ĐÊM XUÂN

Editor : Q.Cherry

Beta : TTL _Cỏ Cua, Nguyntuyt

Nơi góc mái hiên nhà, mưa rơi rả rích như tiếng suối chảy,  những giọt mưa rơi xuống tán lá cây, làn mưa dày đặc như một tấm rèm. Sấm sét nơi chân trời cũng không còn, lúc này trái tim của Thích Ánh Trúc đập như đang đánh trống, nàng giật mình lùi về sau, rời khỏi vòng tay Thời Vũ.

Thời Vũ không cản nàng, hắn hắt hơi mấy cái.

Tâm trạng của Thích Ánh Trúc càng kì lạ.

Rõ ràng nàng rất sợ thiếu niên này sẽ làm phiền nàng, nhưng khi nàng nhìn thấy cái mũi đỏ ửng, đôi mắt long lanh đen láy của hắn thì nàng lại không nỡ trách móc. Nàng phải thừa nhận rằng mình không thể bỏ mặc hắn, vì vậy sau khi Thành nhũ mẫu ngủ say mới trốn ra tìm hắn.

Thích Ánh Trúc quay mặt lại, hơi bực mình. Mưa lất phất về phía hành lang, nàng mặc áo choàng, thân thể yếu ớt, mái tóc đen xõa ngang vai bị ướt vài sợi, vương vào gò má cùng chiếc gáy ngọc ngà. Trong đêm mưa mịt mờ, nàng như có vầng hào quang chiếu sáng với vẻ đẹp khó mà diễn tả thành lời.

Thời Vũ nhìn đến ngây người, trong đầu hắn không có bất cứ lời hoa mỹ nào có thể ca ngợi được vẻ đẹp của nữ nhân, nhưng hắn biết rõ rằng, mặc dù nàng bệnh tật yếu đuối nhưng nàng là mỹ nhân đẹp nhất mà hắn từng thấy.

Khi Thời Vũ nhìn đến phát ngốc, nàng quay mặt sang một bên  rồi đi đến gần, đôi mắt đen láy có vài phần giận dỗi nhìn chằm chằm hắn. 

Thời Vũ nhìn miệng nàng mấp máy, một lúc sau mới nghe được nàng vẫn luôn nói chuyện: “… Ta đã dặn ngươi là buổi tối đừng tới.”

Thời Vũ phản bác lại: “Nàng nói là đừng vào phòng nàng thì ta ở bên ngoài.”

Thích Ánh Trúc: “Vậy ngươi lén lút ở đây làm gì?”

Thời Vũ mở nắm tay đang nắm chặt. Khi hắn vừa bịt tai nàng lại, bàn tay đó không ngừng nắm chặt. Thích Ánh Trúc nhìn xuống, nàng bị sốc vì bàn tay của Thời Vũ đang nắm chặt một con chim cứng ngắc với đôi cánh đang rũ xuống và bất động.

Thích Ánh Trúc: “Đã chết, đã chết rồi sao?”

Khuôn mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, nàng lùi một bước, trái tim vốn dĩ đã ổn định thì  lại bị dọa đến mức muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Thời Vũ không biết nàng đang sợ hãi, hắn còn hứng khởi: “Ban ngày con chim này làm sập nhà nàng. Ta nghĩ chắc nàng giận lắm nên ta đã trả thù cho nàng, bắt kẻ gây án. Nhưng nàng không cho ta tìm nàng nên ta không thể đưa cho nàng xem nó.”

Sau khi nói xong, hắn nhìn nàng với vẻ oan ức.

Thích Ánh Trúc hoảng hốt.

Cảm xúc của nàng lúc này rất phức tạp, nàng không biết nên nói cái gì. Vì căn bệnh của mình mà quanh năm nàng phải ở trong phòng nên ít nhiều cũng có chút oán giận và thất vọng về thế giới này.

Một con chim chết được Thời Vũ cầm trên tay, nàng biết biểu hiện của hắn thật sự rất đáng sợ, nhưng nàng cũng không có lòng tốt để thấy nó đáng thương.

Thích Ánh Trúc tức giận: “Con chim này là kẻ gây án sao?”

Hắn khẽ nheo mắt khi nghe nàng thì thầm.

Thích Ánh Trúc ngước mắt nhìn hắn, làn nước trong veo khẽ trào ra.

Thời Vũ nắm con chim đã chết trong tay và duỗi ra trước mặt nàng. Hắn cảm thấy có lỗi, hắn giấu không nói cho Thích Ánh Trúc chuyện làm sập nhà nàng ấy và Thời Vũ muốn giúp nàng sửa lại mái nhà.

Đêm nay hắn lang thang ở đây cũng vì định sửa lại mái nhà.

Nhưng hắn vẫn không chịu thừa nhận rằng mình là người làm sập nhà nàng, và tất nhiên hắn sẽ không thừa nhận mình muốn giúp nàng sửa nhà.

Tiếng mưa rơi chậm rãi, Thích Ánh Trúc quay mặt đi, không thèm nhìn con chim hắn đưa ra: “Cái này, nó chết rồi, ta không cần.”

Thích Ánh Trúc quay lưng lại với Thời Vũ, đôi mắt nàng bình tĩnh lại khi nhìn về phía khoảng sân mưa đang rơi mịt mờ. Nàng nói chuyện, âm thanh trong như suối, nhưng nàng biết thiếu niên sau lưng nàng có thể nghe thấy: “Ngươi … tối nay ở đây trú mưa sao?”

Thời Vũ vô cùng thản nhiên đáp: “Đúng vậy.”

Thích Ánh Trúc rũ hàng mi đen xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng kéo thắt lưng áo choàng, thì thào nói: “Ngươi không về nhà à?”

Thời Vũ: “Ta không có nhà, vì vậy ta có thể đi bất cứ nơi nào ta muốn.”

Thích Ánh Trúc hơi tức giận: “Vậy ngươi có thể…”

Không đợi nàng nói xong, Thời Vũ đã ngắt lời: “Không.”

Thích Ánh Trúc: “Thời Vũ…”

Thời Vũ khoanh tay và khịt mũi: “Không muốn!”

Thích Ánh Trúc quay đầu nhìn lại, bắt gặp đôi mắt đen của hắn. Thời Vũ lẩm bẩm: “Người khác không đẹp bằng nàng.”

Thích Ánh Trúc đỏ bừng hai má, cơ thể hơi cứng đờ. Nàng nhìn chằm chằm họa tiết trên chiếc áo choàng, cơn mưa lất phất làm ướt cả bàn tay hồng hào của nàng. Giọng nói của nàng nhẹ nhàng hơn: “Không phải ngươi biết võ công sao? Ta đã nhìn thấy trước đây rồi. Trời mưa to như vậy, chắc hẳn là ngươi không bị dính mưa.”

Thời Vũ “À” một tiếng, lười biếng lại kiên nhẫn: “Điều đó sẽ hao tổn rất nhiều nội lực. Hiện tại ta đang bị thương, còn phải bắt một người nữa. Nên ta không muốn lãng phí nội lực của mình.”

Thích Ánh Trúc cúi đầu: “… Nhưng ngươi sẽ bị ướt.”

Thời Vũ không trả lời, có lẽ là hắn không biết nàng có tâm sự, nên không thể hiểu rõ vì sao nàng buồn bã như vậy.

Câu hỏi cuối cùng của Thích Ánh Trúc hòa cùng mưa: “Vậy thì ngươi … sẽ dầm mưa cả đêm sao?”

Thời Vũ trả lời: “Đúng vậy.”

Thích Ánh Trúc quay lại, khẽ liếc hắn một cái. Nàng đi ngang qua hắn, dáng vẻ thướt tha đi về phía căn phòng. Thời Vũ ngửi thấy trên người nàng mang theo dư vị cay đắng của thuốc.

Thời Vũ không che giấu sự mất mát và mong đợi của mình rồi nhìn nàng chăm chú, khi nàng bước đến cửa thì quay đầu lại liếc nhìn hắn.

Mưa rơi tí tách, giai nhân và thiếu niên đứng dưới dãy hành lang.

Thích Ánh Trúc bĩu môi: “Ngươi … vào đi.”

Đôi mắt của Thời Vũ loé sáng lên, giống như mưa rơi trong dải ngân hà,  những vì sao đang rực sáng.

Thích Ánh Trúc không đành lòng để cho Thời Vũ ở bên ngoài sau khi đã biết hắn dầm mưa như thế. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, gió và mưa ở lại bên ngoài, còn mối quan hệ giữa Thời Vũ và Thích Ánh Trúc cũng không còn đơn giản nữa.

Thích Ánh Trúc bối rối và căng thẳng, nàng đặt tay lên cửa, khẽ run nhẹ.

Nàng định thần lại, rũ mắt xuống, cẩn thận nắm lấy tay áo của hắn rồi kéo hắn vào bên trong. Tiếng ngáy của Thành nhũ mẫu vang lên bên tai hai người.

Thời Vũ cúi đầu xuống, thấy tay nàng đang nắm lấy tay áo của mình bắt đầu run lên. Hắn thấy nàng run như vậy nên đưa tay ra nắm lấy tay nàng. Cô nương và mỡ dê giống nhau, đều mềm mại và lạnh như băng. Hắn nắm lấy tay nàng, làn da trắng như tuyết, chiếc vòng tay bằng ngọc lục bảo nhẹ nhàng gõ vào cổ tay Thời Vũ.

Thời Vũ hơi bối rối, Thích Ánh Trúc thì run lên dữ dội vì ngạc nhiên.

Nàng quay lại, trừng mắt trách móc hắn, nhìn xuống tay hắn đang nắm tay mình, nàng cố gắng vùng vẫy.

Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng đẩy được tay hắn ra. Nàng  nhẹ nhàng cẩn thận dẫn đường, đi qua giường Thành nhũ mẫu đang ngủ, và trở về phòng của mình. Nàng cứ bồn chồn như vậy nhưng Thời Vũ vốn vô lương tâm chỉ biết tò mò nhìn xung quanh.

Hai người cứ thế mà đi, vốn định mang Thời Vũ đi qua, không nghĩ đến khi nàng xoay người lại thì dây áo choàng bay lên móc vào một chiếc bình men ngọc đặt trên sàn nhà. Thời Vũ theo sau, tất nhiên là hắn có thể nhìn thấy, nhưng hắn ghi hận nàng không cho hắn nắm tay, vì vậy hắn làm ngơ nhìn lên trời mà không nhắc nhở.

Thích Ánh Trúc bị thắt lưng làm cho không đứng vững, kéo chiếc bình trên mặt đất khiến nó vỡ “choang” một tiếng.

Thời Vũ ngước nhìn lên xà nhà, chắp hai tay ra sau lưng, cười khúc khích, khiến nàng sợ tới mức vội vàng bịt miệng hắn lại.

Tiếng ngáy của Thành nhũ mẫu biến mất, bà mơ hồ gọi nàng: “Nữ lang?”

Thích Ánh Trúc ngẩng đầu, thấy Thành nhũ mẫu đang ngủ trên ghế bên ngoài đã ngồi dậy, nàng liền kéo Thời Vũ ngồi xổm xuống dựa vào chiếc bình lớn. Không biết chiếc bình có thể che giấu hai người họ hay không?

Thời Vũ nheo mắt lại, nghĩ trải nghiệm lén lút như vậy cũng thật thú vị.

Thích Ánh Trúc run rẩy trả lời: “Nhũ mẫu… Ta dậy đi nhà xí, người, người không cần dậy, cứ ngủ đi.”

Thành nhũ mẫu: “Để ta đỡ người…”

Thích Ánh Trúc trầm giọng: “Không cần!”

Thành nhũ mẫu đang ngồi trên giường rõ ràng là sửng sốt, bà đang dần tỉnh táo hơn sau tiếng kêu gấp gáp của nàng. Sau đó bà nghe thấy giọng nói như nghẹn ngào và xấu hổ của nàng: “… Ta ở một mình được rồi, nhũ mẫu, người đừng vào đây.”

Thành nhũ mẫu vừa mở mắt nên chưa thích ứng với bóng tối trong phòng. Bà không phát hiện ra thiếu niên đang ngồi xổm cách đó không xa dựa vào bình hoa. Thành nhũ mẫu nghĩ cô nương lớn rồi, đôi khi cũng sẽ có việc thấy xấu hổ.

Thành nhũ mẫu do dự: “Không phải là người không ngủ được đó chứ? Người thật sự không cần ta đi cùng sao?”

Thích Ánh Trúc thấp giọng nói: “Không cần.”

Một lúc lâu sau, không nghe thấy động tĩnh gì từ nhũ mẫu nữa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Cơ thể nàng run lên, ngả về phía sau. Thời Vũ mở rộng vòng tay, ôm nàng vào lòng. Nàng vùng vẫy, hơi thở ấm áp và nóng bỏng của thiếu niên từ phía sau nhẹ nhàng phả đến.

Vành tai và gáy nàng từ từ đông cứng lại.

Thời Vũ ghé vào tai nàng, hơi thở làm rối tung mái tóc của nàng: “Nàng không đi được sao?”

Vành tai Thích Ánh Trúc đỏ lên, nàng sợ đánh thức nhũ mẫu nên không dám mở miệng. Nàng choáng váng đầu óc, thân thể vô lực. Khi nàng đang thầm ảo não trong lòng thì Thời Vũ không nói một lời nào mà ôm ngang nàng vào lòng.

Thích Ánh Trúc đột nhiên đưa tay ra che miệng, nàng sợ bản thân mình sợ hãi mà kêu lên.

Mái tóc dài phủ xuống vòng tay của Thời Vũ, nàng quàng một tay qua cổ hắn còn  cắn vào tay còn lại của chính mình. Nàng ngẩng đầu nhìn Thời Vũ, hắn cũng cúi đầu nhìn nàng, nàng nhắm mắt tránh né hắn, lông mi khẽ run run. Hắn ôm nàng thật nhẹ nhàng, như thể vây nàng vào trong ngôi nhà của mình.

Thích Ánh Trúc đương nhiên sẽ không để Thời Vũ lên giường của nàng, tốt nhất là nàng nên đặt một tấm nệm xuống đất và để hắn ngủ ở đó. Mặc dù như vậy, nó vẫn không đúng với những gì nàng đã được dạy.

Thích Ánh Trúc một mặt sợ Thời Vũ nhưng trong lòng cũng khó chịu: Nàng không còn là thiên kim Hầu phủ nữa, và nàng còn bị thiên kim thật kia đuổi lên núi. Nàng cố tình muốn thay đổi để khác với con người trước đây của nàng.

Nhưng … nàng để cho Thời Vũ vào là đang dẫn sói vào nhà sao?

Thích Ánh Trúc cau mày, bản thân không rõ ràng. Thời Vũ lại vui vẻ trải chăn trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt không hiện lên một tà ý nào, làm cho Thích Ánh Trúc không khỏi mềm lòng.

Nàng nghĩ thầm, nếu hắn thật sự muốn làm gì nàng thì nàng cũng không ngăn được hắn. Huống chi là thân thể nàng yếu ớt, lúc này thôi đã không thể chịu được.

Đêm nay đã đủ hỗn loạn, Thích Ánh Trúc mơ hồ ngủ ngay khi chạm mặt vào gối, không có chuyện dễ bị đánh thức bởi một cử động nhỏ như trước nữa. Trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng vẫn miễn cưỡng nghĩ: 

“Hết mưa rồi sẽ bảo hắn đi. Khi trời sáng, trước khi nhũ mẫu vào sẽ bảo hắn đi …

Không thể để cho nhũ mẫu thấy hắn được.”

So với Thích Ánh Trúc yếu ớt thì Thời Vũ lại tràn đầy năng lượng. Hắn lăn lộn trên mặt đất, nhắm mắt vờ như ngủ nhưng rồi không ngủ được,  hắn lén mở một mắt nhìn vào trong màn.

Một lúc sau, Thời Vũ chống cằm, áp má vào thành giường.

Mùi thơm trong màn truyền đến, hắn nghiêng người về phía trước, lông mi run run cọ trên mặt nàng, hắn ngửi thấy mùi thơm từ môi và trong miệng nàng.

Hắn cúi người tới gần khuôn mặt ấy, hơi thở của hắn cuốn lấy nàng nhẹ nhàng rồi dừng lại.

Thời Vũ cau mày, nghĩ rằng nếu hắn hôn mà không được sự cho phép của nàng liệu có phải nàng sẽ khóc và trách hắn lần nữa không? Thời Vũ phát hiện “Thất cô nương” này cứ luôn miệng lầm bầm, nàng có rất nhiều đạo lý, rất nhiều cái “Không được”, ”Không được”,”Không thể”.

Nghĩ đến đây làm Thời Vũ thở dài. Thiếu niên lười biếng nằm ôm chăn bông. Hắn nhắm mắt lại, mặt hướng tới mỹ nhân trên giường, thầm nghĩ rằng ngày mai hắn sẽ hỏi nàng xem hôn nàng có được không.

Có vẻ như chỉ cần hắn hỏi nàng thì hắn có thể hôn mỹ nhân này rồi.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin