HÀM NGỌC

CHƯƠNG 22: NÀNG NÊN CẦU XIN AI!

Edit: Khả Khả

Chỉ qua vài ngày, Lâm Ngọc lại đến bái phỏng Lý Hạc Minh một lần nữa, đương nhiên bây giờ tình cảnh đã khác.

Nàng còn nhớ, mấy ngày trước Dương phu nhân còn đến uống trà trò chuyện với mẫu thân mình, cười cười nói nói, không hề hay biết tai hoạ đang đến gần. Chỉ mới qua vài ngày, Dương gia đã cảnh còn người mất.

Sáng nay, mẫu thân có nói với nàng, hôm qua Dương Kim Minh cũng bị Cẩm Y Vệ áp giải từ Đại Lý Tự về Chiếu Ngục. Lớn bé của Dương gia không một ai thoát, phủ đệ đã bị niêm phong.

Hiện giờ, cả triều trên dưới đều cảm thấy bất an, không ai có thể nói trước được, hôm qua là Dương gia, hôm nay có phải Lâm phủ hay không.

Lần này tới cửa, lão Trần đưa Lâm Ngọc đến viện, nơi này vắng vẻ không một bóng người, thời tiết ngày càng lạnh, nhưng trong viện được bao quanh bởi hồ nước hình như ấm hơn bên ngoài, chỉ mới mấy ngày mà nụ Mơ kia đã nở, hương thơm ngào ngạt lan trong không khí.

Lý Hạc Minh chưa hồi phủ, Lâm Ngọc đành ở đây chờ hắn. Lão Trần thấy vậy, đun cho nàng ấm trà, thắp lửa bếp lò lên rồi quay người rời đi.

Lâm Ngọc bỏ mũ ra, ngồi trên ghế đá nhìn khói trắng bốc lên từ miệng ấm, trong lòng đều chất chứa chuyện của Dương gia, không có tâm trạng uống trà.

Nàng vội vàng đến đây, ngay cả lò sưởi tay cũng không mang theo, trên đường đi tay chân đã cứng đơ, hiện giờ hơ trên bếp lò mới có thể dần ấm lên.

Hương Mơ trong viện ngào ngạt, hương trà thanh nhã, nếu không phải đang hạ mình đến cầu xin, thì Lâm Ngọc cũng muốn ở lại đây lẳng lặng ngắm hoa uống trà.

Vào đông, sắc trời u ám, Lâm Ngọc không biết mình đã đợi trong bao lâu, cuối cùng cũng nghe được tiếng động từ cửa viện truyền vào.

Bước chân trầm ổn, nhanh nhưng không vội, là tiếng bước chân của Lý Hạc Minh. Khi Lâm Ngọc đưa ra kết luận, bản thân nàng lại vô cùng kinh ngạc, nàng có thể nhận ra âm thanh của hắn.

Nàng đứng dậy, quay đầu lại, vừa cung kinh vừa lo sợ hành lễ: “Lý đại nhân!”

Lý Hạc Minh hình như mới từ Chiếu Ngục về, trên người có một mùi máu tanh chết chóc. Hắn thấy ánh mắt nàng nhìn chăm chăm vào vết máu dính trên ủng mình, hắn nói: “Nếu muốn hỏi chuyện của Dương gia thì hỏi đi!”

Lâm Ngọc không ngờ hắn sẽ nói vậy, nắm tay của nàng từ từ buông lỏng: “Dương gia…. vào ngục là vì liên quan đến vụ án của Vương Thường Trung sao?”

Lý Hạc Minh đáp: “Đúng vậy!”

Hắn không ngồi xuống mà ngồi xổm bên bếp lò, nhấc ấm trà ra, lấy gậy gắp than khảy khảy than đang cháy, tia lửa bắn ra, suýt nữa rơi trên váy nàng.

Nàng vội lui về sau một bước, sau khi đứng vững lại, nàng nhìn góc mặt anh tuấn bị ánh lửa hồng phản chiếu, ngập ngừng hỏi: “Có liên quan đến ngài không?”

Lời này khiến Lý Hạc Minh dừng động tác, hắn ngồi xổm dưới đất, quay đầu lại, ánh mắt nặng nề nhìn Lâm Ngọc: “Dương gia kết bè kết phái, ỷ vào chức quyền hốt bạc từ Thuỷ Vụ, là do Dương gia hắn sai, nàng đổ lên đầu ta làm gì?”

Rõ ràng hắn đang ngẩng đầu lên nhìn nàng, nhưng khí thế không hề yếu, Cẩm Y Vệ đánh giết đã quen, chỉ cần liếc mắt nhẹ một cái cũng thấy được Lâm Ngọc đang run rẩy trong lòng.

Hắn thu hồi tầm mắt, nhặt mấy khúc củi ở sọt ném vào trong lò, rồi đặt ấm trà lại, đứng lên.

Đúng là hắn nói rất có lý, nhưng không phải Lâm Ngọc vô duyên vô cớ hỏi như vậy, nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Ca Ca ta đã từng nói, chuyện Dương gia phạm lỗi đã nhiều năm trước, đều là sai lầm của Dương đại nhân, vậy mà hiện giờ cả nhà lại gặp nạn. Lúc đó Dương gia tránh được một kiếp, nhưng lúc này lại xảy ra chuyện, nếu nói không liên quan đến Lý đại nhân, chẳng lẽ liên quan đến bên trên…”

Lý Hạc Minh đánh gãy lời nói của nàng, chắp tay về hướng hoàng cung, nói: “Bắc Trấn Phủ Sử nhận lệnh của Bệ Hạ, mỗi lời nói, hành động đều do Thánh ý định đoạt, Lâm tiểu thư hãy cẩn thận, hoạ từ miệng mà ra!”

Hắn gằn mạnh hai chữ “thánh ý”, như thể nói rõ đáp án cho nàng.

Lâm Ngọc bất bình cho Dương gia, khiến lời nói của Lý Hạc Minh càng khó nghe hơn, hắn nói: “Chẳng qua, Lý mỗ chỉ là một tay sai máu lạnh vô tình, đây là lời lần trước chính miệng Lâm tiểu thư mắng ta, Lý mỗ ghi lòng tạc dạ, mỗi đêm đều nghĩ đến, nửa chữ cũng không dám quên. Lâm tiểu thư cho rằng Lý mỗ đây tiểu nhân vô sỉ, muốn đổ hết toàn bộ việc này lên đầu ta cũng được, chỉ có điều…”

Hắn rũ mắt nhìn nàng, chầm chậm nói: “Có điều, nếu Lâm tiểu thư muốn tốt, thì hãy thử nghĩ xem rốt cuộc hôm nay nàng đến đây là để làm gì, một khi làm sai, nói bậy, đừng trách Lý mỗ tìm thời cơ tính sổ!”

Còn muốn tính sổ gì đây? Hôm nay Lâm Ngọc bước vào cửa này nàng đã cúi người rồi.

Hôm nay nàng có việc cầu xin nên mới đến, đương nhiên phải biết tiến biết lùi, Lý Hạc Minh vừa doạ nàng vài câu, nàng liền lặng lẽ rút quân, dời tầm mắt đi nơi khác, thoả hiệp nói: “Ta không hỏi chuyện của Dương gia nữa là được chứ gì!”

Lý Hạc Minh nhìn chằm chằm nàng một lát, tựa như đang xem liệu nàng có thật sự đã bỏ qua chuyện này chưa, sau đó hắn mới mở miệng: “Tốt nhất đừng hỏi!”

Lâm Ngọc quá thông minh, việc của Dương gia nàng có thể đoán được do Hoàng Đế đứng sau quả thật không sai.

Đám phản tặc bắt được trên núi Linh Vân chỉ là đám lâu la, dùng để gây nhiễu loạn Cẩm Y Vệ, và các viên quan Vương Thường Trung khai ra cũng như vậy.

Sau này, Cẩm Y Vệ điều tra ra, ánh mắt đổ dồn về một nơi không được động đến: Đó là Hoàng thất.

Hoàng đế liêm khiết nhưng đám hoàng tử, hoàng tôn thì chưa chắc. Tiền tài Vương Thường Trung tham ô phần lớn đều chảy vào túi tông thất hoàng gia.

Tra được đến đây, Lý Hạc Minh đã chính thức bước một chân vào địa ngục vô thường. Hoàng thượng vì muốn che trời, mị dân nên mới loạn ra thành thế này, biết đâu chừng Hoàng Đế thật sự sẽ xuống tay với các quan viên. Mấy năm trước, Dương gia có vết nhơ, cho nên lần này mới bị kéo theo.

Những việc này Lý Hạc Minh không giải thích rõ ràng với Lâm Ngọc, nhưng nàng phải biết: Nếu đao đặt lên gáy Lâm gia, thì nàng nên biết phải đến cầu xin ai rồi.

Khả: Bộ này có nội dung rất sâu sắc nha mọi người. Còn cái nết nam 9 là có thù tất báo, ýlà thù vặt á :))), vẫn rất cay chuyện từ hôn, nhưng vẫn muốn dụ nữ chính vào tròng. Khôn như nữ chính còn chết huống hồ gì chị em mình kkkk


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin