CÔ GÁI ĂN PHẢI NẤM ĐỘC

7

Ngày xuất viện, tôi thầm thề ở trong lòng, cuộc đời này không bao giờ ăn nấm nữa.

Một miếng cũng không ăn.

Ngày đó, mẹ tôi không đi chơi mạt chược, bối tôi cũng không đi hạ cờ tướng, hai người nghiêm túc ngồi ở trước bàn bắt đầu thảo luận sẽ chọn một người con rể như thế nào là tốt.

Bố tôi nói chọn Thư Ngạn làm con rể, dù sao thì cũng bị tôi ngồi lên người rồi, phải chịu trách nhiệm với người ta.

Hơn nữa trông Thư Ngạn còn vừa đẹp trai vừa dịu dàng, lần đầu tiên gặp mặt đã bị tôi coi đệm thịt thành chậu hoa mà cũng không đánh tôi.

Mẹ tôi cố gắng phân tích:

“Người như bác sĩ Chu cũng không tệ, bị một cô gái như con tưởng tượng cả đầu xanh biếc mà vẫn tận chức tận trách chữa bệnh. Vừa cao ráo vừa đẹp trai, nghề nghiệp cũng tốt, chẳng may cô gái như con ngày nào đó lại tham ăn lén ăn vụng nấm, thành người một nhà cũng tiện cứu giúp.”

“……”

Tôi nghe đến đây cảm thấy cực kỳ cạn lời, do dự mấy lần nhưng vẫn không nhịn được bèn mở miệng:

“Mẹ, người ta là họ Giang mà.”

Nếu bác sĩ Giang ở đây có khi sẽ bị mẹ tôi làm cho tức chết rồi.

Giang Chu Giang Chu, trong tiềm thức tôi luôn cho rằng anh ấy cũng họ Chu, sau đó thành công mà khiến mẹ tôi cũng nhầm lẫn theo.

Tạo nghiệt rồi.

Còn nữa, hai người này đến bát tự* cũng chưa xem qua, thế mà đã chọn con rể rồi.

*Bát Tự (hay còn được biết với tên gọi khác là Tứ Trụ) là một trong các bộ môn luận giải của Văn Hóa Phương Đông suy đoán về tính cách, vận số của con người. Tứ trụ cơ bản là 4 trụ (hay 4 yếu tố), bao gồm: Giờ; Ngày; Tháng; Năm. Mỗi trụ được xem xét theo 2 chiều là Thiên can và Địa chi. Như vậy, tổng 4 trụ sẽ có 4 Thiên can và 4 Địa chi, do đó, Tứ Tự còn được mọi người biết đến với tên gọi là Bát Tự (8 yếu tố).

Tôi yên lặng và một miếng cơm, chuẩn bị hẹn Du Du buổi tối ra ngoài ăn cơm, thuận tiện uống chút rượu tâm sự.

Nhưng mà, buổi tối vừa ra đến cửa, lại bị bố tôi ngăn cản.

“Không được đi, tối nay có khách tới.”

Nhìn dáng vẻ tinh thần sảng khoái của bố tôi, tôi bèn suy đoán chắc chắn rằng: “Cô Trịnh muốn đến ạ?”

Nụ cười tươi của bố tôi cứng đờ lại, quay cổ giả vờ hồ đồ: “Cô Trịnh nào cơ, cái gì mà cô Trịnh?”

Ta tiện tay nhúp hai viên đậu phộng trên bàn lên rồi ném vào miệng.

“Đừng giả vờ nữa, chính là cô Trịnh hay nhảy với bố ở quảng trường và ngày nào cũng khen anh Chu thật là dẻo dai ấy.”

Nhất thời bố tôi cảm thấy chột dạ, đút vào miệng tôi hai viên đậu phộng, “Bà cô của tôi ơi, mẹ nó, câu này mà có thể nói ra sao?”

Nhưng mà.

Ông vừa quay đầu lại đã mẹ tôi hùng hổ đi tới rồi.

Mẹ tôi đang muốn động thủ lại bị tôi đang nhai đậu phộng cản lại:

“Mẹ cũng đừng nóng giận, không phải mẹ cũng có bạn chơi bài là chú Vương, cả ngày lôi kéo làm quen với mẹ còn gọi mẹ là kiều kiều sao.”

Sau đó, bố mẹ tôi lại thân thiết ân cần chào hỏi nhau. Còn bắt đầu lịch sự tấn công thân thể của nhau nữa.

Trong nhà là một khung cảnh hài hòa.

Tôi hủy bỏ cuộc hẹn với Du Du, ngồi ở bên cạnh bàn cắn hạt dưa xem hai người bọn họ đùa giỡn, mãi đến khi có tiếng đập cửa vang lên.

Tôi lê dép lê đi ra mở cửa, cửa vừa mở, đập vào mắt là một bóng dáng màu nâu.

Hoá ra khách đến trong miệng bố tôi chính là cái bồn đất kia.

Thư Ngạn.

Anh ta xách theo trái cây, tươi cười xấu hổ: “Bác trai có nhà không?”

‘’Ở đây.” Bố tôi phi tới, mắt kính hơi lệch, tóc còn bù xù, vừa thấy chính là hành động thân thiết vừa rồi của mẹ tôi.

Bố tôi nhiệt tình đón Thư Ngạn vào cửa.

Nhìn trên Thư Ngạn ngồi trên sofa mỉm cười xấu hổ mà không mất phần lễ phép, tôi cảm thấy đau đầu.

Đang chuẩn bị đóng, bỗng có một bàn tay lại đè ở trên cửa.

Ngón tay đẹp thon dài, khớp xương rõ ràng, tay này mà không đàn dương cầm thật là đáng tiếc.

Chậm rãi ngẩng đầu, tôi ngơ ngẩn.

Cũng không phải đáng tiếc gì, đây là đôi tay cầm dao giải phẫu.

Tôi kinh ngạc, nói:“Bác sĩ Chu, sao anh lại tới đây?”

Anh ta im lặng hai giây, lách qua người tôi, xách theo quà tặng vào cửa: “Không có bác sĩ Chu đến.”

“Người đến chính là bác sĩ Giang.”

“……”

Nấm độc đúng là rất ảnh hưởng tới trí tuệ, thật đó.

8

Mẹ tôi nhiệt tình đón bác sĩ Giang vào cửa.

Hai người này, nhìn tình huống là biết chẳng ai báo cho nhau biết trước, mỗi người tự mời con rể mà mình ưng đến nhà ăn cơm.

Kết quả, hai con rể chạm mặt nhau.

Bầu không khí trên bàn ăn có chút xấu hổ.

Mà trong lòng tôi vẫn luôn mặc niệm: Là bác sĩ Giang không phải bác sĩ Chu, là bác sĩ Giang không phải bác sĩ Chu……

Lần nào cũng gọi sai tên người ta cũng rất không lễ phép.

Nhưng mà, suy nghĩ của tôi bị mẹ cắt ngang, bà gõ lên mu bàn tay tôi một cái: “Nghĩ cái gì đấy? Trông thất thần như vậy.”

“A……”

Suy nghĩ bỗng nhiên bị đánh gãy, vốn đang lặng lẽ mặc niệm gần như đã buột miệng thốt ra: “Là bác sĩ Giang……”

Bầu không khí càng ngại ngùng hơn.

Chỉ có khóe miệng của mẹ tôi chậm rãi cong lên rồi gắp một miếng sườn vào trong bát của tôi như có ý khen ngợi.

Mọi người đều im lặng ăn cơm, cũng máy móc khen mẹ tôi nấu ăn ngon, mẹ tôi nghe vậy rất vui vẻ, bắt đầu múc canh cho cả nhà.

Tuy mẹ tôi ưng bác sĩ Giang, nhưng việc múc canh này là việc mà bà am hiểu nhất, nên múc ra hai chén canh đều bằng nhau, đưa cho bác sĩ Giang và Thư Ngạn.

Hai người nhận bát canh, nhìn thoáng qua rồi gần như đồng thời cùng sững sờ.

Sau đó…

Rất ăn ý cùng đặt canh ở trước mặt tôi.

Tôi: ??

Xuất phát từ sự tò mò, tôi cúi đầu liếc nhìn qua, trước mặt đặt hai bát……là canh nấm.

Cảm ơn các anh nhưng nấm này ăn xong có thể là không sống nổi mất.

Hít sâu một hơi, tôi quay đầu nhìn về phía mẹ mình, mẹ tôi vội vàng giải thích: “Yên tâm uống đi, đây là trà nấm, không có độc.”

Bác sĩ Giang chu đáo thay tôi cầm một cái cái thìa đặt ở trong bát, “Không sao đâu, cô xuất viện không lâu, uống nhiều canh sẽ tốt cho dạ dày.”

Thư Ngạn vội vàng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.”

Khi bữa cơm này gần kết thúc, người chưa ăn được nhiều cơm là Thư Ngạn bỗng nhiên trịnh trọng nhìn về phía bố tôi.

“Bác trai, thật ra hôm nay cháu đến là muốn giáp mặt giải thích rõ ràng với bác, cảm ơn bác đã nâng đỡ nhưng cháu có người mình yêu rồi.”

Bố tôi sững sờ hai giây, trong mắt hiện lên vài phần tiếc hận.

“A, không sao…… Nhưng mà, hôm ở bệnh viện không phải cậu còn nói vẫn độc thân, tạm thời không định yêu đương gì hay sao?.”

Thư Ngạn cười: “Vâng, nhưng sau đó lại quen được một cô gái, cũng đối với cô ấy nhất kiến chung tình.”

Bố tôi gật đầu với vẻ tiếc hận, cũng tỏ ý chúc phúc.

Nói xong mấy câu này, Thư Ngạn như trút được gánh nặng, cũng xin phép đi về.

Sau khi Thư Ngạn đi, mẹ tôi im lặng một lúc rồi mới nhìn về phía bác sĩ Giang.

“Bác sĩ Giang à, cậu đã có bạn gái chưa?”

“Không có ạ.”

“Vậy, sắp tới có kế hoạch yêu đương gì không?”

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi như thấy Giang Chu đưa mắt nhìn tôi một cái.

Anh ấy cười, cong cong khoé môi: “Vốn là không có kế hoạch gì, nhưng cũng không bài xích.”

Trong nháy mắt mẹ tôi cười như nở hoa.

Sau khi ăn xong, mẹ tôi lấy lí do nam nữ cần phải phối hợp để làm việc không mệt, nên đã túm bố tôi đi vào phòng bếp giúp bà rửa chén.

Tôi và Giang Chu ngồi ở trên sô pha, khoảng cách ở giữa có thể vừa thêm hai người như Thư Ngạn nữa.

Anh ấy thong thả bình tĩnh uống trà, có vẻ như không muốn chủ động mở miệng trước.

Tôi không nhịn được, chỉ có thể tìm một chủ đề gì đó để nói.

“Bác sĩ Giang, ở bệnh viện của anh chắc là còn trường hợp ăn phải nấm độc khác đúng không?”

“Ừm, có.”

Ta bắt đầu thấy có hứng thú: “Có gì thú vị không, kể cho tôi nghe với?”

Giang Chu buông chén trà, nhớ lại rồi thấp giọng nói: “Có người bệnh cũng trúng phải nấm độc sinh ra ảo giác, ảo tưởng anh ta là Nhị Lang Thần.”

Tôi cười một chút, sau lại kinh ngạc: “Thế thôi á?”

Cái này thì buồn cười ở chỗ nào?

Giang Chu liếc nhìn tôi một cái: “Một phòng đây nhân viên y tế, anh ta lại chỉ túm lấy tay tôi, nói anh ta hạ phàm chính là để đến tìm tôi.”

“Vì sao?”

Giang Chu nhấp một ngụm trà, tiếng nói trầm xuống:

“Anh ta nói tôi là Hao Thiên Khuyển hạ phàm để đi tiểu nhưng bị lạc.”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin