Đúng lúc gặp đào hoa

7

Sau khi hiểu lầm được gỡ bỏ, tôi lại nghĩ tới lần Thẩm Mặc và một em gái xa lạ định hôn nhau dưới tầng nhà tôi.

Tôi hỏi cậu ta xong, Thẩm Mặc hơi ngạc nhiên: “Hôn nhau?”

Cậu ta hơi nhíu mày, hình như nghĩ ra chuyện gì đó, đầu ngón tay thon dài ấn nhẹ trên trán tôi một cái:

“Các cô gái khác có phải đều nghĩ nhiều giống chị?”

Nói xong, cậu ta lại mở miệng, có vẻ dở khóc dở cười: “Đó là em họ của tôi.”

Tôi sợ hãi: “Cậu muốn hôn nhau với em họ á?”

Cậu ta trợn mắt: “Chị điên à?”

Im lặng vài giây, cậu ta bất đắc dĩ đưa tay lên xoa giữa mày, nhẫn nại giải thích:

“Lúc đấy có công trình đang thi công cạnh nhà chị, quá ồn, tôi chỉ muốn đến gần nói kế hoạch cho con bé thôi.”

Tôi  bắt được trọng điểm trong câu nói của cậu ta ngay lập tức: “Kế hoạch, kế hoạch gì?”

Lần thứ hai Thẩm Mặc không biết nói gì.

“Thực ra kế hoạch ban đầu cũng không khác mấy cái suy nghĩ bổ não của chị lắm, tôi nhờ em họ giả vờ làm người yêu, khiến chị tự biết khó mà lui.”

“Vậy tại sao lại thay đổi kế hoạch?”

Tôi biết rõ còn cố hỏi, trong khi chờ đợi trả lời, tim cũng đập nhanh hơn một chút.

Nhưng mà, lời thổ lộ trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.

Cái người em trai không theo lẽ thường mà làm này nhìn tôi cười, khẽ nhướn đuôi lông mày:

“Bởi vì cảm thấy chị có vẻ ngốc nghếch, muốn trêu chị.”

“……”

Cái này sao có thể coi là đáp án.

Hừ một tiếng, tôi dời ánh mắt: “Cũng lâu rồi, chúng ta mau quay lại thôi.”

Thẩm Mặc cũng gật đầu: “Được, nếu đi quá lâu, hai người mẹ già chắc chắn sẽ hiểu lầm.”

Mặt tôi đỏ lên, ngay lập tức hiểu “Hiểu lầm” mà Thẩm Mặc nói có ý gì.

Xem trí tưởng tượng phong phú của hai người mẹ già kia……

Có khả năng sẽ như vậy.

Nghĩ đến điều này, tội vội kéo Thẩm Mặc trở về phòng.

Trước khi vào cửa, tôi ngăn Thẩm Mặc, thấp giọng hỏi cậu ta: “Bây giờ làm thế nào? Nếu hai người họ thật sự hiểu lầm.”

Thẩm Mặc dựa vào cửa, cười khẽ: “Vậy cứ mặc kệ hai người họ hiểu lầm, tiếp tục diễn kịch.”

Diễn kịch à.

Tôi cố ý bỏ qua cảm giác mất mát như có như không ở đáy lòng, gật đầu.

“Được, tôi cũng không muốn bị mẹ giục đi xem mắt nữa, vậy…… Một lời đã định.”

Không đợi Thẩm Mặc trả lời, tôi đã đẩy cửa đi vào.

Nhưng mà, không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, tôi cảm thấy ánh mắt mà hai người bọn họ nhìn tôi…… Mang theo vài phần mờ ám.

Đặc biệt là mẹ tôi.

Trước bàn, bà lén chớp mắt với tôi, ánh mắt đánh giá qua lại trên người tôi và Thẩm Mặc, vẻ mặt dì cười cười.

…… Nếu tôi và Thẩm Mặc là một đôi CP, thì mẹ tôi và dì Lý chắc chắn là fans số một.

Nhưng mà, tình hình phát triển có chút vượt dự kiến của tôi và Thẩm Mặc.

Vốn tưởng rằng này bữa cơm này là để xác định quan hệ, thuận tiện chính thức gặp mặt người lớn hai bên, nhưng mà ——

Hai bà mẹ già hình như rất vui, trực tiếp bắt đầu thảo luận đám cưới.

Đám cưới?

Tôi đơ người.

Thế này có phải quá nhanh không?

Gần như vô thức, tôi quay đầu nhìn về phía Thẩm Mặc, dùng tay chọc nhẹ vào chân cậu ta dưới gầm bàn.

Thẩm Mặc cúi đầu, nói nhỏ ở bên tai tôi hai chữ:

“Thêm tiền.”

“……Được.”

Tôi nghiến răng đáp ứng, tục ngữ có câu, nợ nần không nhiều, dù sao tôi cũng nợ cậu ta nhiều như vậy.

Thêm hôm nay cũng không sao.

Thấy tôi đồng ý, Thẩm Mặc lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười hỏi hai bà mẹ:

"Mẹ, con và Điềm Điềm vừa mới quen nhau, còn cần một chút thời gian tiếp xúc, chuyện này sau này lại nói nhé?"

Thẩm Mặc nói một cách thích hợp và lịch sự, nhưng…

Vô ích.

Khoảng thời gian ăn cơm sau đó, cậu ta bị hai bà mẹ già túm lấy để tẩy não.

Tôi thầm vui mừng, còn may, bỏ tiền mua cho cái tai được bình yên.

Trong bữa ăn này, Thẩm Mặc bận rộn đối phó với hai bà mẹ, còn tôi thì vui vẻ nhàn nhã ăn cơm, ăn đến cái bụng tròn lên.

Sau khi ăn tối xong, mẹ tôi từ chối đề nghị đưa bà về của Thẩm Mặc, rồi đưa hai tấm vé xem phim cho tôi và Thẩm Mặc, chớp chớp mắt: “Nhớ đi xem.”

Xem phim cũng là một thú tiêu khiển, nên tôi nhận ngay mà không suy nghĩ nhiều.

Nhưng mà ——

Khi tôi và Thẩm Mặc sánh vai bước ra khỏi khách sạn, tôi mới liếc qua nội dung tấm vé xem phim.

Mẹ nó.

Màn trình diễn lúc nửa đêm, phim ma kinh dị.

Hai bà mẹ già thực sự rất tâm huyết.

Đặc biệt là mẹ tôi, bà biết tôi sợ sấm sét và ma quỷ, nhưng vẫn sắp xếp như vậy.

Tôi vốn định đưa vé xem phim cho người khác, nhưng lại nhận được tin nhắn WeChat từ mẹ tôi:

"Buổi tối nhớ đi xem với Tiểu Thẩm! Mẹ quen biết người soát vé của rạp chiếu phim này, nếu con không đi..."

Phía sau dấu ba chấm, mẹ tôi không cần nói, tôi cũng có thể tự bổ não ra.

Dù sao, hậu quả sẽ không quá đơn giản.

Im lặng một lúc, tôi ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc: “Vậy, mấy tiếng đồng hồ sau khi xem phim, anh làm gì?”

Tôi liếc qua chiếc xe cậu ta đang đậu bên đường: “Không được uống rượu khi lái xe.”

“Không sao.” cậu ta đáp: “Xem địa chỉ rạp phim đi.”

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, là tòa nhà cao tầng Lợi Gia.

Ngẩng đầu lên, dòng chữ "Tòa nhà Lợi Gia" nổi bật trên tấm bảng của trung tâm mua sắm bên kia đường.

Khá lắm, vừa muốn xem phim lại muốn ăn uống, ở đây đều có đủ.

Thẩm Mặc cúi đầu nhìn tôi: “Đi thôi, uống với tôi một ly, buổi tối gọi tài xế.”

Tôi suy nghĩ một chút, bèn đồng ý.

Tình cờ gần đó có một quán bar Thời Thanh, tôi và Thẩm Mặc vào gọi một ít rượu và một số món ăn đặc sắc.

Phải nói rằng em trai Thẩm Mặc nói chuyện rất giỏi, bất kể chủ đề là gì, cậu ta luôn có thể trả lời, hơn nữa nói chuyện với tôi rất hợp. 

Trò chuyện vui vẻ, rượu uống tất nhiên cũng không chậm.

Trong lúc trò chuyện Thẩm Mặc đi vệ sinh.

Một mình cũng chán nên tôi cúi đầu lướt điện thoại một lúc, tình cờ xem được một đoạn video của Thẩm Mặc.

Nhìn thời gian, nó được đăng vào tối hôm qua.

Cậu ta không lộ mặt, mà chỉ quay một đoạn video sấm chớp ngoài cửa sổ, kèm theo mấy chữ:

"Thực ra, tiếng sấm nghe khá dễ chịu."

Tiếng sấm, dễ chịu?

Tôi nghi ngờ anh ta cố ý trêu chọc tôi.

Ngay khi chuẩn bị lướt qua, đúng lúc đoạn video phát đến vài giây cuối cùng, máy quay quay lại, để lộ ra hai bàn tay.

Hai bàn tay cùng đặt ở trên chăn, cách nhau không xa, hơn nữa, dễ có thể thấy đây là một tay nam một tay nữ.

Tôi nhìn đến ngẩn người, màn hình đã nhảy trở lại hình ảnh giông bão lúc đầu.

Nhấp vào khu vực bình luận, có rất nhiều bình luận.

"Cái gì? Nam thần có bạn gái!"

"Tôi còn chưa được nhìn thấy mặt, thế mà đã có phụ nữ ngủ cùng rồi....."

8

Tim tôi tự nhiên đập nhanh.

Sau khi xem qua các bình luận xong, tôi thoát khỏi phần bình luận, xem lại video lần nữa.

Lần này tôi đã xem một cách cẩn thận, cũng chú ý tới một vài chi tiết, chẳng hạn như…

Giữa video có tiếng sấm, trong âm thanh đó có hai tiếng nói nhỏ, một trong số đó là của tôi: "Tôi sợ….."

Còn người kia là Thẩm Mặc: “Không sao đâu, ngoan.”

Cẩn thận lắng nghe, hình như có tiếng vỗ nhẹ sau lưng.

Điều này là quá ..... quá trêu chọc.

Đáng tiếc, tối hôm đó tôi ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, hoàn toàn không nhớ gì hết.

Ngay khi tôi ngẩn người, đột nhiên, từ khóe mắt tôi thấy có một người ngồi đối diện.

Tôi nhanh chóng thoát khỏi giao diện video như một phản xạ có điều kiện, rồi tắt máy, ngước lên giả vờ bình tĩnh nói:

"Vừa rồi tôi thấy buồn chán nên lướt xem video một chút, vô tình nhìn thấy….. "

Nói được một nửa, âm cuối bị tôi nghẹn trở lại.

Bởi vì người đàn ông ngồi đối diện không phải Thẩm Mặc, mà là……

Bạn trai cũ của tôi, Khương Thịnh.

Thế quái nào lại gặp phải anh ta ở đây?

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong ký ức, tôi gần như căng thẳng theo bản năng.

Khi còn học đại học, tôi và anh ta yêu nhau được một năm, nhưng lúc chia tay không được bình yên lắm.

Thậm chí có thể nói là xấu hổ.

Tôi cau mày nhìn anh ta, sắc mặt gần như tối sầm ngay lập tức: "Anh làm gì ở đây?"

Lúc trước, khi tôi và anh ta vẫn yêu nhau, anh ta và bạn cùng phòng của tôi đã lén lút với nhau, lừa dối tôi, giấu giếm tôi, thậm chí còn cùng nhau lừa tiền của tôi.

Khi đó tôi cũng là tuổi trẻ sung sức, sau khi biết được sự thật, tôi đã vạch trần tất cả những điều ghê tởm của họ, thậm chí còn đăng một vài bức ảnh quan trọng mà tôi tìm được.

Dù sao lúc trước cũng không chia tay trong hòa bình.

Hai tay Khương Thịnh chống trên bàn, cười nhìn tôi: "Chậc, Bạch Điềm Điềm, chia tay nhiều năm như vậy, em cũng không thay đổi bao nhiêu."

Tôi liếc anh ta một cái, châm chọc: "Thật ra anh thay đổi rất nhiều, sao thế, ông chú trung niên bụng phệ?"

So với năm đó, Khương Thịnh béo hơn một chút, các đường cong góc cạnh ban đầu giờ đều đã tròn trịa.

Anh ta sờ cằm, ra vẻ không thèm để ý nói: "Đàn ông, gầy quá nhìn cũng không đẹp."

Vừa nói, anh ta vừa cầm lấy đũa của Thẩm Mặc gắp một miếng sườn, ăn xong còn nói: "Bạch Điềm Điềm, bây giờ em có đang yêu ai không?"

Tôi cau mày nhìn đôi đũa trong tay anh ta, cảm thấy phát tởm thay Thẩm Mặc.

"Không nhìn thấy?"

Tôi chỉ vào đĩa thức ăn trước mặt anh ta: "Bạn trai tôi đang đi vệ sinh, tốt nhất là anh mau rời đi trước khi anh ấy quay trở lại."

"Sao vậy?"

Anh ta gắp thêm một miếng cá, nhướng mày hỏi: "Sợ tôi đánh anh ta à?"

Tôi cố ý cười nhạo, mơ hồ muốn hù dọa anh ta,  trước đây Khương Thịnh là một kẻ hèn nhát điển hình, luôn làm chuyện sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to.

"Là sợ bạn trai tôi đánh chết anh. Bạn trai tôi học tán thủ*, đạt giải quán quân của thành phố."

[*Tán thủ: một loại võ thuật của Trung Quốc]

Đương nhiên, là tôi bịa đặt lung tung rồi.

Bởi theo sự hiểu biết của tôi với anh ta trong quá khứ, mặc kệ là thật hay giả, nghe xong những lời này, anh ta đều sẽ tìm cớ rời đi.

Nhưng mà…

Có lẽ mọi người đều thay đổi.

Bây giờ Khương Thịnh nghe thấy điều này, thay vì sợ hãi, anh ta lại cười.

"Quán quân tán thủ của thành phố? Bạch Điềm Điềm, câu này của em chỉ có thể lừa được mấy đứa học sinh thôi."

Vừa nói, anh ta vừa tiện tay ném đôi đũa xuống, nhìn tôi nhếch mép cười.

"Chia tay với tên bạn trai chết tiệt của em, chúng ta quay lại với nhau thì sao?"

"Quay lại?"

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin