MỘC LAN

Truyện 5: Cạm bẫy (2)


4. 


Người giật được bì lì xì lần này là một cư dân mạng tên là 【Văn Hào】.


Anh ta xin kết nối sau khi gửi khinh khí cầu.


“Chủ phòng, tôi nghi ngờ trên lầu nhà tôi có ma!”


Văn Hào thẳng thắn.


Bão bình luận trở nên sôi động.


【Úi, buổi phát sóng hôm nay của đại sư Mộc Lan kích thích quá!】


【Tình huống thế nào?】


Văn Hào cũng biết mình vội vã, đang chậm rãi giải thích cho cư dân mạng những điều mình vừa nói.


“Kể từ khi tôi chuyển đến khu dân cư này cách đây một tháng, tôi thường nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu vào lúc nửa đêm.”


“Tiếng bước chân nhẹ nhàng và chậm rãi, nhưng vào giữa đêm lại có vẻ rất ồn ào.”


“Vài ngày sau, tôi thực sự hết chịu nổi, đi tìm kiếm, nhưng tìm khắp nơi cũng không tìm thấy ai.”


“Người môi giới bất động sản nói rằng không có ai sống ở tầng trên nhà chúng tôi cả năm nay.”


Sau khi anh ta giải thích như vậy, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã hiểu.


【Vãi, thảo nào anh nói trên lầu có ma!】


【Có ai chết ở trên lầu nhà anh không?】


Văn Hào lắc đầu: “Không biết.”


Anh ta lại ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Đại sư Mộc Lan, xin cô hãy giúp tôi, mấy đêm rồi tôi không ngủ ngon.”


Trước màn hình, Văn Hào trông mệt mỏi, thiếu sức lực.


Tôi trầm ngâm: “Hiện giờ tôi không thể xác định thứ gì đang quấy phá…”


Trong khi nói chuyện, vẻ mặt của Văn Hào thay đổi.


Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp có thể nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ từ phía bên kia.


Thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng...


Văn Hào cứng đờ, quay đầu nhìn đồng hồ đeo tay.


Nói một cách nghiêm trọng: “Sao kỳ vậy… Hiện tại mới 11 giờ tối, sao những tiếng bước chân lại xuất hiện lúc này…”


Tôi hỏi anh ta: “Anh nghe thấy tiếng bước chân này khi nào?”


Anh ta hạ giọng: “12 giờ đêm, tôi đặc biệt ghi chú lại, hôm nay tiếng bước chân sớm hơn…”


Anh ta ngẩng đầu nhìn phía trên, cầm di động, lấy hết can đảm mở cửa đi ra ngoài.


“Để tôi dẫn mọi người lên xem!” Anh ta rất to gan, “Đại sư Mộc Lan, cô xem thử có nhìn thấy thứ gì đang quấy phá không!”


Phải chờ thang máy, Văn Hào sốt ruột, trực tiếp đẩy cửa cầu thang bên cạnh, leo lên cầu thang.


Bây giờ là đêm khuya, cầu thang tối đen như mực.


Máy quay lắc lư, chúng tôi có thể nghe rõ tiếng bước chân và hơi thở của Văn Hào.


Bầu không khí có chút đáng sợ.


Có những cư dân mạng mới đến đây và không biết tại sao.


【Tôi hồi hộp quá!】


【Tiếng bước chân mà mình nghe bây giờ là của anh Văn Hào hay là ma?】



Khi Văn Hào leo hết cầu thang và đến hành lang ở tầng trên, máy quay đã ổn định.


Anh ta hít một hơi, lấy di động, bật đèn pin, đi từ nhà này sang nhà khác.


Điều kỳ quái là, tiếng bước chân đã biến mất.


Văn Hào qua lại hai lần, nhưng tiếng bước chân từ phía trên mà anh ta nghe thấy trước đó quả thực đã biến mất.


Tôi chưa kịp hỏi, Văn Hào đã xoay người chạy xuống tầng của mình.


Anh ta lao vào nhà, nín thở.


Giơ di động lên trên đầu.


Thùng thùng, thùng thùng....


Tiếng bước chân nhẹ nhàng và chậm rãi lại xuất hiện.


Anh ta hơi suy sụp, ngồi xổm xuống đất ôm đầu.


“Lần nào cũng vậy! Tôi vừa tìm thì nó lại biến mất!” Giọng Văn Hào vừa sợ hãi vừa đau khổ, “Tôi về tới nhà thì nó lại xuất hiện!”


5. 


“Có khi nào nó luôn ở đó không?”


Tôi nói một cách thong thả.


Văn Hào sửng sốt một chút: “Đại sư Mộc Lan có ý gì?”


“Nó vẫn luôn ở đó.” Tôi ngước mắt nhìn theo anh ta, “Chỉ sau khi anh lên lầu mới không nghe tiếng bước chân của nó.”


“Bởi vì nó không ở trên lầu, nó ở trên trần nhà anh!”


Văn Hào kinh hãi nhìn tôi, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán.


Ba giây sau, anh ta đột ngột ngước đầu nhìn lên trần nhà.


Thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng...


Không biết có phải do tâm lý hay không, anh ta cảm thấy, tiếng bước chân dường như ngày càng rõ ràng hơn…


Thấy anh ta dần dần thất thần, tôi lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta:


“Tiếng bước chân này xuất hiện bao lâu rồi?”


Văn Hào hoàn hồn, nhưng vẫn còn chút ngẩn ngơ.


Anh ta suy nghĩ một lúc mới nhớ ra: “Bắt đầu từ ngày thứ ba tôi chuyển tới, đến nay đã gần một tháng.”


Anh ta nói vì lý do công việc nên cần tìm một căn nhà gần công ty, anh ta tự tìm căn nhà này, vị trí tốt, giá rẻ, anh ta nghĩ rằng mình đã nhặt được một bảo vật.


Không ngờ căn nhà này lại không sạch sẽ!


Anh ta có chút lo lắng, gọi tôi: “Đại sư Mộc Lan! Cô giúp tôi trừ bỏ nó đi!”


Tôi hỏi anh ta: “Anh đã gặp chủ nhà chưa?”


Anh ta gật đầu: “Lúc tôi đi xem nhà và ký hợp đồng đã gặp. À, anh ấy là người Nhật Bản.”


“Đại sư, sao vậy?”


Tôi trầm giọng nói: “Nếu tôi đoán không sai, thứ trên trần nhà anh là búp bê Phương Tử.”


“Nhật Bản từng có một phương pháp bí mật, chế tạo ra búp bê ma như vậy, đặt ở trên trần nhà, dưới gầm giường hoặc dưới sàn nhà của người khác. Búp bê ma sẽ hấp thụ vận may của gia đình, sau một thời gian dài, nó bắt đầu làm chuyện ác!”


Văn Hào vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức tái mét.


Anh ta lẩm bẩm: “Thảo nào, thảo nào.”


Anh ta cho biết, kể từ khi chuyển đến ngôi nhà mới này, anh ta trở nên vô cùng xui xẻo.


Cổ phiếu bị giảm giá, đi trên đường cũng bị vấp ngã, xuýt nữa bị tai nạn ô tô!


Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, vợ anh ta ngày nào cũng gọi điện thoại đòi ly hôn với anh ta!


Mọi thứ đều không suôn sẻ…


6. 


Thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng...


Tiếng bước chân tiếp tục vang lên, lúc này tâm lý của Văn Hào lại không hề sợ hãi, chỉ cực kỳ tức giận!


Tôi vừa dọn đồ, vừa an ủi anh ta: “Anh đừng lo lắng, tạm thời sẽ không có chuyện gì đâu.”


“Anh đóng toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào trước, sau đó di chuyển cây trúc phú quý trên bệ cửa sổ phía tây nam xuống. Đặt cây ở vị trí đó có thể dễ dàng thu hút một số thứ không sạch sẽ.”


“Anh xuống lầu đợi tôi. Tôi sẽ đến đó trước nửa đêm.”


May mắn là những người được kết nối đều đến từ cùng một thành phố nên rất thuận tiện để đến đó.


Nghe tôi nói vậy, Văn Hào gật đầu liên tục.


Tôi thu dọn túi xách, cõng trên lưng, chợt nghĩ: “À này.”


Văn Hào vội vã đáp: “Đại sư còn căn dặn điều gì khác không?”


“Tôi phải thu tiền khi ra ngoài làm việc, anh nhớ chuẩn bị.”


Văn Hào sửng sốt một chút: “… Được.”


【Ha ha ha ha ha, đại sư Mộc Lan, đúng là chị!】


【Lại ra ngoài à! Kích thích!】


【Dọn ghế tới, ngồi xem đại sư Mộc Lan trừ ma!】


Ngồi lên taxi, tôi nhìn những dòng bình luận, mỉm cười.


“Cái loại đồ chơi lỗi thời đó, nó đến từ đâu thì tôi sẽ trả về chỗ đó.”


Chú tài xế quay đầu lại trừng tôi: “Cô bé, cất đồ đi, chọc vào tôi!”


Tôi sững sờ, vội vàng xin lỗi, rút lại thanh kiếm gỗ đào đã chọc vào mông chú.


Nửa tiếng sau, taxi dừng trước cửa khu dân cư của Văn Hào.


Mật khẩu của hai chương sau: 0421


Từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông cao gầy chạy tới.


“Đại sư! Đại sư Mộc Lan! Cô tới rồi!”


Tôi gật đầu với anh ta, hỏi: “Nhà anh ở đâu?”


Văn Hào không nói nhiều, dẫn tôi tới nhà anh ta.


Đứng ở dưới lầu nhà anh ta, tôi dừng lại.


Ngước đầu nhìn, nhíu mày.


Trong mắt tôi, tòa nhà này tràn ngập quỷ khí từ trên xuống dưới, tà khí ngút trời.


Văn Hào không hiểu: “Đại sư, sao vậy?”


“Chắc chắn không chỉ có một con ma trong tòa nhà này…” Nói nửa chừng, tôi dừng lại, quay qua nhìn anh ta.


Dò xét anh ta từ đầu đến cuối.


Chợt nói: “Anh cố ý lừa tôi tới đây à?”


Văn Hào sửng sốt, nhìn tôi khó hiểu.


Ba giây sau, khí chất của anh ta đột nhiên thay đổi, dùng ngón giữa chỉnh lại gọng kính trên sống mũi, khẽ cười: “Đại sư Mộc Lan giỏi quá, bị cô phát hiện rất nhanh.”


Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt: “Ồ, lừa chút thôi.”


Văn Hào: “…”


7. 


Thời gian nhảy đến mười hai giờ nửa đêm, ánh trăng trên bầu trời bị mây đen che khuất.


Người đàn ông đứng phía sau tôi, ra tay bất ngờ, ép tôi vào tòa nhà.


Ngay lúc đó, làn sương đen bao trùm tòa nhà dường như đã hiện thực hóa.


Chúng bò dọc theo các góc tường như rắn, trèo lên tay chân tôi và trói tôi thật chặt.


Làn da tiếp xúc với làn khói đen âm u lạnh lẽo, tôi sửng sốt, không thể tin được ngẩng đầu nhìn người đàn ông.


“Tù âm trận!?”


Anh ta cười toe toét, nụ cười ngứa đòn và kỳ dị: “Để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Oda Yuji, đến đây để tỉ thí với đại sư Mộc Lan.”


Anh ta vừa dứt lời, làn khói đen dường như trở nên sống động, kéo cơ thể tôi trở lại hành lang tối tăm.


Điện thoại di động phát sóng trực tiếp vẫn đang đeo trên cổ tôi.


Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp sợ muốn điên lên.


【Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt! Mau báo cảnh sát!】


【Báo cảnh sát cũng vô dụng, cảnh sát không giải quyết chuyện này!】


【Tại sao đại sư Mộc Lan im lặng? Đại sư Mộc Lan có sao không?】


Màn hình hoàn toàn tối đen, chỉ nghe tiếng sột soạt, không biết chuyện gì đang xảy ra!


Không chỉ cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không biết chuyện gì đã xảy ra, mà Oda Yuji, người đang ở bên ngoài khu dân cư cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.


Tình hình thế nào rồi, người phụ nữ đó ở đâu?


Oda Yuji cau mày nhìn di động, anh ta đã lắp camera giám sát toàn bộ tòa nhà, nhưng dù có tìm kiếm thế nào cũng không thấy người phụ nữ đó!


Thậm chí không có một tiếng hét…


Người phụ nữ đó đã chết rồi à?


Pháp sư Trung Quốc yếu đến vậy?


Oda Yuji cười lạnh, bước vào tòa nhà tối tăm.


Anh ta thong thả đi đến cửa một căn phòng, nơi anh ta giả vờ phát sóng trực tiếp trước đó.


Đây cũng là mắt trận của tù âm trận mà anh ta thiết lập.


Chỉ cần kích hoạt mắt trận, người phụ nữ đó sẽ không có đường trốn thoát, dù sống hay chết!


Oda Yuji càng nghĩ càng hưng phấn, giơ tay chạm vào tay nắm cửa.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin