MỘC LAN

Truyện 5: Cạm bẫy (1)


Tôi phát sóng trực tiếp coi bói, một cư dân mạng kết nối với tôi nói rằng anh ấy có thể nghe thấy tiếng bước chân lên lầu mỗi đêm.


Nhưng không có ai sống trên lầu nhà anh cả năm nay!


Đúng lúc này, phía trên lại có tiếng bước chân.


Vẻ mặt tôi đột nhiên thay đổi, trầm giọng nói: “Tiếng bước chân không phải từ trên lầu truyền đến.”


“Nó ở trên trần nhà của anh!”


1. 


Tôi tên là Mộc Lan, là sinh viên tốt nghiệp đầu tiên của Học viện Đạo giáo Huyền Thanh Quan.


Hiện tại là một thanh niên thất nghiệp, kiếm tiền bằng cách phát sóng trực tiếp coi bói.


Mỗi ngày ba quẻ, có thể kiếm chút ít tiền.


Ngay khi chương trình phát sóng ngày hôm nay bắt đầu, trên mạng đã xuất hiện một anh chàng trẻ tuổi và đẹp trai.


Tên trên mạng của anh là 【Thiên Tầm】, thưởng cho tôi một khinh khí cầu rất thẳng thắn.


Tôi hỏi anh: “Anh muốn coi gì?”


Anh trả lời rất nhanh: “Coi vận mệnh.”


Tôi gật đầu: “Anh gửi riêng ngày sinh cho tôi đi.”


Ba giây sau, tôi nhìn ngày sinh anh gửi cho tôi, ngước lên nhìn mặt anh ta, nhíu mày.


“Đại sư, sao vậy?”


“Ấn đường hẹp, mệnh môn tối tăm, môi mỏng, giữa lông mày ẩn giấu một nốt ruồi, vận mệnh và tướng mạo của anh rất lạ!”


Anh chưa hỏi, tôi đã nói thẳng: “Tử kiếp chắn đường, tương lai bất định.”


“Nếu có thể giải trừ tử kiếp, thì sẽ đại phú đại quý.”


Tôi vừa dứt lời, những người trong phòng phát sóng trực tiếp trở nên sôi sục.


Bên trong có khá nhiều người vừa mới vào.


【Chủ phòng nói vớ vẩn, không phải là bọn bịp bợm đó chứ? Tôi thấy nhiều rồi!】


【Tức là, tiếp theo sẽ đòi tiền anh chàng đẹp trai đối diện, sau đó xóa tai họa cho anh ta phải không?】


Tôi không để ý những lời bình luận ấy, chỉ nhìn Thiên Tầm mà không nói gì.


Anh hơi thất thần, sau khi phản ứng lại, hưng phấn nói: “Đại sư, cô xem rất chuẩn!”


“Lúc nhỏ, có một đạo sĩ lớn tuổi coi một quẻ cho tôi, ông ấy cũng nói năm nay tôi có tử kiếp, nếu thoát được thì sẽ đại phú đại quý!”


Anh nói anh vốn không tin.


Mãi đến một tháng trước, nhiều vụ giết người hàng loạt đã xảy ra gần nhà anh.


Anh hơi sợ nên mới chuyển đi, hôm nay thấy tôi đang phát sóng trực tiếp, anh chợt nghĩ đến chuyện đó.


Có người trong bão bình luận phụ họa:


【Bên chỗ cầu Mười Bảy Dặm phải không? Tôi cũng có nghe về vụ án giết người hàng loạt đó! Nghe nói kẻ giết người vẫn chưa bị bắt!】


【Tôi cũng ở gần đó, mấy ngày nay mọi người đều hoảng loạn, căn bản không dám ra khỏi nhà!】


【Đừng đi lạc lối! Tôi muốn biết số phận của anh chàng đẹp trai này như thế nào!】


Thiên Tầm cũng tỉnh táo lại, anh hỏi: “Đại sư, vậy cô có thể nghĩ ra cách giải cho vận mệnh cho tôi không?”


Tôi nhìn anh chàng đẹp trai trên màn hình, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Bây giờ anh đang ở đâu?”


Anh sửng sốt một chút: “Ở nhà bạn tôi.”



Một góc của tấm hình lộ ra trên chiếc bàn phía sau máy tính.


Tôi nhìn tấm hình, vẻ mặt nghiêm trọng: “Người trong hình là bạn anh phải không?”


Thiên Tầm quay lại nhìn, khẽ gật đầu: “Sao vậy?”


Tôi trầm giọng nói: “Đầu nhọn trán hẹp, xương mày nhô ra, mắt trắng dã, bạn anh từng giết người, không chỉ một người.”


“Anh rời đi nhanh lên!”


2. 


【Quào! Đại sư Mộc Lan sẽ không nói những lời vô căn cứ!】


【Trời ơi, thật hay giả đó?】


【Chủ phòng thiếu đạo đức, mở miệng vu khống bạn bè của người khác là kẻ giết người.】


【Chủ phòng còn nói nhảm nữa thì tôi sẽ báo cáo đấy!】


Bão bình luận sôi sục ngay lập tức, cư dân mạng ăn dưa sắp cãi nhau.


Thiên Tầm ở đối diện cũng nhanh chóng phản bác: “Không thể nào! Người ta rất tốt! Làm sao là kẻ giết người được!”


Tôi không muốn tranh cãi với anh, chỉ hỏi: “Sao hai người quen nhau?”


Anh gần như không nghĩ tới: “Quen lúc đi làm thêm, anh ấy rất nhiệt tình, điềm đạm với tất cả mọi người. Lần này tôi đột ngột chuyển đi, không có nơi nào để ở nên anh ấy đã nhận tôi.”


Nghe vậy, càng nhiều người trong phòng phát sóng trực tiếp cảm thấy tôi là kẻ lừa đảo.


【Anh đẹp trai, đừng nghe cô ấy nói bậy, nếu hiểu nhầm bạn tốt thì thật sự rất đau lòng!】


【Đúng đó, trông chủ phòng đối diện vô đạo đức lắm.】


Tôi phớt lờ những lời bình luận ấy, hỏi Thiên Tầm: “Bạn của anh hiện giờ không có ở nhà đúng không?”


Thiên Tầm bình tĩnh lại một chút: “Đúng rồi, hôm nay anh ấy làm ca đêm, chưa về.”


Tôi: “Anh đi vào phòng của anh ta tìm thử, sẽ tìm được thứ gì đó.”


“Chú ý nhiều hơn dưới gầm giường, đầu tủ, trên trần nhà.”


Thiên Tầm ngồi đối diện nhìn chằm chằm tôi, không cử động.


Ngày càng có nhiều người mắng tôi trong phòng phát sóng trực tiếp.


Tôi liếc nhìn thời gian: “Nếu trì hoãn thêm nữa, có thể sẽ muộn mất.”


“Nói thật cho anh biết, tử kiếp của anh là ngay tối nay, có thể giải được hay không tùy thuộc vào việc anh có nghe hay không.”


Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Thiên Tầm, anh vô cùng bối rối.


Một bên là bạn, một bên là chủ phòng coi bói.


Một lựa chọn có thể được thực hiện mà không cần suy nghĩ, nhưng anh đã do dự vào lúc này.


Thiên Tầm có một trận đấu tranh tư tưởng trong nội tâm, cuối cùng cắn răng cầm di động đi qua căn phòng bên cạnh.


Không phải chỉ đi xem thử thôi sao? Anh chẳng làm gì cả.


Anh tự an ủi mình như thế.



Thiên Tầm đi tới phòng ngủ bên cạnh, bắt đầu lục lọi khắp nơi.


Thời gian từng chút trôi qua, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập âm thanh sột soạt của đồ vật bị lật.


Mọi người bất giác trở nên căng thẳng.


【Sẽ không tìm thấy thứ gì đâu nhỉ?】


【Làm gì có, chủ phòng lừa người ta thôi!】


【Mọi người nhìn kìa! Cái gì lộ ra trên trần nhà vậy?】


Thiên Tầm đang tìm kiếm trên trần nhà, cẩn thận di chuyển một tấm ván di động.


Khi anh lấy đèn pin điện thoại di động chiếu vào bên trong, lông trên người lập tức dựng đứng.


Chân anh mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.


Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã thấy rõ.


【Á đù! Tôi thấy rồi!】


【Cái gì, cái gì? Có ai tốt bụng nói cho tôi biết được không! Tôi không thấy rõ!】


【Một con dao.】


【Vẫn còn dính máu…】


Thiên Tầm sợ hết hồn, ngồi dưới đất không thể phục hồi.


Anh chống tay xuống đất, camera hướng về phía cuối giường.


Lúc này tôi lên tiếng: “Dưới gầm giường có một cuốn sổ màu đen, anh lấy ra xem thử.”


Thiên Tầm lau mồ hôi trên đầu, trực tiếp làm theo, lấy cuốn sổ ra.


Ngay khi cuốn sổ được mở ra, có một số ký tự lớn được viết trên trang đầu.


“Các thành viên của giáo phái Nguyệt Minh, xuyên qua ngàn đời, chia sẻ sức mạnh thần thánh…”


【Má ơi… Kẻ sùng bái tà giáo…】


【Gã giết người là để luyện công à!】


【Gã chính là hung thủ của vụ án giết người hàng loạt!】


Cuốn sổ ghi rằng năm người cần phải hy sinh.


Hung thủ đã giết bốn người.


Gã sẽ giết vật hiến tế cuối cùng tối nay.


Thiên Tầm là vật hiến tế mà gã đã chọn…


Mặt Thiên Tầm tái mét.


Cuối cùng anh đã tin, hóa ra người bạn đáng tin cậy của anh thực sự là một kẻ giết người!


Mà người tiếp theo gã muốn giết là anh!


Đây mới là tử kiếp!


3. 


Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã gọi cảnh sát.


Nhưng Thiên Tầm vẫn chưa an toàn.


Bởi vì lúc này, có tiếng gõ cửa.


Thiên Tầm như bị sét đánh, vội vàng cất cuốn sổ lại, chạy ra khỏi phòng.


Anh đứng ở cửa, nghe tiếng gõ cửa, cứng đờ tại chỗ.


“Đừng hoảng sợ.” Tôi bảo anh bình tĩnh lại, “Anh vẫn còn cơ hội sống sót.”


“Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi mở cửa.”


Kẻ giết người nhất định có chìa khóa, để gã tự mở cửa vào, Thiên Tầm sẽ không thể chạy thoát.


Một giây sau, có tiếng động nhẹ từ ổ khóa cửa.


Với tốc độ cực kỳ nhanh, Thiên Tầm lao tới mở cửa ra trước khi gã mở khóa.


Người đàn ông cao gầy ngoài cửa sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười: “Sao chậm vậy?”


Thiên Tầm giả vờ bình tĩnh, vẻ mặt xấu hổ: “Đang đi vệ sinh.”


Người đàn ông đi vòng qua Thiên Tầm vào nhà.


Thiên Tầm đứng ở cửa: “À, tôi muốn xuống siêu thị phía dưới, anh cần mua gì không?”


“Tôi không cần gì cả.”


Thiên Tầm thở phào nhẹ nhõm, bước ra ngoài.


“Chờ chút.” Người đàn ông gọi anh.


Thiên Tầm dừng lại, tóc dựng đứng.


Người đàn ông quay đầu nhìn anh, nở nụ cười quái dị trên mặt: “Anh đã vào phòng tôi à?”


Thiên Tầm gượng cười: “Không có.”


Người đàn ông không nói gì, nhìn anh vài giây rồi chỉ vào phòng: “Vừa rồi ở dưới lầu, tôi thấy đèn trong phòng tôi sáng lên.”


Thiên Tầm lập tức phản bác: “Không thể nào, tôi không bật đèn.”


Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không nói nên lời.


【Tuy rằng như vậy, nhưng anh chàng này hơi ngu ngốc…】


Người đàn ông bật cười: “À, hóa ra anh phát hiện rồi.”


Thiên Tầm há miệng, hồi lâu không nói được lời nào.


Tôi hét lớn: “Đồ ngốc! Sao không chạy đi!”


Chưa kịp dứt lời, Thiên Tầm đã điên cuồng lao xuống lầu.


Người đàn ông chạy cực nhanh, liên tục rượt theo.


Đây là một khu dân cư cũ, không có thang máy, đèn ở hành lang lúc sáng lúc tối.


Thiên Tầm lao một hơi xuống tầng một như một cơn gió.


Khát vọng sinh tồn có thể kích thích khả năng vô hạn của cơ thể con người.


Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã xem kỹ.


Nhưng tốc độ của anh vẫn không bằng kẻ giết người.


Thiên Tầm bị đạp từ phía sau, cả người bay đi.


Di động cũng bị ném ra rất xa.


【Bị chộp rồi?】


【Mẹ kiếp! Tôi không dám nhìn!】


Người đàn ông cầm dao, từng bước đến gần Thiên Tầm.


Ngay thời điểm quan trọng này, tiếng còi cảnh sát cuối cùng cũng vang lên từ cách đó không xa.


Người đàn ông kinh ngạc nhìn chiếc xe cảnh sát đang lao tới, trực tiếp quay người bỏ chạy.


Thiên Tầm nằm dưới đất, khóc không kiểm soát được.


Tôi mỉm cười: “Xin chúc mừng, tử kiếp đã qua.”


Thiên Tầm bò tới nhặt di động, kích động vừa khóc vừa cười: “Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư.”


“Hồi nhỏ đạo sĩ lớn tuổi nói rằng sẽ có quý nhân giúp tôi vượt qua tử kiếp, không ngờ đó là đại sư Mộc Lan, cảm ơn cô rất nhiều, hu hu hu hu.”


Tôi xua tay: “Không cần cảm ơn, lần sau kết bạn phải cẩn thận.”


“Ngày mai nhớ đi mua vé số, biết đâu sẽ có bất ngờ đấy.”


Thiên Tầm liên tục nói lời cảm ơn.


Vẫn có cư dân mạng đặt câu hỏi trong phòng phát sóng trực tiếp.


【Sao phóng đại vậy? Mấy người đang đóng kịch phải không?】


【Nhưng mà thấy bên kia tin!】


Bọn họ mới nói mấy câu đã bị cư dân mạng khác chỉ trích lại.


Sau khi ngắt kết nối phát sóng trực tiếp, cư dân mạng vẫn còn thắc mắc.


【Kích thích quá… Kích thích quá…】


【Chủ phòng như thế này, liệu có bị triệu tập không?】


Tôi liếc nhìn một bình luận: “À, Huyền Thanh Quan của chúng tôi hợp tác với đồn cảnh sát địa phương, không sao cả.”


Sau khi trò chuyện với cư dân mạng một lúc, tôi nhấp chuột để phát bì lì xì tiếp theo.


“Được rồi, bắt đầu quẻ tiếp theo.”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin