MỘC LAN

Truyện 4: Nấm ma đầu đỏ (4)


8.

Phương Thịnh bắt đầu sợ hãi, bởi vì chỉ có mình anh ta biết, chủ phòng trẻ tuổi trước mặt này nói hoàn toàn đúng!

Mấy ngày nay, anh ta liên tục thất thần mỗi lúc băng qua đường, xuýt nữa gặp tai nạn!


Rõ ràng là ban ngày, mặt trời chiếu lên đầu, nhưng anh ta lại cảm thấy ớn lạnh trong người.


Ngoài ra, trước đây anh ta không bị bệnh mộng du.


Nhưng mới đêm hôm kia, anh ta đột nhiên thức dậy lúc nửa đêm, đi vô bếp, cầm dao phay muốn chặt tay mình!


May mắn vợ đi vệ sinh đã nhìn thấy, nếu không anh ta đã mất bàn tay!


Càng nghĩ càng sợ, bàn tay cầm chuột bắt đầu run rẩy…


Tôi lặng lẽ nhìn vẻ mặt xuất sắc của anh ta, không nói gì.


Phương Thịnh ngồi xuống ghế, vẻ mặt sụp đổ.


“Tôi bị gì vậy?”


Tôi “chậc”: “Tôi đã nói rồi, Thẩm An Lâm muốn dẫn anh đi cùng.”


Cá Muối Chuyển Mình kinh ngạc nhìn Phương Thịnh: “Cái gì? Tên thật của anh là gì?"


“Tôi và anh đã kết hôn nhiều năm, anh lại giấu tôi chuyện lớn như vậy?"


“Anh thật sự thay thế người khác học đại học à?"


“Anh nói chuyện đi!”


Phương Thịnh quẫn trí, hoàn toàn bị suy sụp bởi tiếng ồn ào của cô.


Anh ta đứng dậy tát cô: “Im ngay cho tao! Đừng ầm ĩ như con mụ điên."


Cá Muối Chuyển Mình hoàn toàn sửng sốt, nhìn anh ta không thể tin được.


Tất cả cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang mắng anh ta.


Mặt tôi cũng tối sầm.


Cá Muối Chuyển Mình ôm mặt, khóc lóc chạy ra khỏi phòng, chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng đóng sầm.


Phương Thịnh ôm đầu, toát mồ hôi lạnh: “Đại sư, cô cứu tôi được không, giúp tôi thu dọn những thứ bẩn thỉu đó được không!"


“Đại sư, xin cô giúp tôi một lần, tôi sẽ trả cô một khoản tiền lớn!”


Tôi thở dài: “Nói thật, tôi không muốn giúp anh lắm, tôi rất coi thường những việc anh làm."


“Nhưng tôi là chủ phòng có đạo đức nghề nghiệp, tôi đã nhận quà thưởng của vợ anh, vậy tôi sẽ chỉ cho anh một lối thoát.”


Gương mặt Phương Thịnh vui vẻ: “Đại sư nói mau đi.”


Tôi uống một ngụm nước, nghiêm túc nhìn anh ta:


“Thứ nhất, anh phải công khai xin lỗi Thẩm An Lâm, đồng thời phải trả lại cho anh ấy cái tên mà anh đã trộm của anh ấy."


“Thứ hai, tiết lộ sự thật rằng anh đã đi học đại học thay cho người khác, không muốn lấy bằng đại học cũng như công việc hiện tại của mình."


“Thứ ba, phải phụng dưỡng cha mẹ Thẩm An Lâm khi họ còn sống, thay anh ấy làm tròn chữ hiếu.”


Tôi càng nói, eo của Phương Thịnh càng cong, cuối cùng anh ta thậm chí không thể ngẩng đầu lên.


Tôi không quan tâm đến anh ta, nói tiếp: “Thẩm An Lâm có tha thứ cho anh hay không là chuyện của anh ấy, dù sao tôi đã nói biện pháp cho anh biết rồi."


“À này, đề nghị anh hai ngày nay đến Huyền Thanh Quan xin bùa bình an đeo, bây giờ trong cơ thể anh có quá ít dương khí, tôi sợ anh sẽ ngủm trước khi Thẩm An Lâm đến đòi mạng anh.”


Phương Thịnh sửng sốt một hồi, vẫn không chịu bỏ cuộc: “Đại sư, cô không thể trực tiếp đuổi cậu ta ra à? Tôi có thể trả nhiều tiền!”


Tôi nhìn anh ta cười chế nhạo: “Tôi là ai? Tôi chỉ là một chủ phòng nho nhỏ, đâu có năng lực cỡ đó, vậy đi, tôi cúp đây.”


Sau khi nói xong, tôi trực tiếp ngắt kết nối phát sóng trực tiếp.


Cư dân mạng sôi nổi trêu chọc:


【『Chủ phòng nho nhỏ』 có thể giết ma bằng tay không, ha ha ha ha!】


【Còn có thể chiến đấu với ác linh một mình… 】


Tôi nhếch khóe miệng: “Khiêm tốn, khiêm tốn.”


Có người thấy tội cho Cá Muối Chuyển Mình.


【Trông chị ấy xinh vậy mà gặp phải một kẻ lừa đảo!】


【Gã lừa đảo đạo đức giả, thật tởm!】


Tôi mỉm cười: “Yên tâm, nếu cả hai không hòa hợp được thì sẽ mau ly hôn thôi.”


Bão bình luận vỗ tay.


Tôi giơ tay thiết lập một bì lì xì: “Mọi người chuẩn bị nhé, đây là quẻ cuối cùng hôm nay.”


9. 


Cư dân mạng thứ ba giật được bì lì xì tên là “Phượng Tiên”.


Sau khi thưởng một khinh khí cầu, cô ấy nhấp vào nút kết nối.


Phượng Tiên vừa online đã nói với giọng cực thấp: “Đại sư, giúp tôi với!”


Ánh sáng ở phía bên kia mờ mờ, máy ảnh rung rung.


Sau khi máy ảnh ổn định mới phát hiện cô đang ngồi xổm trong chăn.


Tôi hỏi cô: “Cô cần giúp gì?”


Hình như Phượng Tiên rất sợ, toàn thân run rẩy: “Là thế này, gia đình tôi sống ở phố thương mại Phúc An trước đây, phía dưới có một câu lạc bộ bắn súng."


“Phố thương mại Phúc An sắp bị phá bỏ, hầu hết người thuê nhà ở đây đều đã chuyển đi, tôi chưa chuyển vì chưa tìm được căn nhà phù hợp."


“Dạo này đêm nào tôi cũng nghe thấy tiếng súng nổ từ phòng tập bắn, ban đầu tôi rất tức giận khi bị đánh thức vào lúc nửa đêm, nên đã trực tiếp gọi điện thoại khiếu nại, nhưng quản lý tòa nhà bảo với tôi rằng câu lạc bộ bắn súng đã đóng cửa vài ngày trước.”


Giọng cô nhẹ nhàng và run rẩy, kết hợp với môi trường tối tăm, có vẻ đặc biệt đáng sợ.


【Tôi nổi da gà rồi…】


【Vậy người bắn súng ở đó có phải là người không?】


【Tôi hơi sợ, nhà tôi gần chỗ đó…】


Trong lúc nói chuyện, Phượng Tiên nhỏ giọng kêu.


Tôi: “Gì vậy?”


Cô đặt điện thoại di động lại gần cửa sổ: “Các bạn nghe nè, tiếng súng lại vang lên."


“Hôm nay lúc tan sở, tôi đã cố ý xem thử, mấy ngày nay không có ai đến đó, cửa bị khóa từ bên ngoài…”


Cô muốn khóc:


“Đại sư, xin chị hãy giúp tôi, mấy ngày nay tôi không thể ngủ yên.”


Không ít người trong cuộc xuất hiện trên bình luận.


【Choài ơi! Nhà tôi cũng chưa chuyển, tôi tưởng mình bị ảo giác thính giác, không ngờ là thật!】


【Cộng một, ghê quá.】


【Đại sư Mộc Lan giúp chúng tôi đi, đáng sợ quá…】


Trong khi nói chuyện, họ bắt đầu tặng quà cho tôi.


Chỉ một lúc sau, vài khinh khí cầu bay ngang qua màn hình.


Tôi: “…”


Tôi thở dài, lặng lẽ đứng dậy thu dọn đồ.


【Đại sư Mộc Lan đang làm gì đó?】


【Sao? Chuyện gì vậy?】


Tôi bất đắc dĩ: “Các bạn đã trả phí ra ngoài làm việc cho tôi rồi, tôi không được đi à?"


“Tôi là một chủ phòng có đạo đức nghề nghiệp.”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin