HÀM NGỌC

CHƯƠNG 37: ÁP BỨC!


Edit: Khả Khả


Sau khi Lý Hạc Minh nhận được tin của Lâm Ngọc, hắn chậm rãi đọc đi đọc lại, nhưng không đứng lên đi liền, mà ở lại Bắc Trấn Phủ Tư duyệt mấy công văn râu ria mới thong dong đến Lâm phủ, một hai phải làm ra dáng vẻ khoan thai, không biết để cho ai xem.


Hôm nay là giao thừa, là ngày đoàn viên của mọi nhà, ở nha môn rất thưa người. Lý Hạc Minh vừa mới cưới, không ở nhà ôm hương nhu nhuyễn ngọc đi, lại chạy đến nha môn ở với đám nam nhân không thê tử, không về nhà làm gì, để người khác phải xì xào to nhỏ.


Hắn cứ lạnh mặt ngồi ở đó, đêm qua các huynh đệ tụ tập trong sân ăn canh thịt dê, bọn họ đều sợ lớn tiếng quá sẽ quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của hắn. Cuối cùng sáng nay hắn cũng đi rồi, mọi người ai cũng thở phào như tiễn được ôn thần.


Sau khi Lý Hạc Minh đến Lâm phủ, hắn theo lễ nghĩa đến bái kiến Lâm Trịnh Thanh và Vương Nguyệt Anh, rồi mới đi tìm Lâm Ngọc. Nhưng trùng hợp, nửa đường gặp Lâm Tĩnh mang theo bánh hạt dẻ.


Trạch Lan biết được tin Lý Hạc Minh đến Lâm phủ là từ miệng của thị nữ bên cạnh Vương Nguyệt Anh, nàng vội chạy nhanh đến báo cho Lâm Ngọc. Vừa mới nói xong, Văn Trúc lại gấp gáp chạy vào nói Lâm Tĩnh và Lý Hạc Minh đang cãi nhau, như sắp đánh tới nơi rồi.


Văn Trúc diễn tả không đúng lắm, hắn chỉ đứng từ xa thấy Lâm Tĩnh túm cổ áo Lý Hạc Minh thì vội chạy về thông tri cho Lâm Ngọc. Sau khi Lâm Ngọc nghe xong, lập tức chạy đi muốn khuyên can.


Nhưng chân Lý Hạc Minh dài, nàng sửa soạn đồ đang định ra cửa thì Lý Hạc Minh đã hiên ngang đi vào khuê phòng của nàng rồi.


Ngoại trừ đại phu và hạ nhân, khuê phòng của Lâm Ngọc chưa từng có nam nhân lạ nào đến, ngay cả Lâm Trịnh Thanh và Lâm Tĩnh cũng rất ít khi vào, Lý Hạc Minh là người đầu tiên.


Trạch Lan và Văn Trúc nhìn thấy Lý Hạc Minh bước vào cửa, hai người đều sửng sốt. Đặc biệt là Văn Trúc, vừa rồi còn ở sau lưng nói về Lý Hạc Minh, giờ này bỗng nhiên ở trước mặt, thấy mặt hắn lạnh lùng, Văn Trúc liền sợ hãi, Trạch Lan phản ứng mau lẹ kéo Văn Trúc lui ra ngoài.


Khuê phòng của Lâm Ngọc không giống tân phòng được trang hoàng lộng lẫy kia. Từ màn giường thêu hoa, đến gương lược trên bàn, hay là tranh hoa sen sông nước trên bức bình phong, tất cả đập vào mắt đều là sự tinh tế và khí chất của cô nương thế gia. Nếu cẩn thận lắng nghe có thể ngửi được hương thơm son phấn quanh năm suốt tháng đã ngấm vào trong phòng.


Lý Hạc Minh bước vào cửa, quét mắt khắp cả căn phòng không sót thứ gì, tựa như muốn nhìn rõ tường tận chất liệu của màn giường, chăn nệm của nàng, cuối cùng ánh mắt hắn dừng trên người Lâm Ngọc đang đứng trước ghế cạnh bàn trà.


Lâm Ngọc kinh ngạc nhìn Lý Hạc Minh, hình như chưa phục hồi tinh thần: “Ngươi…sao ngươi lại đến đây?”


Tuy là nàng viết tin cho hắn, nhưng nàng vốn không ngờ hắn thật sự sẽ đến. Lý Hạc Minh rũ mắt nhìn nàng: “Không phải nàng cầu xin ta sao?”


Người đã đến, trong lời nói lại chiếm thế thượng phong, khí phách của Lâm Ngọc không thể so với nam nhi, nàng nhẹ giọng nói: “Cũng không hẳn là cầu xin…”


Lý Hạc Minh nắm đao tiến lại gần nàng: “Đó không phải là cầu xin sao? Vậy lúc trước nàng vì Dương Kim Minh viết một phong thư gửi đến ta, muốn ta cứu hắn, đó mới là cầu xin?”


Khí thế của hắn quá bức người, hắn vội vàng đến đã đành, còn mang theo hàn khí của cuối đông. Lâm Ngọc bị hắn bức lui ra sau nửa bước, gót chân chạm ghế lập tức ngã ngồi ra sau.


Nàng đã quá quen với ngữ khí của hắn, ánh mắt đảo qua quan phục phi ngư, khẽ mím môi, rũ mắt nói: “Hôm nay ngươi mặc quan phục đến, bắt lỗi ta, chẳng lẽ muốn áp bức, thẩm vấn ta giống như phạm nhân sao?”


Lý Hạc Minh “hừ” một tiếng, gỡ Tú Xuân Đao ném lên mặt bàn gỗ đằng sau phát ra tiếng vang lớn, đến mức Lâm Ngọc phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.


Hắn khom người xuống, hai tay chống lên tay vịn ghế, tạo thành cái lồng chắc chắn vây lấy nàng. Đôi mắt loài hổ báo nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của nàng, hắn nhàn nhạt nói: “Cho dù không có những thứ bề ngoài này, ta vẫn có thể áp bức được nàng!”


Đêm đó, Lý Hạc Minh cũng phủ thân xuống vây lấy nàng như vậy, muốn “ăn” nàng. Nhưng thời khắc này nhìn hắn, không hiểu vì sao Lâm Ngọc chẳng thấy sợ.


Có lẽ trước giờ nàng sợ hắn quá nhiều, giờ đây hắn đến tìm nàng chỉ vì một phong thư cho nên nàng có thêm mấy phần tự tin.


Lâm Ngọc im lặng nhìn Lý Hạc Minh gần trong gang tấc, sau đó nhẹ nhàng hỏi hắn: “Vậy ngươi muốn áp bức thế nào?”


Lúc này, ngữ khí của nàng nhẹ nhàng, chân mày giãn ra, như thể cho dù Lý Hạc Minh nói ra điều vô lý gì nàng cũng sẽ nghe theo hắn, khác hoàn toàn với người đánh hắn một tát đêm đó.


Dứt lời, nàng hơi nghiêng đầu nhìn má trái của hắn bị nàng không cẩn thận đánh cho, lòng vô cùng áy náy: “Hôm đó ta nhất thời không kiểm soát, không phải cố ý đánh ngươi!”


Lý Hạc Minh nhìn chằm chằm vào mắt nàng, tựa như đang xem lời này của nàng là nói thật hay nói dối: “Phải không? Ta còn tưởng rằng nàng chướng mắt với ta từ lâu, thừa dịp này đánh ta một bạt tay cho thoả chí chứ!”


Giọng điệu của hắn chắc nịch, khiến Lâm Ngọc chìm vào suy nghĩ xem mình có thật sự có ý định này không.


Lý Hạc Minh thấy nàng đột nhiên im lặng, liền nhíu mày: “Nói chuyện đi!”


Quả nhiên hắn còn đang tức giận , nhưng Lâm Ngọc không biết làm thế nào để chuộc lỗi. Đến khi nhìn thấy bột phấn trên mặt hắn, mới nhẹ lấy khăn ra lau cho hắn, giọng chân thành: “Ta sai rồi!”


Khi đó nàng chưa kịp thu lực lại, lúc này dấu vết trên mặt Lý Hạc Minh đã tan rồi, nhưng móng tay cào trên cằm hắn vẫn để lại dấu. Lâm Ngọc chạm khăn vào, nâng đôi mắt trong veo nhìn hắn, hỏi: “Còn đau không?”


Lời này thật ngu xuẩn, ba ngay vẫn còn dấu sao lại có thể không đau. Lý Hạc Minh không thèm trả lời, chỉ nhìn nàng, như đang xem nàng biết sai và sửa lỗi thế nào.


Lâm Ngọc không có cách nào, nàng nhớ đến lý do cãi vả của hai người đêm đó, mặt đỏ bừng túm lấy eo hắn, hồi lâu mới nói ra: “Vậy….ta chuộc lỗi với ngươi được không?”


Khả: ĐỢI KHI NÀO CHỊ NGỌC “CHUỘC LỖI” XONG THÌ TUI UP TIẾP NHE!!

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin