HÀM NGỌC

CHƯƠNG 12: DỰA VÀO CÁI GÌ?

Edit: Khả Khả

Suốt cả đường đi, Lý Hạc Minh cầm dù che, mưa xối lên người hắn cả đoạn đường, tấm lưng rộng lớn đều trầm ngoài mưa. Ngược lại, trên đầu Lâm Ngọc được che chắn kín mít, người nàng không dính thêm hạt mưa nào.

Chỉ là trời rét, xiêm y nàng lại bị ướt, bộ dạng ốm yếu, có rất nhiều lần nàng suýt dựa vào người hắn thiếp đi.

Nàng ngồi trên lưng ngựa, dựa vào tay hắn, bàn tay mảnh khảnh rũ xuống. Lý Hạc Minh cúi mắt nhìn nàng, đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ, nhiệt độ nóng ấm truyền đến lòng bàn tay, hắn nhíu mày lại, nàng có hơi sốt.

Lâm Ngọc bị cái đụng chạm của hắn đánh thức, nàng từ từ ngồi thẳng dậy, chậm chạp mở mắt ngẩng đầu lên nhìn, thấy hắn nhíu mày nhìn nàng, nàng cho rằng khi mình ngủ gục đã mạo phạm hắn, cho nên đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút.

Đường đi xóc nảy, khi nàng tỉnh dậy vội ôm lấy tay Lý Hạc Minh theo phản xạ, nhưng thấy cánh tay hắn đã rũ xuống bên cạnh, nàng đành thu tay về.

Lý Hạc Minh liếc thấy, đưa tay lên túm chặt dây cương, cánh tay rắn chắc như lan can vững vàng ở trước mặt nàng.

Lâm Ngọc sửng sốt, đưa tay lên nắm, nhẹ giọng nói: “Đa tạ!”

Lý Hạc Minh không trả lời, chỉ đá nhẹ xuống bụng ngựa, bảo nó bước nhanh hơn, hy vọng sớm về đến chùa.

Đầu óc Lâm Ngọc quay cuồng, hôm qua quần áo nàng ướt nhem lại ngủ trong động đá một đêm, giờ này mới phát bệnh đã là may mắn lắm rồi. Nàng sợ mình sẽ rơi vào hôn mê, nên đành tìm gì đó nói để phân tán sự chú ý.

Nàng cúi đầu, nhìn cỏ dại bên đường bị mưa xối đến đáng thương, nàng nhớ đến một vài vấn đề mình đã hỏi Lý Hạc Minh khi còn ở trong hang động, bèn hỏi lại: “Lý đại nhân còn chưa nói với ta, sao lại biết ta ở đây, trùng hợp tập kích được bọn phản tặc?”

“Không phải trùng hợp!” Lý Hạc Minh trả lời.

Hắn không gạt nàng, giải thích: “Sáng nay Vương Thường Trung chịu không nỗi cực hình đã khai chỗ ẩn náu của bọn phản tặc, ta vào cung báo cáo công tác, gặp Lâm thị lang ở đó!”

Lâm Ngọc nghe những lời này, có chút sợ hãi với câu “chịu không nỗi cực hình” bằng giọng điệu nhẹ như không của hắn. Chỉ mấy chữ ngắn ngủn này không biết đã đổ bao nhiêu máu, la hét bao nhiêu lần mới có thể viết ra được.

Nhưng Bắc Trấn Phủ Ti thừa lệnh Hoàng Đế làm việc, nàng không có tư cách can thiệp.

Lâm Ngọc hỏi: “Ca ca ta vào cung làm gì?”

“Không biết, lúc ta đi hắn còn ở lại trong cung!” Lý Hạc Minh nhớ tới dáng vẻ Lâm Tĩnh quỳ gối trước Sùng An Đế cầu xin Hoàng Thượng cho phép hắn lên núi, lượt bỏ đi khung cảnh mình nguyện thỉnh chỉ, từ tốn nói: “Khi hắn nghe nói phản tặc trốn trong núi Linh Vân, hắn lo lắng cho nàng và lệnh từ, Hoàng Thượng liền phái ta lập tức lên núi truy quét phản tặc, Cẩm Y vệ vừa lên đến Linh Vân Tự thì nghe tin nàng mất tích!”

Ở nhà, Lâm Ngọc cũng thường nghe Lâm Trịnh Thanh và Lâm Tĩnh nói về chuyện trên triều, so với người bình thường nàng nhạy bén hơn chút, nàng nhíu mày hỏi: “Khi Lý đại nhân bẩm báo án của Vương Thường Trung, Hoàng Thượng vẫn để ca ca lại nghe sao? Huynh ấy thân là Hộ Bộ thị lang, lúc này Hoàng Thượng nên nghi kỵ mới đúng!”

Những quan lại tầm thường sợ là không hiểu được ẩn ý này của Hoàng Thượng, vậy mà Lâm Ngọc chớp mắt đã phát hiện điểm bất thường, thật sự rất nhạy bén. Nhưng có vẻ như Lý Hạc Minh biết nàng vốn thông minh nên không ngạc nhiên lắm.

Hắn nhắc nhở: “Hoàng Thượng không kiêng dè Lâm thị lang không phải là chuyện tốt!”

Lâm Ngọc hiểu, trong này sợ là có bẫy, mà đã có bẫy thì Hoàng Thượng đã sinh nghi, chỉ là không biết nghi ngờ ở mức nào.

Lâm Ngọc nhìn về phía Lý Hạc Minh, lo lắng nói: “Lý đại nhân phụ trách điều tra án này, nếu xảy ra chuyện hiểu lầm gì liên quan đến ca ca, có thể lén thông báo giúp ta một tiếng được không?”

Danh môn sĩ tộc nuôi dưỡng nữ nhi đều đứng  về phía gia tộc, giọng nàng thành khẩn hiếm thấy, mang theo ý cầu xin, nhưng Lý Hạc Minh nghe xong lại không hề dao động, ngược lại hỏi: “Dựa vào cái gì?”

Lâm Ngọc không ngờ sẽ đổi lại một câu lạnh băng này của hắn, nàng sững sờ chớp mắt, sau đó lại nghe thấy giọng nói vô cảm của hắn: “Ta và Lâm đại nhân không thân cũng chẳng quen, sao phải mạo hiểm để giúp hắn?”

Lời này của hắn có ẩn ý, đặc biệt là mấy chữ “không thân cũng chẳng quen” kia lọt vào tai Lâm Ngọc có cảm giác rất lạnh lẽo, nhất thời, nàng không biết phải trả lời thế nào.

Đầu óc nàng giống như bị cơn mưa dày đặc này dội cho choáng váng, một lát sau, nàng bật ra một câu: “Nếu là quan hệ họ hàng, chẳng lẽ lý đại nhân đồng ý mạo hiểm để thiên vị sao?”

Lý Hạc Minh nhìn nàng chằm chằm, sau đó, dời mắt đi, nhàn nhạt nói: “Còn phải xem là thân quen đến đâu, có gì để ràng buộc!”

Lâm Ngọc nhớ đến chuyện mình đã thoái hôn với hắn, liền mím môi không nói nữa.

Trên đường đi, hắn biến thành ác nhân trước mặt Lâm Ngọc. Đến trước Linh Vân Tự, Lý Hạc Minh đột nhiên phát tâm thiện lành nhảy xuống ngựa, tránh làm tổn hại đến thanh danh của nàng.

Hắn còn đưa dù cho Lâm Ngọc, còn mình thì nắm dây cương đi trước giống như một mã phu.

Hắn dẫm lên bùn đi vào trong chùa, vừa mới mở cửa, liền thấy Lâm phu nhân hai mắt đẫm lệ đứng chờ trong viện, dáng vẻ như ngồi trên đống lửa.

Khi xuống núi, Lý Hạc Minh đã cho người báo cho mẫu thân Lâm Ngọc để bà yên tâm, tuy hiện tại Lâm phu nhân có hơi lo lắng, nhưng vẫn còn bình tĩnh không để thất thố.

Lâm Ngọc cũng đỏ mắt, Lý Hạc Minh đưa tay về phía nàng, hiếm khi Lâm Ngọc không khước từ, bám chắc vào vai hắn để hắn ôm mình xuống.

Trạch Lan còn nhỏ tuổi, nhịn không được nghẹn ngào chạy lên đỡ nàng: “Tiểu thư…”

Trên mặt Lâm phu nhân cũng không giấu được vẻ bi thương, bà lo lắng kiểm tra Lâm Ngọc từ trên xuống dưới, dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ nắm tay Lâm Ngọc nói một câu: “Không có gì thì tốt rồi, không có gì thì tốt….”

Lâm Ngọc hiểu được vẻ bi thương trên mặt bà là vì đâu, nàng là một tiểu cô nương bị phản tặc bắt cóc cả đêm, việc này chỉ cần truyền ra ngoài một câu thôi thì thanh danh của nàng sau này sẽ như vũng bùn.

Nhưng chuyện đã thành ra thế này, có nghĩ nhiều cũng vô ích. Cũng may Cẩm Y Vệ tới kịp thời, nàng chưa bị làm nhục.

Lâm Ngọc nghĩ đến đây, nàng đột nhiên nhớ đến Lý Hạc Minh bị ngó lơ. Nàng quay đầu nhìn lại, thì thấy Lý Hạc Minh đưa lưng về phía nàng đi giữa màn mưa dày đặc như khi hắn đến.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin