HÀM NGỌC

CHƯƠNG 42: CÓ THAI!

Edit: Khả Khả

Buổi trưa, dùng cơm xong, ba nam nhân tập trung ở thư phòng nghị sự việc của triều đình. Lâm Ngọc rảnh rỗi đi dạo phòng bếp lấy món khoái khẩu đến thăm Tần Mi An, Tam Ca làm cái đuôi đi theo nàng.

Tần Mi An bệnh rất lạ, không giống là nhiễm phong hàn, mấy ngày gần đây cơ thể mệt mỏi, ăn uống không ngon miệng. Lâm Ngọc sợ Tam Ca bổ nhào vào Tần Mi An giống như mình, cho nên khi bước vào cửa nàng ghì chặt vòng cổ nó lại.

Tần Mi An thích hương nhưng Lâm Ngọc lại không thích ngửi huân hương nên cửa sổ trong phòng mở một nửa. Hoa hồng mai trong viện nở rộ vô cùng thích mắt, Tần Mi An yên lặng ngồi thêu thùa may vá ở đối diện cửa sổ, bên cạnh có một bếp lò cháy bập bùng, nàng may một chiếc áo choàng dày, nhìn màu sắc và hình thêu, chắc là làm cho Lâm Tĩnh.

Thấy Lâm Ngọc đi vào, Tần Mi An bảo thị nữ mang ghế đến, dâng trà nóng. Nàng thấy Lâm Ngọc kéo Tam Ca lại thì buồn cười, lấy miếng điểm tâm trên bàn ném cho nó.

Tam Ca há mồm bắt được, nhai vài cái rồi nuốt.

Toàn thân Tam Ca là màu đen tuyền, quanh năm suốt tháng đều rụng lông, khi có Lâm Tĩnh ở đây, hắn không cho Tam Ca bước vào bên trong. Đã nhiều ngày Tần Mi An không ra khỏi phòng, nên lâu rồi nàng không gặp nó nhưng lại không thấy nó nhào lên người Tần Mi An, chỉ lắc đuôi khịt mũi ngửi người nàng.

Nó nghiêm túc ngửi một hồi, hai người không biết nó ngửi ra cái gì hay không, chỉ thấy nó chầm chậm khép chân lại chợp mắt bên chân Tần Mi An.

Lâm Ngọc thấy nó an phận, nên không quan tâm nữa, nàng đặt hộp đồ ăn lên bàn, mở nắp ra, nói với Tần Mi An: “Muội nghe ca ca nói tẩu dạo này ăn không được ngon miệng, cho nên kêu phòng bếp làm vài món khoái khẩu, tẩu xem có muốn ăn không?”

Tân Mi An buông kim chỉ, ghé mắt lại nhìn, sau đó lắc đầu cười khổ.

Sau khi nghe xong, Lâm Ngọc đành đậy hộp đồ ăn lại, cho người cầm xuống.

Nàng ngồi xuống nhìn Tần Mi An, đau lòng nói: “Sao lại như vậy, tẩu gầy đi nhiều quá!”

Tần Mi An không biết nguyên do ở đâu: “Đúng vậy, ca ca muội còn thỉnh y quan đến xem, nhưng không phát hiện được gì. Nhưng mà không sao, không phải là ăn không được gì, chỉ là kén ăn thôi!”

Thấy Lâm Ngọc lo lắng, nàng nén cười ghé sát Lâm Ngọc trấn an: “Muội đừng lo, ta cảm thấy có thể là có hỉ!”

Lâm Ngọc kinh ngạc nhìn nàng: “Thật sao?”

Tần Mi An lắc đầu cười: “Chưa biết được, nhưng mà giờ này vẫn chưa có nguyệt tín, đợi đại phu của phủ ăn tết xong về, để hắn bắt mạch xem sao!”

Nàng thấy Lâm Ngọc vui sướng, liền dịu giọng nói: “Ta còn chưa nói chuyện này với ca ca của muội, sợ chàng ấy mừng hụt, muội cũng đừng nói với chàng ấy!”

Lâm Ngọc vội gật đầu đồng ý, sau đó lại nói: “Chờ có tin chính xác rồi thì tẩu phải nói cho muội đó!”

Tần Mi An và Lâm Tĩnh thành hôn nhiều năm vẫn chưa có con nối dõi, hai người đã rất mong đợi hài tử, hiện giờ nghe nói Tần Mi An có thể có mang, Lâm Ngọc cảm thấy vui cho họ.

Nói rồi, nàng đưa tay ấn lên cổ tay Tần Mi An để bắt mạch, bệnh lâu sẽ thành y, nàng xem mạch tượng cũng tương đối chuẩn, nàng nghiêm túc xem một hồi, sau đó, Tần Mi An hỏi: “Sao rồi?”

Lâm Ngọc cười nói: “Ừm…bảy phần!”

Nét cười hiện trên mặt Lâm Mi An, nàng che môi lại.

Lâm Tĩnh còn chưa vào cửa đã nghe tiếng xì xầm của nữ nhi trong phòng, không biết là đang nói gì vui mà rúc rích cười như vậy.

Tam Ca phản ứng nhanh nhất, nó dựng lỗ tai lên nghe tiếng bước chân của Lâm Tĩnh đến cửa, vội đứng lên trốn chạy như một luồng khói.

Lâm Ngọc liếc thấy Lâm Tĩnh, nhẹ nói: “Mọi người nghị sự xong rồi sao? Lý Hạc Minh đâu?”

Lâm Tĩnh nghe nàng vừa mở miệng đã hỏi Lý Hạc Minh, liền “hừ” một tiếng, chỉ ra ngoài cửa: “Đang đứng ngoài cửa, đợi ngươi về!”

Lầm Ngọc thấy sắc mặt hắn kỳ lạ, thì đoán được rất có khả năng hai người đã tranh cãi ở thư phòng, nàng hỏi: “Sao vậy? Huynh lại cãi nhau với chàng ấy à?”

Lâm Tĩnh nhíu mày: “Không hề!”

Không có cãi nhau, chi bằng nói là suýt đánh nhau thì đúng hơn. Hôm nay, Lâm Tĩnh thật sự bị Lý Hạc Minh chọc cho tức chết. Ở trước mặt hắn, Lý Hạc Minh luôn miệng gọi “Lâm đại nhân” nhưng khi gặp phụ thân, y lại cung kính gọi “nhạc phụ”.

Thái độ thay đổi hoàn toàn, khiến người khác cứng họng. Ở thư phòng, Lâm Tĩnh ẩn ý đâm chọt vài câu, không ngờ tên khốn Lý Hạc Minh cụp đuôi sói giả làm con cừu non, thái độ điềm đạm ghi nhận góp ý, thậm chí Lâm Tĩnh nói ra những lời tàn nhẫn hơn thế nữa, y cũng nhàn nhạt đáp lại: “Lâm đại nhân nói rất đúng!”

Cũng vì vậy nên Lâm Tĩnh bị Lâm Trịnh Thanh mắng mấy câu, nói rằng hắn thân là Hộ Bộ thị lang thì nên thu bớt tính tình lại.

Lâm Tĩnh tức đến bốc khói, ba người bàn luận đến một vài chính sự trọng yếu rồi giải tán.

Nhưng hiện giờ, Lâm Ngọc đang ra sức bảo vệ Lý Hạc Minh, Lâm Tĩnh sẽ không nói những chuyện này cho nàng, mắc công nàng lại hứng vài cơn giận của hắn.

Hắn đuổi người không chút khách khí: “Phu quân tốt của ngươi còn đang ngoài cửa kìa, mau đem hắn về đi, đừng để ta nhìn thấy hắn nữa!”

Lâm Ngọc không giận, thậm chí còn nghiêm túc hành lễ: “Vâng, ca ca!”

Lâm Tĩnh thật sự bị chọc giận quá độ, Lâm Ngọc còn chưa ra khỏi phòng, hắn đã tủi thân dính lấy Tần Mi An. Lâm Ngọc quay đầu lại, thấy Lâm Tĩnh đứng ở phía sau Tần Mi An khom lưng ôm nàng, mặt chôn vào vai cổ nàng, một bộ dạng vô cùng đáng thương.

Tần Mi An nắm tay hắn, kéo lên môi nhẹ hôn, nhỏ giọng an ủi: “Được rồi, tiểu muội còn đang ở đây!”

Lâm Tĩnh nghe vậy vội ngẩng đầu lên, Lâm Ngọc cũng không dám quấy rầy hứng thú của hắn, nàng cười xấu hổ rồi chạy ra ngoài tìm Lý Hạc Minh.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin