CÔ GÁI ĂN PHẢI NẤM ĐỘC

Mẹ tôi thấy sắc nảy lòng tham, chỉ trong thoáng chốc đã quên mất đau khổ lúc trước, bắt đầu tính toán muốn cưa đổ bố tôi.


Để trở nên đặc biệt, bà đã bỏ ra rất nhiều tiền trong thời đại đó để làm cái biểu ngữ nhỏ gửi đến phòng đội cứu hỏa, nội dung ngắn gọn nhưng bùng nổ:


“Đồng chí Tạ Chu, đã cứu mạng chó của tôi.”


Tám chữ to, chỉ trong thời gian ngắn đã khiến mẹ tôi trở nên hot trong cả khu nhà lính cứu hỏa.


Sau đó, với sự giúp đỡ của nhiều bên, bố tôi đã thật sự bị mẹ tôi bắt lấy, trong vài chục năm sau này, ông đã cưng chiều mẹ tôi từ một nàng công chúa nhỏ năm nào đến tận khi thành một bà công chúa.


Khiến cho bao người phải ghen tị.


Mẹ tôi vừa uống trà vừa ung dung cảm thán: “Theo đuổi đàn ông ấy à, cứ phải hành động đặc biệt một tí mới khiến cho họ nhớ kỹ được.”


“Nhưng mà.” Tôi nhíu mày: “Đây là cờ thưởng mẹ đưa, cái đặc biệt ấy chính là mẹ chứ có phải con đâu.”


Tay mẹ tôi đang cầm cốc nước bỗng cứng đờ trong thoáng chốc, nở nụ cười xấu hổ bằng mắt thường cũng có thể thấy được: “Đều giống nhau……”


18


Co ro ở nhà như đà điểu sau một ngày, đến buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ Giang Chu.


“Buổi tối có buổi họp lớp với bạn bè, giúp một chút được không?”


“Giúp cái gì?”


“Đóng vai bạn gái.”


Tôi nhìn chằm chằm vào di động một cách xuất thần, đóng vai bạn gái, hơn nữa là sắm vai bạn gái của bác sĩ Giang.


Tôi thấy hơi căng thẳng. Bạn học của bác sĩ chắc chắn cũng là bác sĩ, tưởng tượng đến lúc phải đối mặt với một đám cán bộ kỳ cựu, tự nhiên tâm sinh sợ hãi.


Bác sĩ, giáo viên và cảnh sát có lẽ là ba nghề mà tôi sợ nhất.


Trong lúc tôi đang im lặng, bác sĩ Giang lại gửi tin nhắn lần thứ hai.


“Lần trước anh đã giúp em rồi.”


Một câu ngắn gọn nhưng ý nghĩa lại dễ hiểu:


Ở KTV anh đã đóng vai bạn trai em rồi, lần này em cũng nên báo chi dĩ Quỳnh Dao* chứ.


*báo chi dĩ Quỳnh Dao trong bài:


Đầu ngã dĩ mộc đào.


Báo chi dĩ quỳnh dao.


Phỉ báo dã,


Vĩnh dĩ vi hảo dã.


Dịch nghĩa

Người quăng sang tặng ta trái mộc đào (trái nhỏ hơn trái mộc qua, chua và chát).


Thì ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ.


Chẳng phải là để báo đáp,


Mà là để giao hảo với nhau lâu dài vậy.


Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể đồng ý.


……


Buổi tối đúng 7 giờ 20 phút, tôi nhận được WeChat từ bác sĩ Giang:


“Anh đến dưới tầng nhà em rồi!.”


Tôi đang làm tóc, vừa muốn trả lời tin nhắn thì di động lại rung lên một tiếng.


Cũng là tin nhắn của anh ấy.


“Anh chờ em, không cần vội.”


Tôi im lặng hai giây, nghĩ thầm, thật ra bác sĩ Giang cực kỳ dịu dàng đấy chứ. Nhớ lại, hình như ngày thường Giang Chu có vẻ rất thích mặc sơ mi trắng phối với quần đen, vì thế, tôi đặc biệt chọn một chiếc váy trắng rộng rãi thanh lịch, phối với một đôi giày cao gót bằng pha lê, trang điểm tinh xảo rồi mới đi xuống tầng.


Nhưng mà...


Dưới lầu, Giang Chu đang dựa người vào xe, lại phá lệ mặc bộ quần áo bình thường màu nhạt.


Chúng tôi hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời mỉm cười.


Tôi không ngốc, cũng không phải là con thỏ nhỏ không hề có kinh nghiệm yêu đương, đến hôm nay đương nhiên có thể nhìn ra được: bác sĩ Giang cũng có thiện cảm đối với tôi.


Hơn nữa, dường như anh ấy không kháng cự với chuyện hẹn hò với tôi. Ngược lại, thậm chí còn cảm thấy rất hứng thú ấy chứ.


Sau khi cười xong, Giang Chu giúp tôi mở cửa xe ghế phụ ra, chờ tôi ngồi ổn rồi mới thay tôi đóng cửa xe lại.


Trong lúc thắt dây an toàn tôi lén nhìn trộm đánh giá anh ấy.


Môi Giang Chu hơi cong lên, nhìn qua có vẻ tâm trạng không tồi.


Tôi nghĩ, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì đêm nay nói không chừng tôi có thể bắt lấy này đóa hoa lạnh lùng này rồi.


Đương nhiên, tiền đề là đêm nay tôi không uống say nữa.


Tại cửa phòng khách sạn.


Giang Chu dừng lại, quay đầu nhìn tôi.


Trong một giây đối diện kia, lòng tôi đột nhiên sáng tỏ, bèn chủ động ôm lấy cánh tay anh ấy, cũng dựa sát vào anh ấy hơn.


Kể cả là diễn viên thời vụ thì cũng phải yêu nghề kính nghiệp chứ đúng không?.


Giang Chu đẩy cửa ra, dẫn tôi đi vào.


Thật sự mà nói, ở đây không giống như trong tưởng tượng của tôi, phòng rất náo nhiệt, mọi người đều nâng ly cạn chén, khoác lác huyên thuyên tạo một bầu không khí hài hòa.


Thậm chí còn có đại ca cạo trọc đầu, xăm trổ đầy mình đang khoe khoang.


Giang Chu giới thiệu tôi với mọi người, cũng mang theo tôi tìm chỗ không quá nổi bật để ngồi.


Thấy không ai đặc biệt chú ý đến chúng tôi, tôi lặng lẽ níu lấy cổ tay áo của anh ấy, nhỏ giọng thì thầm: “Mọi người đều là bác sĩ sao?”


Giang Chu sửng sốt trong thoáng chốc: “Đây là họp lớp với bạn cùng thời tiểu học.”


Thì ra là thế.


Tuy nhiên, buổi họp lớp thời tiểu học của bọn họ lại cực kỳ hài hòa, không có so đo, cũng không có chuyện nâng cao đạp thấp, các bạn học năm đó còn non nớt nhiều năm sau mới tụ một đường, vậy mà vẫn thân mật như cũ.


Có lẽ là nhớ tới chuyện cũ, Giang Chu cũng uống rất nhiều rượu.


Có một người đàn ông đầu trọc đeo dây xích to màu vàng, thêm hình xăm trên người có vẻ rất nhiệt tình, không ngừng dẫn đầu đi mời rượu, thậm chí còn đi xuống các bàn cụng từng ly một.


Khi đến chỗ bên này của chúng tôi, tôi có hơi khó xử vì đúng lúc tối hôm qua lại tới tháng, không thích hợp để uống rượu.


Đang do dự, trước mặt bỗng xuất hiện thêm một ly rượu.


Là Giang Chu.


Anh nở cười, nhẹ nhàng thay tôi giải vây: “Bạn gái mình không uống được rượu, để mình uống thay hai ly.”


Người đàn ông đầu trọc cất tiếng cười sang sảng: “Chúng ta là người một nhà không cần khách sáo như vậy, em gái uống nước là được.”


Cả buổi tối, một ngụm rượu tôi cũng không uống, chỉ có điều……


Nhìn sườn mặt Giang Chu gần trong gang tấc, tim tôi vẫn đập nhanh một cách kỳ lạ.


Tôi thật là thảm.


Hình như tôi đã rơi vào lưới tình mất rồi!.


Buổi tụ họp diễn ra được một nửa, mọi người đều có vẻ uống nhiều rồi, bắt đầu tụ thành tốp năm tốp ba để tán gẫu.


Khi tôi đang cúi đầu ăn thịt, bỗng Giang Chu đi đến bên cạnh.


Hơi thở nóng rực pha lẫn mùi rượu phảng phất ở bên tai khiến nhiệt độ cũng nóng lên. Sau khi uống rượu, tiếng nói của anh ấy mang theo vài phần mê say và trầm thấp: “Anh đi WC, chờ anh.”


Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Trên thực tế, tai đã đỏ ửng lên.


Rõ ràng người uống rượu là Giang Chu, tôi lại cảm thấy như mình mới là người say vậy.


Giang Chu đi rồi, tôi rảnh đến mức nhàm chán bèn cúi đầu lướt Douyin.


Đột nhiên, có một người ngồi xuống bên cạnh tôi.


Tôi tưởng Giang Chu đã trở lại, vừa quay đầu lại thấy một cái đầu trọc.


Là……Người đàn ông đầu trọc đeo dây xích vàng và xăm mình kia.


Trong thoáng chốc tôi trở nên phòng bị.


Đại ca này nhìn qua có vẻ…… Không giống người tốt cho lắm, hơn nữa bỗng nhiên anh ta tới gần khiến tôi cảm thấy căng thẳng.


Tôi nở nụ cười miễn cưỡng, xê dịch ghế dựa sang một bên rồi mới khách sáo hỏi: “Có việc gì vậy ạ?”


Anh ta đánh giá tôi một lượt rồi ghé đầu lại đây.


Khi tôi đang cảm thấy căng thẳng muốn chết, bỗng anh ta hạ giọng nói: “Em gái này, có thể nhờ em một chuyện được không?”


“Anh nói đi ạ……”


Anh ta cứ muốn nói lại thôi, giống như hơi khó để có thể mở miệng.


Cuối cùng đành thấp giọng nói: “Thứ sáu này anh muốn đến bệnh viện của Giang Chu để nội soi, chuyện này em cũng biết…… Qúa đáng sợ,em về nhà có thể nói trước với Giang Chu một chút, đến lúc đó dặn dò đồng nghiệp của cậu ấy làm nhẹ nhàng cho anh được không?”


Nói xong, anh ta nhấp một ngụm rượu cầm trong tay: “Anh cũng ngại nói với Giang Chu nói, với cả……”


Anh ta bỗng trở nên thẹn thùng: “Người ta cũng quá sợ hãi.”


Vẻ thẹn thùng này khiến tôi hơi choáng váng, mãi đến người ta ngẩng đầu nhìn tôi, lúc này tôi mới có phản ứng lại, vội vàng gật đầu.


“Được được được, anh yên tâm đi.”


“Nhất định em sẽ nhờ Giang Chu dặn dò giúp.”


Đại ca thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi, phiền em gái quá.”


Nói xong, anh ta nhìn sang Giang Chu đã xuất hiện ở cửa, thấp giọng nói:


“Anh về chỗ đây, tên nhãi Giang Chu này tặc lòng dạ hẹp hòi, thấy anh lại đây sẽ ghen tị.”


Nói xong, đại ca trở về chỗ ngồi của mình nhanh như một cơn gió.


Vừa hoàn hồn, Giang Chu đã ngồi trở lại bên cạnh tôi.


Anh ấy đánh giá tôi một phen, sau đó cúi người, kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi lại.


“Quen nhau à?”


Ta ngạc nhiên một chút, vội vàng lắc đầu.


Giang Chu không hỏi nhiều, lại cầm lấy chiếc đũa thay tôi gắp hai miếng thịt cá, còn dùng đũa của tôi để thay tôi lọc xương cá.


Cẩn thận thái quá.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin