ĐÊM XUÂN

Editor : Q.Cherry

Beta : P.Ann, Nguyntuyt

Thời Vũ gắng gượng vết thương, ôm Thích Ánh Trúc lên.

Hắn ôm nàng vào lòng, thiếu nữ trong lồng ngực hắn rất nhẹ nhàng và yếu ớt. Hắn không nhìn nàng nữa mà trực tiếp đặt nàng lên giường rồi xoay người quay vào trong. Hắn tìm ra một ít thuốc giảm đau, không nghĩ nhiều mà cứ thế uống hết.

Thời Vũ nằm trên mép giường, trên trán đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt đen láy mơ hồ, nhìn thoáng qua gương mặt của nàng ngày càng trắng bệch. Hơi thở của nàng ngày càng khó khăn, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.

Thời Vũ áp tai vào lồng ngực nàng, nghe thấy tiếng tim nàng đập ngày một mạnh hơn.

Hắn thật sự thất lễ.

Thời Vũ nhận ra nàng đang bệnh rất nặng. Hắn không biết nàng bị bệnh gì nên không thể lấy thuốc cho nàng uống được. Thời Vũ suy nghĩ một chút, vừa nghe tiếng ngáy nặng nề của bà lão đang ngủ bên ngoài vừa ngồi dưới đất nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch như tuyết của Thích Ánh Trúc, liền  hất tay lật đổ cái bàn dài.

Trong đêm tối bỗng dưng chiếc bàn dài bị đẩy ngã, phát ra âm thanh chấn động, đánh thức người đang ngủ bên ngoài kia. Thời Vũ ngồi trên mặt đất, nghe được giọng nói bối rối bên ngoài cất lên: “Nữ lang!”

Thích Ánh Trúc không có động tĩnh gì.

Thành nhũ mẫu vội lao đến bên giường nên không để ý tới hắc y thiếu niên đang ngồi xổm trên xà. Thời Vũ căng thẳng một hồi lâu, thấy Thành nhũ mẫu ôm Thích Ánh Trúc,  vô cùng hoảng sợ đi tìm thuốc.

Thời Vũ thở phào nhẹ nhõm, sau khi biết nàng ấy đã được cứu, nhân lúc Thành nhũ mẫu rối ren mà chạy ra ngoài.

Vết thương của hắn trong khoảng thời gian ngắn này đã khiến hắn đổ rất nhiều mồ hôi lạnh.

Thời Vũ cầm dù đứng trước cửa, hắn quay đầu nhìn lại nơi đang được ánh nến chiếu sáng đó, trong ngực nhói lên, rồi quay xuống núi tìm y quán trị thương.

Thích Ánh Trúc tỉnh lại, bị Thành nhũ mẫu cằn nhằn nhắc lại việc nàng bị rối loạn nhịp tim và mà ngất xỉu tối qua. Thành nhũ mẫu đỡ nàng ngồi trên giường, nhìn nàng uống hết bát thuốc mới thấy nàng da dẻ dần hồng hào trở lại.

Thích Ánh Trúc dựa vào chiếc gối gấm rực rỡ màu sắc rực rỡ, nghe Thành nhũ mẫu nói một lúc, nàng mới hốt hoảng mới mơ hồ nhớ ra một chútđiều gì đó. Nhưng nàng nhớ trước khi nàng ngất đi, nàng đã mở cửa ra ngoài, đó là……Chàng thiếu niên áo đen đứng trước mặt nàng, cả hai kinh ngạc nhìn nhau.

Thích Ánh Trúc ngón tay nhẹ nhàng miết hoa cỏvăn trên mặt gấm, nhẹ giọng hỏi: “Nhũ mẫu, người có nhìn thấy ai khác không……”

Thành nhũ mẫu đưa lưng về phía nàng, đang cầm mâmdĩa đựng trái cây: “Còn ai nữa sao?”

Thích Ánh Trúc không dám nhắc tới thiếu niên áo đen kia, nên chỉ nói: “Trong giấc mơ của con, có một người đã trả lại chiếc dù……”

Thành nhũ mẫu bưng mâmdĩa đựng trái cây, ngồi ởxuống bên cạnh nàng, bàn tay ấm áp chạm vào vầng trán của nàng. Bà thắc mắc: “Là gặp ác mộng sao? Nếu không phải ta tỉnh dậy lúc nửa đêm thì làm sao biết bệnh của người tái phát…… Đúng rồi, cái bàn dài là do nữ lang đau quá nên lật đổ nó sao?”

Thích Ánh Trúc lắc đầu, Thành nhũ mẫu nhìn nàng với ánh mắt dò hỏi, Thích Ánh Trúc cũng tự nghi ngờ mà hỏi bản thân mình có phải đã mơ quá nhiều hay không, nàng nghi ngờ bản thân: “Có lẽ vậy”.

Thành nhũ mẫu nửa tin nửa không tin, thở dài, trong lòng càng lo lắng cho sức khỏe của nàng. Thành nhũ mẫu dặn dò hai câu yêu cầu nàng nghỉ ngơi một chút, sau đó liền đi ra ngoài xem thuốc đã nấu xong chưa. Thích Ánh Trúc một mình ngồi ở một mình trên giường, suy nghĩ về vị thiếu niên áo đen đã gặp tối qua kia ……

Nàng thật sự đã cảm nhận được mùi máu.

Nhưng mà là giấc mơ thật sao?

Thích Ánh Trúc ngồi suy nghĩ không biết đã trôi qua bao lâu nhiêu thời gian, Thành nhũ mẫu bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm túc mà tiến vào tiến vào với vẻ mặt nghiêm túc. Bà tiến vào mà tay lại không bưng theo chén thuốc hỏi nàng: “Nữ lang, đêm qua thật sự không có người nào khác đúng không?”

Thích Ánh Trúc lắc đầu.

Nàng nghĩ thầm: Cứ cho là có vị thiếu niên kia…… Hắn cũng không có gì kì lạ cả.

Nàng nhớ rõ bản thân mình đã ngất xỉu ở trước cửa, nói không chừng……có lẽ … là hắn……

Thích Ánh Trúc thẹn thùng đỏ mặt, nàng cúi đầu, không dám lộ ra vẻ mặt xấu hổ của mình. Thành nhũ mẫu thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không có thì tốt. Nữ lang, người không phải sợ, có mấy vị quan viên đến hỏi chúng ta vài câu. Người không biết đâu, đêm qua đã xảy ra một vụ án giết người rất lớn.”

Thích Ánh Trúc nhướng mắt.

Thành nhũ mẫu lo lắng: “Có người đã chết. Có thợ săn tiều phu buổi sáng lên núi đốn củi thì phát hiện một người treo mình trên cành cây ở vách núi…… Chết từ tối hôm qua! Ngoài ra, còn có người khác chết khác nữa!”

Đôi mắt Thích Ánh Trúc lóe lên, gò má nàng trắng như sứ. Nàng nhìn chằm chằm Thành nhũ mẫu, sắc mặt tái nhợt một chút, nhưng dường như nàng vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Thành nhũ mẫu chần chờ một chút rồi đe dọa nàng nói: “Có nữ tử, chỉ sợ là bị hãm hiếp trước khi bị giết. Quan gia đã tìm được thi thể của nàng ấy! Ở núi Lạc Nhạn này, ngày thường cũng không có người ở, lão nô hoài nghinghi ngờ, liệu có phải là người tối qua chúng ta gặp hay không? Ta lúc này mới lo lắng cho nữ lang người đêm qua có gặp phải gặp người kì lạ gì hay không.”

Thích Ánh Trúc buột miệng: “Làm sao có khả năng!”

Nàng bật cười: “Nhũ mẫu, người nói gì vậy? Thiếu niên tối qua chúng ta gặp mới có bao nhiêu tuổi chứ.”

Nàng nghĩ đến đôi chân thẳng tắp của hắn, vòng eo nhỏ, còn có đôi mắt đen tò mò sâu thẳm của hắn.

Thành nhũ mẫu nói: “Lão nô không phải là hù dọa nữ lang, đây đều là suy nghĩ đoán của các quan gia. Quan gia muốn tới hỏi chuyện, nữ lang, chúng ta có thể mời các ngài ấy vào không?”

Thích Ánh Trúc căn bản không tin lời nhũ mẫu nói. Bà thu dọn quần áo, đỡ cơ thể suy nhược của nàng lên, mời các vị quan viên vào điều tra vụ án.

Quan phủ đi tuần tra ở trong núi thì tìm được rồi nhìn thấy hai thi thể người, một nam một nữ. Có thể bọn họ là phu thê, cô gái ngã xuống vách núi với khuôn mặt không thể xác định. Pháp y xem xét nửa ngày, không có phát hiện gì, đành theo lời các quan gia nói đây là do hái hoa tặc làm.

“Hái hoa tặc đó nhìn trúng dung mạo của vị phu nhân kia, đánh nhau với trượng phu của cô ấy, rồi giết người bỏ trốn”.

Thích Ánh Trúc không tin vào lời cáo buộc này, nhưng vì quan phủ đã kết thúc vụ án, nhất quyết liên kết sự việc này với những sự việc trước đó. Quan phủ tìm không ra nguyên nhân giết người, nhưng lại phải cần một lý do. Cách đây không lâu, quả nhiên có một tên tội phạm hái hoa tặc tới vùng núi này.

Hơn nữa với lời khai của Thành nhũ mẫu, quan phủ cho rằng hái hoa tặc kia đột nhiên xuất hiện ở đây rồi lại từ đây mà không thấy tung tích hắn nữa. Chân dung của thiếu niên áo đen kia qua lời kể của Thành nhũ mẫu được dán ở khắp các đường lớn hẻm nhỏ.

Thích Ánh Trúc lúc đầu nghi ngờ bọn họ đều nghĩ sai rồi, nhưng Thành nhũ mẫu và các quan tìm ra ngày càng nhiều chứng cứ, nàng cũng nghi hoặc ngờ bản thân mình có phải đã gặp hái hoa tặc trong lúc đó thật không.

Huống hồ, trong lòng nàng còn có một bí mật mà nàng không nói cho các quan biết. Trước khi nàng ngất xỉu trong buổi tối đó, nàng đã nhìn thấy thiếu niên áo đen kia.

Thiếu niên áo đen kia đứng trước cửa nhà nàng.

Đang yên đang lành, hắn tại sao lại vô duyên vô cớ mà xuất hiện ở đây? Nếu như hắn không phải là hái hoa tặc thì tại sao từ đó đến nay hắn không xuất hiện nữa?

Chẳng lẽ là hắn trong buổi tối đó……

Thích Ánh Trúc trong lòng có chút lo sợ.

Thành nhũ mẫu càng thêm lo lắng.

Thiên kim giả của Hầu phủ sống ở trên núi Lạc Nhạn, trên ngọn núi này cũng khôngchỉ có vài người, mà Thích Ánh Trúc lại có khuôn mặt như vậy…… Thành nhũ mẫu hiểu rõ thế gian hiểm ác này hơn nàng, nếu nơi này có hái hoa tặc thì già trẻ lớn bé này làm sao mà trốn?

Thành nhũ mẫu liền dùng danh nghĩa của Tuyên Bình Hầu phủ để ám chỉ thân phận tôn quý của Thích Ánh Trúc. Thành nhũ mẫu lại cho hắn một chút tiền, vị quan phá án nhìn thấy Thích Ánh Trúc dung mạo xinh đẹp, lại yếu đuối đáng thương, trong lòng liền thương xót.

Quan phủ xua tay lên, cho phép những người khác cùng Thích Ánh Trúc tạm thời dọn từ trên xuống núi xuống, và sống trong phủ nơi có đội quân ngày đêm tuần tra.

Nhưng bọn họ cũng có chuyện muốn nói: “Chỉ là cho các ngươi ở tạm đây, chứ không thể cho các ngươi ở lại mãi được. Không ở quá hai ngày, nếu hái hoa tặc kia còn không có gây án tiếp thì nghĩa là tên đó đã rời khỏi đây. Các ngươi cũng phải dọn về nơi các ngươi ở?”

Thành nhũ mẫu liên tục nói: “Hiểu rồi hiểu rồi, các quan gia không cần lo lắng.”

Thích Ánh Trúc và người hầuThành nhũ mẫu ở trong phủ bốn ngày liên tục, không có hái hoa tặc nào gây án cả, lính canh tuần tra cũng báo cáo là không có kẻ nào đột nhập. Mọi người thả lỏng cảnh giác, nghĩ là có thể hái hoa tặc đó đã rời khỏi nơi này rồi.

Trấn nhỏ này ở sát kinh thành, hái hoa tặc kia cũng không có lá gan lớn đến mức gây án nhiều lần.

Cứ như vậy, Thích Ánh Trúc đã dọn về lại trên núi trước một ngày. Vẫn như cũ, không có chuyện gì xảy ra.

Lúc còn ở phủ nha, Thích Ánh Trúc và nhũ mẫu phải tách nhau ra ngủ riêng biệt. Ban đêm,Thích Ánh Trúc rất dễ thức giấc, nàng bị tiếng mở cửa nhẹ đánh thức. Nàng ngồi trên giường một chút rồi nghe được tiếng mưa đập vào cửa sổ.

Thích Ánh Trúc khoác thêm áo, thắp sáng đèn phòng. Nàng ra ngoài kiểm tra, quả nhiên là nhìn thấy khung cửa sổ tối đen đang đung đưa nhẹ nhàng, những hạt mưa nhỏ bên ngoài lọt vào.

Thích Ánh Trúc đi đến phía trước cửa sổ và đặt nến lên giá nhỏ rồi đi đến cửa sổ. Ánh nến phản chiếu đôi má mềm mại của nàng, nàng nghiêng người ra đóng cửa sổ, trên eo lộ ra một cái tổ nhỏ.

Sau khi đóng cửa sổ, Thích Ánh Trúc thở hổn hển và một lần nữa nâng chân đèn lên. Nàng bưng giá cắm nến đi về phía phòng, đi được nửa đường thì thấy có gì đó không đúng lắm. Thích Ánh Trúc đột nhiên nghiêng đầu, nhìn góc tường phía sau có hai dãy sách chất đầy

Nàng hít sâu một hơi và nhìn thấy Thời Vũ.

Hắn mang nẹp một tay, một cái cánh tay khác đang vịn lên bàn. Lưng dựa vào tường, dáng ngồi của hắn hết sức thả lỏng. Khi Thích Ánh Trúc xuất hiện, hắn từ từ nhướng mi, thể hiện sự độc đoán và trêu chọc.

Thích Ánh Trúc bỗng dưng suy nghĩ cẩn thận, thì ra cửa sổ lung lay không phải do người hầu không đóng cửa mà là do thiếu niên này.

Thời Vũ đứng lên, đi đến chỗ nàng.

Thích Ánh Trúc cúi đầu, nhìn thấy đôi giày đen vàcùng với đôi chân dài của hắn. Hắn bước đi không vội vàng, bình tĩnh ung dung, nhưng năng lượng phát ra từ hắn thật mãnh liệt, làm cho bàn tay cầm chân đèn của Thích Ánh Trúc khẽ run lên, cơ thể lảo đảo.

Trong đầu nàng lập tức nghĩ đến Thành nhũ mẫu mấy ngày này liên tục hù dọa nàng: “Những cô gái đó chết không nhắm mắt vì thân thể bị nhục mạ, thủ đoạn của thiếu niên đó thật tàn nhẫn …”

Thích Ánh Trúc lùi về phía sau một bước, đầu gối vấp phải tấm ván gỗ phía sau, làm nàng ngã xuống giường. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Thời Vũ vẫn từ từ đi về phía mình.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ …

Bên ngoài có bao nhiêu là lính canh, lại không ngăn cản được hắn. Nhũ mẫu ngủ ở cách vách, nếu kêu lên có phải bản thân mình có chuyện trước hay không?

Thiếu niên bước tiến tới trước mặt nàng, trên trán nàng đã thấm đẫm mồ hôi. Nàng sợ lắm nhưng nàng biết rằng đối mặt với hái hoa tặc thì muốn trốn cũng trốn không khỏi. Thích Ánh Trúc ngẩng đầu, buột miệng thốt ra: “Dù ngươi có giết ta thì ta cũng sẽ không ủy thân cho ngươi!”

Nói rồi mặt nàng ửng đỏ, Thời Vũ cúi đầu trầm ngâm.

Thời Vũ cho rằng nàng lấy oán trả ơn, nói: “Vậy hóa ra là ngươi đi khắp nơi nói rằng ta là hái hoa tặc.”

Hắn nhướng mày, nói: “Ngươi thật sự mang cho ta rất nhiều rắc rối nha!”

Hắn từ từ cúi xuống và nhìn thẳng vào mặt nàng. Sắc mặc Thích Ánh Trúc càng ngày càng trắng bệch ra, mà Thời Vũ càng ngày càng tiến lại gần nàng. Hắn nhìn nàng chằm chằm nàng, thật tỉ mỉ, như là nghiên cứu nàng nên được chết bằng cách nào, rồi lộ ra ý cười: “Ngươi nói ta là hái hoa tặc, ta sẽ chiều theo ý ngươi, để cho ngươi được chết. Ta vẫn luôn nghĩ chỉ là hái hoa tặc mà thôi, có gì đáng sợ chứ?”

Hắn muốn thử một chút, coi như là vui vẻ: “Có phải ngươi nghĩ như thế này không?”

Hắn trả thù bằng cách đem môi mình dán lên môi nàng. Hai hơi thở, trong lúc nhất thời đều ngưng lại.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin