MỘC LAN

Truyện 4: Nấm ma đầu đỏ (5)


10. 


Vốn tưởng rằng hôm nay có thể ngồi thoải mái ở nhà và kiếm tiền trong buổi phát sóng trực tiếp, không ngờ đến quẻ cuối cùng phải đi ra ngoài.


Tôi thu dọn đồ đạc, cầm di động rời nhà.


Buổi phát sóng trực tiếp được tôi chuyển qua điện thoại di động.


Khi tôi lên xe đến địa chỉ mà Phượng Tiên đã gửi riêng cho tôi thì đã gần mười một giờ tối.


Hầu như không có người ở con phố thương mại này.


Vẫn còn những tờ quảng cáo rơi vương vãi trên mặt đất, chỉ có vài ngôi nhà phía sau còn sáng đèn.


Không biết nhà nào là của Phượng Tiên.


Đang đi, tôi nghe thấy tiếng súng.


Bang bang, bang bang 


Khá đều đặn.


Tôi dừng lại trước một câu lạc bộ bắn súng.


Tôi loay hoay với ổ khóa lớn trên cửa, đang nghĩ cách để vào trong.


Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nhận ra bầu không khí kỳ lạ này.


【Hình như đóng cửa đã lâu, trên ổ khóa có bụi!】


【Tiếng súng phát ra từ đây, hơi rợn…】


Tôi nhìn ổ khóa một lúc, sau đó gỡ một cái kẹp tóc trên đầu, bẻ thành hình đặc biệt rồi chọc vào lỗ khóa.


Năm giây sau, có tiếng két, ổ khóa mở ra.


【Đại sư Mộc Lan, ngươi còn bất ngờ nào mà trẫm không biết không?】


【Tôi bắt đầu nghi ngờ nghề phụ của đại sư Mộc Lan…】


【Ha ha ha ha ha!】


Tôi cong khóe miệng: “Người làm việc lớn không chú ý chuyện vặt vãnh.”


Sau khi mở khóa, tôi đẩy cửa đi thẳng vào câu lạc bộ.


Ánh sáng ở đây mờ mịt, tôi bật đèn pin lên soi, một bóng đen vụt qua trước mặt tôi.


Ngay cả tôi cũng bị sốc.


Trong vô thức, tôi định rút thanh kiếm gỗ đào sau lưng, thì lại nghe thấy bóng đen nói:


“Cô cũng đến tập bắn à?”


Là một giọng nam ấm áp dễ nghe.


Bàn tay nắm thanh kiếm gỗ đào buông lỏng, tôi chiếu đèn pin vào người anh ta.


Đó là một người đàn ông thanh lịch, đang mỉm cười bẽn lẽn với tôi.


Nhưng tôi biết, anh không phải là người.


Anh bước đến trường bắn, cầm súng, bắt đầu bắn vào mục tiêu đối diện.


“Đã nhiều ngày không có người tới đây, tôi cứ cảm thấy kỳ quái, hôm nay cuối cùng cũng thấy một người.”


Anh nói chuyện phiếm với tôi như người bình thường.


Tôi nhìn anh một lúc, sau đó tìm ghế ngồi xuống.


Phòng phát sóng trực tiếp đã ồn ào.


【Hóa ra là người!】


【Không phải là người, tôi đã nhìn thấy anh ấy. Anh ấy là Cố Bình, cảnh sát quận, tuần trước đã anh dũng hi sinh khi truy bắt cướp!】


【Mẹ kiếp, đúng rồi! Bạn vừa nói là tôi nhớ ngay, anh ấy đã lên tin tức!】


【Cái gì? Không phải là người sống à?】


【Nhưng sao cảm giác như anh ấy chưa biết mình đã chết?】


Tôi đọc mấy lời bình luận đó, giải thích:


“Sau khi một người đột ngột qua đời, có khả năng nhất định là họ sẽ không nhận ra rằng mình đã chết, họ sẽ bị mắc kẹt ở nơi mà họ thường đến, và lặp đi lặp lại những hoạt động họ đã làm lúc còn sống."


“Thông thường chúng tôi gọi đây là loại linh hồn bị mắc kẹt."


“Những linh hồn bị mắc kẹt sẽ không làm hại con người, bọn họ sẽ tự nhiên tiêu tan khi nhận ra mình đã chết.”


【Hu hu hu, tôi sắp khóc rồi.】


【Anh cảnh sát này là người rất tốt, anh ấy từng giúp tôi bắt trộm… 】


Tôi thở dài: “Tính thời gian, gần đến giờ anh ấy phải đi rồi.”


Tôi vừa nói xong câu đó, anh ấy quay đầu nhìn qua.


“Này? Cô biết chuyện gì đã xảy ra ở đây không? Tại sao đột nhiên không có ai ở đây?”


Tôi trả lời: “Bởi vì nơi này đã bị phá bỏ, câu lạc bộ đã đóng cửa.”


Vẻ mặt người đàn ông có chút cô đơn: “Thật đáng tiếc.”


Anh bắn thêm hai phát nữa vào mục tiêu: “Vậy cô vào bằng cách nào?”


Tôi cười: “Cạy khóa vào.”


Người đàn ông nghe vậy thì để súng xuống.


Sắc mặt anh nghiêm túc: “Đồng chí, tôi phải phê bình và giáo dục cô, hành vi cạy khóa rất xấu, cô đột nhập vào nhà người khác…”


Anh ấy đã nói hùng hồn một tràng với tôi.


Đúng là một cảnh sát trẻ chính trực.


Đợi anh nói xong, tôi giơ tay: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa.”


Anh gật đầu, vẻ mặt dịu lại.


Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy còn anh, anh vào bằng cách nào?”


Người đàn ông sững sờ một lúc, nhìn tôi bối rối.


“Tôi, tôi… vào bằng cách nào?”


Anh nhìn tôi, rồi quay qua nhìn cánh cửa.


“Hình như, tôi trực tiếp đi vào…”


Người đàn ông nhíu mày, cúi đầu nhìn bàn tay đã bắt đầu trở nên trong suốt.


Anh đứng im lặng rất lâu.


Cuối cùng, anh mỉm cười.


“Hóa ra, tôi đã chết.”


Tôi cười: “Anh nhớ rồi phải không?”


“Nhớ rồi.” Người đàn ông chỉ ra ngoài, “Trên đường bên cạnh có một tên cướp dùng dao đâm người, tôi cản anh ta, nhưng tôi không ngờ anh ta còn đồng phạm…”


Anh vén áo lên, vết đâm trên thắt lưng vẫn đang chảy máu.


“Tôi không đủ cẩn thận.”


Anh hỏi tôi: “Sau đó thì sao? Bọn cướp đã khuất phục chưa? Có người dân nào bị thương không?”


Tôi lắc đầu: “Ngoài anh ra, không có ai bị thương.”


Anh thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá.”


Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không chịu đựng được nữa.


【Hu hu hu, tôi khóc muốn chết luôn!】


【Mắt không ngừng chảy nước, không kìm được.】


【Ngày mai tôi sẽ mua hoa đến nghĩa trang viếng anh ấy.】


【Dẫn tôi đi với, hu hu hu… 】


Thân hình người đàn ông dần dần trở nên trong suốt hơn.


Tôi đập một lá bùa lên người anh.


【Đừng mà!】


【Đại sư Mộc Lan làm gì đó!】


“Yên tâm.” Tôi nhẹ nhàng nói, “Đây là bùa cầu siêu.”


Tôi nhìn người đàn ông: “Lá bùa này có thể cho anh một tiếng đồng hồ nữa, anh về thăm nhà đi.”


Người đàn ông nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch: “Cám ơn cô.”


Nhìn thân hình anh xuyên qua cửa, biến mất ở cuối đường, tôi thở phào nhẹ nhõm:


“Sau này sẽ không nghe tiếng súng nữa.”


11. 


Sau khi về nhà, tôi trò chuyện với cư dân mạng một lát.


Coi thời gian.


Đã gần mười hai giờ.


“Hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi, ngày mai chúng ta gặp lại nhé.”


Cư dân mạng ồ lên tiếc nuối, tôi bấm nút, đóng phòng phát sóng trực tiếp.


Lá bùa cầu siêu mà tôi đập vào người anh cảnh sát đã tan biến.


Tôi bước ra ban công.


Đứng quay mặt về nơi anh biến mất.


Chắp hai tay, thấp giọng niệm một đoạn chú vãng sanh.


HẾT TRUYỆN 4

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin