ĐÊM XUÂN

Chương 7


Phong cảnh trên núi rất đẹp.

Hoa mai trong sân đang ngày đêm nở rộ, cây cổ thụ xanh tươi, gió khẽ lay động. Những chiếc lá và cánh hoa rung rinh rơi xuống đất, bị chổi quét qua, để lại một lớp mỏng, màu trắng như tuyết  cùng màu xanh lam hòa vào nhau.


Thích Ánh Trúc biết cho dù nàng có đuổi thì chàng thiếu niên này cũng không đi. Nàng tiếp tục ngồi xuống cạnh cửa sổ  trang điểm lại  để cố gắng phớt lờ Thời Vũ, người đang nhảy nhót bên cạnh nàng và quan tâm đến tất cả những gì nàng đang làm.

Trong lúc đó, Thành nhũ mẫu đang lo lắng cho nàng, vừa bước ra khỏi phòng bếp.


Thích Ánh Trúc nhìn thấy Thành nhũ mẫu. Nàng đang chải tóc bằng chiếc lược ngà voi, căng thẳng đến nỗi tăng lực ở tay, tự làm đau đớn bản thân. Thậm chí nàng còn không thèm nhắc Thời Vũ một tiếng, thiếu niên áo đen bên cạnh “Vèo”  một tiếng rồi lao vào góc tường để trốn, tránh bị Thành nhũ mẫu nhìn thấy.


Thích Ánh Trúc mở to mắt đầy ngạc nhiên nhìn Thời Vũ – hắn thực sự biết mình nên tránh người không thích mình.

Thời Vũ cảm thấy sự ngạc nhiên của nàng là đang khinh thường hắn, hắn nói: “Nàng không muốn ta bị phát hiện, ta cũng không phải là kẻ ngốc.”

Vừa nói hắn vừa dựa vào tường nghịch tờ giấy đỏ lấy từ chỗ nàng, kẹp ở giữa ngón tay phải của mình. Như thể không nhìn thấy Thích Ánh Trúc đang không thoải mái.

Thích Ánh Trúc mệt mỏi nên mặc kệ hắn.


“Nàng thực sự cắn không được.” Giọng Thời Vũ thốt lên đầy sự khó hiểu.

Nàng cố gắng phớt lờ hắn.

Hắn tiến đến gần nàng, áp mặt đến trước mặt nàng, khiến nàng sợ hãi lùi về sau. Nàng nhìn thấy thiếu niên tuấn tú này ngậm tờ giấy đỏ mà nàng mới ấn vào môi nhưng hắn không dùng môi mà lại dùng răng cắn.

Răng hắn cắn chặt tờ giấy đỏ, lộ ra hai cái răng nanh hơi dài. Làn gió xuân thổi qua, mái tóc lòa xòa trên mặt lướt qua môi Thời Vũ. Một mảnh tơ liễu rơi vào mi hắn.


Mắt đen môi hồng, răng cắn giấy đỏ.


Thời Vũ đưa tay kéo tờ giấy đỏ bị cắn vào giữa hai hàm răng, rồi khoe với Thích Ánh Trúc: “Ưaaaaaaaaaaa”.


Thích Ánh Trúc: “…”


Đôi mắt của Thích Ánh Trúc trở nên long lanh, nàng không thể căng mặt ra vì nàng đang trang điểm, và rồi nàng cười khúc khích.

Lúm đồng tiền trên má thấp thoáng, khoảnh khắc nàng vui đùa nhất thời đã che giấu đi sự ốm yếu, tiều tụy trên gương mặt nàng.


Thời Vũ nhìn đến ngây người, không biết phải diễn tả thế nào, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp thế này, đến mức khiến hắn muốn tiếp tục ngắm nhìn. Nàng vẫn đẹp trong bộ dạng ốm yếu, và càng đẹp khi cười. Tim hắn đập loạn nhịp liên hồi, cứ có thời gian rảnh  lại nhớ về nàng.


Thời Vũ kinh ngạc nới lỏng hàm răng của mình làm cho tờ giấy đỏ rơi khỏi môi. Thích Ánh Trúc đưa tay ra nắm lấy tờ giấy, khẽ liếc nhìn, thấy dáng vẻ của Thời Vũ có chút ảo não.

Thích Ánh Trúc vô thức mà cảm thấy hắn đáng yêu.

Thời Vũ: “Ta cắn rất tốt nha.”

Thích Ánh Trúc không biết nói gì: “Cái này không phải dùng răng cắn. Thôi bỏ đi.”

Nàng lấy tờ giấy đỏ rồi thu dọn gương lược, coi như không dùng nữa. Thời Vũ tiếp tục quan sát, thấy nàng lại bắt đầu vẻ mặt rầu rĩ đó, giống như lần đầu tiên hắn gặp nàng.

Thời Vũ tiến đến trước mặt nàng, lúc này Thích Ánh Trúc cũng không quá ngạc nhiên, nàng đẩy hắn ra, nhưng khuôn mặt vẫn có vẻ ảm đạm.

Thời Vũ khó hiểu hỏi: “Nàng bị sao vậy?”


Thích Ánh Trúc quay người đi vào trong  rửa mắt chải tóc, Thời Vũ  đi theo nàng suốt quãng đường. Thích Ánh Trúc ngồi trên giường, nhìn Thời Vũ. 

Chàng thiếu niên có sống lưng thẳng và vòng eo nhỏ, đôi chân thon dài, lúc bước đi luôn bình tĩnh thoải mái,  thu hút đến lạ thường. Nàng ngắm nhìn chân hắn rất lâu khiến cho Thời Vũ không nhịn được mà tự nhìn xuống chân mình.

Thích Ánh Trúc lập tức đỏ mặt nhìn sang chỗ khác, trong lòng khó chịu nghĩ: “Sao mình có thể nhìn chằm chằm vào chân người khác như vậy?”

Nếu ai đó phát hiện ra thì sẽ bị nói là “Không biết xấu hổ”.


Thích Ánh Trúc đổi chủ đề: “Ngươi định làm gì ta?”


Thời Vũ uể oải: “Ta muốn tìm nàng chơi .”


Thích Ánh Trúc không tin hắn, nàng nói: “Ngươi đã vũ nhục ta như vậy, vẫn còn muốn tìm ta sao? Muốn giết ta thì cứ giết đi. Tại sao lại đi trêu chọc ta như vậy?”


Nàng gục đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày thêu lộ ra dưới váy, đôi mắt đã ươn ướt: “Ta khuyên ngươi đừng có bắt cóc ta, ta không có gì cả. Nhiều nhất thì nương sẽ rơi nước mắt. Không có ai sẽ đau khổ vì ta. Mà ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện đem thi thể ta đi uy hiếp Hầu phủ, họ sẽ không nhận đâu”.


Thời Vũ nghe thấy mà mơ hồ, không biết nàng đang nói về cái gì.

Đồng thời hắn cũng cảm thấy ủy khuất, hắn nào có muốn giết nàng.

Đúng là Thời Vũ nổi tiếng ác độc trong giang hồ. Hắn võ công cao cường, giết người mà không cần lý do, nhưng hắn tự nói với bản thân rằng mình đối xử rất tốt với “Thất cô nương” này. Hắn đúng là đã có vài lần muốn giết nàng, nhưng chung quy vẫn là chưa làm gì!

Nàng rõ ràng đang nghĩ oan cho hắn!


Thời Vũ nhìn chằm chằm Thích Ánh Trúc một lúc lâu, suy nghĩ tại sao nàng lại nói như vậy với hắn. Rõ ràng hắn đã rất tốt với nàng mà. Một lúc sau, Thời Vũ chợt nhận ra.

Bởi vì nàng là một người nhát gan, nàng sợ rằng hắn sẽ giết nàng!

Thời Vũ lập tức giải thích: “Ta không giết người một cách tùy tiện.”


Khi nói điều này, hắn cảm thấy chột dạ, vì vậy nhanh chóng bịa ra thêm một lời nói dối khác: “Ta chỉ giết những người đáng bị giết.”


Thích Ánh Trúc chậm rãi nâng mắt lên nhìn hắn. Thời Vũ thở dốc, thắt lưng thẳng tắp, nhìn nàng không chớp mắt, hy vọng nàng có thể nhìn thấy tấm chân tình của hắn. Sau một lúc, Thích Ánh Trúc mới nghi ngờ hỏi: “Vậy thì ngươi đang làm gì vậy? Tại sao ngươi lại giết hai người trên núi?”


Thời Vũ đã dọa nàng sợ, lại sợ nàng không để ý đến hắn nữa nên lắp bắp giải thích: “Ta, ta làm kinh doanh.  Đó là người chết, đã làm tổn thương tình cảm của người khác nên ta muốn giúp đòi lại công lý.”


Hắn lý giải nghề “sát thủ” thật trong sáng và hồn nhiên.

Nếu ông chủ của “Tần Nguyệt Dạ” ở đây thì hẳn là phải viết ra lời giải thích này và dùng nó như một chiêu bài của “tổ chức”.

Thích Ánh Trúc vẫn không hiểu, dù gì nàng cũng là một tiểu thư nhà quan nên đối với chuyện của hắn càng không thể hiểu được. Nhưng nàng dựa vào kinh nghiệm đọc thoại bản, cố gắng đoán: “Đây là trừ gian diệt ác? Ngươi là người trong giang hồ?”


Thời Vũ: “… Hả.”


Thích Ánh Trúc trầm ngâm suy tư.

Thời Vũ nhìn nàng, thấy sắc mặt của nàng chuyển biến tốt hơn, hắn rục rịch di chuyển, muốn lại gần nàng một lần nữa. Kết quả là hắn chỉ mới bước được một bước, Thích Ánh Trúc lại hoảng sợ nhìn hắn . Thời Vũ sững người, buồn bực và khó hiểu.


Hắn nói: “Nàng biết ta sẽ không giết nàng nữa, tại sao nàng vẫn tránh né ta?”


Thích Ánh Trúc: “Thời Vũ, ngươi không thể như vậy. Ta là một cô nương, khuê phòng của ta ngươi không thể tùy ý vào. Điều đó sẽ ảnh hưởng đến danh tiết của ta.”


Nàng sợ rằng hắn sẽ đột nhiên nổi giận vì lời nói của nàng, dù gì hắn cũng đã từng giết người. Ai biết được Thời Vũ nhìn có vẻ rất nóng tính nhưng hắn không tức giận, vẫn luôn duy trì một bầu không khí như vậy.


Đối với Thời Vũ, khi hắn không thích sẽ trực tiếp giết, những người hắn không giết là trong phạm vi hắn có thể chấp nhận được.

Thời Vũ đáng thương nhìn nàng: “Ta chỉ muốn tìm nàng chơi thôi.”

Hắn lẩm bẩm: “Ta thật sự sắp phải đi rồi. Ta thích nàng nên ở lại chơi mấy ngày không được sao?”


Chỉ cần việc của “Tần Nguyệt Dạ” kết thúc, hắn sẽ quay trở lại. Hắn không định ở đây lâu, hiện tại hắn có ấn tượng tốt với Thích Ánh Trúc, nên xem đây là kỳ nghỉ của mình, cũng có nơi để chơi.


Hắn cũng không muốn ở với những người như Hồ lão đại cả ngày.

Thích Ánh Trúc đỏ mặt vì câu nói “Ta thích nàng” của hắn, mặc dù trong thâm tâm nàng biết hắn không có ý đó. Nàng biết mình nên từ chối một cách kiên quyết và không cho hắn hy vọng. Nhưng liệu nàng từ chối thì có tác dụng không?


Nàng nhìn Thời Vũ, đôi mắt đen của Thời Vũ đối diện với mắt nàng. Bầu không khí len lỏi chút kỳ lạ, nhịp tim của Thích Ánh Trúc bắt đầu bất thường, các ngón tay trở nên tê dại.


Nàng đột ngột quay mặt đi để ngăn chặn ý nghĩ kỳ lạ của mình. Nàng tự thuyết phục: Ta chỉ sợ Thời Vũ khinh nhờn ta và Thành nhũ mẫu thôi.

Thích Ánh Trúc cố gắng hết sức để thốt ra một câu bằng giọng nói nhẹ nhàng: “Vậy thì ngươi không thể đột nhập vào khuê phòng của ta khi ta đang tắm, đặc biệt là vào ban đêm. Ngoài ra,ngươi không được để nhũ mẫu phát hiện ra.”


Thời Vũ cười rất tươi.

Với sự giảo hoạt có một không hai của một chàng thiếu niên, hắn có thể nhìn ra nàng cũng muốn chơi với hắn.

Đương nhiên.


Thích Ánh Trúc tuy suốt ngày buồn chán và bị bệnh tật đeo bám, nhưng nàng mới chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi. Nàng cũng sẽ bị thu hút bởi những thứ mới mẻ khác với bệnh tật. Những gì mà Hầu phủ chưa từng có trước đây, và những gì mà Hầu phủ không muốn cho nàng. Nàng tò mò muốn biết chúng, cho dù có chán nản thế giới như thế nào đi chăng nữa.

Vào buổi chiều ngày xuân, Thành nhũ mẫu cùng Thích Ánh Trúc đọc sách để giết thời gian.

Thành nhũ mẫu không biết rằng trên cành cao của cây cổ thụ trong sân nhà, có một Thời Vũ đang nằm trên đó. Trong khi bà đang cằn nhằn về mấy quả trứng trong nhà thì Thích Ánh Trúc nín thở, lo lắng ngồi bên cạnh bà đọc sách.


Nàng đoán rằng Thời Vũ đang ở trên cây, lâu lâu nàng lại liếc mắt nhìn lên, nhưng nàng không dám để Thành nhũ mẫu phát hiện ra.

Thích Ánh Trúc chạm vào tách trà trên hộp, uống một ngụm. Nàng đột nhiên nghĩ, Thời Vũ ở trên cây đã hai canh giờ không nhúc nhích, có phải hắn cho rằng nàng buồn chán mà rời đi rồi không ?


“Ầm” ! Một tiếng động lớn khiến nàng rùng mình, tim đập loạn xạ. Thành nhũ mẫu vội vàng ôm nàng vào lòng, bịt tai lại. Thành nhũ mẫu: “Đừng sợ, lão nô ở đây, không ai dám làm tổn thương người đâu.”


Bà sợ nàng lại phát bệnh tim.

Thích Ánh Trúc được Thành nhũ mẫu ôm vào lòng làm nàng vô cùng xúc động. Nàng há miệng không nói được liền bị sặc khói đến ho khan.


Sau một lúc, Thích Ánh Trúc bình tĩnh lại, nàng và Thành nhũ mẫu cùng nhau nhìn lại, thì ra là một cành cây bị đè xuống đập vào cánh cửa phòng bên cạnh.  Cánh cửa bị thủng hai lỗ, bụi bay mù mịt.

Ngoại trừ nơi Thích Ánh Trúc ở trong viện, hai phòng còn lại đều bị cành cao đập xuống và đổ sập.

Thành nhũ mẫu ngạc nhiên: “Đang yên lành, làm sao mà nhà sập được?”


Thích Ánh Trúc sững sờ, nàng theo bản năng nhìn lên cây. Có phải Thời Vũ đã làm gì đó không?


Khi nàng nhìn thấy những cành cây tươi tốt, Thời Vũ chắc cũng choáng váng, hắn nằm sấp xuống và thăm dò đầu của mình. Thành nhũ mẫu ngẩng đầu, Thích Ánh Trúc vội vàng nói: “Nhũ mẫu!”


Thành nhũ mẫu đang định nhìn lên xem kỹ lại thì sửng sốt, nhìn xuống thấy Thích Ánh Trúc đang ôm lồng ngực. Thích Ánh Trúc yếu ớt nói: “Con, con đau tim …”


Bà vội vàng đỡ Thích Ánh Trúc vào phòng nghỉ ngơi, mặc kệ bên ngoài căn nhà lụp xụp. Thích Ánh Trúc quay đầu lại, liếc nhìn ngọn cây với nỗi sợ hãi kéo dài. Thời Vũ trên cây lặng lẽ bò lại.

Không liên quan gì đến hắn.


Hắn đói và nhìn thấy một con chim, vì vậy hắn đứng dậy để bắt con chim đó.

Hắn chỉ nhảy vài cái thôi. Hắn nhảy như vậy, không có gì xảy ra, nhưng ngay khi con chim rơi xuống, cái cây lại xảy ra chuyện. Đó là lỗi của con chim.


Đêm đó, trời mưa rả rích trên núi.

Căn phòng bị sập, Thích Ánh Trúc vốn dĩ muốn Thành nhũ mẫu ngủ riêng với nàng, nhưng lúc này nàng chỉ có thể ngủ cùng bà thôi. Vì Thích Ánh Trúc nói rằng nàng đau tim vào lúc chiều, Thành nhũ mẫu lo lắng cho nàng, không rời nàng nửa bước.

Thích Ánh Trúc cảm thấy khó hiểu: “Đêm nay mưa, có lẽ Thời Vũ đã đi rồi?”


Hắn là thiếu niên cao lớn, võ công cao cường, trời mưa thì đi trú mưa luôn rồi, đúng không?


Buổi tối khi đang ngủ trên giường, Thích Ánh Trúc nghe thấy tiếng ngáy bên ngoài. Sau khi nàng cố gắng gọi bà hai lần nhưng không  trả lời. Thích Ánh Trúc nhón chân đi giày, bước xuống giường và đi ra ngoài.

Thích Ánh Trúc đóng cửa lại rồi đứng dưới mái hiên, nhỏ giọng kêu: “Thời Vũ, Thời Vũ!”


Trời đất tối sầm, mưa rơi dữ dội. Giọng của Thích Ánh Trúc bị che bởi màn mưa, nàng cũng không nghe thấy một lời đáp lại nào. Nàng đỡ lan can bước được hai bước thì bỗng có tia chớp xẹt qua bầu trời, sấm rền vang dội. Thân thể nàng run lên, nhịp tim của nàng lại ngày một nhanh hơn. Nàng bị một thiếu niên ôm vào trong vòng tay, hắn nhanh chóng bịt chặt lỗ tai của nàng.


Thời Vũ rất vui vẻ: “Nàng quan tâm đến ta đấy à?”


Sau đó, hắn còn nũng nịu và nghịch ngợm: “Đừng sợ, sẽ không có ai làm hại được nàng cả”.


Thích Ánh Trúc được ôm trong vòng tay ẩm ướt của chàng thiếu niên. Vòng tay của hắn rất ấm áp và rắn chắc, khác hẳn với nương của nàng.

Ánh sáng chiếu ngang bầu trời, Thích Ánh Trúc cảm thấy tim đập dữ dội, lỗ tai rõ ràng bị bịt kín nhưng lại có tiếng vù vù nhẹ. Loại cảm xúc khó giải thích này nàng sững sờ nhìn lên, thấy đôi mắt như đêm mưa của Thời Vũ.


Hắn đưa tay ra bịt chặt tai nàng, miệng mấp máy. Nàng không thể nghe hắn nói gì, nhưng nàng phán đoán suy nghĩ của hắn từ những khẩu hình lẩm bẩm của hắn.

Hắn học theo nhũ mẫu của nàng, dỗ dành nàng đừng sợ.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin