ĐÊM XUÂN

Editor : TTL_Q.Cherry

Beta: TTL_Cỏ Cua, Nguyen Tuyt

Chương 10

Ngày đầu của năm mới, mọi người đều bắn pháo hoa chúc mừng.

Buổi sáng sớm trong thị trấn, có thể thấy những vị khách từng nhóm ba bốn người rời khỏi “Hoa Nguyệt Lâu”.

Quy công* đang gật gà gật gù thì nhìn thấy một thiếu niên áo đen mang theo chiếc dù chậm rãi đi tới. Thiếu niên để dù trước cửa, liếc nhìn hắn.

*người trông coi, gác cửa, môi giới m.ại dâm ở cổ đại.

Hắn còn chưa kịp tỉnh ngủ, chợt mắt hắn sáng lên. Dưới màn mưa mù mịt, thiếu niên có bộ dáng hiên ngang, so với dáng vẻ của đám khách như trò cười tối qua thì thật khiến người ta mở mang tầm mắt.

Thời Vũ để dù ở cửa, sau đó bước vào trong lâu.

Động tác và biểu hiện của hắn rất bình tĩnh, đến khi hắn bước ra ngoài hít thở   một hơi thì nquy công mới phản ứng lại và đuổi theo vào trong lâu: “Ngươi, đợi đã! Vị tiểu huynh đệ này, ngươi có việc gì?”

Thời Vũ đứng ở đại sảnh tầng một, ngẩng đầu nhìn thấy mặt hoa da phấn khắp nơi, mùi thơm mơ hồ  vẩn đục phảng phất trong không khí. Trên lầu, một cô nương mặc y phục nửa che nửa hở đang lắc mông đi qua, dựa vào lan can nhìn xuống với đôi mắt long lanh nói: “ Đúng là một thiếu niên tuấn tú.”

Thời Vũ không quan tâm. Hắn đã lăn lộn trên giang hồ từ khi còn là một đứa trẻ và lớn lên với việc chém giết mỗi ngày. Còn gì mà hắn chưa thấy chứ?

Hắn đến đây vì manh mối do Hồ lão đại đưa – hái hoa tặc khiến hắn tự nhiên mang danh oan tên là Trần Thuật. Sau khi gây án không những không đi khỏi trấn mà ngược lại còn thoải mái đi khắp nơi khoe khoang rằng Thời Vũ đã gánh tội cho mình.

Thời Vũ bị quan phủ truy đuổi bao nhiêu ngày, tên Trần Thuật này lại được hưởng bấy nhiêu ngày sung sướng.

Thời Vũ không làm gì được Thích Ánh Trúc nên đương nhiên muốn trút giận lên tên Trần Thuật kia.

Đêm qua Trần Thuật đã ở lại đây.

Thời Vũ nhìn lại, thấy lão quy công đang đuổi theo mình. Hắn không thể giải thích được: “Tại sao ngươi lại hỏi ta tới đây làm gì?”

Lão quy công nghẹn ngào.

Lão khó mà nói, bởi vì tuy rằng thiếu niên này nhìn còn trẻ tuổi non nớt, lại có vẻ phong lưu hào hoa, nhưng ánh mắt của thiếu niên lại quá sạch sẽ, không giống khách quen của bọn họ ở đây. Hơn nữa còn muốn đến dạo hoa lâu, dạo hoa lâu vào ban ngày để làm gì?

Lão quy công nói: “Tiểu huynh đệ, các nàng lúc này đã ngủ rồi, cũng không có người tiếp đãi ngươi. Hay là buổi tối ngươi hãy quay lại…”

Thời Vũ: “Không cần. Chơi vẫn vui.”

Khi nói, ánh mắt của hắn đảo qua xung quanh một vòng. Hắn  nhìn qua những người đang nhìn trộm mình ở các góc khác nhau của lâu. Trong số đó, không có cái người Trần Thuật nào mà Hồ lão đại đã cho hắn xem. Người gác cửa vẫn đang lằng nhằng ngăn cản hắn ở phía sau, Thời Vũ chậm rãi quay đầu lại.

Đôi mắt vô cùng tĩnh lặng của hắn làm cho lưng người phía trước mặt không khỏi run lên.

Lão ta lùi lại một bước, nhìn chàng thiếu niên nghiêng đầu vô tội mỉm cười: “Ta tới dạo thanh lâu.”

Trong lâu vang lên tiếng hét lớn, ngay sau đó Thời Vũ nhảy lên giẫm vào một chiếc bàn trong sảnh, dùng sức nhảy lên, rồi chạy theo hướng cầu thang. Sau những cú nhảy  điêu luyện của chàng thiếu niên đã khiến những người nhìn trộm hắn trong lâu phải kinh hoàng.

Thời Vũ đứng ở cầu thang tầng hai, bắt lấy tay một tiểu nhị đang định chạy trốn. Đôi mi dài còn vương vết mưa từ bầu trời bên ngoài, đôi mắt đẹp như ngọc pha lê, đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng nhìn rất động lòng người.

Thời Vũ nói rất bình thường: “Dẫn đường đi tìm Trần Thuật, nếu không ta sẽ giết ngươi.”

Người gác cửa ở dưới lầu cuối cùng cũng xác định được tên nhóc này tới đây để gây chuyện, liền hét lên: “Các ngươi, mau ngăn hắn lại!”

Thời Vũ nhìn lại, ánh mắt lóe lên.

Ba con phố bên ngoài “Hoa Nguyệt Lâu”, trên nóc một tửu lâu, những cây tùng và bách thật lớn đan xen vào bức tường, cành lá rậm rạp lan đến tận cùng mái hiên.

Bảy tám tên sát nhân đeo mặt nạ đứng dưới bóng cây để trốn mưa. Đôi mắt họ đang nhìn chằm chằm vào “Hoa Nguyệt Lâu” đối diện.

Kẻ có thị lực tốt nhất báo cáo: “Ác ma Thời Vũ đã bước vào ‘Hoa Nguyệt Lâu’.”

Các sát thủ khác gật đầu.

“Ác ma Thời Vũ ” đã giết ba trong số năm sát thủ hàng đầu, và giết những tên sát thủ khác được cử đến để bắt hắn . Lâu chủ của “Tần Nguyệt Dạ” vô cùng tức giận, nhưng cũng rất kinh hoàng. Không có tổ chức sát thủ nào dương mắt nhìn một người có thể uy hiếp tới họ lại được sống thảnh thơi như vậy, và không có vị lâu chủ nào có thể chịu được Thời Vũ, hắn  không tuân thủ các quy tắc của tổ chức.

Hiện tại “Tần Nguyệt Dạ” đang đấu đá nội bộ, đã có người đoạt vị trí lâu chủ. “Ác ma Thời Vũ” rõ ràng đang hợp tác với người đó và chuẩn bị thủ tiêu chủ cũ. Đệ nhất sát thủ Kim Quang Ngự, đã bị coi là mục tiêu, bây giờ hắn ta quá bận rộn để lo cho bản thân thì tất nhiên lâu chủ không thể yêu cầu hắn ta đi giải quyết Thời Vũ. Nhưng nếu không có Kim Quang Ngự, vậy thì cử nhiều sát thủ mạnh chắc chắn sẽ giải quyết được “Ác ma Thời Vũ”.

Sát thủ được cử đến lần này đều là tâm phúc của lâu chủ “Tần Nguyệt Dạ”. Lệnh mà họ nhận được không còn là bắt giữ Thời Vũ như trước nữa mà là trực tiếp giết chết.

“Ác ma Thời Vũ” có nội công cao cường, mấy tên sát thủ kia không dám tới quá gần “Hoa Nguyệt Lâu”, tránh để bị hắn chú ý. Không dám đối mặt chính diện thì phải có giải pháp khác.

Bọn họ thương lượng.

Theo thông tin nhận được đêm qua, Thời Vũ không rời khỏi đây kể từ khi giết những kẻ đó, khiến cho bản thân vô tình thu hút sự chú ý của quan phủ. Quả nhiên là tự mãn, bản thân là người trong giang hồ mà lại đối đầu với quan phủ.”

“Thời Vũ tuy hung tàn nhưng không phải kẻ ngốc. Cho dù sát thủ phái tới trước đó không hạ được hắn thì nhất định sẽ gây thương tích nặng nề cho hắn. Hắn bị thương lại không bỏ đi, còn không ngại va chạm với quan phủ, thì ở thị trấn này, phải có điều gì đó thu hút tên tiểu nhóc này.”

“Thời Vũ có thù sẽ báo. Nghe nói quan phủ thông báo rằng hắn là hái hoa tặc. Hôm nay hắn đến “Hoa Nguyệt Lâu” để giết Trần Thuật. Trần Thuật thật sự là xui xẻo, chọc ai không chọc lại chọc nhầm Thời Vũ.”

“Chúng ta phải xem xét và tìm ra điểm yếu của Thời Vũ trước thì mới dễ giết hắn.”

Những tên sát thủ này rất kiên nhẫn. Ngay cả khi lâu chủ của “Tần Nguyệt Dạ” đã gấp như nước đến cổ thì họ vẫn phải tính toán tất cả các tình huống tấn công trước khi quyết định giết một đối thủ khó nhằn.

“Hoa Nguyệt Lâu” đang hỗn loạn.

Theo suy nghĩ của Thời Vũ thì hắn chỉ đang tìm kiếm một người, nhưng lại có quá nhiều người ngăn hắn lại, điều này thực sự rất phiền phức. Thời Vũ sẽ giết bất cứ ai ngăn cản hắn. Nhưng gần đây, hắn bị quan phủ truy nã, thêm vào đó là cuộc đấu đá nội bộ của “Tần Nguyệt Dạ” nên hắn không muốn giết thêm một ai nữa. Hắn không thể tự gây thêm rắc rối cho bản thân.

Hắn phát hiện núi Lạc Nhạn là nơi thích hợp để du ngoạn nhưng không nghĩ đến sẽ bị người vô tội quấy rầy.

Ngay cả khi Thời Vũ không giết người, động tĩnh mà hắn gây ra ở “Hoa Nguyệt Lâu” lúc này cũng không nhỏ. Mọi người nhìn hắn như thể Tu La sống dậy. Thời Vũ đá tung cánh cửa cuối cùng. Ám khí bay về phía hắn.

Thời Vũ lập tức né, hắn nhảy lên xà nhà, cùng với người ở phía dưới nhìn nhau: “Tìm được rồi.”

Trong giây lát chàng thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Trần Thuật.

Trong lâu có động tĩnh lớn như vậy, Trần Thuật đương nhiên đã nghe thấy từ lâu. Hắn không biết là Thời Vũ tới tìm hắn, nhưng thân là người giang hồ nên hắn đã sớm có chuẩn bị. Lúc này Thời Vũ mới ra tay, Trần Thuật lúc này lại không may mắn. Hắn đón nhận vô số chiêu thức của Thời Vũ, bình tĩnh nói: “Dám hỏi các hạ, ta đây đã chọc gì các hạ?”

Thời Vũ mỉm cười.

Hắn tính tình tệ đến mức lộ ra mặt, còn cố ý nói: “Ta sẽ không nói cho ngươi.”

Thời Vũ nói: “Đi mà làm quỷ không minh bạch đi!”

Hắn một chân đá văng ra ngoài, bổ sung nội lực, đẩy Trần Thuật ra hơn ba thước, Trần Thuật bị quăng lên bức bình phong, nôn ra máu rồi ngã xuống. Thời Vũ chụp lấy hắn, nghe thấy một tiếng hét chói tai.

Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy một cô nương trong lâu đang cầm quần áo của mình, liên tục: “Đừng giết ta. Ta ta không biết gì cả!”

Cuộc chiến ở “Hoa Nguyệt Lâu” kéo dài hai khắc*, những tên sát thủ đứng trên nóc nói: “Chắc kết thúc rồi.”

Họ cười khinh khỉnh: “Một tên hái hoa tặc thôi mà, Thời Vũ không phải là không bắt được đó chứ. Tại sao hắn còn chưa rời đi?”

Sau khi nhìn nhau một lúc, họ chợt nhận ra: “Chẳng lẽ là hắn…”

Một vài sát thủ mỉm cười, nghĩ rằng Thời Vũ đã yêu một cô nương nào đó ở “Hoa Nguyệt Lâu”. Cái này … dù sao hắn cũng là một thiếu niên, tâm tính phóng khoáng cũng là điều đương nhiên.

Trần Thuật đã chết trong vũng máu. Thời Vũ ngẩng mặt lên, gương mặt cực kỳ sạch sẽ, chỉ có một chút máu dính trên ngón tay khiến hắn cau mày không vui.

Thời Vũ bực bội nghĩ: Hôm nay mình không thể đi tìm “Thất cô nương”.

Hắn ý thức được Thích Ánh Trúc không thể ngửi được mùi máu trên người hắn. Nàng không nhận ra được, nhưng mỗi khi ngửi thấy nó, nàng sẽ ho, nôn mửa và phát bệnh.

Thật rắc rối.

Tại sao Thích Ánh Trúc lại rắc rối như vậy?

Tiếng nức nở của cô nương bên cạnh khiến Thời Vũ quay mặt đi. Hắn nhìn nữ nhân kia một hồi, hắn sửng sốt: “Ngươi khóc cái gì? Ta không có giết ngươi.”

Nữ nhân kia vẫn khóc, nàng ta cố gắng vặn vẹo một cách yếu ớt, hy vọng rằng thiếu niên này sẽ mở lòng tha cho nàng ta vì nàng ta xinh đẹp.

Thời Vũ lôi ra một chiếc ghế đẩu thấp ngồi xuống, ngồi đối diện với nữ nhân kia, nhìn nàng ta đang khóc với một nụ cười toe toét. Nữ nhân kia kinh sợ trong lòng vì sự biến thái của hắn, cảm giác sợ hãi của nàng lại tăng thêm bảy phần.

Thời Vũ nói: “Đừng khóc, hôm nay ta không định giết ai khác ngoài Trần Thuật. Nhưng nếu ngươi còn khóc nữa, ta sẽ động thủ”.

Tiếng nức nở của nữ nhân kia ngừng lại ngay lập tức, nàng ta ngẩng đầu lên trong nước mắt.

Thời Vũ nói: “Nói chuyện một lát.”

Hắn nghiêng đầu: “Gần đây có nơi nào vui không? Ta muốn dẫn người đi cùng, nhưng nàng ấy …thân thể yếu ớt, không đi xa được.”

Nữ nhân kia bối rối, chỉ có thể làm theo lời hắn: “Kia, kia, chuyện đó … Tối mai Hàn viên ngoại sẽ gả nữ nhi và tổ chức lễ hội đèn lồng. Vậy có tính không?”

Thời Vũ: “Tính.”

Thời Vũ nhíu mày, hỏi: “Ta muốn mang nàng ấy đi chơi, thì liệu có phải ta thích nàng ấy không?”

Nữ nhân kia: “A”

Hắn đang nói gì vậy?

Thời Vũ thành khẩn và chân thành: “Ta không muốn cưỡng ép nàng ấy, thì nói như thế nào mới khiến nàng ấy chấp nhận ngủ với ta”.

Nữ nhân kia: “…”

Thời Vũ bối rối: “Nàng ấy giống như kháng cự nhưng lại không giống như kháng cự. Rốt cuộc là ý gì?”

Nữ nhân kia cuối cùng đã tìm ra một câu trong những câu hỏi của hắn mà mình có thể trả lời, nàng ta nóng lòng muốn trả lời, hy vọng sát tinh này sẽ buông tha mình: “Cái này nô gia hiểu! Có những khi nữ nhân thường nói ‘không cần’, có nghĩa là ‘muốn’.”

Thời Vũ chợt nhận ra.

Hắn cười, “Ta hiểu rồi.”

Những tên sát thủ đã dầm mưa nửa canh giờ.

Sau nửa canh giờ, lại thêm một canh giờ nữa trôi qua.

Bọn họ chờ đợi càng lúc càng sốt ruột, không biết Thời Vũ thực sự đang làm gì.

Trên núi Lạc Nhạn, Thích Ánh Trúc bị nhũ mẫu nhìn chằm chằm viết thơ.

Nhưng nàng viết không được.



Nàng thực sự không thể viết về việc nàng thích Thời Vũ như thế nào … 

Vào buổi tối, Thích Ánh Trúc ngồi dưới cửa sổ, dứt khoát từ chối nhũ mẫu, nói rằng nàng chỉ nghĩ về chủ đề này và không thể viết thành một bài thơ.

Thành nhũ mẫu không yên tâm: “Cho nên ‘Thời Vũ ‘ thực sự không phải là con người?”

Thích Ánh Trúc đặt bút xuống, đôi mắt lấp lánh. Nàng né tránh: “Đương nhiên là không.”

Nhũ mẫu nhìn chằm chằm một lúc, rất lo lắng. Bà ngập ngừng nói: “Người viết một bức thư cho Đường Nhị Lang…”

Thích Ánh Trúc: “Không.”

Sau khi nói xong, trái tim nàng run lên, nàng chợt nghĩ chỉ có Thời Vũ mới nói lời ấu trĩ như vậy. Nàng bối rối, suy nghĩ hoảng loạn, và chợt tự hỏi rằng Thời Vũ đã đi đâu. Nàng biết mình đã vượt qua giới hạn, nếu biết xấu hổ thì nàng không nên nghĩ về hắn quá nhiều, nhưng quả thật nàng lại đang thầm nghĩ về hắn.

Thích Ánh Trúc vùi mặt vào giữa lòng bàn tay.

Cuối cùng thì Thời Vũ cũng muốn nhìn nàng một chút.

Hắn bước nhẹ giữa tán cây, mưa vẫn rơi tí tách. Thời Vũ nhìn xuống, thấy ánh nến vàng mờ ảo đang sáng lên. Thích Ánh Trúc khoác áo dựa vào lan can cửa sổ, trên má vương vấn vài sợi tóc, mỏng manh như sẽ bị tan đi vào trong mưa.

Thành nhũ mẫu chán ghét kia đang đi sau lưng nàng.

Thích Ánh Trúc đang ngồi dưới cửa sổ, viết gì đó, nghe nhũ mẫu nói: “…Cái này cũng không thích, cái kia cũng không thích, chính xác là người muốn gì?”

Sau khi nhũ mẫu rời đi, Thích Ánh Trúc ngồi một lúc và nói ra phía ngoài cửa sổ: “Thời Vũ.”

Nàng định thử xem hắn có ở đó không, nhưng không ngờ, thiếu niên đang nấp trong gốc cây lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt có chút sáng lên: “Nàng thích ta sao?”

Thích Ánh Trúc rất ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì hắn đã ở đó, nhưng cũng vui mừng vì hắn đã ở đó. Nàng mơ hồ ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng, thì thầm: “… Không có.”

Thời Vũ lãnh đạm: “Ồ.”

Một lúc sau, giọng nói hòa lẫn vào tiếng mưa từ ​​trên cây vang lên: “Ta rất thích nàng.”

Thích Ánh Trúc đánh rơi cây bút trên tay, tim đập như loạn nhịp — với tất cả các ngôn ngữ, nếu nói một lần, sẽ không tin, nhưng nếu tiếp tục nói, cứ tiếp tục nói, sẽ có người xem nó là sự thật.

Nàng thở dài: “Lời này không thể nói bậy được.Thời Vũ, xuống đi, để ta nhìn ngươi.”

Thời Vũ: “Không.”

Hắn hiển nhiên sợ mùi máu tanh trên người sẽ khiến nàng phát bệnh, nhưng hắn trêu đùa nói: “Nếu nàng không thích ta, ta sẽ không cho nàng nhìn .”

Chú thích:

* một khắc = 15 phút -> hai khắc = 30 phút



Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin