ĐÊM XUÂN

Editor: Q.Cherry, Nha Nha

Beta: P.Ann,  Nguyntuyt

“Tần Nguyệt Dạ” là tổ chức sát thủ đứng đầu trong giới giang hồ.

Dựa vào kỹ năng võ thuật kinh người cùng kỹ thuật giết người tàn bạo, Thời Vũ trở thành sát thủ trẻ tuổi hàng đầu của tổ chức.

“Tần Nguyệt Dạ” đã tổ chức các vụ ám sát này, thường thì các sát thủ nhận nhiệm vụ của mình, người đứng đầu tổ chức chỉ lấy hoa hồng từ thù lao của họ và họ vẫn sống yên ổn với nhau. Nhưng gần đây Thời Vũ lại liên tiếp đảm nhận ba vụ ám sát người trong tổ chức.

Trong năm sát thủ hàng đầu, ngoại trừ vị trí thứ nhất là Kim Quang Ngự thì  ba người còn lại đều chết trong tay Thời Vũ.

Vì việc đó mà chủ nhân của “Tần Nguyệt Dạ” tức giận đến mức muốn cho hắn một bài học!

Giữa đường núi mưa bụi, thỉnh thoảng  nhìn thấy tia nước trong veo. Thời Vũ biến mất trước mắt làm cho ba tên sát thủ được phái tới phải cảnh giác, lưng tựa lưng với nhau. Họ đột nhiên nhìn thấy một vũng nước nhỏ trên mặt đất và một bóng người lướt qua.

Một người phản ứng nhanh nhất, hắn xoay người, vung  vũ khí được giấu kín trước đó ra, vừa vặn  đỡ được lưỡi dao ngắn mà Thời Vũ cầm trên tay.

Ánh sáng trắng như tuyết buộc người ta phải lùi về phía sau ba mét, nhưng gương mặt vẫn bị binh khí xẹt qua làm xước vài giọt máu!

Sau đó, tung tích của Thời Vũ một lần nữa bại lộ. Còn lại hai người nắm chặt cơ hội bước đi loạng choạng, múa thanh kiếm dài kế bên người, thúc giục Thời Vũ chạy tới.

Thời Vũ không giỏi đối đầu với vũ khí hạng nặng, hắn bị thương ở thắt lưng và bụng, kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng lùi lại.

Thời Vũ lảo đảo cất vũ khí, lật người và ngồi trên ngọn cây.

Ánh sáng bạc trước mặt sáng ngời, Thời Vũ mở chiếc dù trong tay. Ba người kia nghĩ đó là hung khí nên vội vàng lùi lại. Nhìn thấy cơ hội như vậy, Thời Vũ bay từ trên cây xuống, trong tay là lưỡi dao ngắn dính đầy máu mà hắn rút ra từ sau cây dù.

Ngược chiều gió thổi mạnh, chiếc dù trong tay bị xé toạc, hai bên cầm binh khí giao chiến.

Chiếc dù đen rơi xuống đất, Thời Vũ nhảy xuống theo. Màn đêm lạnh lẽo soi sáng dãy núi, hắn lướt nhanh xuyên qua khu rừng, bóng dáng hắn hoà lẫn trong bóng cây,  càng khó có thể phân biệt rõ.

Nữ sát thủ tinh ý quan sát: “Sức lực của hắn không đủ, trên người mùi máu tươi nồng nặc, chắc chắn  đã bị thương nặng. Ta chờ hắn ra trận, nhất định không để hắn chạy thoát nữa!”

Trong đêm tối, có một khoảng sân là nơi ở duy nhất trong núi, sân đầy hoa cỏ, ánh nến trong phòng nhỏ như hạt đậu.

Thích Ánh Trúc đã uống thuốc nhưng không ngủ được. Nàng  thả tóc ngồi bên mép giường, mặc một chiếc váy màu đỏ mỏng manh, vạt váy trải dài xuống đất. Trong ánh nến mờ ảo, nàng khẽ nhíu mày, yên lặng nhìn Thành nhũ mẫu.

Thành nhũ mẫu đang rèn  tính cẩn thận cho nàng: “Nữ lang, người thật bất cẩn. Hôm nay, người còn  chưa biết tiểu tử đó là người tốt hay xấu mà đã đưa dù cho hắn? Chưa kể là nam nữ khác biệt, người đã là người sắp có gia đình rồi.”

Thích Ánh Trúc nhẹ giọng: “Ta không có thương ai hết!”

Thành nhũ mẫu bật cười: “Cả thành Trường An này, ai không biết Đường Nhị Lang thích người chứ? Người đừng nói vậy, bà lão này còn đang chờ  chút hào quang của người để cùng trở về Trường An, để những con chó coi thường người  khác  mở to mắt mà nhìn!  Đường Nhị Lang, chỉ cần hắn trở về, biết người xảy ra chuyện, hắn sẽ đau lòng  mà đón người về.”

Thành nhũ mẫu hết sức lạc quan, vì ai cũng biết Đường Nhị Lang từ nhỏ đã thích Thích Ánh Trúc. Hai người là thanh mai trúc mã, Đường Nhị Lang phong nhã lễ độ, còn Thích Ánh Trúc  dịu dàng tao nhã. Chẳng phải là trời đất tạo nên một đôi hay sao?

Thành nhũ mẫu cảm thấy chỉ cần Thích Ánh Trúc được Đường Nhị Lang cưới về, cũng coi như không phạm ý nghĩ của phu nhân cùng tiểu thư Hầu phủ chân chính. Đây là đường lui tốt nhất cho nữ lang. Huống chi lần đầu tiên bà nhìn thấy nàng, cảm thấy với dung mạo như vậy, bà không nghĩ Đường Nhị Lang sẽ thay lòng đổi dạ với người như nữ lang đây.

Đường Nhị Lang chỉ là một vị công tử bình thường của Đoan Vương phủ, lại không phải Đoan Vương thế tử. Đối với hắn, chuyện cưới thê tử, chỉ cần hắn thích, không cần yêu cầu quá cao.

Bà nói chuyện hồi lâu nhưng nhìn thấy Thích Ánh Trúc chỉ cúi đầu mà không nói gì. rung động trong lòng, sợ Thích Ánh Trúc có suy nghĩ khác. vội vàng ngồi xuống, nắm lấy tay cô nương,  thuyết phục: “Người xem, thuốc người uống hằng ngày đều quá đắt. Nếu như Hầu phủ ngừng cung cấp thuốc thì người phải làm sao? Thân thể người yếu ớt hơn những nữ tử khác.”

Thích Ánh Trúc uể oải nói: “Chết già ở nông thôn có cái gì không tốt.”

Thành nhũ mẫu nắm mạnh tay nàng, Thích Ánh Trúc nói với bà: “Thân thể ta như vậy, cũng không thể đi chỗ khác, đến lúc đó ngươi an táng cho ta rồi quay về Trường An sống thật tốt đi.”

Thành nhũ mẫu vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng.

Thích Ánh Trúc tuy rằng đau đớn nhưng khóe môi cười lại hiện lên lúm đồng tiền: “Ta đùa thôi.”

Thành nhũ mẫu thấy nàng ân cần  lại còn thông minh, nhưng bà vẫn không thể giấu được sự lo lắng giữa hai chân mày, trong lòng cảm thấy thương hại. Bà không thể chịu nổi, lại nói với nàng, nỗ lực đem Thích Ánh Trúc trở lại bình thường: “Đường Nhị Lang vừa đi hai tháng, không bằng người viết cho hắn một bức thư, để hai người thân thiết gần gũi với nhau hơn.”

Không thể cứ không nóng không lạnh mãi được.

Thích Ánh Trúc xoay vai, vùi mặt vào trong giường, nằm xuống nệm rồi che miệng ngáp: “Ta mệt rồi. Nhũ mẫu tắt đèn đi chúng ta ngủ thôi.”

Thành nhũ mẫu bất lực nhìn nàng một lúc lâu rồi thở dài, cầm ngọn nến cao nhất đi ra ngoài không nói thêm gì nữa.

Trong lúc đó, trên núi đấu võ kịch liệt, đang tranh giành sự sống. Cùng là sát thủ, đánh đến ngươi chết ta sống, không ai lưu tình.

Dưới sự bao vây của ba người, thiếu niên trẻ tuổi áo đen thân ảnh thất thường như sương mù, càng thêm xuất thần. Mặc kệ bọn họ bức bách như thế nào, Thời Vũ cầm dao ngắn trong tay cũng không gợn sóng. Hắn nhìn chằm chằm một người,  sau khi giết một người thì hắn giết luôn hai người còn lại.

Sau khi giết hai tên sát thủ, vết thương của Thời Vũ cũng không ngừng rỉ máu. Hắn ta quỳ trên mặt đất thở hổn hển, những giọt máu chảy dài  xuống cổ tay. Tên sát thủ cuối cùng nhìn hắn với ánh mắt kinh hãi. Một đôi mắt trẻ con, tàn nhẫn và ngây thơ là dấu ấn của một kẻ thù xuất sắc nhất trên thế giới.

Đó chính là đôi mắt của Thời Vũ.

Khi tên sát nhân lùi lại, Thời Vũ cũng bay tới. Đối phương lộ vẻ rụt rè, hai người chỉ đánh nhau có mười mấy hiệp, cổ của đối phương đã bị Thời Vũ đè xuống. Tên kia van xin lòng thương xót trước khi chết: “Đừng giết ta! Ngươi đã bị ta hạ độc, ta có thể cho ngươi thuốc giải.”

Hơi thở của hắn đứt quãng trong tay Thời Vũ.

Thời Vũ vứt bỏ thi thể của tên kia qua một bên, nhưng không tìm thấy thuốc giải độc trên người của tên đó. Hắn đứng dậy bước hai bước loạng choạng. Hắn hiện giờ đầu nặng chân nhẹ, nhìn thấy một chiếc dù lớn màu đen có một đường rạch dài trên mặt đất .

Ma xui quỷ khiến, Thời Vũ thở hổn hển bước tới, bàn tay nhuốm máu duỗi ra, chật vật ôm chiếc dù trong tay.

Chỉ trong một động tác, bước chân của hắn trở nên trống trải hơn, hắn biết, chất độc đã bắt đầu phát tán.

Sau khi đèn trong phòng tắt, Thành nhũ mẫu ngủ ở bên ngoài, Thích Ánh Trúc ngủ ở phòng trong.

Thành nhũ mẫu ở bên ngoài rất nhanh  tiến vào giấc ngủ, tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác truyền đến, Thích Ánh Trúc trong phòng lại trằn trọc không có cách nào ngủ được.

Trước khi ngủ, bà nhắc tới Đường Nhị Lang, làm Thích Ánh Trúc nghĩ về quá khứ bướng bỉnh của mình. Đường Nhị Lang đối xử với nàng rất tốt, nhưng liệu Đường Nhị Lang thật sự sẽ buông bỏ cái nhìn của người đời mà cưới nàng vào nhà sao? Hắn có đồng ý đi chăng nữa thì Đoan Vương phủ sẽ đồng ý sao?

Cứ cho là tất cả mọi người đồng ý. Chẳng lẽ nàng có thể đồng ý sao?

Chính xác thì hôn nhân là cái gì?

Tình cảm trong hôn nhân và tình yêu trong thơ cổ là cảm giác gì? Mặc dù thân thể nàng không tốt, nhưng nàng cũng có tâm tư yêu thích và ngưỡng mộ của nữ tử. Chỉ là có lẽ vì chính mình ở trên giường bệnh quá lâu… Nên nàng mới không còn cơ hội đó.

Thích Ánh Trúc cảm thấy Đường Nhị Lang không xấu, nàng chỉ là, chỉ là… đang suy nghĩ mông lung, kiếp này nàng muốn trói buộc cùng người này sao?

Hầu phủ, thiên kim thật giả, Đường Nhị Lang, cưới gả, tình yêu…… Thích Ánh Trúc nằm thẳng trên giường, nhìn chằm chằm phía trên màn. Trong ánh đèn mờ ảo, những suy nghĩ đó giống như quấn vào giường, hóa thành những lọn tóc nhấp nhô, giống như sóng biển mà lao thẳng về phía nàng.

Thật chật chội, khó chịu.

Tim đập ngày càng khó khăn hơn, càng ngày càng đau.

Thích Ánh Trúc ôm chặt trái tim, mồ hôi lạnh rơi xuống, nàng cố gắng vịn cột giường ngồi dậy. Tim đập nhanh làm cơn đau ngực ngày càng bùng phát, khiến khuôn mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, ngón tay run run. Nàng từ trong màn đêm quơ tay loạn xạ, tựa vào cái bàn dài đi tìm thuốc.

Lọ thuốc trong hộp gỗ mun đã dùng hết, Thích Ánh Trúc sững sờ một lát, tiếng tim đập càng ngày càng dồn dập hơn làm nàng bất giác run lên bần bật .

Bên ngoài phát ra tiếng ngáy đều đặn của nhũ mẫu, nàng cắn môi, nghĩ rằng nhà bếp hẳn là sẽ có một lọ thuốc khác. Thích Ánh Trúc thấy bà ngủ ngon nên không đành lòng kêu bà dậy đi theo mình. Nàng mặc thêm áo, người lảo đảo đi về phía nhà bếp, bước chân trống rỗng.

Đi được vài bước, Thích Ánh Trúc đổ mồ hôi lạnh cả người, thấm ướt cả lưng áo.

Trên núi cỏ cây hỗn loạn, Thời Vũ miễn cưỡng tập trung tinh thần, đẩy người chết xuống núi. Xử lý xong thi thể, dọn dẹp chiến trường một cách qua loa rồi  mới rời đi.

Kỳ thật, đây là lần đầu tiên Thời Vũ tới ngọn núi Lạc Nhạn này. Bởi vì có người nói với hắn rằng có người đang đuổi giết hắn ta, hắn đã đi ra khỏi thành để giải quyết hết những kẻ muốn giết hắn. Bây giờ Thời Vũ đang đi trên đường núi với một chiếc dù trên tay, một dấu chân sâu, một dấu chân nông, vết thương đã rỉ máu.

Hắn mơ hồ đi một quãng đường trên núi, tưởng rằng mình đang đi bộ xuống núi. Hắn biết ý thức của mình ngày càng mơ hồ, trong lòng cũng sinh lo lắng, sợ bản thân càng ngày càng nặng, trước khi xuống núi liền ngã vào đường núi.

Buồn cười!

Ác ma Thời Vũ không chết trong tay kẻ địch mà lại chết trên đường núi do trúng độc, tin này để cho đám người trên giang hồ mà nghe được chắc sẽ cười rụng răng mất!

Thời Vũ liền chống cự, quyết không để cho ai cười chê mình.

Đột ngột, con đường phía trước bị chặn bởi một biệt viện. Mồ hôi lạnh và máu tươi dính trên người, Thời Vũ nhìn lên, phát hiện mình đang đứng trước cửa biệt viện. Hắn ổn định lại, rồi nâng bước chân tiến vào nơi này——

Hắn cần ai đó cứu .

Dù cho có phải giết hết sạch người trong đây, hắn cũng phải tìm được một người cứu được hắn ngay lúc này.

Thiếu niên áo đen cầm dù bước tới đâu liền để lại vết máu tới đó, người đổ đầy mồ hôi lạnh, mắt nhìn về  căn nhà phía trước. Thời Vũ vô cảm, một chân nâng lên đá vào cánh cửa, đồng thời con dao găm trong tay áo cũng đã sẵn sàng để giết người.

“Kẽo kẹt”, cánh cửa gỗ mở ra trước khi bị Thời Vũ đá vào.

Thích Ánh Trúc sắc mặt trắng bệch, quần áo xộc xệch. Nàng ướt đẫm mồ hôi, một tay ôm ngực, một tay đỡ khung cửa, đứng ở bên trong cửa gỗ.

Thời Vũ gò má ướt mồ hôi, máu dính vào chiếc áo đen. Hắn ta trông dữ tợn và khủng khiếp vì sự tàn nhẫn của mình, nhưng khoảnh khắc ấy, hắn nhìn thấy Thích Ánh Trúc, đôi mắt đen của hắn dao động và không thể tin được.

Hai người nhìn nhau chằm chằm trong chốc lát, Thời Vũ kéo bóng lưng trên mặt đất. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đêm đen làm suy yếu tính hiếu thắng của hắn, chỉ còn lại sự bất lực và khó xử, không thể lý giải được.

Trên trời không có ánh trăng, sân đầy hương hoa, một cơn gió lướt qua, những cánh hoa mai vàng   bay xuống, bay về phía hai người.

Cả hai nhìn nhau, tự hỏi tại sao người kia lại xuất hiện ở chỗ này. Làn gió mát thổi vào ban đêm, thổi thẳng mùi máu của chàng trai lên chóp mũi Thích Ánh Trúc.

Nàng kìm không được, tim lại càng đau hơn, nàng cúi xuống, nhịn xuống cơn buồn nôn của mình.

Sau khi nàng che mũi và miệng thì lùi về phía sau một bước. Sợ làm nhũ mẫu giật mình, nàng nhịn xuống sự khó chịu, thì thào nhỏ giọng: “Vì sao ngươi lại tới đây?”

Thời Vũ: Nhà nàng?

Cánh hoa rơi trên vai, da diết bay đến lông mi. Khiến chóp mũi hắn phát ngứa, lông mi chớp một chút. Hắn cúi đầu, nhìn chiếc mình đang ôm trong lồng ngực.

Thời Vũ nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên vì điều này, hắn tự tin nói: “Ta tới trả lại dù cho ngươi!”

Thích Ánh Trúc nhìn về chiếc dù mà hắn đưa cho mình.

Một chiếc dù cũ nát, bị xé rách, … Khuôn mặt Thời Vũ ửng hồng.

Hắn nhất thời hoảng hốt, có chút xấu hổ, muốn cất chiếc dù lại. Thích Ánh Trúc trước mặt loạng choạng một chút, nàng rốt cuộc không chịu nổi, người mềm nhũn ngã xuống. Thời Vũ mở rộng vòng tay theo bản năng, bắt lấy cơ thể yếu ớt của nàng.

Nàng ngất đi trong vòng tay hắn, hắn bị nàng đè lên, vết thương trên người chảy càng nhiều máu, Thời Vũ đau đớn rùng mình.

Hắn đặt nàng xuống, đầu óc choáng váng, trong mũi nồng nặc mùi thơm hỗn độn khiến tim hắn cũng choáng váng theo.

Thời Vũ đã quên mất mình phải làm gì, ánh mắt hắn mơ hồ nhìn xuống, thấy thiếu nữ đang nhắm mắt trong lòng hắn.

Môi đỏ, da trắng, tóc dài.

Thật đáng yêu!

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin