Đúng lúc gặp đào hoa

Tôi đang âm thầm phẫn nộ thì sau lưng bỗng có một luồng hơi ấm, Thẩm Mặc không biết đã xuống giường từ khi nào, ngồi sau lưng tôi, bây giờ một tay cậu ta vòng qua chống phía trước người tôi, cúi đầu nhìn:

“Chị à, buổi tối không ngủ ngắm tôi làm gì?”

Tôi bị hành động này của cậu ta làm giật mình, có chút đỏ mặt, “Ai….. Ai ngắm anh? Tôi đang xem…..”

Giọng nói bỗng nhiên dừng lại.

Tôi sợ hãi nhìn Thẩm Mặc, lại quy đầu nhìn video một lúc

Mẹ nó!

Người này là Thẩm Mặc?

Này……

Để đảm bảo độ chính xác, tôi còn tạm dừng video để quan sát, trong video, chàng trai không lộ mặt chính diện, hoặc lộ sườn mặt, đeo kính râm, hay đội mũ hoặc có filter.

Tóm lại, dù không có lộ mặt chính diện nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy rất đẹp trai.

Tôi chậm rãi quay đầu lại, cẩn thận so sánh với Thẩm Mặc...

Thực sự là cậu ta.

Xấu hổ.

Đang vui vẻ liếm màn hình, đột nhiên bị chính chủ bắt được, cái này nên gọi là chết trong nháy mắt nhỉ?

Liếm bình liếm đến chính hải, bỗng nhiên bị chính chủ bắt bao, này hẳn là có thể nói xã chết nháy mắt đi?

Tôi im lặng, rồi chậm rãi nói:

"Ôi, nửa đêm xem một cái video, phát hiện dáng người nam chính quá dầu mỡ, bèn xem thêm hai cái video, xem cậu ta có thể dầu mỡ đến cỡ nào."

Bị tôi chọc ghẹo vô cớ, Thẩm Mặc không hề khó chịu, ngược lại nhìn tôi cười cười, sau đó lại liếc nhìn điện thoại: "Dầu mỡ à?"

Cậu ta hơi nhướng mày: "Dầu mỡ chắc là như thế này..."

Nói xong, cậu ta dùng hành động thực tế nói cho tôi biết, bộ dạng dầu mỡ của đàn ông là như thế nào.

Một tay cậu ta nắm chặt lấy hai cổ tay của tôi, Thẩm Mặc ấn tôi ở trên mặt đất, sau đó……

Cúi người xuống hôn.

Môi cậu ta lướt qua một bên mặt và dừng bên tai tôi.

Hơi thở nóng rực, phả vào tai khiến người ta ngứa ngáy lạ thường, cậu ta khẽ cười nói: “Cưỡng hôn kiểu này mới gọi là dầu mỡ, chị thấy thế nào?”

Tôi còn cảm thấy cái khỉ gì.....

Nửa đêm, bị cậu ta ôm trong ngực thế này, tôi còn cảm giác gì nữa.

Tâm trí tôi trở nên trống rỗng.

Thật không thể tưởng, tôi lại bị một chàng trai trẻ hơn mình làm cho mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh hơn.

Sau một lúc giằng co, tôi đẩy cậu ta ra xa, sau đó…..

Hoang mang rối loạn bò lên trên giường.

Cuộn chăn quấn lấy người, tôi ấp úng nói: “Ờ… anh ngủ dưới đất được đi, tôi là con gái, bất tiện.”

Một lúc sau, một âm thanh trầm thấp vang lên, cậu ta khẽ cười:

"Được."

Sau đó, dưới giường không có chút âm thanh nào.

Nhưng tôi không tài nào chợp mắt được, cảnh tượng vừa rồi cứ lặp đi lặp lại tâm trí.

Dường như nhiệt độ vừa rồi của cậu ta vẫn còn đọng lại bên tai, hơi nóng còn sót lại từ tai lan tỏa ra ngoài.

Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, cảm giác nóng nực này đã bị cơn mưa bất chợt ngoài cửa sổ dập tắt.

Không những mưa to mà lại còn có sấm sét ầm ầm.

Trên đời nay có ít thứ khiến tôi sợ hãi, nhưng mà…..

Tiếng sấm và tia chớp cũng được xem như là một thứ.

Mẹ tôi biết cái tật xấu này của tôi, từ nhỏ đã sợ sấm sét, cho nên mỗi khi có giông bão, mẹ tôi lại ôm chăn đến phòng ngủ cùng tôi.

Nhưng……

Tôi đợi từ lâu, nhưng hôm nay mẹ tôi vẫn chưa sang đây.

Nghĩ lại cũng đúng, bà làm sao có thể sang đây, ba người chúng tôi làm sao có thể ngủ chung một phòng?

Thở dài một hơi, tôi buộc mình xem video để chuyển hướng sự chú ý.

Tuy nhiên, một tiếng sấm bất ngờ nổ tung, tia chớp kéo theo gần như chiếu sáng một nửa bầu trời.

Tôi vẫn không kìm được, kêu lên một tiếng, nhanh chóng xuống giường, chui vào trong chăn Thẩm Mặc.

Cố nén xấu hổ, tôi vùi đầu vào ngực cậu ta, buồn rầu nói: “Xin lỗi, cho tôi….. Trốn nhờ một lúc.”

Trên đỉnh đầu rất nhanh vang lên một tiếng cười nhạt: "Sợ cái này?"

Do dự một lúc, tôi vẫn thừa nhận: “Ừm, rất sợ…”

Thẩm Mặc mỉm cười, bọc tôi trong chăn, sau đó cách chăn ôm tôi trong vòng tay.

Tay phải khẽ vỗ lưng ta, Thẩm Mặc trầm giọng nói: "Ngủ đi."

Không chiếm tiện nghi của tôi, cũng không hề vượt qua khoảng cách, nam sinh nhỏ tuổi hơn so với tôi này chỉ lặng lẽ ôm tôi qua lớp chăn.

Bên tai là tiếng tim đập của cậu ta, nghe rất rõ.

Cũng thật kỳ lạ, từ nhỏ mỗi khi gặp giông bão tôi luôn không ngừng run rẩy, mẹ tôi cũng đã cười nhạo vô số lần, nhưng phản ứng đó lại biến mất trong vòng tay của Thẩm Mặc.

Mặc cho giông bão ngoài cửa sổ, tôi tựa vào lồng ngực cậu ta, trong lòng bình yên.

Cuối cùng, dần chìm vào giấc ngủ.

5

Sáng sớm hôm sau.

Tôi bị ánh nắng ngoài trời chiếu vào nên tỉnh ngủ.

Chết tiệt, tôi có thói quen kém rèm khi đi ngủ mà, là ai kéo rèm của tôi ra đấy?

Mơ mơ màng màng quay đầu nhìn lại, vô tình chạm phải một đôi mắt đang cười.

“Tỉnh rồi sao.”

Giọng nói bình đạm của Thẩm Mặc vang lên, khiến mặt tôi đỏ bừng.

Cảm giác này giống như một cặp vợ chồng già.

Cố nén sự kỳ lạ trong lòng, tôi giả vờ bình tĩnh bước xuống giường.

Lúc vén chăn lên, tôi vô thức liếc nhìn về phía sau, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Trầm Mặc vẫn mặc quần áo đầy đủ.

“Tôi đi rửa mặt trước đây.”

Vội vàng ném xuống một câu, tôi bỏ chạy trối chết.

Trong phòng tắm, nghĩ đến cảnh đêm qua vì sợ hãi mà mình cố gắng chui vào trong ngực Thẩm Mặc, tôi càng không nói nên lời.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần cho Thẩm Mặc, sau đó đi dép lê đi về phía phòng khách.

Theo thói quen định hét lên hai tiếng, mới nhận ra rằng bố mẹ tôi, những người có lịch trình nghỉ ngơi đều đặn đã biến mất từ ​​​​lâu.

Không cần phải nói, chắc chắn là mẹ tôi muốn tạo cơ hội đá tôi đi, cố tình tạo ra thế giới hai người.

Không lâu sau, Thẩm Mặc rửa mặt sạch sẽ đi ra, tôi vội vàng chạy tới đuổi người: “Được rồi… nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành rồi, mau đi đi.”

Vừa dứt lời, Thẩm Mặc khẽ nhíu mày: “Chị, chị sẽ không định quỵt nợ nữa chứ?”

….. Biểu hiện của tôi rất rõ ràng sao?

ta kia làm việc và nghỉ ngơi quy luật song thân sớm đều không biết bóng dáng.

Tôi nhanh chóng giả làm một người phú bà giàu có, vẫy tay nói:

"Số tiền ít ỏi đó sao tôi có thể quỵt? Anh về trước đi, buổi tối tôi sẽ chuyển cho anh."

Có thể do tôi giả vờ quá giống, hoặc là Thẩm Mặc quá ngốc.

Tóm lại, cậu ta không nói gì, chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi, trước khi đi còn quay đầu lại lễ phép nói: “Lần sau chị còn có yêu cầu gì thì gọi cho tôi.”

Sau khi Thẩm Mặc rời đi, một mình tôi nằm trên chiếc giường lớn mét 8, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy chiếc giường này hình như thiếu thiếu một thứ gì đó, làm thế nào cũng không có cảm giác giống như khi ngủ lúc hôm qua.

Điều này khiến tôi cảm thấy hơi lạc lõng khi muốn ngủ nướng.

Sau khi nằm một lúc lâu vẫn không thấy buồn ngủ, nên tôi chỉ việc đứng dậy và rủ cô bạn thân Tháp Tháp đi dạo phố.

Dọc đường, nghe Tháp Tháp kể về chuyện cô ấy lại tráo đổi đối tượng xem mắt, tôi không khỏi than thở: “Người no không biết người đói”.

Không ngờ, hai mắt Tháp Tháp tỏa sáng nhìn chằm chằm tôi: "Cái gì, cậu thông suốt rồi sao, muốn tìm đàn ông à?"

Nhưng một lát sau, cô ấy lại lắc đầu: "Nhưng mà, cậu chừng này tuổi có lẽ không ai thèm đâu."

“……”

Rất tốt, cô ấy đã thành công khơi dậy khát vọng chiến thắng trong tôi.

Tôi khinh bỉ liếc nhìn cô ấy một cái, lấy điện thoại ra, tìm đoạn video của Thẩm Mặc lắc lắc: "Thế nào, đẹp trai hay không?"

Thấy Tháp Tháp  liên tục gật đầu, lòng hư vinh của tôi lập tức trỗi dậy.

"Lần sau có cơ hội giới thiệu cho cậu."

Không lâu sau khi tôi đang tự hào, Tháp Tháp đột nhiên hỏi: "Thuê bao nhiêu tiền vậy?"

Tôi nhất thời không phản ứng gì, thản nhiên đáp: "Vài ngàn."

……

Cô nàng này vậy mà dám gài bẫy tôi.

Tôi mím môi, đang chuẩn bị lắng nghe lời chế nhạo của Tháp Tháp, không ngờ, cô ấy lại mắng tôi: "Điềm Điềm, mẹ nhà cậu."

? ?

Như vậy có vẻ quá đáng nhỉ?

Tôi cau mày ngẩng đầu lên, định đáp trả, lại thấy cô ấy hưng phấn vẫy tay về hướng phía sau tôi.

Quay đầu lại nhìn...

Quả nhiên, là mẹ tôi.

Mẹ tôi cũng nhìn thấy hai chúng tôi, vội vàng đưa người bạn thân nhất của bà là dì Lý đến gần.

"Điềm Điềm, sao không thấy tiểu Thẩm?"

Khi đến gần hơn, mẹ tôi nhìn quanh.

Sợ bị Tháp Tháp vạch trần, tôi vội giải thích: “Anh ấy có việc nên đi trước rồi.”

Mẹ tôi có vẻ cũng không quan tâm lắm, chỉ ghé qua thì thầm: “Tối nay con trai dì Lý mời chúng ta ăn tối, con nhớ ăn diện một chút nhé.”

Đi ăn tối với con trai dì Lý?

Chẳng lẽ mẹ tôi từ bỏ Thẩm Mặc, muốn bắt đầu mai mối cho tôi và con trai của dì Lý?

Không cho tôi cơ hội từ chối, mẹ tôi kéo dì Lý ra về.

Nhìn bóng lưng của đôi bạn già rời đi, tôi khóc không ra nước mắt.

Thầy bói nói năm nay mệnh tôi gặp đào hoa, xem ra tôi không phải gặp đào hoa mà là gặp cả cây đào.

Khi về đến nhà, tôi đang nghĩ xem nên ứng phó với buổi tiệc tối như thế nào, WeChat đột nhiên vang lên.

Là Thẩm Mặc: “Chị, mau trả tiền.”

Lại quên chặn!

Tôi nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Thẩm Mặc trên màn hình, hung ác trả lời: "Em trai, đã từng thấy dấu chấm than màu đỏ chưa?"

Tôi vừa gửi đi, vài giây sau Thẩm Mặc đã phản hồi: “Tôi biết địa chỉ nhà chị.”

……

Tôi nhận thua.

Vốn tưởng rằng lần này nhất định phải chảy rất nhiều máu, ai ngờ Thẩm Mặc lại nói: "Không muốn trả cũng không sao, tối nay cùng tôi ăn bữa cơm."

Đơn giản thế thôi à?

Tôi vội vàng cầm điện thoại lên trả lời: "Được, đi ăn cùng anh thêm vài bữa nữa đều được, tiền đề là... anh mời tôi."

Thẩm Mặc trả lời bằng biểu tượng cảm xúc "ok" sau vài giây.

Vào buổi tối, tôi cẩn thận trang điểm nhẹ rồi chờ Thẩm Mặc ở nhà.

Nhưng--

Thẩm Mặc chưa thấy đến, \tôi lại chờ được mẹ tôi.

Mẹ tôi hài lòng nhìn tôi: "Đi thôi, dì Lý chờ một lúc sẽ thấy sốt ruột."

...Tôi quên mất điều này.

Do dự một lúc, tôi yếu ớt hỏi: “Mẹ, con không đi được không?”

Mẹ tôi bình tĩnh đeo chiếc khuyên tai, bâng khuâng trả lời: "Con đoán xem."

Nhìn khuôn mặt giông bão sắp đến của mẹ, tôi lại im lặng.

Xin lỗi Thẩm Mặc.

Tôi cam chịu cùng mẹ ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy Thẩm Mặc giơ tay chuẩn bị gõ cửa.

"Chào dì."

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin