tốt khiến tôi
khựng lại vài giây.
Nhìn thì có vẻ gầy nhưng dáng người
rất được.
Nhưng tôi không vì điều này mà mềm
lòng, buột miệng đáp trả: "Anh muốn làm cháu ngoại của mẹ tôi? Như vậy
không tốt lắm đâu."
Thẩm Mặc: “……”
Im lặng hai giây, Thẩm Mặc trực tiếp
bỏ qua vấn đề này, lấy điện thoại ra, đưa WeChat tới trước mặt tôi.
“Chi phí bồi thường thiệt hại tinh
thần, 1000 tệ, không nhận ghi nợ.”
……
1000 tệ?
Đấy là tiền sao, đấy là mạng của tôi
thì có.
Tôi kiên quyết lắc đầu, căm hận nói:
“Đòi tiền thì không có, cái khác thì có thể.”
Nhưng mà, ai ngờ Thẩm Mặc liếc nhìn
tôi một cái từ trên xuống dưới, sau đó chán ghét thở dài: “Không cần.”
“……”
Tôi hít sâu một hơi, không ngừng tự
nhắc, trong lòng tôi là núi cao biển rộng, tuyệt đối không nên tức giận vì kẻ
tiểu nhân.
Nghiến răng thêm WeChat, tôi nói muốn
thanh toán bằng tín dụng trước, người này quả nhiên đồng ý.
Vậy liền dễ, đầu tiên ổn định anh ta
trước, sau đó kéo anh ta vào danh sách đen là được.
Vì thế, ngay sau khi thêm WeChat, tôi
không chờ nổi mà gấp gáp đuổi người.
May mà Thẩm Mặc có vẻ rất tin tưởng
nhân cách của tôi, thấy tôi thêm WeChat nên cũng không ở lại lâu.
Nhìn thấy bóng lưng của anh ta đang
rời đi, tôi không khỏi thở dài ——
Dù sao cũng còn trẻ, thật đơn thuần.
Tôi cần cho anh ta trải nghiệm một
chút thế nào là xã hội hiểm ác, như vậy sau này anh ta mới có thể đi đường
vòng.
Vốn định xóa WeChat của anh ta, ai
ngờ, loanh quanh một lúc tôi liền ném việc này ra sau đầu.
Cho đến chiều, khi mẹ tôi về nhà, thấy
tôi nằm trên sô pha xem phim, bà lập tức tức giận.
“Buổi tối mời tiểu Thẩm về nhà ăn cơm,
nó không tới thì con cũng đừng về!”
……
Tôi gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Mặc
với sự phẫn nộ:
“Em trai, em có ở đó không?”
Thẩm Mặc phản hồi rất nhanh, chắc là
đang trêu chọc cô gái nào đó trên WeChat.
“Không hẹn.”
…… Thật cho rằng ai hẹn cậu đi chơi à.
Tôi nhìn hai từ “không hẹn” trên
WeChat, lại nghĩ tới dáng vẻ mẹ tôi tay cầm chày cán bột, cắn nát răng cửa gửi
đi một tin nhắn:
“Buổi tối tới nhà tôi ăn cơm, sau khi
kết thúc tôi sẽ chuyển cho anh 1000 tệ như đã hứa.”
Sau khi tin nhắn được gửi đi, nửa
tiếng sau không thấy Thẩm Mặc trả lời, tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc.
Ai ngờ, tiếng đập cửa bỗng nhiên vang
lên.
Mở cửa ra đã thấy Thẩm Mặc mặc âu phục
chỉnh tề đứng ngoài cửa, nở một nụ cười chuẩn mực:
“Mẹ cô đã chuẩn bị xong bữa tối chưa?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, mẹ tôi nghe
thấy tiếng bèn vội vàng chạy từ phòng bếp ra.
Vừa thấy Thẩm Mặc, gương mặt kia nháy
mắt nở nụ cười tươi như hoa, vừa nhanh chóng nhận quà từ trong tay anh ta vừa
trách cứ nói:
“Tới là tốt rồi, cần gì phải mang quà,
cứ để tạm ở đây, tí nữa cầm về.”
Nhìn dáng vẻ ân cần của mẹ mà tim tôi
như rỏ máu.
Cầm cái gì mà cầm, mấy thứ này đều là
dùng tiền kiếm bằng mồ hôi nước mắt của tôi mua mà!
……